Hờn chi mây cho ánh nguyệt lưu mờ
Song cửa sắt vẫn mơ về dĩ vãng
Anh có biết lòng riêng này quờ quạng
Lối thu xưa có nán chút đợi chờ?
Em yêu anh cũng không kém nàng thơ
Nhưng định mệnh có ai ngờ rẽ lối
Tại anh hết lựa lần mà từ chối
Lệ hai dòng em nông nỗi sang sông
Dỗi chi mây cho bối rối cành hồng
Lời tiễn biệt trăng không bao giờ nói
Chắc anh cũng nghĩ rằng em đang dối
Nợ duyên này khó từ chối anh ơi
Nhưng tình thơ vạn thuở chẳng đổi dời
Mây hờn dỗi trăng không lời biện bạch
Bóng hình ấy em vẽ đầy trang sách
Chỉ có anh mới khơi mạch thơ duyên
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét