Ai lặng lẽ dõi theo người xưa đó
Mới hiểu rằng thu vò võ chờ mong
Mây chiều bay về phía của dòng sông
Có cơn gió cũng thả lòng thương mến
Vườn hoa tím lung linh như ngọn nến
Thắp niềm tin những ai đến một lần
Có gì đâu mà suy nghĩ
Boăn khoăn
Thơ cũng biết yêu người bằng con chữ
Câu xướng họa như những lời tình tự
Trăng thẹn thùng
Dùng ngôn ngữ để trao
Tặng riêng anh không chung một người nào
Mây lơ lững nhưng ngọt ngào khó tả
Dưới bóng nguyệt nàng thu vàng sắc lá
Ôm trùm mây không muốn thả một ngày
Ai bảo rằng vườn tím chẳng biết say?
Ta sẽ hốt vòm mây về cất giữ
Từng khoảnh khắc lòng mơ về lữ thứ
Nguyệt hao gầy cũng giữ vẹn tình ta
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét