BỆNH
Cũng là cái mệt riêng em
Mà sao nó lạ giữa đêm không người
Một mình bốn phía lệ rơi
Màn đêm tĩnh mịch có trời không trăng
Một mình cái mệt lăn tăn
Hỏi em
Em có đơn thân một mình?
Quanh năm em cứ lặng thinh
Đi sớm về muộn trăm nghìn nỗi lo
Nửa đêm cái mệt vày dò
Không dưng mà khóc...
Giả đò ai coi
Một mình em cứ bặm môi
Mệt thì vẫn mệt nằm ngồi đứng đi
Đưa tay lau vội hàng mi
Nghe lòng thổn thức ôm ghì cái đau
Nhủ rằng mình vẫn không sao
Mà nghe hờn tủi mà đau trong lòng.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét