Dòng sông thơ cuốn hồn em
Bay vào đôi mắt anh tìm bấy lâu
Chữ cong làm dáng bắc cầu
Nhẹ nhàng chân bước lần đầu gởi thương
Ngày xưa khóa chặt bức tường
Ngăn luôn vách nhớ chán trường chữ yêu
Ánh trăng rớt xuống mái lều
Em vun mật ngọt anh chiều mến hơn
Tuyết băng chảy nhũn đá mòn
Sông thơ đầy ắp bóng con đò chiều.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét