Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
..............
EM
Em hóa thân thành người đàn bà lộng lẩy
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
................
CÁI NGỘ
Cái ngộ nó lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
...........
Thứ Ba, ngày 27 tháng 5 năm 2014
ANH SAY EM MỘNG
Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2014
NHỚ DẤU CHẤM
Em không nhớ vườn trầu cau thuở nọ
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất
Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp
Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự
Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ
Hồng Duyên
................
GHIM ANH VÀO TIM
Em bất chợt gặp anh trong giấc ngủ
Màu hoa buồn ai phủ kín phòng loan
Đã hết rồi sao dám nhắc lòng son
Thuyền đổi bến biết anh còn có nhớ...?
Chiều tắt nắng hoàng hôn về ai chở?
Tím thẹn thùng bỡ ngỡ ngắm gió đông
Hương "Chanh" lưu hoài dĩ vãng mặn nồng
Than Dấu Chấm xuống dòng mùa li biệt
Tiếng "Anh nhỏ" sao vẫn còn tha thiết
Chút tình thơ thanh khiết đến muôn đời
Chưa bao giờ yêu thương nói thành lời
Nhưng nỗi nhớ một thời còn lưu mãi
Bông hoa tím nở hoài thời con gái
Đến bây giờ vẫn chảy ngược về tim
Không cần đâu lục ký ức để tìm
Hình bóng ấy đã ghim vào ngực trái
Hồng Duyên
..................
THƠ XÂY MỘNG
Thơ về rồi trên ngọn lá cành cây
Đêm huyền ảo nồng say hương lửa hẹn
Men chếch choáng đôi má hồng bẽn lẽn
Từng câu vần sắc bén tỏ tình thương
Anh đây rồi chầm chậm hãy sang chương
Đừng bẻ nhịp cho tơ vương gãy vận
Thơ gặp bạn xiết bao niềm may mắn
Chớ hững hờ từng đêm vắng em mong
Ngọt tình thơ lạc vào cõi ái ân
Từng con chữ kéo gần thêm nỗi nhớ
Trái tim đó nếu chưa ngừng trăn trở
Thì bên này cũng chở khối tình si
Cảm xúc về hoa thơ trải lối đi
Bến không đậu chia li nào đâu muốn
Xin gửi tạm một tâm hồn đến muộn
Dẫu chỉ là tư tưởng của tình thơ
Hồng Duyên
.....................
Thứ Bảy, ngày 24 tháng 5 năm 2014
HAI CHỊ EM GIỐNG HỆT NHAU
Ai cũng bảo anh dịu dàng như con gái
Em thì không thấy anh giống con trai
Miệng hay cười bản tánh rất thài lai
Chuyện vặt vãnh anh đùa dai phát khiếp
Ai cũng bảo em Lan anh thằng Điệp
Em chỉ cười thương một kiếp đàn...ông
Suốt cả ngày son phấn với má hồng
Thích lơi lả chạy kiếm chồng thanh lịch
Em ngượng nghịu tiếng anh nghe cũ rích
Gọi chị thì có lẽ mít lòng Stonecold
Nhưng gọi anh dối lòng quá Huệ Minh
Anh chỉ hộ gọi thế nào cho đúng
Mãi giả bộ mình men như Ân Nguyễn
Cặp song sinh diễn xuất thật quá tài
Gấm lụa là đồng lòng đến tiệm may
Vậy mà bảo tôi yêu hoài con gái
Sao có thể...
Trời ơi sinh con cái
Hai chị này cùng một phái như nhau kakakaka
Hồng Duyên
.......................
Thứ Năm, ngày 22 tháng 5 năm 2014
MƯA MÙA HẠ
Tại mưa sáng làm cho mình thức giấc
Đêm không dài khi gió bấc đến thăm
Ai nói anh em sẽ khóc âm thầm
Ngủ ngon lắm một đêm không mộng mị
Em cũng biết anh rất là trân quý
Vợ hiền ngoan nhưng tính khí bất thường
Không cầu kì với những chiếc lược gương
Cũng chẳng thiết những tình thương gây lỗi
Chỉ tại tánh hay thường xuyên giận dỗi
Anh đã thương thì đừng nói đắng cay
Đừng tưởng nhầm trong hoa mộng em say
Nếu gây chiến bẻ ngay cành nhung nhớ
Trong cuộc sống em vuông tròn phận vợ
Trong tâm hồn em chở nỗi ưu tư
Anh đâu hay những khắc khoải làm nư
Em chỉ muốn nói giã từ...không nỡ
Anh nhận lỗi đừng làm em trăn trở
Mưa đầu mùa bởi nặng nợ dây oan
Em lấy chồng giữ trọn đạo tào khang
Buồn lên mắt chứa chan niềm tâm sự
Hồng Duyên
..............
TẠI ANH
Em hờn mát vì anh không xin lỗi
Anh lỡ lời em nông nỗi tung tăng
Học người xưa để làm bạn thi nhân
Ngồi sáng tác những vần thơ cháy bỏng
Tại anh để tâm hồn em lạc lỏng
Phố muôn màu không đóng cửa chào em
Để tình thương chơi cút bắt trốn tìm
Mưa giăng lối chợ đêm càng nhộn nhịp
Mỗi lần giận em quên đi nề nếp
Thích dạo chơi cho hết kiếp con người
Ai biểu anh thiếu vị ngọt của lời
Để em khóc chơi vơi lòng với biển
Anh đừng tưởng gió trăng về xao xuyến
Ong bướm cười cũng lưu luyến lòng em
Không có đâu lòng thi sĩ chẳng thèm
Anh thấy ghét mới đem lòng chọc ghẹo
Anh xin lỗi em đâu còn cong quẹo
Bỏ nghe chưa học khôn khéo giữ nàng
Hồng Duyên
.......................
Thứ Tư, ngày 21 tháng 5 năm 2014
TRUÂN CHUYÊN PHẬN GÁI
Vầng trăng lỗi hẹn về đâu
Đêm không có bạn giọt sầu ai chan
ngồi buồn lật phím thở than
Thương cho chiếc áo không quàng nỗi thân
Lững lơ bướm lượn ngoài sân
Cánh hoa nở nhụy vội vàng héo đi
Đôi lần muốn nói biệt li
Sợ con bướm trắng sầu bi nỗi lòng
Chiều nay trời nổi mưa giông
Bão dâng nước lũ đã đông quá đầy
Hết rồi chén mộng cùng say
Nợ duyên không có tình này cho qua
So le chén đũa phiền hà
Cơm canh chẳng ngọt lựa là kéo thêm
Bất đồng quan điểm dễ tìm
Nhưng đâu hạnh phúc để mình dựng xây
Có lòng chung góp bàn tay
Nói thì rất dễ làm thời khó ơi
Cũng do lắm chữ thiếu lời
Buồn cho phận gái một đời truân chuyên
Hồng Duyên
..................
PHẬN QUẦN THOA
Hoàng hôn trải lối đi về
Tím xưa giờ đã yên bề gió mưa
Cặm hồn rũ bóng song thưa
Mịt mù lối thoát đón đưa não nề
Đêm nghe điệu hát xàng xê
Buồn vương lên mắt cơm khê cháy lòng
Gía như đừng vội qua sông
Thì đâu phải sợ gió đông kéo về
Cửa then cám cảnh phận hề
Ván đinh đóng chặt bản lề kín cung
Ở nhờ sợ kiếp nhà chung
Tháo rào sợ kiếp lạnh lùng gió sương
Người dưng khác họ chẳng thương
Muốn đi thì sợ lạc đường quá xa
Ai người sót cảnh quần thoa
Dễ đâu tháo ván chặt đò làm đôi
Hồng Duyên
....................
HỜN GIẬN CON ĐÒ
Buổi ấy em hờn giận lắm
Câu tuyệt tình em dội tắm tim anh
Em nung lửa đốt lá xanh
Í ới gọi đò rước nhanh rời bến
Khắc khoải lòng em lại đến
Bởi gió nghịch mùa thương mến thành không
Chiều buồn ra ngắm con sông
Nước lớn ròng theo dòng định mệnh
Buổi ấy nhìn nhau thương mến
Em bắc cầu kiều anh đến trao duyên
Giản đơn lại hóa ưu phiền
Con sóng ập về niềm riêng chật chội
Rẽ nước theo dòng nông nổi
Bỏ lại phía sau một khối tình đau
Tưởng rằng bước vội quên mau
Có ai hiểu khó làm sao gian dối
Tím lặng thầm trong đêm tối
Để trách bạn lòng quá đổi vô tâm
Hồng Duyên
..............
LẠC VÒNG TAY
Vòng tay ấy từng là của anh
Giấc mơ xanh giờ tan biến
Tím bạc màu sóng biển vùng lên
Lạc vòng tay muôn ngàn con sóng
Em đâu còn tuổi thơ mộng
Sao bảo rằng biển động không hay
Nhận ánh trăng say khướt cả ngàn ngày
Đêm bật khóc
Vòng tay cô độc trên bến sông thương
Em thắng cương thì đời tôi lỡ bước
Vết xướt trầy trụa không có thuốc chữa
Tôi ngâm mình trong vòng xoáy không chọn lựa
Âý thế mà vẫn không dập được lửa yêu đương
Bến Sông Hương còn ai chờ đợi?
Cầu Tràng Tiền mỏi mắt ngóng trông
Em đi rồi đem vòng tay về bến lạ
Tôi một mình đếm nắng hạ hoài mong
Hồng Duyên
..............
HỜN MỘT CHÚT RỒI THÔI
Em đâu trách bạn chung tình
Em ghen cũng bởi yêu mình mà ra
Nhắc anh thưởng nguyệt xem hoa
Đôi câu họa xướng về nhà cùng em
Trăng khuya dạo bước song rèm
Mình ơi mưa đổ trước thềm ai ru?
Bấy ngày em học chữ nhu
Soi đèn mài mực xuân thu đâu màng
Bởi anh vướng nghiệp thi nhân
Xướng vui cùng bạn đôi vần cũng nên
Xin anh đừng học chữ quên
So le chiếu gối buồn tênh phận nàng
Phu thê là nghĩa tào khang
Trăm năm nồng mặn vội vàng chi đâu
Nhắc anh đừng thức suốt thâu
Sợ anh đổ bệnh thơ sầu cô đơn
Tại em có tính hay hờn
Phím rơi mấy nhịp cũng đờn chung dây....
Hồng Duyên
........................
Thứ Hai, ngày 19 tháng 5 năm 2014
ĐỪNG ĐỂ EM MẤT NGỦ
Khi em ngủ anh cũng đừng cố thức
Làn da nâu dính mực tựa chân chim
Ngón tay thon có nhiều chỉ nổi chìm
Đôi mắt lõm khó tìm ra thần dược
Ai gõ cửa thơ cũng nên từ khước
Đừng đánh vần những chiến lược đổi thay
Thấy hoa hồng lúng liếng chớ nên say
Khi em ngủ đừng ngó ai tơ tưởng
Thơ giá lạnh chớ tìm người họa xướng
Âm luật nào cũng cộng hưởng thành đôi
Khi thì lời có lúc lại dùng môi
Tin sao được phải nhớ lời em nhé
Vì yêu thật nên em mới hạch kẽ
Nếu chung tình đừng ghẹo gió vờn trăng
Đừng bướm ong đùa giỡn với chị Hằng
Để xuân sắc không nợ nần giấc ngủ
Thế anh nhé trái tim mình làm chủ
Chớ để em mất ngủ bởi vì yêu !!
Hồng Duyên
...............
LỐI CŨ RÊU PHONG
Trăng lén nhìn hoa trốn góc trời
Sương phơi ướt áo tuyết đông rơi
Lối mờ dĩ vãng buồn lên mắt
Người khuất xa rồi mộng cũng lơi
Hoàng hôn ngã bóng cuối chân trời
Lữ khách đi rồi có nhớ tôi
Hoa tím vườn xưa đà chạm ngõ
Mùa thơ héo úa bỏ quên người
Đông đã tan rồi nguyệt ghé chơi
Vì sao tinh tú bắt đầu rơi
Song thưa chờ đợi trăng hò hẹn
Ai biểu sông thơ thẹn mở lời
Đừng trách niềm thương dậy lửa khơi
Đông tàn hoa nở thuận theo thời
Tận cùng nỗi nhớ âm thầm đợi
Lối cũ rêu phong lạc lỏng tôi
Hồng Duyên
......................
EM NHỚ ANH
Em nhớ anh !
"Điều ước giản đơn" không có thật
Vẫn mong hoài đừng tắt lửa yêu thương
Mùa đông ơi sao mãi vương lòng khó gỡ
Để đêm về trăn trở mãi không nguôi
Anh nợ em đâu chỉ ân tình thôi
Cả nước mắt nhưng em không đòi
Em không thích anh vẽ ánh mắt bằng màu vôi
Hay bờ môi bằng màu son đỏ
Cũng bởi em anh đều khác họ
Nên em mới qua ngõ trao lời...
Em nhớ anh!
Nỗi nhớ chơi vơi
Tình yêu ấy một thời em tôn kính
Anh là điểm tựa
cho em bờ vai để vịnh
Sóng gió qua rồi
em cũng tĩnh giấc mơ
Từ dạo đó trăng mờ dưới làn mây
Đông tan rồi
hết mộng để xây
Nhưng vẫn nhớ bài hát thuở ấy
"Điều ước giản đơn"
có phải không chỉ riêng em?
Em vẫn nhớ anh!
Nỗi nhớ từng đêm
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
..............
EM
Em hóa thân thành người đàn bà lộng lẩy
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
................
CÁI NGỘ
Cái ngộ nó lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
...........
Thứ Ba, ngày 27 tháng 5 năm 2014
ANH SAY EM MỘNG
Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2014
NHỚ DẤU CHẤM
Em không nhớ vườn trầu cau thuở nọ
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất
Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp
Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự
Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ
Hồng Duyên
................
GHIM ANH VÀO TIM
Em bất chợt gặp anh trong giấc ngủ
Màu hoa buồn ai phủ kín phòng loan
Đã hết rồi sao dám nhắc lòng son
Thuyền đổi bến biết anh còn có nhớ...?
Chiều tắt nắng hoàng hôn về ai chở?
Tím thẹn thùng bỡ ngỡ ngắm gió đông
Hương "Chanh" lưu hoài dĩ vãng mặn nồng
Than Dấu Chấm xuống dòng mùa li biệt
Tiếng "Anh nhỏ" sao vẫn còn tha thiết
Chút tình thơ thanh khiết đến muôn đời
Chưa bao giờ yêu thương nói thành lời
Nhưng nỗi nhớ một thời còn lưu mãi
Bông hoa tím nở hoài thời con gái
Đến bây giờ vẫn chảy ngược về tim
Không cần đâu lục ký ức để tìm
Hình bóng ấy đã ghim vào ngực trái
Hồng Duyên
..................
THƠ XÂY MỘNG
Thơ về rồi trên ngọn lá cành cây
Đêm huyền ảo nồng say hương lửa hẹn
Men chếch choáng đôi má hồng bẽn lẽn
Từng câu vần sắc bén tỏ tình thương
Anh đây rồi chầm chậm hãy sang chương
Đừng bẻ nhịp cho tơ vương gãy vận
Thơ gặp bạn xiết bao niềm may mắn
Chớ hững hờ từng đêm vắng em mong
Ngọt tình thơ lạc vào cõi ái ân
Từng con chữ kéo gần thêm nỗi nhớ
Trái tim đó nếu chưa ngừng trăn trở
Thì bên này cũng chở khối tình si
Cảm xúc về hoa thơ trải lối đi
Bến không đậu chia li nào đâu muốn
Xin gửi tạm một tâm hồn đến muộn
Dẫu chỉ là tư tưởng của tình thơ
Hồng Duyên
.....................
Thứ Bảy, ngày 24 tháng 5 năm 2014
HAI CHỊ EM GIỐNG HỆT NHAU
Ai cũng bảo anh dịu dàng như con gái
Em thì không thấy anh giống con trai
Miệng hay cười bản tánh rất thài lai
Chuyện vặt vãnh anh đùa dai phát khiếp
Ai cũng bảo em Lan anh thằng Điệp
Em chỉ cười thương một kiếp đàn...ông
Suốt cả ngày son phấn với má hồng
Thích lơi lả chạy kiếm chồng thanh lịch
Em ngượng nghịu tiếng anh nghe cũ rích
Gọi chị thì có lẽ mít lòng Stonecold
Nhưng gọi anh dối lòng quá Huệ Minh
Anh chỉ hộ gọi thế nào cho đúng
Mãi giả bộ mình men như Ân Nguyễn
Cặp song sinh diễn xuất thật quá tài
Gấm lụa là đồng lòng đến tiệm may
Vậy mà bảo tôi yêu hoài con gái
Sao có thể...
Trời ơi sinh con cái
Hai chị này cùng một phái như nhau kakakaka
Hồng Duyên
.......................
Thứ Năm, ngày 22 tháng 5 năm 2014
MƯA MÙA HẠ
Tại mưa sáng làm cho mình thức giấc
Đêm không dài khi gió bấc đến thăm
Ai nói anh em sẽ khóc âm thầm
Ngủ ngon lắm một đêm không mộng mị
Em cũng biết anh rất là trân quý
Vợ hiền ngoan nhưng tính khí bất thường
Không cầu kì với những chiếc lược gương
Cũng chẳng thiết những tình thương gây lỗi
Chỉ tại tánh hay thường xuyên giận dỗi
Anh đã thương thì đừng nói đắng cay
Đừng tưởng nhầm trong hoa mộng em say
Nếu gây chiến bẻ ngay cành nhung nhớ
Trong cuộc sống em vuông tròn phận vợ
Trong tâm hồn em chở nỗi ưu tư
Anh đâu hay những khắc khoải làm nư
Em chỉ muốn nói giã từ...không nỡ
Anh nhận lỗi đừng làm em trăn trở
Mưa đầu mùa bởi nặng nợ dây oan
Em lấy chồng giữ trọn đạo tào khang
Buồn lên mắt chứa chan niềm tâm sự
Hồng Duyên
..............
TẠI ANH
Em hờn mát vì anh không xin lỗi
Anh lỡ lời em nông nỗi tung tăng
Học người xưa để làm bạn thi nhân
Ngồi sáng tác những vần thơ cháy bỏng
Tại anh để tâm hồn em lạc lỏng
Phố muôn màu không đóng cửa chào em
Để tình thương chơi cút bắt trốn tìm
Mưa giăng lối chợ đêm càng nhộn nhịp
Mỗi lần giận em quên đi nề nếp
Thích dạo chơi cho hết kiếp con người
Ai biểu anh thiếu vị ngọt của lời
Để em khóc chơi vơi lòng với biển
Anh đừng tưởng gió trăng về xao xuyến
Ong bướm cười cũng lưu luyến lòng em
Không có đâu lòng thi sĩ chẳng thèm
Anh thấy ghét mới đem lòng chọc ghẹo
Anh xin lỗi em đâu còn cong quẹo
Bỏ nghe chưa học khôn khéo giữ nàng
Hồng Duyên
.......................
Thứ Tư, ngày 21 tháng 5 năm 2014
TRUÂN CHUYÊN PHẬN GÁI
Vầng trăng lỗi hẹn về đâu
Đêm không có bạn giọt sầu ai chan
ngồi buồn lật phím thở than
Thương cho chiếc áo không quàng nỗi thân
Lững lơ bướm lượn ngoài sân
Cánh hoa nở nhụy vội vàng héo đi
Đôi lần muốn nói biệt li
Sợ con bướm trắng sầu bi nỗi lòng
Chiều nay trời nổi mưa giông
Bão dâng nước lũ đã đông quá đầy
Hết rồi chén mộng cùng say
Nợ duyên không có tình này cho qua
So le chén đũa phiền hà
Cơm canh chẳng ngọt lựa là kéo thêm
Bất đồng quan điểm dễ tìm
Nhưng đâu hạnh phúc để mình dựng xây
Có lòng chung góp bàn tay
Nói thì rất dễ làm thời khó ơi
Cũng do lắm chữ thiếu lời
Buồn cho phận gái một đời truân chuyên
Hồng Duyên
..................
PHẬN QUẦN THOA
Hoàng hôn trải lối đi về
Tím xưa giờ đã yên bề gió mưa
Cặm hồn rũ bóng song thưa
Mịt mù lối thoát đón đưa não nề
Đêm nghe điệu hát xàng xê
Buồn vương lên mắt cơm khê cháy lòng
Gía như đừng vội qua sông
Thì đâu phải sợ gió đông kéo về
Cửa then cám cảnh phận hề
Ván đinh đóng chặt bản lề kín cung
Ở nhờ sợ kiếp nhà chung
Tháo rào sợ kiếp lạnh lùng gió sương
Người dưng khác họ chẳng thương
Muốn đi thì sợ lạc đường quá xa
Ai người sót cảnh quần thoa
Dễ đâu tháo ván chặt đò làm đôi
Hồng Duyên
....................
HỜN GIẬN CON ĐÒ
Buổi ấy em hờn giận lắm
Câu tuyệt tình em dội tắm tim anh
Em nung lửa đốt lá xanh
Í ới gọi đò rước nhanh rời bến
Khắc khoải lòng em lại đến
Bởi gió nghịch mùa thương mến thành không
Chiều buồn ra ngắm con sông
Nước lớn ròng theo dòng định mệnh
Buổi ấy nhìn nhau thương mến
Em bắc cầu kiều anh đến trao duyên
Giản đơn lại hóa ưu phiền
Con sóng ập về niềm riêng chật chội
Rẽ nước theo dòng nông nổi
Bỏ lại phía sau một khối tình đau
Tưởng rằng bước vội quên mau
Có ai hiểu khó làm sao gian dối
Tím lặng thầm trong đêm tối
Để trách bạn lòng quá đổi vô tâm
Hồng Duyên
..............
LẠC VÒNG TAY
Vòng tay ấy từng là của anh
Giấc mơ xanh giờ tan biến
Tím bạc màu sóng biển vùng lên
Lạc vòng tay muôn ngàn con sóng
Em đâu còn tuổi thơ mộng
Sao bảo rằng biển động không hay
Nhận ánh trăng say khướt cả ngàn ngày
Đêm bật khóc
Vòng tay cô độc trên bến sông thương
Em thắng cương thì đời tôi lỡ bước
Vết xướt trầy trụa không có thuốc chữa
Tôi ngâm mình trong vòng xoáy không chọn lựa
Âý thế mà vẫn không dập được lửa yêu đương
Bến Sông Hương còn ai chờ đợi?
Cầu Tràng Tiền mỏi mắt ngóng trông
Em đi rồi đem vòng tay về bến lạ
Tôi một mình đếm nắng hạ hoài mong
Hồng Duyên
..............
HỜN MỘT CHÚT RỒI THÔI
Em đâu trách bạn chung tình
Em ghen cũng bởi yêu mình mà ra
Nhắc anh thưởng nguyệt xem hoa
Đôi câu họa xướng về nhà cùng em
Trăng khuya dạo bước song rèm
Mình ơi mưa đổ trước thềm ai ru?
Bấy ngày em học chữ nhu
Soi đèn mài mực xuân thu đâu màng
Bởi anh vướng nghiệp thi nhân
Xướng vui cùng bạn đôi vần cũng nên
Xin anh đừng học chữ quên
So le chiếu gối buồn tênh phận nàng
Phu thê là nghĩa tào khang
Trăm năm nồng mặn vội vàng chi đâu
Nhắc anh đừng thức suốt thâu
Sợ anh đổ bệnh thơ sầu cô đơn
Tại em có tính hay hờn
Phím rơi mấy nhịp cũng đờn chung dây....
Hồng Duyên
........................
Thứ Hai, ngày 19 tháng 5 năm 2014
ĐỪNG ĐỂ EM MẤT NGỦ
Khi em ngủ anh cũng đừng cố thức
Làn da nâu dính mực tựa chân chim
Ngón tay thon có nhiều chỉ nổi chìm
Đôi mắt lõm khó tìm ra thần dược
Ai gõ cửa thơ cũng nên từ khước
Đừng đánh vần những chiến lược đổi thay
Thấy hoa hồng lúng liếng chớ nên say
Khi em ngủ đừng ngó ai tơ tưởng
Thơ giá lạnh chớ tìm người họa xướng
Âm luật nào cũng cộng hưởng thành đôi
Khi thì lời có lúc lại dùng môi
Tin sao được phải nhớ lời em nhé
Vì yêu thật nên em mới hạch kẽ
Nếu chung tình đừng ghẹo gió vờn trăng
Đừng bướm ong đùa giỡn với chị Hằng
Để xuân sắc không nợ nần giấc ngủ
Thế anh nhé trái tim mình làm chủ
Chớ để em mất ngủ bởi vì yêu !!
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
..............
EM
Em hóa thân thành người đàn bà lộng lẩy
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
................
CÁI NGỘ
Cái ngộ nó lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
...........
Thứ Ba, ngày 27 tháng 5 năm 2014
ANH SAY EM MỘNG
Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2014
NHỚ DẤU CHẤM
Em không nhớ vườn trầu cau thuở nọ
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất
Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp
Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự
Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ
Hồng Duyên
................
GHIM ANH VÀO TIM
Em bất chợt gặp anh trong giấc ngủ
Màu hoa buồn ai phủ kín phòng loan
Đã hết rồi sao dám nhắc lòng son
Thuyền đổi bến biết anh còn có nhớ...?
Chiều tắt nắng hoàng hôn về ai chở?
Tím thẹn thùng bỡ ngỡ ngắm gió đông
Hương "Chanh" lưu hoài dĩ vãng mặn nồng
Than Dấu Chấm xuống dòng mùa li biệt
Tiếng "Anh nhỏ" sao vẫn còn tha thiết
Chút tình thơ thanh khiết đến muôn đời
Chưa bao giờ yêu thương nói thành lời
Nhưng nỗi nhớ một thời còn lưu mãi
Bông hoa tím nở hoài thời con gái
Đến bây giờ vẫn chảy ngược về tim
Không cần đâu lục ký ức để tìm
Hình bóng ấy đã ghim vào ngực trái
Hồng Duyên
..................
THƠ XÂY MỘNG
Thơ về rồi trên ngọn lá cành cây
Đêm huyền ảo nồng say hương lửa hẹn
Men chếch choáng đôi má hồng bẽn lẽn
Từng câu vần sắc bén tỏ tình thương
Anh đây rồi chầm chậm hãy sang chương
Đừng bẻ nhịp cho tơ vương gãy vận
Thơ gặp bạn xiết bao niềm may mắn
Chớ hững hờ từng đêm vắng em mong
Ngọt tình thơ lạc vào cõi ái ân
Từng con chữ kéo gần thêm nỗi nhớ
Trái tim đó nếu chưa ngừng trăn trở
Thì bên này cũng chở khối tình si
Cảm xúc về hoa thơ trải lối đi
Bến không đậu chia li nào đâu muốn
Xin gửi tạm một tâm hồn đến muộn
Dẫu chỉ là tư tưởng của tình thơ
Hồng Duyên
.....................
Thứ Bảy, ngày 24 tháng 5 năm 2014
HAI CHỊ EM GIỐNG HỆT NHAU
Ai cũng bảo anh dịu dàng như con gái
Em thì không thấy anh giống con trai
Miệng hay cười bản tánh rất thài lai
Chuyện vặt vãnh anh đùa dai phát khiếp
Ai cũng bảo em Lan anh thằng Điệp
Em chỉ cười thương một kiếp đàn...ông
Suốt cả ngày son phấn với má hồng
Thích lơi lả chạy kiếm chồng thanh lịch
Em ngượng nghịu tiếng anh nghe cũ rích
Gọi chị thì có lẽ mít lòng Stonecold
Nhưng gọi anh dối lòng quá Huệ Minh
Anh chỉ hộ gọi thế nào cho đúng
Mãi giả bộ mình men như Ân Nguyễn
Cặp song sinh diễn xuất thật quá tài
Gấm lụa là đồng lòng đến tiệm may
Vậy mà bảo tôi yêu hoài con gái
Sao có thể...
Trời ơi sinh con cái
Hai chị này cùng một phái như nhau kakakaka
Hồng Duyên
.......................
Thứ Năm, ngày 22 tháng 5 năm 2014
MƯA MÙA HẠ
Tại mưa sáng làm cho mình thức giấc
Đêm không dài khi gió bấc đến thăm
Ai nói anh em sẽ khóc âm thầm
Ngủ ngon lắm một đêm không mộng mị
Em cũng biết anh rất là trân quý
Vợ hiền ngoan nhưng tính khí bất thường
Không cầu kì với những chiếc lược gương
Cũng chẳng thiết những tình thương gây lỗi
Chỉ tại tánh hay thường xuyên giận dỗi
Anh đã thương thì đừng nói đắng cay
Đừng tưởng nhầm trong hoa mộng em say
Nếu gây chiến bẻ ngay cành nhung nhớ
Trong cuộc sống em vuông tròn phận vợ
Trong tâm hồn em chở nỗi ưu tư
Anh đâu hay những khắc khoải làm nư
Em chỉ muốn nói giã từ...không nỡ
Anh nhận lỗi đừng làm em trăn trở
Mưa đầu mùa bởi nặng nợ dây oan
Em lấy chồng giữ trọn đạo tào khang
Buồn lên mắt chứa chan niềm tâm sự
Hồng Duyên
..............
TẠI ANH
Em hờn mát vì anh không xin lỗi
Anh lỡ lời em nông nỗi tung tăng
Học người xưa để làm bạn thi nhân
Ngồi sáng tác những vần thơ cháy bỏng
Tại anh để tâm hồn em lạc lỏng
Phố muôn màu không đóng cửa chào em
Để tình thương chơi cút bắt trốn tìm
Mưa giăng lối chợ đêm càng nhộn nhịp
Mỗi lần giận em quên đi nề nếp
Thích dạo chơi cho hết kiếp con người
Ai biểu anh thiếu vị ngọt của lời
Để em khóc chơi vơi lòng với biển
Anh đừng tưởng gió trăng về xao xuyến
Ong bướm cười cũng lưu luyến lòng em
Không có đâu lòng thi sĩ chẳng thèm
Anh thấy ghét mới đem lòng chọc ghẹo
Anh xin lỗi em đâu còn cong quẹo
Bỏ nghe chưa học khôn khéo giữ nàng
Hồng Duyên
.......................
Thứ Tư, ngày 21 tháng 5 năm 2014
TRUÂN CHUYÊN PHẬN GÁI
Vầng trăng lỗi hẹn về đâu
Đêm không có bạn giọt sầu ai chan
ngồi buồn lật phím thở than
Thương cho chiếc áo không quàng nỗi thân
Lững lơ bướm lượn ngoài sân
Cánh hoa nở nhụy vội vàng héo đi
Đôi lần muốn nói biệt li
Sợ con bướm trắng sầu bi nỗi lòng
Chiều nay trời nổi mưa giông
Bão dâng nước lũ đã đông quá đầy
Hết rồi chén mộng cùng say
Nợ duyên không có tình này cho qua
So le chén đũa phiền hà
Cơm canh chẳng ngọt lựa là kéo thêm
Bất đồng quan điểm dễ tìm
Nhưng đâu hạnh phúc để mình dựng xây
Có lòng chung góp bàn tay
Nói thì rất dễ làm thời khó ơi
Cũng do lắm chữ thiếu lời
Buồn cho phận gái một đời truân chuyên
Hồng Duyên
..................
PHẬN QUẦN THOA
Hoàng hôn trải lối đi về
Tím xưa giờ đã yên bề gió mưa
Cặm hồn rũ bóng song thưa
Mịt mù lối thoát đón đưa não nề
Đêm nghe điệu hát xàng xê
Buồn vương lên mắt cơm khê cháy lòng
Gía như đừng vội qua sông
Thì đâu phải sợ gió đông kéo về
Cửa then cám cảnh phận hề
Ván đinh đóng chặt bản lề kín cung
Ở nhờ sợ kiếp nhà chung
Tháo rào sợ kiếp lạnh lùng gió sương
Người dưng khác họ chẳng thương
Muốn đi thì sợ lạc đường quá xa
Ai người sót cảnh quần thoa
Dễ đâu tháo ván chặt đò làm đôi
Hồng Duyên
....................
HỜN GIẬN CON ĐÒ
Buổi ấy em hờn giận lắm
Câu tuyệt tình em dội tắm tim anh
Em nung lửa đốt lá xanh
Í ới gọi đò rước nhanh rời bến
Khắc khoải lòng em lại đến
Bởi gió nghịch mùa thương mến thành không
Chiều buồn ra ngắm con sông
Nước lớn ròng theo dòng định mệnh
Buổi ấy nhìn nhau thương mến
Em bắc cầu kiều anh đến trao duyên
Giản đơn lại hóa ưu phiền
Con sóng ập về niềm riêng chật chội
Rẽ nước theo dòng nông nổi
Bỏ lại phía sau một khối tình đau
Tưởng rằng bước vội quên mau
Có ai hiểu khó làm sao gian dối
Tím lặng thầm trong đêm tối
Để trách bạn lòng quá đổi vô tâm
Hồng Duyên
..............
LẠC VÒNG TAY
Vòng tay ấy từng là của anh
Giấc mơ xanh giờ tan biến
Tím bạc màu sóng biển vùng lên
Lạc vòng tay muôn ngàn con sóng
Em đâu còn tuổi thơ mộng
Sao bảo rằng biển động không hay
Nhận ánh trăng say khướt cả ngàn ngày
Đêm bật khóc
Vòng tay cô độc trên bến sông thương
Em thắng cương thì đời tôi lỡ bước
Vết xướt trầy trụa không có thuốc chữa
Tôi ngâm mình trong vòng xoáy không chọn lựa
Âý thế mà vẫn không dập được lửa yêu đương
Bến Sông Hương còn ai chờ đợi?
Cầu Tràng Tiền mỏi mắt ngóng trông
Em đi rồi đem vòng tay về bến lạ
Tôi một mình đếm nắng hạ hoài mong
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
..............
EM
Em hóa thân thành người đàn bà lộng lẩy
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
................
CÁI NGỘ
Cái ngộ nó lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
...........
Thứ Ba, ngày 27 tháng 5 năm 2014
ANH SAY EM MỘNG
Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2014
NHỚ DẤU CHẤM
Em không nhớ vườn trầu cau thuở nọ
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất
Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp
Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự
Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ
Hồng Duyên
................
GHIM ANH VÀO TIM
Em bất chợt gặp anh trong giấc ngủ
Màu hoa buồn ai phủ kín phòng loan
Đã hết rồi sao dám nhắc lòng son
Thuyền đổi bến biết anh còn có nhớ...?
Chiều tắt nắng hoàng hôn về ai chở?
Tím thẹn thùng bỡ ngỡ ngắm gió đông
Hương "Chanh" lưu hoài dĩ vãng mặn nồng
Than Dấu Chấm xuống dòng mùa li biệt
Tiếng "Anh nhỏ" sao vẫn còn tha thiết
Chút tình thơ thanh khiết đến muôn đời
Chưa bao giờ yêu thương nói thành lời
Nhưng nỗi nhớ một thời còn lưu mãi
Bông hoa tím nở hoài thời con gái
Đến bây giờ vẫn chảy ngược về tim
Không cần đâu lục ký ức để tìm
Hình bóng ấy đã ghim vào ngực trái
Hồng Duyên
..................
THƠ XÂY MỘNG
Thơ về rồi trên ngọn lá cành cây
Đêm huyền ảo nồng say hương lửa hẹn
Men chếch choáng đôi má hồng bẽn lẽn
Từng câu vần sắc bén tỏ tình thương
Anh đây rồi chầm chậm hãy sang chương
Đừng bẻ nhịp cho tơ vương gãy vận
Thơ gặp bạn xiết bao niềm may mắn
Chớ hững hờ từng đêm vắng em mong
Ngọt tình thơ lạc vào cõi ái ân
Từng con chữ kéo gần thêm nỗi nhớ
Trái tim đó nếu chưa ngừng trăn trở
Thì bên này cũng chở khối tình si
Cảm xúc về hoa thơ trải lối đi
Bến không đậu chia li nào đâu muốn
Xin gửi tạm một tâm hồn đến muộn
Dẫu chỉ là tư tưởng của tình thơ
Hồng Duyên
.....................
Thứ Bảy, ngày 24 tháng 5 năm 2014
HAI CHỊ EM GIỐNG HỆT NHAU
Ai cũng bảo anh dịu dàng như con gái
Em thì không thấy anh giống con trai
Miệng hay cười bản tánh rất thài lai
Chuyện vặt vãnh anh đùa dai phát khiếp
Ai cũng bảo em Lan anh thằng Điệp
Em chỉ cười thương một kiếp đàn...ông
Suốt cả ngày son phấn với má hồng
Thích lơi lả chạy kiếm chồng thanh lịch
Em ngượng nghịu tiếng anh nghe cũ rích
Gọi chị thì có lẽ mít lòng Stonecold
Nhưng gọi anh dối lòng quá Huệ Minh
Anh chỉ hộ gọi thế nào cho đúng
Mãi giả bộ mình men như Ân Nguyễn
Cặp song sinh diễn xuất thật quá tài
Gấm lụa là đồng lòng đến tiệm may
Vậy mà bảo tôi yêu hoài con gái
Sao có thể...
Trời ơi sinh con cái
Hai chị này cùng một phái như nhau kakakaka
Hồng Duyên
.......................
Thứ Năm, ngày 22 tháng 5 năm 2014
MƯA MÙA HẠ
Tại mưa sáng làm cho mình thức giấc
Đêm không dài khi gió bấc đến thăm
Ai nói anh em sẽ khóc âm thầm
Ngủ ngon lắm một đêm không mộng mị
Em cũng biết anh rất là trân quý
Vợ hiền ngoan nhưng tính khí bất thường
Không cầu kì với những chiếc lược gương
Cũng chẳng thiết những tình thương gây lỗi
Chỉ tại tánh hay thường xuyên giận dỗi
Anh đã thương thì đừng nói đắng cay
Đừng tưởng nhầm trong hoa mộng em say
Nếu gây chiến bẻ ngay cành nhung nhớ
Trong cuộc sống em vuông tròn phận vợ
Trong tâm hồn em chở nỗi ưu tư
Anh đâu hay những khắc khoải làm nư
Em chỉ muốn nói giã từ...không nỡ
Anh nhận lỗi đừng làm em trăn trở
Mưa đầu mùa bởi nặng nợ dây oan
Em lấy chồng giữ trọn đạo tào khang
Buồn lên mắt chứa chan niềm tâm sự
Hồng Duyên
..............
TẠI ANH
Em hờn mát vì anh không xin lỗi
Anh lỡ lời em nông nỗi tung tăng
Học người xưa để làm bạn thi nhân
Ngồi sáng tác những vần thơ cháy bỏng
Tại anh để tâm hồn em lạc lỏng
Phố muôn màu không đóng cửa chào em
Để tình thương chơi cút bắt trốn tìm
Mưa giăng lối chợ đêm càng nhộn nhịp
Mỗi lần giận em quên đi nề nếp
Thích dạo chơi cho hết kiếp con người
Ai biểu anh thiếu vị ngọt của lời
Để em khóc chơi vơi lòng với biển
Anh đừng tưởng gió trăng về xao xuyến
Ong bướm cười cũng lưu luyến lòng em
Không có đâu lòng thi sĩ chẳng thèm
Anh thấy ghét mới đem lòng chọc ghẹo
Anh xin lỗi em đâu còn cong quẹo
Bỏ nghe chưa học khôn khéo giữ nàng
Hồng Duyên
.......................
Thứ Tư, ngày 21 tháng 5 năm 2014
TRUÂN CHUYÊN PHẬN GÁI
Vầng trăng lỗi hẹn về đâu
Đêm không có bạn giọt sầu ai chan
ngồi buồn lật phím thở than
Thương cho chiếc áo không quàng nỗi thân
Lững lơ bướm lượn ngoài sân
Cánh hoa nở nhụy vội vàng héo đi
Đôi lần muốn nói biệt li
Sợ con bướm trắng sầu bi nỗi lòng
Chiều nay trời nổi mưa giông
Bão dâng nước lũ đã đông quá đầy
Hết rồi chén mộng cùng say
Nợ duyên không có tình này cho qua
So le chén đũa phiền hà
Cơm canh chẳng ngọt lựa là kéo thêm
Bất đồng quan điểm dễ tìm
Nhưng đâu hạnh phúc để mình dựng xây
Có lòng chung góp bàn tay
Nói thì rất dễ làm thời khó ơi
Cũng do lắm chữ thiếu lời
Buồn cho phận gái một đời truân chuyên
Hồng Duyên
..................
PHẬN QUẦN THOA
Hoàng hôn trải lối đi về
Tím xưa giờ đã yên bề gió mưa
Cặm hồn rũ bóng song thưa
Mịt mù lối thoát đón đưa não nề
Đêm nghe điệu hát xàng xê
Buồn vương lên mắt cơm khê cháy lòng
Gía như đừng vội qua sông
Thì đâu phải sợ gió đông kéo về
Cửa then cám cảnh phận hề
Ván đinh đóng chặt bản lề kín cung
Ở nhờ sợ kiếp nhà chung
Tháo rào sợ kiếp lạnh lùng gió sương
Người dưng khác họ chẳng thương
Muốn đi thì sợ lạc đường quá xa
Ai người sót cảnh quần thoa
Dễ đâu tháo ván chặt đò làm đôi
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
..............
EM
Em hóa thân thành người đàn bà lộng lẩy
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
................
CÁI NGỘ
Cái ngộ nó lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
...........
Thứ Ba, ngày 27 tháng 5 năm 2014
ANH SAY EM MỘNG
Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2014
NHỚ DẤU CHẤM
Em không nhớ vườn trầu cau thuở nọ
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất
Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp
Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự
Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ
Hồng Duyên
................
GHIM ANH VÀO TIM
Em bất chợt gặp anh trong giấc ngủ
Màu hoa buồn ai phủ kín phòng loan
Đã hết rồi sao dám nhắc lòng son
Thuyền đổi bến biết anh còn có nhớ...?
Chiều tắt nắng hoàng hôn về ai chở?
Tím thẹn thùng bỡ ngỡ ngắm gió đông
Hương "Chanh" lưu hoài dĩ vãng mặn nồng
Than Dấu Chấm xuống dòng mùa li biệt
Tiếng "Anh nhỏ" sao vẫn còn tha thiết
Chút tình thơ thanh khiết đến muôn đời
Chưa bao giờ yêu thương nói thành lời
Nhưng nỗi nhớ một thời còn lưu mãi
Bông hoa tím nở hoài thời con gái
Đến bây giờ vẫn chảy ngược về tim
Không cần đâu lục ký ức để tìm
Hình bóng ấy đã ghim vào ngực trái
Hồng Duyên
..................
THƠ XÂY MỘNG
Thơ về rồi trên ngọn lá cành cây
Đêm huyền ảo nồng say hương lửa hẹn
Men chếch choáng đôi má hồng bẽn lẽn
Từng câu vần sắc bén tỏ tình thương
Anh đây rồi chầm chậm hãy sang chương
Đừng bẻ nhịp cho tơ vương gãy vận
Thơ gặp bạn xiết bao niềm may mắn
Chớ hững hờ từng đêm vắng em mong
Ngọt tình thơ lạc vào cõi ái ân
Từng con chữ kéo gần thêm nỗi nhớ
Trái tim đó nếu chưa ngừng trăn trở
Thì bên này cũng chở khối tình si
Cảm xúc về hoa thơ trải lối đi
Bến không đậu chia li nào đâu muốn
Xin gửi tạm một tâm hồn đến muộn
Dẫu chỉ là tư tưởng của tình thơ
Hồng Duyên
.....................
Thứ Bảy, ngày 24 tháng 5 năm 2014
HAI CHỊ EM GIỐNG HỆT NHAU
Ai cũng bảo anh dịu dàng như con gái
Em thì không thấy anh giống con trai
Miệng hay cười bản tánh rất thài lai
Chuyện vặt vãnh anh đùa dai phát khiếp
Ai cũng bảo em Lan anh thằng Điệp
Em chỉ cười thương một kiếp đàn...ông
Suốt cả ngày son phấn với má hồng
Thích lơi lả chạy kiếm chồng thanh lịch
Em ngượng nghịu tiếng anh nghe cũ rích
Gọi chị thì có lẽ mít lòng Stonecold
Nhưng gọi anh dối lòng quá Huệ Minh
Anh chỉ hộ gọi thế nào cho đúng
Mãi giả bộ mình men như Ân Nguyễn
Cặp song sinh diễn xuất thật quá tài
Gấm lụa là đồng lòng đến tiệm may
Vậy mà bảo tôi yêu hoài con gái
Sao có thể...
Trời ơi sinh con cái
Hai chị này cùng một phái như nhau kakakaka
Hồng Duyên
.......................
Thứ Năm, ngày 22 tháng 5 năm 2014
MƯA MÙA HẠ
Tại mưa sáng làm cho mình thức giấc
Đêm không dài khi gió bấc đến thăm
Ai nói anh em sẽ khóc âm thầm
Ngủ ngon lắm một đêm không mộng mị
Em cũng biết anh rất là trân quý
Vợ hiền ngoan nhưng tính khí bất thường
Không cầu kì với những chiếc lược gương
Cũng chẳng thiết những tình thương gây lỗi
Chỉ tại tánh hay thường xuyên giận dỗi
Anh đã thương thì đừng nói đắng cay
Đừng tưởng nhầm trong hoa mộng em say
Nếu gây chiến bẻ ngay cành nhung nhớ
Trong cuộc sống em vuông tròn phận vợ
Trong tâm hồn em chở nỗi ưu tư
Anh đâu hay những khắc khoải làm nư
Em chỉ muốn nói giã từ...không nỡ
Anh nhận lỗi đừng làm em trăn trở
Mưa đầu mùa bởi nặng nợ dây oan
Em lấy chồng giữ trọn đạo tào khang
Buồn lên mắt chứa chan niềm tâm sự
Hồng Duyên
..............
TẠI ANH
Em hờn mát vì anh không xin lỗi
Anh lỡ lời em nông nỗi tung tăng
Học người xưa để làm bạn thi nhân
Ngồi sáng tác những vần thơ cháy bỏng
Tại anh để tâm hồn em lạc lỏng
Phố muôn màu không đóng cửa chào em
Để tình thương chơi cút bắt trốn tìm
Mưa giăng lối chợ đêm càng nhộn nhịp
Mỗi lần giận em quên đi nề nếp
Thích dạo chơi cho hết kiếp con người
Ai biểu anh thiếu vị ngọt của lời
Để em khóc chơi vơi lòng với biển
Anh đừng tưởng gió trăng về xao xuyến
Ong bướm cười cũng lưu luyến lòng em
Không có đâu lòng thi sĩ chẳng thèm
Anh thấy ghét mới đem lòng chọc ghẹo
Anh xin lỗi em đâu còn cong quẹo
Bỏ nghe chưa học khôn khéo giữ nàng
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
..............
EM
Em hóa thân thành người đàn bà lộng lẩy
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
................
CÁI NGỘ
Cái ngộ nó lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
...........
Thứ Ba, ngày 27 tháng 5 năm 2014
ANH SAY EM MỘNG
Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2014
NHỚ DẤU CHẤM
Em không nhớ vườn trầu cau thuở nọ
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất
Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp
Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự
Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ
Hồng Duyên
................
GHIM ANH VÀO TIM
Em bất chợt gặp anh trong giấc ngủ
Màu hoa buồn ai phủ kín phòng loan
Đã hết rồi sao dám nhắc lòng son
Thuyền đổi bến biết anh còn có nhớ...?
Chiều tắt nắng hoàng hôn về ai chở?
Tím thẹn thùng bỡ ngỡ ngắm gió đông
Hương "Chanh" lưu hoài dĩ vãng mặn nồng
Than Dấu Chấm xuống dòng mùa li biệt
Tiếng "Anh nhỏ" sao vẫn còn tha thiết
Chút tình thơ thanh khiết đến muôn đời
Chưa bao giờ yêu thương nói thành lời
Nhưng nỗi nhớ một thời còn lưu mãi
Bông hoa tím nở hoài thời con gái
Đến bây giờ vẫn chảy ngược về tim
Không cần đâu lục ký ức để tìm
Hình bóng ấy đã ghim vào ngực trái
Hồng Duyên
..................
THƠ XÂY MỘNG
Thơ về rồi trên ngọn lá cành cây
Đêm huyền ảo nồng say hương lửa hẹn
Men chếch choáng đôi má hồng bẽn lẽn
Từng câu vần sắc bén tỏ tình thương
Anh đây rồi chầm chậm hãy sang chương
Đừng bẻ nhịp cho tơ vương gãy vận
Thơ gặp bạn xiết bao niềm may mắn
Chớ hững hờ từng đêm vắng em mong
Ngọt tình thơ lạc vào cõi ái ân
Từng con chữ kéo gần thêm nỗi nhớ
Trái tim đó nếu chưa ngừng trăn trở
Thì bên này cũng chở khối tình si
Cảm xúc về hoa thơ trải lối đi
Bến không đậu chia li nào đâu muốn
Xin gửi tạm một tâm hồn đến muộn
Dẫu chỉ là tư tưởng của tình thơ
Hồng Duyên
.....................
Thứ Bảy, ngày 24 tháng 5 năm 2014
HAI CHỊ EM GIỐNG HỆT NHAU
Ai cũng bảo anh dịu dàng như con gái
Em thì không thấy anh giống con trai
Miệng hay cười bản tánh rất thài lai
Chuyện vặt vãnh anh đùa dai phát khiếp
Ai cũng bảo em Lan anh thằng Điệp
Em chỉ cười thương một kiếp đàn...ông
Suốt cả ngày son phấn với má hồng
Thích lơi lả chạy kiếm chồng thanh lịch
Em ngượng nghịu tiếng anh nghe cũ rích
Gọi chị thì có lẽ mít lòng Stonecold
Nhưng gọi anh dối lòng quá Huệ Minh
Anh chỉ hộ gọi thế nào cho đúng
Mãi giả bộ mình men như Ân Nguyễn
Cặp song sinh diễn xuất thật quá tài
Gấm lụa là đồng lòng đến tiệm may
Vậy mà bảo tôi yêu hoài con gái
Sao có thể...
Trời ơi sinh con cái
Hai chị này cùng một phái như nhau kakakaka
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
..............
EM
Em hóa thân thành người đàn bà lộng lẩy
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
................
CÁI NGỘ
Cái ngộ nó lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
...........
Thứ Ba, ngày 27 tháng 5 năm 2014
ANH SAY EM MỘNG
Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2014
NHỚ DẤU CHẤM
Em không nhớ vườn trầu cau thuở nọ
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất
Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp
Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự
Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ
Hồng Duyên
................
GHIM ANH VÀO TIM
Em bất chợt gặp anh trong giấc ngủ
Màu hoa buồn ai phủ kín phòng loan
Đã hết rồi sao dám nhắc lòng son
Thuyền đổi bến biết anh còn có nhớ...?
Chiều tắt nắng hoàng hôn về ai chở?
Tím thẹn thùng bỡ ngỡ ngắm gió đông
Hương "Chanh" lưu hoài dĩ vãng mặn nồng
Than Dấu Chấm xuống dòng mùa li biệt
Tiếng "Anh nhỏ" sao vẫn còn tha thiết
Chút tình thơ thanh khiết đến muôn đời
Chưa bao giờ yêu thương nói thành lời
Nhưng nỗi nhớ một thời còn lưu mãi
Bông hoa tím nở hoài thời con gái
Đến bây giờ vẫn chảy ngược về tim
Không cần đâu lục ký ức để tìm
Hình bóng ấy đã ghim vào ngực trái
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
..............
EM
Em hóa thân thành người đàn bà lộng lẩy
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
................
CÁI NGỘ
Cái ngộ nó lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
...........
Thứ Ba, ngày 27 tháng 5 năm 2014
ANH SAY EM MỘNG
Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
..............
EM
Em hóa thân thành người đàn bà lộng lẩy
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
...............
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
ANH KHỎE KHÔNG
Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
....................
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 5 năm 2014
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
..........
TRĂNG HẾT CÔ ĐƠN
Trăng hẹn ai ngã mình trên cành lá
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
...........................
Thứ Bảy, ngày 07 tháng 6 năm 2014
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
................
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
...........
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
ĐÁ HOÀN ĐÁ
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
.......................
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
...............
TÌNH YÊU SAU HÔN NHÂN
Bông điên điển anh trồng cho em ngắm
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
...................
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
..................
Thứ Ba, ngày 24 tháng 6 năm 2014
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
............
NẾU CÓ THỂ
Anh cảm nhận nhịp tim em run rẩy
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 6 năm 2014
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
NGƯỜI ĐI TÌNH Ở
Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
..................
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 6 năm 2014
THẤM THOÁT THỜI GIAN
Trời đất ban sơ đã bốn mùa
Đến đi đâu bận chuyện trình thưa
Mỗi năm đào nở mùa xuân đến
Phượng tím leo cành lệnh hạ đưa
Trăng khuyết rồi tròn chuyện gió mưa
Lập đông tuyết lạnh ấp duyên thừa
Hoa khai nở nhụy buồn lên mắt
Kỷ niệm khoanh vùng mắc võng đưa
Lá vàng trải thảm khéo đan thưa
Ai hốt mùa thu nhuộm nắng mưa
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Áo trắng ngây thơ vừa thưởng nguyệt
Ôm đàn giả thuyết chuyện tình xưa
Thắm thoát bốn mùa chuyển dạ nhanh
Thời gian chớp nhoáng rất mong manh
Đợi chờ dĩ vãng nhen thêm lửa
Gọi tiếng cố nhân ứa lệ vành
Hồng Duyên
Nhắc chuyện xưa như khuấy lại yêu thương
Rót tràn ly để có dịp soi gương
Vầng trăng lặn nước tràn lên mặt sóng
Em cứ thế làm cho anh cảm động
Muốn quay đi nghe trống trải tâm hồn
Gía như anh có thể đặt nụ hôn
Lên vầng trán như mưa dồn tháng bảy
Anh rất thích em đặt vào ngực trái
Để lắng nghe tình ái nói những gì
Đêm từng đêm được áp má thầm thì
Vỗ nhè nhẹ ru hàng mi lả lướt
Nếu có thể anh được vài điều ước
Xin cùng em sau trước vẹn nghĩa tình
Cùng nắm tay đi hái ánh bình minh
Làm sính lễ cho mình nên đôi lứa
Nếu có thể cho em làm điểm tựa
Có nhận không hãy hứa cho anh mừng?
Hồng Duyên
..........................
Thứ Năm, ngày 26 tháng 6 năm 2014
NĂM THÁNG HOÀI THƯƠNG
Em yêu ạ gió bốn mùa thổi mạnh
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
Nhưng đâu bằng tim lạnh dấy yêu thương
Cánh đòng xưa giờ trải thảm theo đường
Trò cút bắt dường như không hiệu nghiệm
Em đã đến khơi lại bao hoài niệm
Mùa hạ về phượng tím cõng niềm vui
Em với anh dù tất tả ngược xuôi
Nhưng vẫn nguyện thành một đôi tri kỷ
Anh mặc kệ có bao nhiêu chân lý
Nơi phồn hoa cái hoàn mỹ dần thưa
Em yêu à!
Anh vẫn nhớ ngày xưa
Vẫn muốn giữ chút tuổi thơ ngày mộng
Anh ru khẽ à ơi tay lắc võng
Em ngủ ngoan để đóng trọn vỡ tuồng
Bao nhiêu năm rồi khoác áo phong sương
Cũng dừng lại trên con đường xưa cũ
Anh không sợ ngọn cường triều gây lũ
Bởi tình anh đã trụ ở em rồi
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
BƯỚC QUA MÙA YÊU
Trăng rọi ngoài song bấc lạnh lùng
Đèn khêu cháy ngọn bếp quên nung
Sông thơ tuôn chảy phiêu bồng chữ
Ngôn ngữ leo rào tháo thủy chung
Anh về tìm lại chữ bao dung
Hay muốn hàn huyên dệt mộng cùng
Khắc khoải tơ lòng em muốn hỏi
Thương không sao dễ đổi tình chung
Anh giữ băng đông chớ ngại ngùng
Mùa thơ rụng lá mộng quay lưng
Thuyền em đổi bến mừng không lạc
Kỷ niệm phai nhòa nỗi nhớ ngưng
Gía như mình chẳng phải người dưng
Chẳng bận sầu thương nặng vác khuân
Chạm mặt làm ngơ chân muốn ở
Duyên thưa kém nợ sợi tơ vùng
Hồng Duyên
NIÊM PHONG TÌNH ÁI
Tại anh gắn thánh giá vào lối mộng
Bỏ giấc mơ lạc lõng giữa đường chiều
Đâu ngờ lòng tin rút khoảng thương yêu
Mới chạm ngõ dây diều đành đứt đoạn
Hỏi em nhớ?
Đôi lúc buồn một thoáng
Chuyện tình yêu như ánh sáng ban mai
Sóng phủ nhiều thanh sắc cũng nhạt phai
Đâu có thể giữ hoài gam màu tím
Có đôi lúc trở về trong hoài niệm
Thấy anh cười chúm chím miệng rất duyên
Muốn hỏi đôi câu lại sợ gây phiền
Đứng lặng lẽ bên hiên nhà phơi tóc
Tại anh hết tạo làm chi cơn lốc
Để bây giờ phút chốc đã lạ xa
Đối diện nhau một thoáng giữa đường qua
Có thể lắm!
Tình ca còn cháy lửa
Em bỏ lại phía sau mình một nửa
Chưa biết rồi nhựa sống có còn không?
Nắng hạ về sao nghe lạnh lập đông
Cây thánh giá niêm phong luôn tình ái
Anh vẫn thế nhốt em vào ngực trái
Nhưng dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Hồng Duyên
DĨ VÃNG CÒN ĐÂY
Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
........
Thứ Hai, ngày 23 tháng 6 năm 2014
HOAN HỶ KIẾP NẠN
Em tiển anh một đoạn với thơ ca
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ
Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ
Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa
Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa
Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng
Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng
Đây vòng tay rộng lượng đón người thân
Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần
Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc
Anh đừng sợ em là cô bé nhóc
Không hiểu gì với mái tóc còn xanh
Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh
Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại
Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại
Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian...
Hồng Duyên
TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Nhà anh cửa đóng then cài
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
Muốn sang thăm hỏi tìm hoài lối qua
Rong rêu tua tủa trước nhà
Bước thêm thì trượt quày ra thì buồn
Phía tây lành lạnh hơi sương
Phía đông ảm đạm muốn thương ngại ngùng
Trăng phơi trước khóm phù dung
Muốn xen kẽ lá
Ngập ngừng
Lại thôi
Chính chuyên đóng cọc thôn Đoài
Thôn đông mở cửa cũng ngồi ngắm thương
Mỗi ngày soi ảnh trong gương
Biết là lớp phấn nên thường dễ trôi
Ngọt ngào đẹp mắt sướng môi
Cũng là khách trọ của vôi bạc tình
Hoa cau dẫu rụng xuống sình
Trầu xanh héo cuống cũng mình với em
Hồng Duyên
Màu hoa vàng duyên lắm phải không anh
Bồng bềnh như bóng liễu dưới trăng thanh
Em chợt hiểu đất lành nên hoa nở
Em bước vội bỏ mối tình dang dở
Bỏ phồn hoa
Bỏ phố chợ yêu thương
Về bên anh tập lối sống ruộng vườn
Để quen thú vui dạo sương tắm gió
Cuộc sống mới có muôn vàng cái khó
Những đêm buồn làm khách trọ hồn thơ
Gối đầu lên mấy con chữ hững hờ
Gởi nỗi nhớ tình cờ dâng lên mắt
Anh vẫn biết em chưa thương là thật
Nên cố chờ vùng đất mới đơm hoa
Em lạnh lùng làm bạn với thơ ca
Anh vẫn thế hiền hòa trong chờ đợi
Mưa thấm đất niềm vui ào chạy tới
Em mĩm cười phơi phới nét thanh xuân
Hồng Duyên
...................
GIỮ NHAU KỶ NIỆM
Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy
Xa nhau rồi anh thấy có vui không?
Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm
Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa
Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa
Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen
Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men
Nồng chất rượu
Mở then
Say tình ái!
Anh đóng chặt nhốt em vào cửa trái
Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên
Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên
Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến
Em không đợi một ngày anh lại đến
Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền
Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên
Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa...
Hồng Duyên
................
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 6 năm 2014
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt
Giưã biển người giấu sự thật đi rong
Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng
Em quay bước mà lòng chưa chịu bước
Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước
Mây giăng trời
Em đánh cược hôn nhân
Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần
Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ
Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ
Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên
Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên
Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh
Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh
Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong
Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng
Em rẽ lối
Viết dòng thơ
Giận
Trách!
Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách
Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa
Hồng Duyên
.................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014
LẦM ĐÒ
Khổ qua chưa nấu đã ăn
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
Trái mơ chưa chín mây giăng khắp trời
Mưa mùa mặn đắng hạt rơi
Năm canh khắc khoải thương đời quần thoa
Qua sông đã một lần đò
Lỡ mua chiếc áo vạt hò hôm qua
Đem về mới biết phiền hà
Rộng trên hẹp dưới khó mà mặc vô
Hoa trồng trên mảnh đất khô
Trông như mảnh vá vải thô rẻ tiền
Thất thường thời tiết triền miên
Buồn thương cánh võng chẳng yên giấc nồng
So le đôi đũa dằn cong
Mái nhà xiêu quẹo tìm không được người
Ngược xuôi chạy kiếm khắp nơi
Đến khi có được kêu trời
Lầm
Than!
Hồng Duyên
Em bắt gặp lời ru trong mộng ước
Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương
Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương
Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại
Ngày không nắng
Mưa gặp anh dừng lại
Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau
Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào
Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím
Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm
Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời
Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi
Em cần có không muốn rời ảo ảnh
Được anh nhớ là một điều vạn hạnh
Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương!
Hồng Duyên
MƯA DẦM TRONG TIM
Ai làm trăng khuyết em sầu
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Khăn voan mấy mảnh
cái cầu gãy đôi
Còn đâu dáng liễu tinh khôi
Còn đâu hương lửa
Mặn môi lệ trào!
Bồ câu lẻ bạn
Tình đau
Năm canh thao thức ngọt ngào
tìm đâu?
Gío đưa mát trước lạnh sau
Chiếu chăn hờ hững
Trầu cau rụng bừa
Ân tình như mảnh vải thưa
Tóc mây mấy sợi dây dưa
thói đời
Tủi hờn hai tiếng mình ơi
So le chiếu gối lệ rơi lặng thầm
Nửa đêm ra đốt hương trầm
Nguyệt thời tủi phận mưa dầm
trong tim
Hồng Duyên
..................
ANH THẦY EM
Mùa hoa đỏ tháng năm còn lưu dấu
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
Nhớ thương nào anh ngẫu hứng vần thơ
Em muốn về đi chung một giấc mơ
Nhưng vẫn sợ cái tình cờ thành vô ý
Trang lưu bút còn in cành phượng vĩ
Như trái tim chung thủy mãi hoài thương
Dẫu bây giờ mình xa cách muôn phương
Nhưng nỗi nhớ dường như luôn rực cháy
Anh đâu hiểu tâm tình người con gái
Vẫn mong hoài khói thuốc của hôm qua
Mong bước chân chạm ngõ ở vườn nhà
Để lén mẹ đóng giả thành chàng rể
Em trang điểm thành cô dâu tuyệt thế
Dẫu biết rằng hai thế hệ song phương
Ai biểu anh thầy giáo để lòng thương
Cô trò nhỏ như sương mai buổi sớm
Em không phải hoa
Anh nào đâu bướm
Có thương xin làm đom đóm cho nhau
Hồng Duyên
...............
MỘT PHÚT VÀO MƠ
Anh rót cho em một chút sầu
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
Ngàn năm phong kín lệ tình sâu
Có thương cũng để trong hoài niệm
Vạn thuở vương lòng với bể dâu
Thôi nhé nhắc chi để mãi thương
Người nam kẻ bắc nhạt hơi sương
Cánh chim phiêu bạc quên đường cũ
Hai chữ giao tình lạc chốn nương
Soi gương ngỡ phấn chạm bàn tay
Sợi bạc đong đưa mái tóc dài
Năm tháng không chờ xuân vội vã
Bốn mùa thu hạ mãi hoài say
Người đi ai nhớ để mong chờ
Kẻ ở chao lòng ngẫu hứng thơ
Khép chặt bờ mi vào mộng tưởng
Ân tình mở cửa tĩnh niềm mơ
Hồng Duyên
ĐẤT MẸ ĐỢI ANH VỀ
Anh ạ quê mình nổi lửa ru
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
Gìan khoan thăm viếng khói sương mù
Đêm ngày nắng đốt lòng căm hận
Mắt mẹ cay nồng ngóng dáng thu
Tha hương từ thuở mới lên mười
Anh có thương người ở biển khơi
Chiến sĩ hy sinh lòng xót lắm
Canh dài trăn trở lệ em rơi!
Ngày đêm mẹ đợi bóng anh về
Đốt lửa căm hờn cứu lấy quê
Em dại ngây thơ còn cắp sách
Vẫn vun ngòi bút đuổi Trung hề
Anh hãy đem hồn trở lại quê
Góp chung đất mẹ một lời thề
Giữ gìn biển đảo cho non nước
Như giữ tình thương của mẹ quê
Hồng Duyên
.............
ANH CHỈ LÀ
Cái nóng nực có từ đâu anh nhỉ?
Hồng Duyên
Nắng xuyên cành chân lí rớt ao sâu
Áo đủ màu phản chiếu xuống vườn trầu
Men vôi mặn lủng chiếc tàu hạnh phúc
Ai cũng bảo tình yêu như công thức
Đem nhân chia vẽ định mức không gian
Như chiếc trâm trên mái tóc khoe khoang
Khi chợt tĩnh đã muộn màng
Níu kéo!
Cái nóng nực không làm hoa tươi héo
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Dẫu nghịch mùa
Chồng chéo noãn vượt lên
Cánh phượng hồng đỏ thắm một màu nền
Xuân lấp lánh gọi tên người mơ ước
Đã quá vãng ai nhớ con đò trước?
Hoa lục bình lội ngược vẫn ung dung
Hỏi làm chi những câu có thủy chung
Để nóng nực chiếm luôn khung trời mộng
Em đã thế bờ vai vào chỗ trống
Anh chỉ là hình bóng của cố nhân!
Hồng Duyên
Chim muông về bóng tối vội vã đi
Con ve sầu mơ ước ở cung vi
Thu chớm dậy ghì chân vào lớp sóng
Đêm lãng mạn hồn thơ căng ngực nóng
Sóng nhấp nhô đôi bóng chạm vào nhau
Đến bao giờ trăng mới hết khát khao
Được biển bế vào lòng ru ước vọng
Cơn gió lạ làm dịu tâm hồn rỗng
Mắt nhung huyền chuyển động cả không gian
Sông thơ tuôn chảy trăng quá ngỡ ngàng
Để cung chúc cho nàng bền giai ngẫu
Trăng rạng rỡ trong đêm rằm mười sáu
Lúng liếng môi duyên dạo bước ngày vui
Mùa hạ này nóng nực đã dần trôi
Đêm có bạn sánh đôi cùng tuế nguyệt
Hồng Duyên
.............
BƯỚC QUA LỐI CŨ
Tôi vứt kỷ niệm qua ô cửa sổ
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
Riêng tình anh chôn dưới mộ ngàn năm
Mộng gì đây vần thơ ướt lệ thầm
Và nỗi nhớ mấy lần ngang qua ngõ
Trăng mười sáu rộn ràng đi dạo phố
Sóng nhấp nhô vỗ nhẹ mạn thuyền đôi
Cái thuở tình yêu đắt giá lên ngôi
Còn đâu nữa sót lại trong hồi ức?
Lật trang mới vẫn chưa lem màu mực
Ghi đôi dòng nhật ký để yêu thương
Cái thuở xưa mơ ước mộng chung đường
Đã nhòa nhạt khói sương theo dĩ vãng
Đò cập bến ánh trăng thêm tỏa sáng
Rọi theo chân không mù quáng vô thường
Chân tình xưa đã thu hẹp yêu thương
Cố nhân hỡi chỉ còn trong ảo ảnh
Hồng Duyên
ANH HỌA EM XƯỚNG
Đêm khuya em dệt vần yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say
Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng
Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung
Hồng Duyên
..................
GÓC TRÁI TIM
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim
Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan
Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì
Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương
Hồng Duyên
Thứ Năm, ngày 29 tháng 5 năm 2014
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng
Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác
Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối
Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh
Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!
Hồng Duyên
..............
THƠ ĐỢI TÌNH
Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
Cà mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"
Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay
Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu
Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau
Hồng Duyên
..............
THƠ NGỠ NGÀNG
Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá ru mình
Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng
Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ
Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương
Hồng Duyên
...................
Thứ Tư, ngày 28 tháng 5 năm 2014
THƠ ƯỚC MƠ
Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá
Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!
Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn
Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!
Hồng Duyên
Bên cạnh chồng tẩy hết những âu lo
Bao nhiêu năm em chỉ một lần đò
Và mãi mãi ấm no cùng san xẻ
Em chưa muốn vào vai người mẹ
Để đóa hồng vui vẻ dài thêm
Cho xuân sắc không chìm trong quên lãng
Bụi phấn cuộc đời không dán lên mái tóc yêu thương
Em không phải người đàn bà của ruộng nương
Năm ngón tay dường như cho bàn phím
Với những mộng mơ vô thường lúng liếng
Khuất sau rèm âm hưởng thơ ca
Đừng bật cười cho hoa lá hờn ghen
Phận con gái em chưa quen hai chữ đàn bà
Có đôi khi ngồi sáng tác tình ca
Rồi chợt nhớ....
À hóa ra mình là vợ...
Hồng Duyên
................
CÁI NGỘ
Cái ngộ nó lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?
Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng đặt chỗ cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế
Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp
Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt
Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân
Hồng Duyên
ANH SAY EM MỘNG
Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ
Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ
Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau
Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian
Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 25 tháng 5 năm 2014
NHỚ DẤU CHẤM
Em không nhớ vườn trầu cau thuở nọ
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất
Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp
Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự
Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ
Hồng Duyên
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất
Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp
Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự
Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ
Hồng Duyên
Màu hoa buồn ai phủ kín phòng loan
Đã hết rồi sao dám nhắc lòng son
Thuyền đổi bến biết anh còn có nhớ...?
Chiều tắt nắng hoàng hôn về ai chở?
Tím thẹn thùng bỡ ngỡ ngắm gió đông
Hương "Chanh" lưu hoài dĩ vãng mặn nồng
Than Dấu Chấm xuống dòng mùa li biệt
Tiếng "Anh nhỏ" sao vẫn còn tha thiết
Chút tình thơ thanh khiết đến muôn đời
Chưa bao giờ yêu thương nói thành lời
Nhưng nỗi nhớ một thời còn lưu mãi
Bông hoa tím nở hoài thời con gái
Đến bây giờ vẫn chảy ngược về tim
Không cần đâu lục ký ức để tìm
Hình bóng ấy đã ghim vào ngực trái
Hồng Duyên
..................
THƠ XÂY MỘNG
Thơ về rồi trên ngọn lá cành cây
Đêm huyền ảo nồng say hương lửa hẹn
Men chếch choáng đôi má hồng bẽn lẽn
Từng câu vần sắc bén tỏ tình thương
Anh đây rồi chầm chậm hãy sang chương
Đừng bẻ nhịp cho tơ vương gãy vận
Thơ gặp bạn xiết bao niềm may mắn
Chớ hững hờ từng đêm vắng em mong
Ngọt tình thơ lạc vào cõi ái ân
Từng con chữ kéo gần thêm nỗi nhớ
Trái tim đó nếu chưa ngừng trăn trở
Thì bên này cũng chở khối tình si
Cảm xúc về hoa thơ trải lối đi
Bến không đậu chia li nào đâu muốn
Xin gửi tạm một tâm hồn đến muộn
Dẫu chỉ là tư tưởng của tình thơ
Hồng Duyên
Đêm huyền ảo nồng say hương lửa hẹn
Men chếch choáng đôi má hồng bẽn lẽn
Từng câu vần sắc bén tỏ tình thương
Anh đây rồi chầm chậm hãy sang chương
Đừng bẻ nhịp cho tơ vương gãy vận
Thơ gặp bạn xiết bao niềm may mắn
Chớ hững hờ từng đêm vắng em mong
Ngọt tình thơ lạc vào cõi ái ân
Từng con chữ kéo gần thêm nỗi nhớ
Trái tim đó nếu chưa ngừng trăn trở
Thì bên này cũng chở khối tình si
Cảm xúc về hoa thơ trải lối đi
Bến không đậu chia li nào đâu muốn
Xin gửi tạm một tâm hồn đến muộn
Dẫu chỉ là tư tưởng của tình thơ
Hồng Duyên
HAI CHỊ EM GIỐNG HỆT NHAU
Ai cũng bảo anh dịu dàng như con gái
Em thì không thấy anh giống con trai
Miệng hay cười bản tánh rất thài lai
Chuyện vặt vãnh anh đùa dai phát khiếp
Ai cũng bảo em Lan anh thằng Điệp
Em chỉ cười thương một kiếp đàn...ông
Suốt cả ngày son phấn với má hồng
Thích lơi lả chạy kiếm chồng thanh lịch
Em ngượng nghịu tiếng anh nghe cũ rích
Gọi chị thì có lẽ mít lòng Stonecold
Nhưng gọi anh dối lòng quá Huệ Minh
Anh chỉ hộ gọi thế nào cho đúng
Mãi giả bộ mình men như Ân Nguyễn
Cặp song sinh diễn xuất thật quá tài
Gấm lụa là đồng lòng đến tiệm may
Vậy mà bảo tôi yêu hoài con gái
Sao có thể...
Trời ơi sinh con cái
Hai chị này cùng một phái như nhau kakakaka
Hồng Duyên
Em thì không thấy anh giống con trai
Miệng hay cười bản tánh rất thài lai
Chuyện vặt vãnh anh đùa dai phát khiếp
Ai cũng bảo em Lan anh thằng Điệp
Em chỉ cười thương một kiếp đàn...ông
Suốt cả ngày son phấn với má hồng
Thích lơi lả chạy kiếm chồng thanh lịch
Em ngượng nghịu tiếng anh nghe cũ rích
Gọi chị thì có lẽ mít lòng Stonecold
Nhưng gọi anh dối lòng quá Huệ Minh
Anh chỉ hộ gọi thế nào cho đúng
Mãi giả bộ mình men như Ân Nguyễn
Cặp song sinh diễn xuất thật quá tài
Gấm lụa là đồng lòng đến tiệm may
Vậy mà bảo tôi yêu hoài con gái
Sao có thể...
Trời ơi sinh con cái
Hai chị này cùng một phái như nhau kakakaka
Hồng Duyên
.......................
Thứ Năm, ngày 22 tháng 5 năm 2014
MƯA MÙA HẠ
Tại mưa sáng làm cho mình thức giấc
Đêm không dài khi gió bấc đến thăm
Ai nói anh em sẽ khóc âm thầm
Ngủ ngon lắm một đêm không mộng mị
Em cũng biết anh rất là trân quý
Vợ hiền ngoan nhưng tính khí bất thường
Không cầu kì với những chiếc lược gương
Cũng chẳng thiết những tình thương gây lỗi
Chỉ tại tánh hay thường xuyên giận dỗi
Anh đã thương thì đừng nói đắng cay
Đừng tưởng nhầm trong hoa mộng em say
Nếu gây chiến bẻ ngay cành nhung nhớ
Trong cuộc sống em vuông tròn phận vợ
Trong tâm hồn em chở nỗi ưu tư
Anh đâu hay những khắc khoải làm nư
Em chỉ muốn nói giã từ...không nỡ
Anh nhận lỗi đừng làm em trăn trở
Mưa đầu mùa bởi nặng nợ dây oan
Em lấy chồng giữ trọn đạo tào khang
Buồn lên mắt chứa chan niềm tâm sự
Hồng Duyên
Đêm không dài khi gió bấc đến thăm
Ai nói anh em sẽ khóc âm thầm
Ngủ ngon lắm một đêm không mộng mị
Em cũng biết anh rất là trân quý
Vợ hiền ngoan nhưng tính khí bất thường
Không cầu kì với những chiếc lược gương
Cũng chẳng thiết những tình thương gây lỗi
Chỉ tại tánh hay thường xuyên giận dỗi
Anh đã thương thì đừng nói đắng cay
Đừng tưởng nhầm trong hoa mộng em say
Nếu gây chiến bẻ ngay cành nhung nhớ
Trong cuộc sống em vuông tròn phận vợ
Trong tâm hồn em chở nỗi ưu tư
Anh đâu hay những khắc khoải làm nư
Em chỉ muốn nói giã từ...không nỡ
Anh nhận lỗi đừng làm em trăn trở
Mưa đầu mùa bởi nặng nợ dây oan
Em lấy chồng giữ trọn đạo tào khang
Buồn lên mắt chứa chan niềm tâm sự
Hồng Duyên
Anh lỡ lời em nông nỗi tung tăng
Học người xưa để làm bạn thi nhân
Ngồi sáng tác những vần thơ cháy bỏng
Tại anh để tâm hồn em lạc lỏng
Phố muôn màu không đóng cửa chào em
Để tình thương chơi cút bắt trốn tìm
Mưa giăng lối chợ đêm càng nhộn nhịp
Mỗi lần giận em quên đi nề nếp
Thích dạo chơi cho hết kiếp con người
Ai biểu anh thiếu vị ngọt của lời
Để em khóc chơi vơi lòng với biển
Anh đừng tưởng gió trăng về xao xuyến
Ong bướm cười cũng lưu luyến lòng em
Không có đâu lòng thi sĩ chẳng thèm
Anh thấy ghét mới đem lòng chọc ghẹo
Anh xin lỗi em đâu còn cong quẹo
Bỏ nghe chưa học khôn khéo giữ nàng
Hồng Duyên
.......................
Thứ Tư, ngày 21 tháng 5 năm 2014
TRUÂN CHUYÊN PHẬN GÁI
Vầng trăng lỗi hẹn về đâu
Đêm không có bạn giọt sầu ai chan
ngồi buồn lật phím thở than
Thương cho chiếc áo không quàng nỗi thân
Lững lơ bướm lượn ngoài sân
Cánh hoa nở nhụy vội vàng héo đi
Đôi lần muốn nói biệt li
Sợ con bướm trắng sầu bi nỗi lòng
Chiều nay trời nổi mưa giông
Bão dâng nước lũ đã đông quá đầy
Hết rồi chén mộng cùng say
Nợ duyên không có tình này cho qua
So le chén đũa phiền hà
Cơm canh chẳng ngọt lựa là kéo thêm
Bất đồng quan điểm dễ tìm
Nhưng đâu hạnh phúc để mình dựng xây
Có lòng chung góp bàn tay
Nói thì rất dễ làm thời khó ơi
Cũng do lắm chữ thiếu lời
Buồn cho phận gái một đời truân chuyên
Hồng Duyên
Đêm không có bạn giọt sầu ai chan
ngồi buồn lật phím thở than
Thương cho chiếc áo không quàng nỗi thân
Lững lơ bướm lượn ngoài sân
Cánh hoa nở nhụy vội vàng héo đi
Đôi lần muốn nói biệt li
Sợ con bướm trắng sầu bi nỗi lòng
Chiều nay trời nổi mưa giông
Bão dâng nước lũ đã đông quá đầy
Hết rồi chén mộng cùng say
Nợ duyên không có tình này cho qua
So le chén đũa phiền hà
Cơm canh chẳng ngọt lựa là kéo thêm
Bất đồng quan điểm dễ tìm
Nhưng đâu hạnh phúc để mình dựng xây
Có lòng chung góp bàn tay
Nói thì rất dễ làm thời khó ơi
Cũng do lắm chữ thiếu lời
Buồn cho phận gái một đời truân chuyên
Hồng Duyên
Tím xưa giờ đã yên bề gió mưa
Cặm hồn rũ bóng song thưa
Mịt mù lối thoát đón đưa não nề
Đêm nghe điệu hát xàng xê
Buồn vương lên mắt cơm khê cháy lòng
Gía như đừng vội qua sông
Thì đâu phải sợ gió đông kéo về
Cửa then cám cảnh phận hề
Ván đinh đóng chặt bản lề kín cung
Ở nhờ sợ kiếp nhà chung
Tháo rào sợ kiếp lạnh lùng gió sương
Người dưng khác họ chẳng thương
Muốn đi thì sợ lạc đường quá xa
Ai người sót cảnh quần thoa
Dễ đâu tháo ván chặt đò làm đôi
Hồng Duyên
....................
HỜN GIẬN CON ĐÒ
Buổi ấy em hờn giận lắm
Câu tuyệt tình em dội tắm tim anh
Em nung lửa đốt lá xanh
Í ới gọi đò rước nhanh rời bến
Khắc khoải lòng em lại đến
Bởi gió nghịch mùa thương mến thành không
Chiều buồn ra ngắm con sông
Nước lớn ròng theo dòng định mệnh
Buổi ấy nhìn nhau thương mến
Em bắc cầu kiều anh đến trao duyên
Giản đơn lại hóa ưu phiền
Con sóng ập về niềm riêng chật chội
Câu tuyệt tình em dội tắm tim anh
Em nung lửa đốt lá xanh
Í ới gọi đò rước nhanh rời bến
Khắc khoải lòng em lại đến
Bởi gió nghịch mùa thương mến thành không
Chiều buồn ra ngắm con sông
Nước lớn ròng theo dòng định mệnh
Buổi ấy nhìn nhau thương mến
Em bắc cầu kiều anh đến trao duyên
Giản đơn lại hóa ưu phiền
Con sóng ập về niềm riêng chật chội
Rẽ nước theo dòng nông nổi
Bỏ lại phía sau một khối tình đau
Tưởng rằng bước vội quên mau
Có ai hiểu khó làm sao gian dối
Tím lặng thầm trong đêm tối
Để trách bạn lòng quá đổi vô tâm
Hồng Duyên
Giấc mơ xanh giờ tan biến
Tím bạc màu sóng biển vùng lên
Lạc vòng tay muôn ngàn con sóng
Em đâu còn tuổi thơ mộng
Sao bảo rằng biển động không hay
Nhận ánh trăng say khướt cả ngàn ngày
Đêm bật khóc
Vòng tay cô độc trên bến sông thương
Em thắng cương thì đời tôi lỡ bước
Vết xướt trầy trụa không có thuốc chữa
Tôi ngâm mình trong vòng xoáy không chọn lựa
Âý thế mà vẫn không dập được lửa yêu đương
Bến Sông Hương còn ai chờ đợi?
Cầu Tràng Tiền mỏi mắt ngóng trông
Em đi rồi đem vòng tay về bến lạ
Tôi một mình đếm nắng hạ hoài mong
Hồng Duyên
..............
HỜN MỘT CHÚT RỒI THÔI
Em đâu trách bạn chung tình
Em ghen cũng bởi yêu mình mà ra
Nhắc anh thưởng nguyệt xem hoa
Đôi câu họa xướng về nhà cùng em
Trăng khuya dạo bước song rèm
Mình ơi mưa đổ trước thềm ai ru?
Bấy ngày em học chữ nhu
Soi đèn mài mực xuân thu đâu màng
Bởi anh vướng nghiệp thi nhân
Xướng vui cùng bạn đôi vần cũng nên
Xin anh đừng học chữ quên
So le chiếu gối buồn tênh phận nàng
Phu thê là nghĩa tào khang
Trăm năm nồng mặn vội vàng chi đâu
Nhắc anh đừng thức suốt thâu
Sợ anh đổ bệnh thơ sầu cô đơn
Tại em có tính hay hờn
Phím rơi mấy nhịp cũng đờn chung dây....
Hồng Duyên
Em ghen cũng bởi yêu mình mà ra
Nhắc anh thưởng nguyệt xem hoa
Đôi câu họa xướng về nhà cùng em
Trăng khuya dạo bước song rèm
Mình ơi mưa đổ trước thềm ai ru?
Bấy ngày em học chữ nhu
Soi đèn mài mực xuân thu đâu màng
Bởi anh vướng nghiệp thi nhân
Xướng vui cùng bạn đôi vần cũng nên
Xin anh đừng học chữ quên
So le chiếu gối buồn tênh phận nàng
Phu thê là nghĩa tào khang
Trăm năm nồng mặn vội vàng chi đâu
Nhắc anh đừng thức suốt thâu
Sợ anh đổ bệnh thơ sầu cô đơn
Tại em có tính hay hờn
Phím rơi mấy nhịp cũng đờn chung dây....
Hồng Duyên
ĐỪNG ĐỂ EM MẤT NGỦ
Khi em ngủ anh cũng đừng cố thức
Làn da nâu dính mực tựa chân chim
Ngón tay thon có nhiều chỉ nổi chìm
Đôi mắt lõm khó tìm ra thần dược
Ai gõ cửa thơ cũng nên từ khước
Đừng đánh vần những chiến lược đổi thay
Thấy hoa hồng lúng liếng chớ nên say
Khi em ngủ đừng ngó ai tơ tưởng
Thơ giá lạnh chớ tìm người họa xướng
Âm luật nào cũng cộng hưởng thành đôi
Khi thì lời có lúc lại dùng môi
Tin sao được phải nhớ lời em nhé
Vì yêu thật nên em mới hạch kẽ
Nếu chung tình đừng ghẹo gió vờn trăng
Đừng bướm ong đùa giỡn với chị Hằng
Để xuân sắc không nợ nần giấc ngủ
Thế anh nhé trái tim mình làm chủ
Chớ để em mất ngủ bởi vì yêu !!
Hồng Duyên
...............
LỐI CŨ RÊU PHONG
Trăng lén nhìn hoa trốn góc trời
Sương phơi ướt áo tuyết đông rơi
Lối mờ dĩ vãng buồn lên mắt
Người khuất xa rồi mộng cũng lơi
Hoàng hôn ngã bóng cuối chân trời
Lữ khách đi rồi có nhớ tôi
Hoa tím vườn xưa đà chạm ngõ
Mùa thơ héo úa bỏ quên người
Đông đã tan rồi nguyệt ghé chơi
Vì sao tinh tú bắt đầu rơi
Song thưa chờ đợi trăng hò hẹn
Ai biểu sông thơ thẹn mở lời
Đừng trách niềm thương dậy lửa khơi
Đông tàn hoa nở thuận theo thời
Tận cùng nỗi nhớ âm thầm đợi
Lối cũ rêu phong lạc lỏng tôi
Hồng Duyên
Em nhớ anh !
"Điều ước giản đơn" không có thật
Vẫn mong hoài đừng tắt lửa yêu thương
Mùa đông ơi sao mãi vương lòng khó gỡ
Để đêm về trăn trở mãi không nguôi
Anh nợ em đâu chỉ ân tình thôi
Cả nước mắt nhưng em không đòi
Em không thích anh vẽ ánh mắt bằng màu vôi
Hay bờ môi bằng màu son đỏ
Cũng bởi em anh đều khác họ
Nên em mới qua ngõ trao lời...
Em nhớ anh!
Nỗi nhớ chơi vơi
Tình yêu ấy một thời em tôn kính
Anh là điểm tựa
cho em bờ vai để vịnh
Sóng gió qua rồi
em cũng tĩnh giấc mơ
Từ dạo đó trăng mờ dưới làn mây
Đông tan rồi
hết mộng để xây
Nhưng vẫn nhớ bài hát thuở ấy
"Điều ước giản đơn"
có phải không chỉ riêng em?
Em vẫn nhớ anh!
Nỗi nhớ từng đêm
Hồng Duyên
..............................
Chủ Nhật, ngày 18 tháng 5 năm 2014
TRƯỜNG SA TÔI
Trường sa tôi gió giông nào cũng không ngã
Sừng sững đất trời với một màu da
Trái tim tôi là tổ quốc nước nhà
Tình yêu tôi là bài Quốc Ca muôn thuở
Ôi quê hương!
Yêu Trường sa muôn thuở
Tôi yêu đồng bào chở khúc hát quân hành ca
Tổ quốc ta!
Tổ quốc ta!
Hướng tới độc lập hòa bình
Tổ quốc ta !
Hướng tới tình yêu thương bao la
Hoàng Sa ơi!
Trường sa nuốt căm hờn chờ đợi
Ngày anh về cờ đỏ sao vàng bay phấp phới
Dân tộc chúng ta ngàn năm vẫn đi tới
Rước anh về với tổ quốc yêu thương
Ơi Hoàng Sa! Anh hãy kiên cường
Vững tin với tình yêu thương của tổ quốc
Tôi yêu Việt Nam với tình yêu dân tộc
Đợi anh về cùng hát khúc khải hoàng ca.
Nguyễn Hồng Duyên
................
VẦNG TRĂNG THỦY CHUNG
Vầng trăng mọc lá mọc gai
Mọc cây cổ thụ đợi hoài người xưa
Nguyệt tròn cất tiếng đẩy đưa
Nàng thơ lơi lả say sưa cung đàn
Đêm rằm con chữ lang thang
Mấy câu phác họa tìm chàng họa thơ
Hằng Nga xuống bến đợi chờ
Mà sao chàng Cuội hững hờ chẳng sang
Buồn tình rao bán ánh trăng
Có chàng thi sĩ hỏi rằng bao nhiêu
Nàng rằng đổi một cầu kiều
Thuận lòng thì đến chiều chiều có nhau
Thi nhân lòng những khát khao
Ôm trăng ngủ gật để vào mộng mơ
Nguyệt tròn tỉa góc trồng thơ
Ngoéo tay trọn kiếp không mờ tình duyên
Hồng Duyên
Mọc cây cổ thụ đợi hoài người xưa
Nguyệt tròn cất tiếng đẩy đưa
Nàng thơ lơi lả say sưa cung đàn
Đêm rằm con chữ lang thang
Mấy câu phác họa tìm chàng họa thơ
Hằng Nga xuống bến đợi chờ
Mà sao chàng Cuội hững hờ chẳng sang
Buồn tình rao bán ánh trăng
Có chàng thi sĩ hỏi rằng bao nhiêu
Nàng rằng đổi một cầu kiều
Thuận lòng thì đến chiều chiều có nhau
Thi nhân lòng những khát khao
Ôm trăng ngủ gật để vào mộng mơ
Nguyệt tròn tỉa góc trồng thơ
Ngoéo tay trọn kiếp không mờ tình duyên
Hồng Duyên
................
MỘNG TÌNH THƠ
Mưa thu nhỏ giọt trên cành
Giọt rơi xuống giếng giọt dành nhớ ai
Nắng đông chưa uống mà say
Tình xuân vừa chạm đã bay mất rồi
Hạ về rẽ lối song đôi
Để cho phượng tím bồi hồi nhớ mong
Ví như ai đó có lòng
Thì tôi đây sẽ gả chồng cho thơ
Để ngày dứt tiếng mộng mơ
Đêm không tưởng đến một bờ môi xa
Hồng Duyên
Giọt rơi xuống giếng giọt dành nhớ ai
Nắng đông chưa uống mà say
Tình xuân vừa chạm đã bay mất rồi
Hạ về rẽ lối song đôi
Để cho phượng tím bồi hồi nhớ mong
Ví như ai đó có lòng
Thì tôi đây sẽ gả chồng cho thơ
Để ngày dứt tiếng mộng mơ
Đêm không tưởng đến một bờ môi xa
Hồng Duyên
..............
THỦ THỈ TRÁI TIM
Không thấy nữa
Tên anh nhòa sắc nắng
Thu dịu dàng ôm cay đắng gởi niềm thương
Mùa hanh hao ngủ vùi trong giọt sương
Tình yêu ấy dường như vẫn ngự trị
Khi đã yêu không cần chân lí
Mấy ai trên đời vẹn câu hoàn mĩ
Chắt chiu nỗi nhớ
Tích lũy tình thương
Trao cho người dẫu nhạt phấn phai hương
Tim son sắt mặc cho con đường khúc khuỷu
Em không dám bảo mình chung thủy
Nhưng trái tim chưa ngừng nghỉ yêu anh
Không ai có thể vá lành vết xướt
Nếu có thể em ước được...ngủ hoài trong mộng mị
Để lắng nghe trái tim mình thủ thỉ
Rằng yêu anh tâm ý một lòng.
Hồng Duyên
.......................
Thứ Bảy, ngày 17 tháng 5 năm 2014
LÁ VÔ TÌNH NGƯỜI HỮU TÌNH
Mong manh chiếc lá
Thả nhẹ bàn tay
Gió thổi bay bay
Một ngày trôi mất
Có một sự thật
Bất biến thời gian
Thương nhớ ngút ngàn
Mang vào bất tận
Yêu thương vô hạn
Giới hạn bên nhau
Kỷ niệm phai màu
Ngọt ngào vĩnh viễn
Trái tim chưa tiễn
Khập khiễng tình yêu
Thương nhớ thật nhiều
Chiều lòng chờ đợi
Hồng Duyên
.........
ÁO TRẮNG ƠI
Áo trắng ơi!
Em về đâu khi con ve sầu cất tiếng hát
Mùa hạ buồn xơ xác mảnh hồn riêng
Xếp bút nghiêng giã từ thời cắp sách
Anh lên đường với trọng trách trên vai
Tôi nhớ em nét trang đài kiều diễm
Nón lá chao nghiêng với phượng tím chiều buồn
Bao nhiêu năm rồi lòng mãi còn thương
Áo trắng ơi em đẹp hoa nhường nguyệt thẹn
Tôi trở về tìm lại thương mến ngày xưa
Cây phượng già cũng đong đưa lên tiếng hát
Trăng đầu ghềnh chưa hề bạc
Em đâu rồi ngơ ngác trái tim tôi?
Áo trắng ơi!
Mùa hoa phượng lại đến rồi
Cho tôi được nhắc tên em dù rất xa xôi
Hồng Duyên
Em về đâu khi con ve sầu cất tiếng hát
Mùa hạ buồn xơ xác mảnh hồn riêng
Xếp bút nghiêng giã từ thời cắp sách
Anh lên đường với trọng trách trên vai
Tôi nhớ em nét trang đài kiều diễm
Nón lá chao nghiêng với phượng tím chiều buồn
Bao nhiêu năm rồi lòng mãi còn thương
Áo trắng ơi em đẹp hoa nhường nguyệt thẹn
Tôi trở về tìm lại thương mến ngày xưa
Cây phượng già cũng đong đưa lên tiếng hát
Trăng đầu ghềnh chưa hề bạc
Em đâu rồi ngơ ngác trái tim tôi?
Áo trắng ơi!
Mùa hoa phượng lại đến rồi
Cho tôi được nhắc tên em dù rất xa xôi
Hồng Duyên
...........
BIỂN & SÓNG
Em nhặt sóng bỏ vào trong túi áo
Tìm ân tình để dạo bước hoàng hôn
Biển gieo mình trong kỷ niệm tâm hồn
Rồi nức nỡ chôn sâu đời con gái
Chiếc áo ngắn chồm hôn lên gió xoáy
Em cúi đầu nhưng không sợ hãi đâu
Lỡ hẹn rồi đành phải bước qua cầu
Dẫu không muốn cũng ôm sầu an phận
Lòng biển rộng chiếc thuyền con kiên nhẫn
Chở từng chùm sóng nổi trận phong ba
Mong một ngày nắng mưa sẽ thuận hòa
Không trút giận bằng tình ca đoạn tuyệt
Sóng ôm biển bằng tình yêu tha thiết
Hôn nồng nàn đôi mắt biếc tình xuân
Lửa yêu thương nhen ngọn cháy cao dần
Rút khoảng cách bởi chân tình cảm hóa
Hồng Duyên
Tìm ân tình để dạo bước hoàng hôn
Biển gieo mình trong kỷ niệm tâm hồn
Rồi nức nỡ chôn sâu đời con gái
Chiếc áo ngắn chồm hôn lên gió xoáy
Em cúi đầu nhưng không sợ hãi đâu
Lỡ hẹn rồi đành phải bước qua cầu
Dẫu không muốn cũng ôm sầu an phận
Lòng biển rộng chiếc thuyền con kiên nhẫn
Chở từng chùm sóng nổi trận phong ba
Mong một ngày nắng mưa sẽ thuận hòa
Không trút giận bằng tình ca đoạn tuyệt
Sóng ôm biển bằng tình yêu tha thiết
Hôn nồng nàn đôi mắt biếc tình xuân
Lửa yêu thương nhen ngọn cháy cao dần
Rút khoảng cách bởi chân tình cảm hóa
Hồng Duyên
..................
ÁO TÍM TÌNH TÔI
Ai về trên bên Sông hương
Cho tôi nhắn một lời thương cùng người
Gió đưa nhành phượng rơi rơi
Nhớ cô gái huế à ơi chung tình
Hôm qua ai cõng bình minh
Rơi dòng mực tím cho mình ngẩn ngơ
Đào viên dạo bước nhả thơ
Hữu tình hạnh ngộ để giờ luyến lưu
Chia tay từ độ sang thu
Đánh rơi nỗi nhớ lời ru đêm trường
Vành mi còn đọng giọt sương
Bờ môi chín mộng ai nhường cho ai?
Trăm năm một giấc mộng dài
Tình thương áo tím vẫn hoài thương mong
Ai về bến Ngự chiều đông
Nhắn người bên ấy đem lòng sang thăm
Hồng Duyên
..........
Thứ Sáu, ngày 16 tháng 5 năm 2014
NGỦ NHÉ EM
Ngủ ngoan em nhé mộng bình yên
Lúng liếng môi thương đẹp nét duyên
Má phấn hương hoa kiều diễm tuyệt
Lòng tôi tha thiết vẻ điềm nhiên
Ầu ơi em ngủ nhé nàng tiên
Đừng lạc hồn thơ giữa chốn riêng
Hãy mộng thiên đường cùng sắc tím
Dâng niềm hạnh phúc với tình duyên
Ngủ ngoan em nhé mộng bình thường
Ong bướm trêu đùa chớ luyến thương
Dỗ giấc đêm trường say mật ngọt
Đừng khua bóng nước để tìm gương.
Ngủ nhé em ơi bến mộng thuyền
Đừng xa hơi thở tách lòng riêng
Trăm năm chẳng đổi vòng tay ấy
Trao trọn yêu thương Vẹn chữ nguyền
Hồng Duyên
.................
NỖI LO CỦA MẸ
Hoàng hôn rắc tím lưng trời
Tình tang câu hát à ơi mẹ về
Bóng dừa nghiêng xuống triền đê
Gánh hàng mẹ gánh bộn bề lo toan
Lo con nghĩa vụ không tròn
Lo cho dân tộc không còn tự do
Mẹ cầm chiếc quạt âu lo
Giận quân cướp nước bày trò dối gian
Ngang nhiên chúng đặt giàn khoan
Liên minh lên án Việt Nam bực mình
Mẹ mong con trọn nghĩa tình
Đánh cho Trung cộng van xin lạy dài
Hồng Duyên
Tình tang câu hát à ơi mẹ về
Bóng dừa nghiêng xuống triền đê
Gánh hàng mẹ gánh bộn bề lo toan
Lo con nghĩa vụ không tròn
Lo cho dân tộc không còn tự do
Mẹ cầm chiếc quạt âu lo
Giận quân cướp nước bày trò dối gian
Ngang nhiên chúng đặt giàn khoan
Liên minh lên án Việt Nam bực mình
Mẹ mong con trọn nghĩa tình
Đánh cho Trung cộng van xin lạy dài
Hồng Duyên
................
TÍM THỦY CHUNG
Tím mộng miền thương lạc mất rồi
Vùng trời kỷ niệm cũng buông trôi
Áng thơ ngày cũ nhòa hương sắc
Nhớ mãi người ơi thuở sánh đôi
Hương say ngày ấy có còn không
Bạc cánh chim bay giữa bão giông
Người cũ tình xưa đà mất dạng
Yêu thương phảng phất gợi duyên nồng
Anh nhé xa nhau giữ lòng thương
Dù đi bao hướng giữa tình trường
Đừng quên sắc tím luôn chờ đợi
Một chút duyên thơ mãi vấn vương
Hồng Duyên
......................
KỶ NIỆM PHAI
Lại một chiều thương nhớ bạn ơi
Thuyền xa khuất nẻo ánh trăng mời
Câu thơ gãy nhịp tìm đâu nữa
Xướng họa ân tình phách rớt rơi
Ảo ảnh bung vành ngọc tiếc thương
Một trời hoa mộng vỡ theo đường
Người đi muôn dặm tìm đâu dễ
Tan nát tình ơi lược với gương
Bạc trắng thời gian kỷ niệm sầu
Mở trang nhật ký hỏi người đâu
Giấc mơ vọng mãi chiều li biệt
Nhặt cánh phượng rơi nhạt thếch màu
Hồng Duyên
.........................
EM VẪN NHỚ
Giấc mơ hoang lạc vào trong tim nhớ
Câu tuyệt tình bỡ ngỡ vẫn còn dư âm
Biết không anh?
Đá nằm cũng âm thầm rơi lệ
Xa anh rồi hoa lá khóc kể chẳng ai nghe
Đêm mơ màng
Xào xạc lá tre
Buồn bất tận với tiếng ve sầu não nuột
Trái tim anh
Hay tim chúng mình không thuộc về nhau?
Trời sầu
Đất thảm
Hay lòng em ảm đạm cảnh chiều đông?
Tiếng đàn cò nghe thảm thiết tơ lòng
Dây trùng dây
Mặn nồng hay lạnh nhạt
Con sông buồn ngân tiếng hát du dương
Ai thương yêu ai sao tình trường nỡ đoạn tuyệt?
Phiến đá rêu phong không chiết cành nảy lộc
Kỷ niệm ngủ yên hay khóc sầu từng đêm vắng?
Bạn tình ơi quãng đời thầm lặng
Em mãi song hành với bóng dáng thân yêu!!
Hồng Duyên
Câu tuyệt tình bỡ ngỡ vẫn còn dư âm
Biết không anh?
Đá nằm cũng âm thầm rơi lệ
Xa anh rồi hoa lá khóc kể chẳng ai nghe
Đêm mơ màng
Xào xạc lá tre
Buồn bất tận với tiếng ve sầu não nuột
Trái tim anh
Hay tim chúng mình không thuộc về nhau?
Trời sầu
Đất thảm
Hay lòng em ảm đạm cảnh chiều đông?
Tiếng đàn cò nghe thảm thiết tơ lòng
Dây trùng dây
Mặn nồng hay lạnh nhạt
Con sông buồn ngân tiếng hát du dương
Ai thương yêu ai sao tình trường nỡ đoạn tuyệt?
Phiến đá rêu phong không chiết cành nảy lộc
Kỷ niệm ngủ yên hay khóc sầu từng đêm vắng?
Bạn tình ơi quãng đời thầm lặng
Em mãi song hành với bóng dáng thân yêu!!
............................
Thứ Hai, ngày 12 tháng 5 năm 2014
PHÚT NHUNG NHỚ
Trái tim em ai choáng hết chỗ nằm
Không gian lạnh mưa dằm chưa lần nghỉ
Vẫn như thế ngủ hoài trong mộng mị
Cách muôn trùng vạn lí vẫn hoài thương
Anh ở đâu hoàng hôn tím triều cường
Từng đợt sóng dường như chưa hề ngủ
Dẫu vườn tím đã có người làm chủ
Vẫn tiếc mình sở hữu của người ta
Có bao giờ anh thương nhớ thiết tha
Cô em nhỏ hiền hòa như thảo mộc
Đôi khi giận anh
Vỡ òa bật khóc
Sao bây giờ thấy cô độc mình em?
Nhớ thương ai đôi mắt cứ lắm lem
Tưởng ráo lệ phơi rèm mi với nắng
Anh đâu biết em sống trong thầm lặng
Ôm nỗi buồn nhốt cay đắng vào tim.
Hồng Duyên
Không gian lạnh mưa dằm chưa lần nghỉ
Vẫn như thế ngủ hoài trong mộng mị
Cách muôn trùng vạn lí vẫn hoài thương
Anh ở đâu hoàng hôn tím triều cường
Từng đợt sóng dường như chưa hề ngủ
Dẫu vườn tím đã có người làm chủ
Vẫn tiếc mình sở hữu của người ta
Có bao giờ anh thương nhớ thiết tha
Cô em nhỏ hiền hòa như thảo mộc
Đôi khi giận anh
Vỡ òa bật khóc
Sao bây giờ thấy cô độc mình em?
Nhớ thương ai đôi mắt cứ lắm lem
Tưởng ráo lệ phơi rèm mi với nắng
Anh đâu biết em sống trong thầm lặng
Ôm nỗi buồn nhốt cay đắng vào tim.
Hồng Duyên
............
CHƯA LẦN QUÊN
Sao có thể không thương thì lại ghét
Mỗi lần buồn là nhớ hết chuyện xưa
Nhớ người xa may chiếc áo không vừa
Chê đường chỉ mụt thừa luôn cúc áo
Trận mưa ấy của những ngày giông bão
Phút giận hờn em rảo bước sang ngang
Anh biệt tăm không trở lại xóm làng
Rồi từ đấy em lang thang cõi nhớ
Em vẫn biết không duyên đành dang dỡ
Đâu trách anh để lỡ bước tình xuân
Nhưng nỗi buồn thì mang cấp số nhân
Sao có thể bảo rằng chưa quen biết
Em vẫn nhớ một người anh thân thiết
Mỗi đêm về tưới lộc biếc nở hoa
Nhớ làm sao những khi dạ phiền hà
Anh bên cạnh giữ cho hoa đừng héo
Anh thấy ghét nhưng dùng lời rất khéo
Khi em buồn nhỏng nhẻo với anh thương
Xa anh rồi dường như rất chán chường
Sao quên được?
Dẫu duyên mình không trọn.
Hồng Duyên
Mỗi lần buồn là nhớ hết chuyện xưa
Nhớ người xa may chiếc áo không vừa
Chê đường chỉ mụt thừa luôn cúc áo
Trận mưa ấy của những ngày giông bão
Phút giận hờn em rảo bước sang ngang
Anh biệt tăm không trở lại xóm làng
Rồi từ đấy em lang thang cõi nhớ
Em vẫn biết không duyên đành dang dỡ
Đâu trách anh để lỡ bước tình xuân
Nhưng nỗi buồn thì mang cấp số nhân
Sao có thể bảo rằng chưa quen biết
Em vẫn nhớ một người anh thân thiết
Mỗi đêm về tưới lộc biếc nở hoa
Nhớ làm sao những khi dạ phiền hà
Anh bên cạnh giữ cho hoa đừng héo
Anh thấy ghét nhưng dùng lời rất khéo
Khi em buồn nhỏng nhẻo với anh thương
Xa anh rồi dường như rất chán chường
Sao quên được?
Dẫu duyên mình không trọn.
Hồng Duyên
..............
EM KHÓC
Em chợt khóc với nỗi buồn bất tận
Đêm thật dài nghe hụt hẩng lòng riêng
Dẫu rằng thương nhưng vẫn đổi con thuyền
Thay bến mới vẫn nghiêng về kỷ niệm
Em vẫn khóc giữ một màu hoa tím
Màu hoa buồn tưởng niệm khúc chia li
Màu thủy chung của một mảnh tình si
Chân đếm bước riêng hồn thì ở lại
Em đã khóc biết mình xa mãi mãi
Lời yêu thương em đành phải cất vào
Góc con tim chôn chặt những ngọt ngào
Của ngày ấy chưa lần nào nhạt mất
Em không khóc nhưng nước rơi đầy mắt
Màu tím buồn mà son sắt hồn trinh
Bước ra đi nào đâu đã cạn tình
Em vẫn nhớ...
Nghe tim mình nức nở
Hồng Duyên
Đêm thật dài nghe hụt hẩng lòng riêng
Dẫu rằng thương nhưng vẫn đổi con thuyền
Thay bến mới vẫn nghiêng về kỷ niệm
Em vẫn khóc giữ một màu hoa tím
Màu hoa buồn tưởng niệm khúc chia li
Màu thủy chung của một mảnh tình si
Chân đếm bước riêng hồn thì ở lại
Em đã khóc biết mình xa mãi mãi
Lời yêu thương em đành phải cất vào
Góc con tim chôn chặt những ngọt ngào
Của ngày ấy chưa lần nào nhạt mất
Em không khóc nhưng nước rơi đầy mắt
Màu tím buồn mà son sắt hồn trinh
Bước ra đi nào đâu đã cạn tình
Em vẫn nhớ...
Nghe tim mình nức nở
Hồng Duyên
..............
CHÚT GÌ VƯƠNG VẤN
Anh đâu rồi có được khỏe hay không
Trái tim lạnh có nồng nàn tha thiết
Mùa hoa rụng có lần nào thấy tiếc
Con đường xưa giã biệt chẳng ngày về?
Đã bao lần em quay lại chốn quê
Nhìn hoa nở chợt nhớ về dĩ vãng
Từ dạo ấy tên anh đà mất dạng
Thấp thỏm buồn nhưng chán cảnh chiều đông
Bức tường vôi tuyết bám chặt vào lòng
Muốn tháo gỡ niềm mong đang ngự trị
Nhưng muốn biết thông tin người trân quý
Có an lành rồi mới hết nghĩ suy
Em nhớ anh những khi sóng rầm rì
Giọt nước mặn từ đâu rơi xuống giếng
Bao thương nhớ to dần như cái biển
Muốn xóa tan mà không tiễn được buồn...
Hồng Duyên
...........
THƯƠNG BINH YÊU NƯỚC
Chân dựa tó hồn anh cho dân tộc
Bao năm rồi tim dốc tặng non sông
Bài quốc ca ngày đêm vẫn nằm lòng
Nhìn đất nước muốn tòng quân lần nữa
Đêm lạnh giá hồn anh bừng ngọn lửa
Gió thổi vào đưa ngọn đuốc cháy cao
Đứng một chân anh ngẩng đầu tự hào
Vẫn bức phá hàng rào quân xâm lược
Mũi khoan nhọn đâu bằng lòng yêu nước
Mạnh như thành lũy ngăn bước tham tàn
Một chân thôi cũng giữ được giang san
Cũng đủ bẻ mũi khoan thành sắt vụn
Chân đi tó tinh thần không nao núng
Ra chiến trường cầm súng để đầu quân
Đừng chê anh chỉ là một thương binh
Không đủ sức mà giữ gìn biển đảo
Hồng Duyên
Bao năm rồi tim dốc tặng non sông
Bài quốc ca ngày đêm vẫn nằm lòng
Nhìn đất nước muốn tòng quân lần nữa
Đêm lạnh giá hồn anh bừng ngọn lửa
Gió thổi vào đưa ngọn đuốc cháy cao
Đứng một chân anh ngẩng đầu tự hào
Vẫn bức phá hàng rào quân xâm lược
Mũi khoan nhọn đâu bằng lòng yêu nước
Mạnh như thành lũy ngăn bước tham tàn
Một chân thôi cũng giữ được giang san
Cũng đủ bẻ mũi khoan thành sắt vụn
Chân đi tó tinh thần không nao núng
Ra chiến trường cầm súng để đầu quân
Đừng chê anh chỉ là một thương binh
Không đủ sức mà giữ gìn biển đảo
Hồng Duyên
...........
Thứ Sáu, ngày 09 tháng 5 năm 2014
TIẾN LÊN DÂN TỘC VIỆT NAM
Ai mơ đánh giặc Hoàng Sa
Còn tôi chỉ muốn quê nhà bình yên
Việt Nam là mũi con thuyền
Tình yêu tổ quốc gắng liền Trường Sa
Ai xuôi bão tố can qua
Còn tôi chỉ muốn nhà nhà đoàn viên
Không đâu chia cắt chủ quyền
Tình thương bác ái không riêng nơi nào
Tiến lên!
Dân tộc
Đồng bào
Tình yêu tổ quốc năm sao đỏ vàng
Hoàng Sa gặp nạn lầm than
Một lòng trung với sao vàng Việt Nam
Ai xuôi Trung Quốc gian tham
Cuối đầu nhận tội nước nam dung hòa
Rút ngay!
Cút khỏi Hoàng Sa
Chớ hòng cướp được Trường Sa mà mừng
Tiến lên!
Tổ quốc chung lưng
Bề dầy lịch sử lẩy lừng rạng danh
Việt Nam!
Đuổi Mỹ chạy nhanh
Quân dân đoàn kết tạo thành chiến công
Việt Nam!
Con lạc cháu hồng
Đánh cho Trung Quốc lạy vòng lạy ngang
Tiến lên Dân tộc Việt Nam
Đoàn kết dũng cảm đập tan quân thù!
Hồng Duyên
Còn tôi chỉ muốn quê nhà bình yên
Việt Nam là mũi con thuyền
Tình yêu tổ quốc gắng liền Trường Sa
Ai xuôi bão tố can qua
Còn tôi chỉ muốn nhà nhà đoàn viên
Không đâu chia cắt chủ quyền
Tình thương bác ái không riêng nơi nào
Tiến lên!
Dân tộc
Đồng bào
Tình yêu tổ quốc năm sao đỏ vàng
Hoàng Sa gặp nạn lầm than
Một lòng trung với sao vàng Việt Nam
Ai xuôi Trung Quốc gian tham
Cuối đầu nhận tội nước nam dung hòa
Rút ngay!
Cút khỏi Hoàng Sa
Chớ hòng cướp được Trường Sa mà mừng
Tiến lên!
Tổ quốc chung lưng
Bề dầy lịch sử lẩy lừng rạng danh
Việt Nam!
Đuổi Mỹ chạy nhanh
Quân dân đoàn kết tạo thành chiến công
Việt Nam!
Con lạc cháu hồng
Đánh cho Trung Quốc lạy vòng lạy ngang
Tiến lên Dân tộc Việt Nam
Đoàn kết dũng cảm đập tan quân thù!
Hồng Duyên
....................
CON ĐÒ MẮC CẠN
Đường xưa trải lối phượng hồng
Đêm mơ gió bấc bên song đừng về
Lững lờ nhả phím nhớ quê...
Hoàng hôn chiều tím dạ hề thương mong
Trường xưa lạc bước mấy vòng
Nhặt chùm phượng vĩ nghe lòng bâng khuâng
Ngã nghiêng bút mực bao lần
Hình như kỷ niệm ở gần bên ta
Sân trường vắng bóng ai qua
Lòng còn mơ dáng thướt tha hôm nào
Và đây con bướm ai trao
Ép hoa phượng đỏ một màu chưa phai
Nghĩa tình theo tháng năm dài
Như hoa phượng nở đẹp hoài mỗi năm.
Đò đưa chở ánh trăng rằm
Chợt dòng nước đứng đò nằm giữa sông...
Hồng Duyên
Đêm mơ gió bấc bên song đừng về
Lững lờ nhả phím nhớ quê...
Hoàng hôn chiều tím dạ hề thương mong
Trường xưa lạc bước mấy vòng
Nhặt chùm phượng vĩ nghe lòng bâng khuâng
Ngã nghiêng bút mực bao lần
Hình như kỷ niệm ở gần bên ta
Sân trường vắng bóng ai qua
Lòng còn mơ dáng thướt tha hôm nào
Và đây con bướm ai trao
Ép hoa phượng đỏ một màu chưa phai
Nghĩa tình theo tháng năm dài
Như hoa phượng nở đẹp hoài mỗi năm.
Đò đưa chở ánh trăng rằm
Chợt dòng nước đứng đò nằm giữa sông...
Hồng Duyên
................
THUYỀN LỠ BẾN ĐÒ SANG
Vùng vằng gia vị mặn môi
Chê canh cay đắng để rồi đổ đi
Hôm nghe tin báo vu quy
Mây đen che kín vành mi lệ nhòa
Trách chi người gọi con đò
Vườn không có chủ rau ngò chơi vơi
Mồ hôi nhỏ giọt lưng trời
Thoáng nghe hai tiếng mình ơi khỏe liền
Gặp nhau là đã có duyên
Bởi vì không nợ nên thuyền chẳng sang
Bến đành phải gọi đò ngang
Chở mùa nhung nhớ đổi ngàn lời thương!
Hồng Duyên
Chê canh cay đắng để rồi đổ đi
Hôm nghe tin báo vu quy
Mây đen che kín vành mi lệ nhòa
Trách chi người gọi con đò
Vườn không có chủ rau ngò chơi vơi
Mồ hôi nhỏ giọt lưng trời
Thoáng nghe hai tiếng mình ơi khỏe liền
Gặp nhau là đã có duyên
Bởi vì không nợ nên thuyền chẳng sang
Bến đành phải gọi đò ngang
Chở mùa nhung nhớ đổi ngàn lời thương!
Hồng Duyên
...........................
Thứ Tư, ngày 07 tháng 5 năm 2014
MÂU THUẪN NIỀM RIÊNG
Tôi xé gì đây ?
Chiếc lá rơi
Tình không bến đậu thả dòng trôi
Nát cành hoa tím ai người thấu
Muốn giã men sầu khó quá trời
Lặng tiếng cung đàn khỏa nước bơi
Chân son hụt hẩng khóc thương đời
Mây trời u ám vùng đen kịt
Biết giặt làm sao số phận ơi
Gieo quẻ tìm phu tưởng được lời
Thương yêu
Chăm sóc
Hết xuân thời
Đâu dè mộng ấy là hư ảo
Ngắm mặt hồ cười ngạo nghễ chơi
Chân tình thật giả lệ hoen mi
Chung thủy ai khen quá tuyệt vời
Mâu thuẫn lòng tôi đâu dễ nghĩ
Niềm riêng gói trọn khó buông lời...
Hồng Duyên
Chiếc lá rơi
Tình không bến đậu thả dòng trôi
Nát cành hoa tím ai người thấu
Muốn giã men sầu khó quá trời
Lặng tiếng cung đàn khỏa nước bơi
Chân son hụt hẩng khóc thương đời
Mây trời u ám vùng đen kịt
Biết giặt làm sao số phận ơi
Gieo quẻ tìm phu tưởng được lời
Thương yêu
Chăm sóc
Hết xuân thời
Đâu dè mộng ấy là hư ảo
Ngắm mặt hồ cười ngạo nghễ chơi
Chân tình thật giả lệ hoen mi
Chung thủy ai khen quá tuyệt vời
Mâu thuẫn lòng tôi đâu dễ nghĩ
Niềm riêng gói trọn khó buông lời...
Hồng Duyên
......................
Thứ Hai, ngày 05 tháng 5 năm 2014
LỤC BÁT GIA ĐÌNH
Hôm qua mua áo không vừa
Em đem sửa lại chẳng thừa một ti
Chưa chồng mấy ngã cũng đi
Có anh đến cả vần thi cũng nhòa
Canh chua chẳng thiếu rau ngò
Thương mình em nghỉ hẹn hò với thơ
Giã cầy kèm với rau mơ
Lấy chồng em phải tôn thờ thủy chung
Hồng Duyên
Em đem sửa lại chẳng thừa một ti
Chưa chồng mấy ngã cũng đi
Có anh đến cả vần thi cũng nhòa
Canh chua chẳng thiếu rau ngò
Thương mình em nghỉ hẹn hò với thơ
Giã cầy kèm với rau mơ
Lấy chồng em phải tôn thờ thủy chung
Hồng Duyên
.............................
NHÂN QUẢ
Nếu anh chết giọt lệ nào tiễn đưa?
Thu có buồn hay hạ cũng hững hờ
Ai nhớ thương trong tất cả nàng thơ
Vành khăn trắng ai nguyện chờ mãi mãi
Chắc không có tình thơ nào khờ dại
Để hồn anh lưu lại ở bờ môi
Thở than chi kiếp sống bạc như vôi
Lục bình tím vẫn tinh khôi diễm lệ
Trách ai nữa tại thân mình quá tệ
Biến hóa thành xà tinh để hại người
Chuyện tình yêu thay đổi giống trò chơi
Gây oán hận rồi buông lời oán trách
Trời không phụ người hiền lành nhân đức
Con sông buồn cũng nhả khúc đau thương
Vầng dương kia giặt hết những ưu phiền
Hoa tím nở tình duyên bừng hạnh phúc
Hồng Duyên
Thu có buồn hay hạ cũng hững hờ
Ai nhớ thương trong tất cả nàng thơ
Vành khăn trắng ai nguyện chờ mãi mãi
Chắc không có tình thơ nào khờ dại
Để hồn anh lưu lại ở bờ môi
Thở than chi kiếp sống bạc như vôi
Lục bình tím vẫn tinh khôi diễm lệ
Trách ai nữa tại thân mình quá tệ
Biến hóa thành xà tinh để hại người
Chuyện tình yêu thay đổi giống trò chơi
Gây oán hận rồi buông lời oán trách
Trời không phụ người hiền lành nhân đức
Con sông buồn cũng nhả khúc đau thương
Vầng dương kia giặt hết những ưu phiền
Hoa tím nở tình duyên bừng hạnh phúc
Hồng Duyên
.............................
Chủ Nhật, ngày 04 tháng 5 năm 2014
CHỢ THƠ
Con cá lòng tong hôm qua chuyển dạ
Đau bụng hoài gọi má ơi cứu con
Thi sỹ khoanh dấu tròn
Quyết bắt cho được cả mẹ lẫn con về nuôi kiễng
Cô hàng xóm bụm miệng cười thầm
Con cá nam chăm dằm mình trong bể lúa
Trồng cây thơ ra bông tua tủa
Tưởng trúng mùa nên nhảy múa trước người dân
Hạn kéo dài ông thần nông nổi giận
Thi sĩ tranh tài dùng ngòi bút bày trận
Lại thất mùa thu hoạch với thúng không
Nhà thơ đói lòng nhặt con chữ đưa vào xoong nấu tạm
Giá thơ giảm
Bút mực rơi vào thảm họa
Con cá thia lia há miệng ra thơ
Trời đất bâng quơ cũng nhẩm ra câu tứ tuyệt
Em bé mới sinh cũng viết được vần lục bát
Con gà cục tác đường luật hanh thông
Mấy chị chưa chồng mượn dòng thơ 8 chữ
Mấy anh hiền lành cũng viết tình tự trường ca
Cha mẹ, ông bà cũng ngân nga song thất lục bát.
Hồng Duyên
..................................
..........................
Thứ Ba, ngày 29 tháng 4 năm 2014
LỠ DUYÊN
Thương người chấm bút làm thơ
Đem màu áo tím tặng cho lữ hành
Liêu trai mờ ảo trăng thanh
Giật mình
Mình hiểu
Thôi đành chia xa
Cầu kiều trổ những bông hoa
Duyên em chín mộng tình tha thiết tình
Tại anh...
Em hỏi...
Làm thinh
Cho màu áo tím mơ hình bóng xa
Xuân về hạ đến thu qua
Chùm bông tím nở cũng già tháng năm
Không duyên như hội trăng rằm
Người đưa kẻ đón thương thầm nhớ mong
Em đi anh có buồn không
Có trông nuộc lạt mà mong em về?
Hồng Duyên
Đem màu áo tím tặng cho lữ hành
Liêu trai mờ ảo trăng thanh
Giật mình
Mình hiểu
Thôi đành chia xa
Cầu kiều trổ những bông hoa
Duyên em chín mộng tình tha thiết tình
Tại anh...
Em hỏi...
Làm thinh
Cho màu áo tím mơ hình bóng xa
Xuân về hạ đến thu qua
Chùm bông tím nở cũng già tháng năm
Không duyên như hội trăng rằm
Người đưa kẻ đón thương thầm nhớ mong
Em đi anh có buồn không
Có trông nuộc lạt mà mong em về?
Hồng Duyên
......................
Thứ Hai, ngày 28 tháng 4 năm 2014
TÍM THỜI GIAN
Tím về với cõi... tình thương
Rèm mi Ân Nguyễn như vương bụi mờ
Khóc cho một mối tình thơ
Tiễn chân áo tím hững hờ bay qua
Thương cho màu áo mặn mà
Tình chung với Tím hoa cà còn không?
Áo đi màu vẫn một lòng
Tím hoài muôn thuở tím dòng thời gian
Men say hãy rót cho tràn
Còn thương áo tím để nàng trong tim
Bao giờ cho đến hội lim
Tìm thăm áo tím trao niềm tương tư
Qua sông chẳng nói giã từ
Bởi còn mong nhớ lời ru hôm nào
Xe phu kéo xứ anh đào
Tình chung áo tím ngọt ngào tiếng thơ.
Hồng Duyên
Rèm mi Ân Nguyễn như vương bụi mờ
Khóc cho một mối tình thơ
Tiễn chân áo tím hững hờ bay qua
Thương cho màu áo mặn mà
Tình chung với Tím hoa cà còn không?
Áo đi màu vẫn một lòng
Tím hoài muôn thuở tím dòng thời gian
Men say hãy rót cho tràn
Còn thương áo tím để nàng trong tim
Bao giờ cho đến hội lim
Tìm thăm áo tím trao niềm tương tư
Qua sông chẳng nói giã từ
Bởi còn mong nhớ lời ru hôm nào
Xe phu kéo xứ anh đào
Tình chung áo tím ngọt ngào tiếng thơ.
Hồng Duyên
...............
Chủ Nhật, ngày 27 tháng 4 năm 2014
VỀ THẬT NHA ANH
Vần thơ ướt hay hồn anh đang ướt
Trang giấy khô đã lược mấy giọt mưa
Để bây giờ phải hong dưới nắng trưa
Từng chữ rách lưa thưa trên mảnh vỡ
Thuyền lủng đáy tiếc em không phải thợ
Áo rách rồi em lại dỡ đường kim
Mưa mùa đông từng hạt rắc trên thềm
Cà phê đắng không nằm im trên tách
Thơ anh viết từng dòng như tự bạch
Nhớ thương người viễn khách xứ trời tây
Này anh ơi! quên đi gió heo may
Về thực tại đừng nhớ hoài dĩ vãng
Em không có chiếc chăn trao khi lạnh
Nhưng lửa hồng em hong nóng mùa đông
Có tâm hồn để anh mượn quạt nồng
Chỉ như thế cũng ấm lòng băng giá
Trở lại nhé đừng viết vần thơ lạ
Trao cho người...
Tất cả chẳng phải em!
Hồng Duyên
Trang giấy khô đã lược mấy giọt mưa
Để bây giờ phải hong dưới nắng trưa
Từng chữ rách lưa thưa trên mảnh vỡ
Thuyền lủng đáy tiếc em không phải thợ
Áo rách rồi em lại dỡ đường kim
Mưa mùa đông từng hạt rắc trên thềm
Cà phê đắng không nằm im trên tách
Thơ anh viết từng dòng như tự bạch
Nhớ thương người viễn khách xứ trời tây
Này anh ơi! quên đi gió heo may
Về thực tại đừng nhớ hoài dĩ vãng
Em không có chiếc chăn trao khi lạnh
Nhưng lửa hồng em hong nóng mùa đông
Có tâm hồn để anh mượn quạt nồng
Chỉ như thế cũng ấm lòng băng giá
Trở lại nhé đừng viết vần thơ lạ
Trao cho người...
Tất cả chẳng phải em!
Hồng Duyên
................
BIẾT TRÁCH AI
Tôi trở lại tìm thăm anh lần nữa
Vết sẹo đầy chỉ chữa được ngoài da
Tiếng yêu thương anh vẫn gọi thiết tha
Vẫn nức nở thương tiếc loài hoa dại
Anh cũng biết người đi không trở lại
Chắc cũng buồn bởi phận gái quần thoa
Đã yêu thương nào đâu dễ thay đò
Nhưng số phận là trò chơi nghiệt ngã
Tôi rất ghét giọt nắng trong mùa hạ
Như cục than tàn phá nét dung nhan
Một chấm thôi là kỷ niệm hoang tàn
Chưa hội ngộ đã vội vàng chia cách
Tôi cũng muốn chỉ làm người viễn khách
Ngắm chàng trai ôm thử thách cuộc đời
Nhưng nhìn kia!
Anh đau đến nghẹn lời
Tôi càng dỗ bếp lửa ngời sáng chói
Tôi vẫn biết tình yêu không có tội
Nhưng tại người lạc lối biết trách ai?
Hồng Duyên
Vết sẹo đầy chỉ chữa được ngoài da
Tiếng yêu thương anh vẫn gọi thiết tha
Vẫn nức nở thương tiếc loài hoa dại
Anh cũng biết người đi không trở lại
Chắc cũng buồn bởi phận gái quần thoa
Đã yêu thương nào đâu dễ thay đò
Nhưng số phận là trò chơi nghiệt ngã
Tôi rất ghét giọt nắng trong mùa hạ
Như cục than tàn phá nét dung nhan
Một chấm thôi là kỷ niệm hoang tàn
Chưa hội ngộ đã vội vàng chia cách
Tôi cũng muốn chỉ làm người viễn khách
Ngắm chàng trai ôm thử thách cuộc đời
Nhưng nhìn kia!
Anh đau đến nghẹn lời
Tôi càng dỗ bếp lửa ngời sáng chói
Tôi vẫn biết tình yêu không có tội
Nhưng tại người lạc lối biết trách ai?
Hồng Duyên
.............
NHỚ EM
Em đi mây nước buồn tênh
Trăng khuya không thức buồn mênh mông buồn
Chim quyên tung cánh sổ lồng
Lục bình lội ngược nát lòng tôi ơi
Một lần xa cách trùng khơi
Tìm đâu kỷ niệm vá đời cho nhau
Người buồn
Buồn cả cọng rau
Em đi anh ở đành sao hỡi nàng?
Đêm khuya nghe tiếng tình tang
Ngỡ trăng về lại...
Ngỡ ngàng xót thương!
Hồng Duyên
Trăng khuya không thức buồn mênh mông buồn
Chim quyên tung cánh sổ lồng
Lục bình lội ngược nát lòng tôi ơi
Một lần xa cách trùng khơi
Tìm đâu kỷ niệm vá đời cho nhau
Người buồn
Buồn cả cọng rau
Em đi anh ở đành sao hỡi nàng?
Đêm khuya nghe tiếng tình tang
Ngỡ trăng về lại...
Ngỡ ngàng xót thương!
Hồng Duyên
..............
EM ĐỪNG
Khi tôi ngủ thì xin em đừng thức
Đừng ghé môi lên bánh mứt người ta
Đừng cho yêu thương hay nhận món quà
Của người bạn dù chỉ là lời chúc
Tôi chưa ngủ thì xin em cùng thức
Đừng mộng mơ trong những lúc tôi say
Hãy nhìn tôi chứ đừng nghĩ đến ai
Đừng nhắm mắt tôi miệt mài công việc
Ngoài song cửa gió lay em đừng liếc
Đừng nhìn trăng dẫu biết chẳng nghĩa gì
Thấy mày râu em cũng chớ chớp mi
Dù gã đó nằm ì trên mặt báo
Trái tim ấy chỉ dành riêng anh dạo
Mắt môi này chỉ được tạo cơn say
Với anh thôi không được bất cứ ai
Thế em nhé!
Ngày ngày mình chung bước.
Anh đi vắng em xếp luôn gương lược
Khép khuê phòng không rước bạn vào tim
Nằm cạnh anh mắt không được lim dim
Tâm hồn ấy chỉ ghim anh là đủ
Hồng Duyên
Đừng ghé môi lên bánh mứt người ta
Đừng cho yêu thương hay nhận món quà
Của người bạn dù chỉ là lời chúc
Tôi chưa ngủ thì xin em cùng thức
Đừng mộng mơ trong những lúc tôi say
Hãy nhìn tôi chứ đừng nghĩ đến ai
Đừng nhắm mắt tôi miệt mài công việc
Ngoài song cửa gió lay em đừng liếc
Đừng nhìn trăng dẫu biết chẳng nghĩa gì
Thấy mày râu em cũng chớ chớp mi
Dù gã đó nằm ì trên mặt báo
Trái tim ấy chỉ dành riêng anh dạo
Mắt môi này chỉ được tạo cơn say
Với anh thôi không được bất cứ ai
Thế em nhé!
Ngày ngày mình chung bước.
Anh đi vắng em xếp luôn gương lược
Khép khuê phòng không rước bạn vào tim
Nằm cạnh anh mắt không được lim dim
Tâm hồn ấy chỉ ghim anh là đủ
Hồng Duyên
...............
THƯƠNG LẮM MÌNH ƠI
Hoa nở nghịch mùa khách ghé thăm
Tìm trong chậu nhớ sợi tơ tằm
Đem về đan áo nhờ bà mối
Sính lễ đưa sang rước để chăm
Ngắm cảnh dương trần xót dạ ai
Đong đầy tình nghĩa hận len dày
Thả đời trôi mãi theo chiều nước
Pháo nổ rềnh vang phước chẳng hoài
Ngờ đâu hạnh phúc tỷ lần mai
Trìu mến
Chăm lo
Đến cả say
Mới biết cung tình ai được chọn
Do trời se mối
Phúc người ngay!
Đâu phải nghịch mùa đã hết duyên
Hoa thơm nào phải chạy tìm thuyền
Vòng tay ấm áp người trao tặng
Thương lắm mình ơi đến vạn niên.
Hồng Duyên
Tìm trong chậu nhớ sợi tơ tằm
Đem về đan áo nhờ bà mối
Sính lễ đưa sang rước để chăm
Ngắm cảnh dương trần xót dạ ai
Đong đầy tình nghĩa hận len dày
Thả đời trôi mãi theo chiều nước
Pháo nổ rềnh vang phước chẳng hoài
Ngờ đâu hạnh phúc tỷ lần mai
Trìu mến
Chăm lo
Đến cả say
Mới biết cung tình ai được chọn
Do trời se mối
Phúc người ngay!
Đâu phải nghịch mùa đã hết duyên
Hoa thơm nào phải chạy tìm thuyền
Vòng tay ấm áp người trao tặng
Thương lắm mình ơi đến vạn niên.
Hồng Duyên
.................
NÂNG CHÉN HỘI NGỘ
Anh gói làm chi những nỗi buồn
Vào trong khóe mắt để sầu vương
Em về phá bỏ bức tường trắng
Cùng đón xuân sang với bạn thương
Bao lâu mình cách biệt đôi đường?
Để gió vờn mây đọng giọt sương
Dáng dấp ngày xưa còn khí thế
Hay rồi cũng khổ với tình thương?
Anh nhé mùa thương lỗi hẹn rồi
Bờ môi mọng đỏ cũng xa xôi
Luyến lưu nát dạ người xưa cũ
Thôi hãy cùng em đẹp mắt môi
Mời anh nâng chén chúc song đôi
Bén gót duyên thơ nụ nẩy chồi
Hạnh ngộ hôm nay còn mãi mãi
Trăm năm lưu giữ hãy cùng tôi...
Hồng Duyên
.....................
Thứ Bảy, ngày 26 tháng 4 năm 2014
CƯỜI THẾ THÁI
Trồng chi cây mận đầu non
Tháng năm hoa nở ai còn nhớ ai
Ngã nghiêng tình nghĩa đắm say
Ngày xưa không nhớ trách ai bây giờ
Ngâm mình trong những vần thơ
Thả hồn bay bướm lững lờ tình chung
Tưởng rằng chôn nguyệt lãnh cung
Mặt trời dẫn lối phù dung khoe mình
Cười cho thế thái nhân tình
Bứt dây trầu đứt giả gìn lòng son
Vườn xưa đẹp với khăn voan
Thuyền không neo bến, bến còn đợi chi
Trách người mà chẳng nghĩ suy
Vô minh một cõi ở lì vô minh
Mai sau thác xuống Diêm đình
Mới hay mình chẳng phải mình người ta
Hồng Duyên
Tháng năm hoa nở ai còn nhớ ai
Ngã nghiêng tình nghĩa đắm say
Ngày xưa không nhớ trách ai bây giờ
Ngâm mình trong những vần thơ
Thả hồn bay bướm lững lờ tình chung
Tưởng rằng chôn nguyệt lãnh cung
Mặt trời dẫn lối phù dung khoe mình
Cười cho thế thái nhân tình
Bứt dây trầu đứt giả gìn lòng son
Vườn xưa đẹp với khăn voan
Thuyền không neo bến, bến còn đợi chi
Trách người mà chẳng nghĩ suy
Vô minh một cõi ở lì vô minh
Mai sau thác xuống Diêm đình
Mới hay mình chẳng phải mình người ta
Hồng Duyên
.............................
Thứ Sáu, ngày 25 tháng 4 năm 2014
TRỜI TÂY NHỚ MÃI VỀ ANH
Em bên tây anh tìm ở bên đông
Giống lúa mới đâu bông mà thu hoạch
Hai chiến tuyến ngược chiều như trang sách
Anh tìm chi những trang rách mùa mưa
Nhớ về anh chợt sợ nỗi nhớ thừa
Tay ấp gối giọt ngắn dài mưa đến
Thương anh lắm mà trái tim ra lệnh
Hãy ngưng ngay những yêu mến mong manh
Bao lâu rồi em có được tim anh?
Chỉ có thế mà tâm hồn xanh ngát
Anh cũng hiểu trăng lầu tây không bạc
Chân bước đi hồn khao khát trùng phùng
Anh tìm em
Em tìm mảnh tình chung
Không chia sẻ dẫu lạnh lùng cam chịu
Vui anh nhé!
Thương phận đào tơ liễu
Xa anh rồi vẫn trĩu nặng tâm tư
Không muốn đâu khi nói tiếng tạ từ
Thương anh lắm !
Muốn đời anh hạnh phúc
Chồng với vợ là nghĩa tình chân thực
Em chỉ là chiếc nón dứt cơn mưa
Hồng Duyên
Giống lúa mới đâu bông mà thu hoạch
Hai chiến tuyến ngược chiều như trang sách
Anh tìm chi những trang rách mùa mưa
Nhớ về anh chợt sợ nỗi nhớ thừa
Tay ấp gối giọt ngắn dài mưa đến
Thương anh lắm mà trái tim ra lệnh
Hãy ngưng ngay những yêu mến mong manh
Bao lâu rồi em có được tim anh?
Chỉ có thế mà tâm hồn xanh ngát
Anh cũng hiểu trăng lầu tây không bạc
Chân bước đi hồn khao khát trùng phùng
Anh tìm em
Em tìm mảnh tình chung
Không chia sẻ dẫu lạnh lùng cam chịu
Vui anh nhé!
Thương phận đào tơ liễu
Xa anh rồi vẫn trĩu nặng tâm tư
Không muốn đâu khi nói tiếng tạ từ
Thương anh lắm !
Muốn đời anh hạnh phúc
Chồng với vợ là nghĩa tình chân thực
Em chỉ là chiếc nón dứt cơn mưa
Hồng Duyên
...................
CHỐN XƯA QUAY VỀ
Hạ về rớt nắng bên thềm
Rớt câu thương nhớ êm đềm giấc ngoan
Kẽo kà gió thổi ngoài song
Tiếng ai the thẻ cho lòng tương tư
Ngọt ngào như những tiếng ru
Vẫn còn sót lại mùa thu hôm nào
Tơ lòng trổi khúc trầu cau
Duyên em con gái giữ màu tím thương
Lỡ chân anh vấp chữ vương
Tình thu hôm ấy rào đường đi ra
Sóng cao không lạc bến phà
Thuyền xưa quay lại một nhà thêm vui
Qua rồi mấy buổi ngược xuôi
Trong tay mình lại song đôi chẳng rời
Hồng Duyên
Rớt câu thương nhớ êm đềm giấc ngoan
Kẽo kà gió thổi ngoài song
Tiếng ai the thẻ cho lòng tương tư
Ngọt ngào như những tiếng ru
Vẫn còn sót lại mùa thu hôm nào
Tơ lòng trổi khúc trầu cau
Duyên em con gái giữ màu tím thương
Lỡ chân anh vấp chữ vương
Tình thu hôm ấy rào đường đi ra
Sóng cao không lạc bến phà
Thuyền xưa quay lại một nhà thêm vui
Qua rồi mấy buổi ngược xuôi
Trong tay mình lại song đôi chẳng rời
Hồng Duyên
...........................
Thứ Năm, ngày 24 tháng 4 năm 2014
NHÂN DUYÊN
Có ai còn thức để hàn huyên
Trăm mối tơ vương chữ nợ duyên
Tôi hiểu lòng tôi sầu khó nói
Một mình lặng lẽ khóc truân chuyên
Tĩnh giấc nửa đêm ngắm chiếc thuyền
Chở tôi mấy bữa đã nào yên
Sóng trong lòng sóng buồn dâng mắt
Áo mới mà sao chật chội duyên
Tôi không ước được giống chim quyên
Sợ lắm cành khô khổ vạn niên
Nhưng vẫn bước chân vào hố thẳm
Mà lòng cứ ngỡ cõi non tiên
Ngắm người gối mộng ngủ an nhiên
Thổn thức lòng tôi bấy nỗi riêng
Kỷ niệm ngày xưa nhòa nhạt mất
Nhưng sao mặn đắng chữ nhân duyên
Hồng Duyên
..................
ANH LÀ TAM BẢO
Nếu mai này lỡ em có thác đi
Xin đừng để chia li nào nữa nhé
Bỏ thân xác gởi hồn vào kinh kệ
Cạnh bên anh như thể chẳng xa rời
Nếu ngày mai em có lỡ qua đời
Hồn trinh bạch của một thời con gái
Xin nương tựa vào cái tâm quãng đại
Để cùng anh mãi mãi chẳng xa lìa
Nếu lỡ về thế giới ở bên kia
Em sẽ đợi trăng khuya cùng sánh bước
Đừng trễ hẹn như trò chơi đánh cược
Không an lòng đi trước bỏ anh đâu
Cả đêm này em thức suốt canh thâu
Nhìn nhân thế chẳng cái nào ngay ngắn
Em chợt muốn sống cuộc đời thầm lặng
Hết báo thân này may mắn gặp anh.
Hồng Duyên
................
CŨNG ĐÀNH PHẢI TRẢ
Khóm trúc ru mình giữa gió đông
Mà nghe kẽo kẹt rối tơ lòng
Lá xanh mơn mởn ai người hái
Vứt bỏ theo chân trách được không?
Giậu mồng tơi chán cảnh nhân gian
Giấu cánh hoa tươi khỏi sợ tàn
Mưa gió giăng trời nào than vãn
Ngữa thân đón nhận nát hồng nhan
Làm sao mà vẹn ở dương trần
Duyên phận hẩm hiu trách số phần
Đã trót làm người thuận theo thiên định
Chớ rằng cải sửa nghiệp từ thân
Khổ ải sướng vui bởi quả nhân
Gieo từ kiếp trước khó mà cân
Làm người hoặc cỏ cây hoa dại
Cũng phải đương đầu với khó khăn
Biết trách ai đây phải trả dần
Dẫu là chiếc lá cũng gieo nhân
Cung tình bạc bẽo hay vui đó
Im lặng trả hoài hết nợ nần
Hồng Duyên
...................
NỢ XE HOA
Áo vu quy hay nợ kiếp tiền đài?
Vòng sính lễ hay đồ dùng cai ngục
Là tiếng pháo đưa tiễn vào hạnh phúc
Hay gọi hồn cho thần thức đừng mê
Có gì hay trong hai chữ phu thê?
Mà có kẻ tranh giành hay phụ rẩy
Khi đã thật nhập khẩu rồi mới thấy…
Mới hiểu rằng không nên đẩy cửa vào
Rượu giao bôi hay thuốc độc chôn đời?
Kìa quan khách rạng ngời trong tiệc lễ
Hay nhân chứng của những lời ước thệ
Suốt một đời làm nô lệ tình thương
Hoa cô dâu hay hoa của vô thường?
Là nhẫn cưới hay khóa đường trở lại
Lời chúc phúc hay dặn dò con gái
Có chồng rồi phải một dạ trung trinh
Hồng Duyên
.........................
Thứ Ba, ngày 22 tháng 4 năm 2014
THỜI GIAN TRÔI NHANH
Chiều phớt nắng con phố dài lặng lẽ
Hàng thông buồn đếm tuổi trẻ qua nhanh
Cây phượng già mặc chiếc áo mong manh
Gió buốt lạnh từng nhành cây run rẩy
Sóng mặc cả bạc đầu còn giận lẩy
Nhấp nhô hoài trên bãi cát Hà Tiên
Chiếc thuyền con xa hẳn với đất liền
Tôi ngẫm nghĩ tùy duyên đừng níu lại
Tôi bỏ cuộc giã từ đời con gái
Trang sách hồng vẫn tím mãi vần thơ
Nhưng tình yêu đã nguội tự bao giờ
Chỉ còn lại mộng mơ ngày xưa cũ
Hạt bụi phấn rơi trên miền thanh tú
Nét chân chim đoàn tụ chẳng chịu đi
Một đời người hạnh phúc được mấy khi
Nên trân trọng những gì mình đang có
Mùa hoa phượng mỗi năm về trước ngõ
Nhắc ta là khách trọ của thời gian
Một cuộc đời có họp cũng có tan
Như mùa hạ vẫn mang thân tạm bợ
Đã hạnh ngộ rồi xa nhau ai nỡ?
Như phượng già chở bao nỗi ưu tư
Quy luật thời gian phải nói giã từ
Để nhường chỗ cho mùa thu nở nhụy
Hồng Duyên
Hàng thông buồn đếm tuổi trẻ qua nhanh
Cây phượng già mặc chiếc áo mong manh
Gió buốt lạnh từng nhành cây run rẩy
Sóng mặc cả bạc đầu còn giận lẩy
Nhấp nhô hoài trên bãi cát Hà Tiên
Chiếc thuyền con xa hẳn với đất liền
Tôi ngẫm nghĩ tùy duyên đừng níu lại
Tôi bỏ cuộc giã từ đời con gái
Trang sách hồng vẫn tím mãi vần thơ
Nhưng tình yêu đã nguội tự bao giờ
Chỉ còn lại mộng mơ ngày xưa cũ
Hạt bụi phấn rơi trên miền thanh tú
Nét chân chim đoàn tụ chẳng chịu đi
Một đời người hạnh phúc được mấy khi
Nên trân trọng những gì mình đang có
Mùa hoa phượng mỗi năm về trước ngõ
Nhắc ta là khách trọ của thời gian
Một cuộc đời có họp cũng có tan
Như mùa hạ vẫn mang thân tạm bợ
Đã hạnh ngộ rồi xa nhau ai nỡ?
Như phượng già chở bao nỗi ưu tư
Quy luật thời gian phải nói giã từ
Để nhường chỗ cho mùa thu nở nhụy
Hồng Duyên
..............................
EM VỚI ANH
Sóng chiều cuồn cuộn lên cao
Thổi tung chiếc áo của màu tím xưa
Tình thương thắt sợi dây đưa
Thời gian mụt nát vẫn chưa tương phùng
Tình yêu như sợi dây thun
Kéo ra thì giãn khi vùng thì đau
Em như sợi chỉ lắm màu
Anh là chiếc áo lao vào nắng mưa
Một mai vải mụt chỉ thưa
Cùng chung số phận chịu thừa người sang
Đôi ta trọn đạo tào khang
Sống chung một ý thiếp chàng đồng tâm
Hoàng hôn rắc tím mưa dầm
Thôi ta dọn hết chớ thầm trách thân
Nắm tay đi hết đường trần
Phu thê hạnh phúc xa gần đều khen
Gối tay hơi thở đã quen
Đêm đông lạnh giá cùng nhen lửa hồng
Anh như là chiếc đèn lồng
Em là ngọn nến để hong tim chàng.
Hồng Duyên
Thổi tung chiếc áo của màu tím xưa
Tình thương thắt sợi dây đưa
Thời gian mụt nát vẫn chưa tương phùng
Tình yêu như sợi dây thun
Kéo ra thì giãn khi vùng thì đau
Em như sợi chỉ lắm màu
Anh là chiếc áo lao vào nắng mưa
Một mai vải mụt chỉ thưa
Cùng chung số phận chịu thừa người sang
Đôi ta trọn đạo tào khang
Sống chung một ý thiếp chàng đồng tâm
Hoàng hôn rắc tím mưa dầm
Thôi ta dọn hết chớ thầm trách thân
Nắm tay đi hết đường trần
Phu thê hạnh phúc xa gần đều khen
Gối tay hơi thở đã quen
Đêm đông lạnh giá cùng nhen lửa hồng
Anh như là chiếc đèn lồng
Em là ngọn nến để hong tim chàng.
Hồng Duyên
........................
Thứ Hai, ngày 21 tháng 4 năm 2014
MƯA BẠC LIÊU ĐỔ VỀ CÀ MAU
Mưa Bạc Liêu từng hồi rơi rả
Giọt hữu tình
Giọt ngã
Giọt nghiêng
Anh đi rồi!
Về miền vĩnh cửu
Chẳng bao giờ có ngày đoàn tụ tình thân
Bạn bè tiễn đưa thắp nén hương trước mộ phần
Mưa thật nhiều chiếm dần hết lối
Cà Mau chẳng làm chi nên tội
Mưa chảy dài như nạn đói tình thương
Một giọt nước còn đọng hơi sương
Một đời người như gương của thế kỷ
Sân si
Oán Hận
Thương
Ghét
Ganh tỵ
Cũng hóa thành cát bụi sau cuộc chia li
Trận mưa gào vừa làm ướt mi
Hay gió bụi bay vào mắt nằm lì không từ giã?
Bạc liêu mưa đổ về phố xá Cà Mau
Đất mở cửa đón chào thành viên mới
Phút giây không chờ đợi chạy ào đến
Tôi mất rồi!
Người anh thân mến đã đi xa.
Hồng Duyên
Giọt hữu tình
Giọt ngã
Giọt nghiêng
Anh đi rồi!
Về miền vĩnh cửu
Chẳng bao giờ có ngày đoàn tụ tình thân
Bạn bè tiễn đưa thắp nén hương trước mộ phần
Mưa thật nhiều chiếm dần hết lối
Cà Mau chẳng làm chi nên tội
Mưa chảy dài như nạn đói tình thương
Một giọt nước còn đọng hơi sương
Một đời người như gương của thế kỷ
Sân si
Oán Hận
Thương
Ghét
Ganh tỵ
Cũng hóa thành cát bụi sau cuộc chia li
Trận mưa gào vừa làm ướt mi
Hay gió bụi bay vào mắt nằm lì không từ giã?
Bạc liêu mưa đổ về phố xá Cà Mau
Đất mở cửa đón chào thành viên mới
Phút giây không chờ đợi chạy ào đến
Tôi mất rồi!
Người anh thân mến đã đi xa.
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 20 tháng 4 năm 2014
MỘT LẦN TIỄN ĐƯA
Em chưa tiễn sao anh đi biền biệt
Bóng chiều tàn em tiếc buổi sơ giao
Vẫn còn đây từng lời nói ngọt ngào
Ai chờ đợi sao anh không trễ hẹn?
Thuyền thủng đáy nhận chìm ngay tại bến
Khóc một người đốt ngọn nến tri ân
Hoa héo rơi thương người ở dương trần
Lời tiễn biệt chưa một lần anh nói
Anh an giấc sẽ không còn tương hội
Em tiễn người mang một khối đau thương
Hàng me xanh bỗng trắng đến lạ thường
Cây phượng đỏ cũng nhường cho khoảng lặng
Rồi mai mốt anh thành người quá vãng
Biết cuộc đời ai nhớ đến bạn chăng?
Thính khán giả ai nhắc anh một lần?
Lương Hồng Kép rất chuyên cần công việc
Ở nơi đó Đài Truyền Hình ai tiếc
Dù một lần tha thiết kể về anh
Với chiến công nhà nước đã trọn dành
Khi khen thưởng với tấm bằng giỏi việc?
Ngủ ngon nhé!
Ngàn năm xin vĩnh biệt
Nghĩa với tình nuối tiếc buổi sơ giao.
Hồng Duyên
...........................
Thứ Sáu, ngày 18 tháng 4 năm 2014
TÔI MUỐN NGỦ CÙNG MẸ
Tôi trách người không giữ đạo phu thê
Không lưu luyến những lời thề xưa cũ
Chắc có lẽ tôi vẫn còn mê ngủ
Không hiểu rằng đâu ai muốn phụ ai
Nếu ngọt ngào đâu lỡ trúc gãy mai
Cà phê đắng giọt ngắn dài kiên nhẫn
Tôi cũng muốn làm một người an phận
Nhưng nỗi buồn như bụi phấn tung tăng
Rồi một ngày mây che khuất bóng trăng
Tình rơi mất nghĩa gần như đứt đoạn
Có vá nữa hay theo đường đã chọn
Mãi một mình không đón khách hùng anh?
Ai cũng mơ trời mãi một màu xanh
Không giông gió cho cành xuân trổ nụ
Ai cũng muốn ngắm vầng dương vũ trụ
Riêng lòng tôi muốn ngủ giấc tương phùng
Nơi thiêng đàng không có mảnh tình chung
Nhưng có mẹ mở vòng tay đón nhận
Không còn nữa những đau thương hụt hẩng
Giọt lệ sầu không đọng mắt yêu thương.
Hồng Duyên
Không lưu luyến những lời thề xưa cũ
Chắc có lẽ tôi vẫn còn mê ngủ
Không hiểu rằng đâu ai muốn phụ ai
Nếu ngọt ngào đâu lỡ trúc gãy mai
Cà phê đắng giọt ngắn dài kiên nhẫn
Tôi cũng muốn làm một người an phận
Nhưng nỗi buồn như bụi phấn tung tăng
Rồi một ngày mây che khuất bóng trăng
Tình rơi mất nghĩa gần như đứt đoạn
Có vá nữa hay theo đường đã chọn
Mãi một mình không đón khách hùng anh?
Ai cũng mơ trời mãi một màu xanh
Không giông gió cho cành xuân trổ nụ
Ai cũng muốn ngắm vầng dương vũ trụ
Riêng lòng tôi muốn ngủ giấc tương phùng
Nơi thiêng đàng không có mảnh tình chung
Nhưng có mẹ mở vòng tay đón nhận
Không còn nữa những đau thương hụt hẩng
Giọt lệ sầu không đọng mắt yêu thương.
Hồng Duyên
......................
Thứ Năm, ngày 17 tháng 4 năm 2014
NGẪM CHO CÙNG
Con nước ấy đã ngược dòng định mệnh
Em theo chồng lạc bến mất thuyền neo
Hẩm hiu thay thân phận gái quê nghèo
Không dám ước...để bèo trôi khuất bóng
Đổ duyên số bởi trời không cảm động
Dây tơ hồng dạt sóng đến trùng khơi
Mất nhau rồi mà tưởng ấy trò chơi
Nếu tác hợp chắc gì đời hạnh phúc
Tình dang dỡ ai nói sầu khổ nhất?
Ngẫm cho cùng cũng rất tốt đôi bên
Em theo chồng anh xóa hẳn cả tên
Và thu hẹp con đường thênh thang cũ
Không cần nữa những vì sao tinh tú
Đã có rồi nơi tạm trú con tim
Vòng tay người là hơi ấm êm đềm
Về thực tại còn tìm đâu xa nữa?
Cổng tình ái không còn nơi để chứa
Trọn một lòng cùng nhen lửa thổi cơm
Giữ tình chung để mãi vẹn tiếng thơm
Trên bàn cuộc sống đơm đầy hạnh phúc
Hồng Duyên
Em theo chồng lạc bến mất thuyền neo
Hẩm hiu thay thân phận gái quê nghèo
Không dám ước...để bèo trôi khuất bóng
Đổ duyên số bởi trời không cảm động
Dây tơ hồng dạt sóng đến trùng khơi
Mất nhau rồi mà tưởng ấy trò chơi
Nếu tác hợp chắc gì đời hạnh phúc
Tình dang dỡ ai nói sầu khổ nhất?
Ngẫm cho cùng cũng rất tốt đôi bên
Em theo chồng anh xóa hẳn cả tên
Và thu hẹp con đường thênh thang cũ
Không cần nữa những vì sao tinh tú
Đã có rồi nơi tạm trú con tim
Vòng tay người là hơi ấm êm đềm
Về thực tại còn tìm đâu xa nữa?
Cổng tình ái không còn nơi để chứa
Trọn một lòng cùng nhen lửa thổi cơm
Giữ tình chung để mãi vẹn tiếng thơm
Trên bàn cuộc sống đơm đầy hạnh phúc
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 16 tháng 4 năm 2014
TÍM NHẠT ĐƯỜNG CHIỀU
Có bao giờ màu tím được lên ngôi
Ôi màu tím!
Tím lòng tôi nhạt mất
Chỉ còn lại bấy tàn dư sự thật
Uống cả vào để dành đất trồng thơ
Người không tình để sắc tím bơ vơ
Nhuộm tóc trắng cho mong chờ quá hạn
Ai chung thủy hay đem tình rao bán
Ngọn gió đông mù quáng phủ một vùng
Hoa tím xưa ôm ấp mảnh tình chung
Để ong bướm ung dung ngồi thưởng nguyệt
Tôi cứ ngỡ màu tím là bất diệt
Có ngờ đâu cũng chiết nhánh đổi màu
Tím phai rồi bấy kỷ niệm quên mau
Đừng yêu kẻ đem nỗi đau ban tặng
Chớ chung thủy với cuộc đời cay đắng
Không bao giờ lẳng lặng với dòng châu
Tôi không yêu màu tím ấy nữa đâu!!
Hồng Duyên
Ôi màu tím!
Tím lòng tôi nhạt mất
Chỉ còn lại bấy tàn dư sự thật
Uống cả vào để dành đất trồng thơ
Người không tình để sắc tím bơ vơ
Nhuộm tóc trắng cho mong chờ quá hạn
Ai chung thủy hay đem tình rao bán
Ngọn gió đông mù quáng phủ một vùng
Hoa tím xưa ôm ấp mảnh tình chung
Để ong bướm ung dung ngồi thưởng nguyệt
Tôi cứ ngỡ màu tím là bất diệt
Có ngờ đâu cũng chiết nhánh đổi màu
Tím phai rồi bấy kỷ niệm quên mau
Đừng yêu kẻ đem nỗi đau ban tặng
Chớ chung thủy với cuộc đời cay đắng
Không bao giờ lẳng lặng với dòng châu
Tôi không yêu màu tím ấy nữa đâu!!
Hồng Duyên
.................
TRƯỜNG CA PHU THÊ
Em hờn dỗi ngâm mình trong công việc
Hoàng hôn về ngồi viết những vần thơ
Trách người dưng rồi buồn giận bâng quơ
Muốn quay mặt hững hờ sao khó quá
Em xé toạt mảnh vải hồng anh vá
Ném nghĩa tình nằm vạ cửa hôn nhân
Vùng vằng chi anh cũng rất ân cần
Mặc thời tiết em phân ra từng đoạn
Em thấu hiểu ân tình không tính toán
Anh như là chiếc nón để che mưa
Như chiếc xe mọi lúc đợi đón đưa
Như son phấn sớm trưa em trang điểm
Em cũng biết nào dễ đâu tìm kiếm
Chữ chân tình quý hiếm ở thế gian
Nhưng anh ơi lòng em vẫn hoang mang
Tình có thật để buột ràng duyên nợ?
Em cũng biết lòng anh luôn lo sợ
Sợ cành khô gãy ngọn buổi chiều đông
Rồi một ngày em thoát cảnh chim lồng
Và tung cánh giữa đồng thơm lúa chín
Em hờn mát anh gìn tâm nhẫn nhịn
Giữ hồn em bằng sợi níu vô hình
Tím đổi màu anh cũng gắng làm thinh
Chan hơi ấm bằng chân tình tha thiết
Anh rất hiểu em dỗi hờn thời tiết
Chứ thật lòng chỉ biết có lang quân.
Hồng Duyên
Hoàng hôn về ngồi viết những vần thơ
Trách người dưng rồi buồn giận bâng quơ
Muốn quay mặt hững hờ sao khó quá
Em xé toạt mảnh vải hồng anh vá
Ném nghĩa tình nằm vạ cửa hôn nhân
Vùng vằng chi anh cũng rất ân cần
Mặc thời tiết em phân ra từng đoạn
Em thấu hiểu ân tình không tính toán
Anh như là chiếc nón để che mưa
Như chiếc xe mọi lúc đợi đón đưa
Như son phấn sớm trưa em trang điểm
Em cũng biết nào dễ đâu tìm kiếm
Chữ chân tình quý hiếm ở thế gian
Nhưng anh ơi lòng em vẫn hoang mang
Tình có thật để buột ràng duyên nợ?
Em cũng biết lòng anh luôn lo sợ
Sợ cành khô gãy ngọn buổi chiều đông
Rồi một ngày em thoát cảnh chim lồng
Và tung cánh giữa đồng thơm lúa chín
Em hờn mát anh gìn tâm nhẫn nhịn
Giữ hồn em bằng sợi níu vô hình
Tím đổi màu anh cũng gắng làm thinh
Chan hơi ấm bằng chân tình tha thiết
Anh rất hiểu em dỗi hờn thời tiết
Chứ thật lòng chỉ biết có lang quân.
Hồng Duyên
................
Thứ Hai, ngày 14 tháng 4 năm 2014
NHỚ CỐ NHÂN
Ngàn dặm tương phùng có được không?
Sầu rơi xuống phố tái tê lòng
Bao lần mộng tưởng còn đâu nữa
Hơi ấm đêm về phủ kín đông
Ngày ấy gặp nhau đá trổ bông
Duyên tình nở rộ dưới trời hồng
Ngờ đâu ly vỡ tình rơi mất
Nước mắt thương sầu ngập bến sông
Vòng tay gởi hộ thắt lưng ong
Thuở ấy tình tôi thiếu vị nồng
Gặp gỡ hàn huyên nào có nghĩ
Rót sầu vạn thuở với mùa đông
Tôi giữ riêng tôi một chiếc lồng
Nhốt bao kỷ niệm khóa cho xong
Nhưng nào đâu dễ quên người ấy
Kẻ đã cùng tôi trút chuyện lòng...
Hồng Duyên
Sầu rơi xuống phố tái tê lòng
Bao lần mộng tưởng còn đâu nữa
Hơi ấm đêm về phủ kín đông
Ngày ấy gặp nhau đá trổ bông
Duyên tình nở rộ dưới trời hồng
Ngờ đâu ly vỡ tình rơi mất
Nước mắt thương sầu ngập bến sông
Vòng tay gởi hộ thắt lưng ong
Thuở ấy tình tôi thiếu vị nồng
Gặp gỡ hàn huyên nào có nghĩ
Rót sầu vạn thuở với mùa đông
Tôi giữ riêng tôi một chiếc lồng
Nhốt bao kỷ niệm khóa cho xong
Nhưng nào đâu dễ quên người ấy
Kẻ đã cùng tôi trút chuyện lòng...
Hồng Duyên
.............
Thứ Năm, ngày 10 tháng 4 năm 2014
VỊ ĐẮNG
Không phải anh là hương vị cà phê
Những giọt đắng của bề dài nỗi nhớ
Mỗi lúc vắng giấc mơ hoài lo sợ
Sợ chén đường ai đó lỡ đánh rơi
Theo thời gian ly muỗng ở một nơi
Không vỡ vụn cà phê dần bớt đắng
Nhưng như thế sẽ chuyển sang mằn mặn
Vì tình chung
Thầm lặng
Với người thương
Cà phê ngon cũng phải có vị đường
Em có đắng nhưng anh luôn ngọt dịu
Bởi thương bậu chua cay nào cũng chịu
Nụ cười em là tơ níu hồn tôi
Quýt cam xoài đều thua cả bờ môi
Khi em nguýt lòng tôi càng ngơ ngẩn
Cà phê đắng chính tay em khuấy mặn
Cũng ngọt ngào xâm chiếm trọn hồn tôi
Khẽ nhắc em đừng mím chặt bờ môi
Cà phê đắng riêng tôi luôn dịu ngọt
Hồng Duyên
Những giọt đắng của bề dài nỗi nhớ
Mỗi lúc vắng giấc mơ hoài lo sợ
Sợ chén đường ai đó lỡ đánh rơi
Theo thời gian ly muỗng ở một nơi
Không vỡ vụn cà phê dần bớt đắng
Nhưng như thế sẽ chuyển sang mằn mặn
Vì tình chung
Thầm lặng
Với người thương
Cà phê ngon cũng phải có vị đường
Em có đắng nhưng anh luôn ngọt dịu
Bởi thương bậu chua cay nào cũng chịu
Nụ cười em là tơ níu hồn tôi
Quýt cam xoài đều thua cả bờ môi
Khi em nguýt lòng tôi càng ngơ ngẩn
Cà phê đắng chính tay em khuấy mặn
Cũng ngọt ngào xâm chiếm trọn hồn tôi
Khẽ nhắc em đừng mím chặt bờ môi
Cà phê đắng riêng tôi luôn dịu ngọt
Hồng Duyên
.............
ĐÔI MẮT EM
Đôi mắt em là chiều sâu của tội ác
Khiến bao người ngơ ngác mảnh hồn trinh
Cho trăng khuya len lén trộm nhìn
Bên song cửa có muôn nghìn vì sao gục ngã
Đôi mắt em là tia phản xạ
Bắn vào tim tôi tàn phá cả chân tình
Hủy diệt bình minh đang lấp lóe
Tôi vẫn tình nguyện làm kẻ giữ cây si
Đôi mắt em như ánh sáng soi đường đi
Và vụt tắt khi nào nó muốn
Tôi như kẻ điên cuồng theo ảo ảnh
Vẫn chung tình với nỗi bất hạnh em ban
Đôi mắt em là hòn lửa thiêu tàn tham vọng
Cũng có thể làm nóng khối băng đông
Rắc tình yêu vào bếp than hồng
Bật sự sống cho những con người lạc dòng số phận
Đôi mắt em có bao giờ tự vấn
Tại sao lại làm lẩn quẩn một nửa thế gian?
Hồng Duyên
Khiến bao người ngơ ngác mảnh hồn trinh
Cho trăng khuya len lén trộm nhìn
Bên song cửa có muôn nghìn vì sao gục ngã
Đôi mắt em là tia phản xạ
Bắn vào tim tôi tàn phá cả chân tình
Hủy diệt bình minh đang lấp lóe
Tôi vẫn tình nguyện làm kẻ giữ cây si
Đôi mắt em như ánh sáng soi đường đi
Và vụt tắt khi nào nó muốn
Tôi như kẻ điên cuồng theo ảo ảnh
Vẫn chung tình với nỗi bất hạnh em ban
Đôi mắt em là hòn lửa thiêu tàn tham vọng
Cũng có thể làm nóng khối băng đông
Rắc tình yêu vào bếp than hồng
Bật sự sống cho những con người lạc dòng số phận
Đôi mắt em có bao giờ tự vấn
Tại sao lại làm lẩn quẩn một nửa thế gian?
Hồng Duyên
........................
Thứ Hai, ngày 07 tháng 4 năm 2014
LẠC BẾN KỶ NIỆM
Có phải anh về giữa giấc mơ
Tàn dư hóa kiếp bụi loang mờ
Ve sầu gọi bạn ai người thấu
Gió đánh cành cây dập lá thơ
Phượng hồng than thở hỏi ai chờ
Ảo ảnh soi gương phút ngẩn ngơ
Kỷ niệm quên đường người chẳng nhớ
Lật trang lưu bút gợi niềm mơ
Nhánh phượng làm duyên má ửng hồng
Hỏi người xa nhớ cố nhân không
Sân trường rợp bóng tàn cây đợi
Một thoáng hương yêu ngợp kín lòng
Đâu nữa ân tình để nhớ mong
Cung thương nhòa nhạt sóng xô lòng
Nhấp nhô kỷ niệm theo hồi ức
Tĩnh giấc thuyền xưa lạc bến sông
Hồng Duyên
Tàn dư hóa kiếp bụi loang mờ
Ve sầu gọi bạn ai người thấu
Gió đánh cành cây dập lá thơ
Phượng hồng than thở hỏi ai chờ
Ảo ảnh soi gương phút ngẩn ngơ
Kỷ niệm quên đường người chẳng nhớ
Lật trang lưu bút gợi niềm mơ
Nhánh phượng làm duyên má ửng hồng
Hỏi người xa nhớ cố nhân không
Sân trường rợp bóng tàn cây đợi
Một thoáng hương yêu ngợp kín lòng
Đâu nữa ân tình để nhớ mong
Cung thương nhòa nhạt sóng xô lòng
Nhấp nhô kỷ niệm theo hồi ức
Tĩnh giấc thuyền xưa lạc bến sông
Hồng Duyên
.........................
Thứ Sáu, ngày 04 tháng 4 năm 2014
TÌNH THƠ VỚI MÙA HẠ
Một lần nữa tôi trở về thăm hạ
Cánh phượng hồng như hóa mộng chiều xuân
Em ở đâu ?
Tôi tha thiết muôn lần
Như cái thuở học đánh vần chữ "nhớ"
Cánh phượng nhỏ vẫn nằm yên trang vở
Tôi nhớ em!
Nhớ cái thuở chung trường
Em ngập ngừng khi tôi tỏ lời thương
Má ửng đỏ dễ thương như màu nắng
Tôi trở lại sau bấy năm xa vắng
Em đâu rồi ?
Tường trắng phủ rong rêu
Lớp học ngày xưa mấy ngã đường chiều
Cây trứng cá cũng đìu hiu mục nát
Còn sót lại cánh phượng hồng đài các
Vẫn mộng mơ khao khát được tình quân
Tôi cầm tay rằng như đã rất thân
Chắc có lẽ mỗi năm đều trở lại...
Hồng Duyên
Cánh phượng hồng như hóa mộng chiều xuân
Em ở đâu ?
Tôi tha thiết muôn lần
Như cái thuở học đánh vần chữ "nhớ"
Cánh phượng nhỏ vẫn nằm yên trang vở
Tôi nhớ em!
Nhớ cái thuở chung trường
Em ngập ngừng khi tôi tỏ lời thương
Má ửng đỏ dễ thương như màu nắng
Tôi trở lại sau bấy năm xa vắng
Em đâu rồi ?
Tường trắng phủ rong rêu
Lớp học ngày xưa mấy ngã đường chiều
Cây trứng cá cũng đìu hiu mục nát
Còn sót lại cánh phượng hồng đài các
Vẫn mộng mơ khao khát được tình quân
Tôi cầm tay rằng như đã rất thân
Chắc có lẽ mỗi năm đều trở lại...
Hồng Duyên
..............................
Thứ Sáu, ngày 04 tháng 4 năm 2014
LẬT TRANG KÝ ỨC
Tháng tư ngồi đếm thời gian
Lật trang ký ức rộn ràng hân hoan
Hoa mơ nở trắng trên giàn
Phượng hồng trải lối muôn ngàn tiếng thương
Ép con bướm nhỏ vấn vương
Lưu dòng nhật ký đôi đường chia xa
Cầm tay ướp mộng làm quà
Hẹn ngày tái ngộ một nhà chung vui
Nẻo đời mấy ngã ngược xuôi
Thuyền neo bến đợi trăng soi bóng mình
Lênh đênh một đóa hoa xinh
Giữa dòng nước cuốn vẫn gìn lòng son
Mùa đi theo lối đã mòn
Mỗi năm lập hạ có còn ai mong?
Hồng Duyên
Lật trang ký ức rộn ràng hân hoan
Hoa mơ nở trắng trên giàn
Phượng hồng trải lối muôn ngàn tiếng thương
Ép con bướm nhỏ vấn vương
Lưu dòng nhật ký đôi đường chia xa
Cầm tay ướp mộng làm quà
Hẹn ngày tái ngộ một nhà chung vui
Nẻo đời mấy ngã ngược xuôi
Thuyền neo bến đợi trăng soi bóng mình
Lênh đênh một đóa hoa xinh
Giữa dòng nước cuốn vẫn gìn lòng son
Mùa đi theo lối đã mòn
Mỗi năm lập hạ có còn ai mong?
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét