Em muốn trốn hoàng hôn
Nép mình vào tản đá
Anh đừng cho rằng em lạ
Tự nhiên em sợ va chạm bình minh
Em muốn biến trái tim thành sỏi đá khô cằn
Để đừng ai giận
Đừng ai hờn
Đừng để nỗi đau lạc dần vào khối nhớ
Đừng để con tim gậm hoài khúc bánh dang dở
Đừng trách em sao không chở nắng đem sang
Trái tim em không phải bằng vàng
Chẳng cẩm thạch hay kim cương
Mà chỉ là một thớ thịt biết yêu thương
Nếu anh hiểu hãy nhường đường cho em bước vội
Em sợ lắm
Ngọn gió chiều thổi mạnh
Sợ tiếng chim lảnh lót sau hè
Sợ khúc nhạc ngân nga ngoài cửa ngõ
Sợ những lời tỏ tình của anh trao
Em rất sợ…
Những vòng tay khát khao!
Muốn ôm cả sóng…
Để gửi nụ hôn ngọt ngào
Vì trái tim em…
Không còn chỗ nào cho anh nữa
Em đã hứa rồi !
Không bao giờ mang lỗi với người ta!!
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét