Em hết giận rồi không còn hờn trách
Cuối cùng anh không làm khách thơ duyên
Là chủ nhân cho thơ vẹn phỉ nguyền
Dù thực tế trăng nghiêng về hướng khác
Em biết lắm anh không bao giờ bạc
Chỉ bâng khuâng ngơ ngác giữa đôi dòng
Nhưng vô tình đẩy thuyền lạc ra sông
Trôi về biển thuận lòng người ta vớt
Về bến mới nhưng buồn vui bất chợt
Cái xuân xanh cũng giảm bớt kiêu kì
Nụ cười duyên chỉ thỉnh thoảng đôi khi
Tính tinh nghịch không chút gì đọng lại
Còn đâu nữa thoáng nhìn nhau ái ngại
Trăng rẽ đường khó qua ải trái tim
Biết bao lần quay trở lại kiếm tìm
Nhìn dây cỏ leo trên thềm nhà vắng
Tình yêu ấy em để trong thầm lặng
Chọn cho mình ngõ vắng để ngắm mây
Đem hồn thơ nhen lửa sưởi tim say
Gốc si nhỏ ngày ngày em tưới nước
Hồn thơ bệnh con chữ anh thần dược
Vắng một ngày ngọn đuốc chẳng ai nhen
Thấy anh cười hoa lá cũng hờn ghen
Em đóng cửa cho tim đèn không tắt
Em rất sợ một ngày anh biến mất
Em sẽ không còn mảnh đất trồng thơ
Tình yêu thương sẽ hụt hẩng bơ vơ
Từng cảm xúc hững hờ không đến nữa
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét