Chợt đến chợt đi chợt lòng bối rối
Xuân không cười xuân vội vã phai
Ta với người...
Nghe lắng tiếng thở dài
Đêm trở giấc sao mà cay đôi mắt
Nắng không rọi niềm hy vọng vụt tắt
Non nước cười nhưng chật chội lòng trăng
Tập sống khoan thai góc khuất đăng đăng
Cười nói đó không ngăn dòng nước mắt
Trên đỉnh núi không ru hồn son sắt
Gồng mình đi qua đắng chát một đời
Gió xuân ơi!
Nghe lạc lõng chơi vơi
Một chữ cố đã hết thời son trẻ
Bàn chân bước nhẹ nhàng như thật khẽ
Mà cuộc đời nức nẻ mấy lần xuân
Đau trong lòng nặng đến mấy nghìn cân
Vờ mạnh mẽ như chưa lần bật khóc.
Hồng Duyên

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét