Thứ hai, ngày 07 tháng mười năm 2013
LẮNG NGHE TIẾNG LÒNG THAN THỞ
Em nghe lạnh dù lòng chưa băng giá
Sợ tình yêu không phép lạ cuộc đời
Sợ tiếng yêu trong khoảnh khắc chơi vơi
Như gió thoảng tung trời trong mơ ước
Rồi đứng sững như trò chơi cá cược
Hương hoa nào là thần dược đau thương
Vết sẹo kia nhòa khắp cả mọi phương
Sẽ rát lắm bởi thất thường thời tiết
Em chờ đợi một tình yêu thuần khiết
Như mây trời mải miết dõi người dưng
Muốn nói ra rồi lại cứ ngập ngừng
Sợ ngọn lửa nổi phừng trong gió bão
Em cũng biết đời khó ai hoàn hảo
Nhưng trái tim cứ bảo hãy dừng thôi
Đừng nói ra rồi cũng chẳng song đôi
Cứ thầm lặng nhìn màu vôi đổi khác
Hồng Duyên
………………………
CHÔN THẦM GÓC NHỚ
Chua xót quá cố dằn lòng không
khóc
Nghe mơn man niềm đau lăn lóc về
Gắng gượng cười mà có vẻ tái tê
Một góc khuất vụng về chôn giấu mãi
Anh nói dối nên em đành
ngưng lại
Mưa đầu mùa có phải sẽ dài lâu
Em không chờ anh đến bắc nhịp cầu
Cũng không đợi nỗi sầu đem đông cứng
Em buông hết không cần ai minh chứng
Vì hiền ngoan nên chịu đựng khổ sầu
Vì quá yêu nên người tặng bể dâu
Buông tất cả không chọn màu áo tím
Thà lặng lẽ sống với bao hoài niệm
Không nghe đau chết lịm giữa cuộc đời
Không ưu tư để giọt nước mắt rơi
Thôi thế nhé xa rời người mãi mãi
Hồng Duyên
…………………
THOÁT TÌNH
Em sẽ buông cho đứt sợi chỉ hồng
Chiều thứ bảy khỏi phập phồng mong ngóng
Sáng chủ nhật không ngồi trong giấc mộng
Đợi ban mai
giải phóng những âm u
Em chửa cần lời dịu ngọt anh ru
Chào tiển biệt mùa thu thôi
nhung nhớ
Không hát nữa những bài ca dang
dỡ
Đón đông về hết than thở thâu đêm
Anh không là những gói bột để nêm
Nhạt nhẽo quá biết tìm ai gửi gắm
Em không khóc chỉ mang bao thầm lặng
Đứng trông người ở phía vắng không tên
Bước chân đi sao
quá đổi gập ghềnh
Không anh nữa đường thênh thang
rộng lớn
Muốn dừng bước nhưng sợ đời đùa giỡn
Đứng một mình ai có quỡn ghé chơi.
Hồng Duyên
……………………..
THÔI NHÉ
Anh đừng hỏi vì sao em
băng giá
Đông kín rồi những vấp ngã đường trơn
Và bão hòa tất cả những dỗi hờn
Không còn nữa khi nhịp đờn đã đứt
Chào buổi sáng như mọi ngày thường nhật
Quan tâm người cũng chẳng mất điều chi
Cho yêu thương đổi lấy cuộc phân li
Duyên hạnh ngộ li kì như cổ tích
Lòng rộng lượng là điều em rất thích
Học làm người biết tích lũy niềm vui
Ai giúp mình chỉ mình với mình thôi
Người hờ hững nghe xa xôi
miền nhớ
Chắc có lẽ có duyên mà
không nợ
Buồn làm chi cưỡng cầu có ích gì
Không đoàn viên sẽ chẳng có chia li
Thì thôi nhé giấc xuân thì chôn
chặt
Hồng Duyên
……………………….
EM ĐÂU MONG
Chưa bao giờ em mơ được anh yêu
Giữa đêm vắng hắt hiu đường em bước
Em chấp nhận nhưng không hề đánh cược
Cho thật nhiều chẳng ước có được anh
Chưa bao giờ em ra sức giựt giành
Chỉ lẳng lặng đem để dành một góc
Em chọn lựa một tâm hồn cô độc
Đã không yêu đôn đốc cũng bằng thừa
Hoa lục bình trôi dạt với nắng mưa
Giọt nước mắt em vừa rơi ướt đẫm
Em cố giấu một nỗi buồn sâu thẳm
dối gạt người gạt mình tắm đau thương
Đã nhiều lần em cố gắng để buông
Trong tiềm thức sao cứ buồn mải miết
Em chẳng hiểu vì sao yêu
tha thiết
Người hững hờ em có tiếc chi đâu
Em không hề mượn anh để vá khâu
Cũng đâu ước bắc nhịp cầu ô thướt
Bởi em biết anh không là
thần dược
Nhưng làm sao để từ khước trái tim?
Hồng Duyên
………………….’
ÁNH SÁNG CHỢT ĐẾN
Ai cũng bảo tình yêu là có thật
Anh chỉ cười không nhắc chuyện
lứa đôi
Chưa bao giờ lòng anh bạc như
vôi
Sợ em khóc cho mắt môi hết đẹp
Ai cũng bảo trái tim anh là
thép
Em bước vào như phép lạ không
tên
Ấm làm sao được anh ở cạnh bên
Chợt rộng mở đường thênh thang
phía trước
Em cứ tưởng cuộc đời là cá cược
Nên buông chèo không ao
ước được yêu
Muốn lánh xa chôn mộng mị chắt
chiu
Anh chợt đến dắt dìu em lần nữa
Đời em chỉ có anh làm điểm tựa
Hụt tinh thần anh mở cửa đón
vào
Không có anh giờ chẳng biết làm
sao
Lành vết sẹo khi em vấp đau lần
ấy
Hồng Duyên
………………..
Thứ bảy, ngày 05 tháng mười năm 2013
ĐÁ NỞ HOA
Đá nở hoa
Mùa vui như trẩy hội
Chim trên cánh cười nói líu lo
Đá không còn đứng ngồi co ro
Ướp lạnh giá vào con
đò đang đợi
Đá nở hoa
Mùa vui đang tràn tới
Khúc vọng sầu cũng dịu vợi khoảng trời xa
Cùng ngắm ánh trăng ngà
Không buồn nữa
Màu hoa tím đậm đà trong từng nét bút
Ngày xưa đó
Đá như gã linh mục
Không biết cười
Chỉ biết chúc phúc cho
người ta
Rồi một ngày đá bổng trổ hoa
Trái tim nhỏ được cả một trời mơ ước
Hồng Duyên
…………..
Thứ sáu, ngày 04 tháng mười năm 2013
KHI CÓ ANH
Có đôi lúc chợt thấy mình nhạt nhẽo
Như bài thơ không trong trẻo như xưa
Như tiếng yêu giống như một trò đùa
Như nỗi nhớ thêu thùa không ngơi nghĩ
Tình yêu đến san bằng luôn lí trí
Chọn mấy lần cũng chỉ có mình anh
Như từ lâu em vốn đã sẵn dành
Một góc nhỏ bóng hình anh trong đó
Em cố giấu một dáng người khác họ
Nụ cười này em có bởi anh ban
Trái tim hồng nhờ anh tưới lời vàng
Vun sức sống ngày càng thêm tươi tốt
Tình yêu đẹp không cần lời thề thốt
Anh chân tình lột bỏ nỗi buồn em
Có anh rồi nỗi nhớ thật dịu êm
Trong giấc ngủ không đi tìm mộng mị
Hồng Duyên
…………………….
Thứ năm, ngày 03 tháng
mười năm 2013
CHIẾC Ô KHÔNG BAY
Gió bay thổi cả ô dù
Anh bay mang cả mùa thu đi rồi
Thướt tha dáng nhỏ tinh khôi
Trời xanh mây trắng chim côi một mình
Lá vàng trước gió rung rinh
Nắm tay em nắm cái tình không buông
Anh ơi đừng nhạt đường thương
Đừng quên lối nhớ còn vương câu chờ
Anh về hâm nóng câu thơ
Chiếc ô ở lại tặng bờ vai yêu.
Hồng Duyên
………………………..
HOA TÍM
Anh ạ đôi mình chỉ thế thôi
Đường tơ đứt đoạn tiển nhau rồi
Cung sầu lặng lẽ mình em bước
Gạt lệ chúc mừng bạn có đôi
Nhạt bóng hoàng hôn tím mộng đời
Dòng sông lặng lẽ tím chiều rơi
Vương lòng tím khóc buồn lên mắt
Tím hỡi lòng thương mãi rối bời
Một trời hoa tím vỡ tan rồi
Cách biệt đường tơ lệ thắm môi
Hai tiếng tạ từ anh còn nhớ?
hay rồi cũng nhạt bởi dòng trôi
Ấp cánh hoa thương tím mộng hoài
Bóng hình ai đó tựa gió bay
Thi nhân xướng họa vần thơ ướt
Lữ khách trao tình vội đổi thay
Hoa tím trên cành nhạt gió sương
Mặc đời rẽ hướng cả trăm đường
Mùa thu không chết duyên còn thắm
Chới vội u sầu hỡi tím thương
Hồng Duyên
…………………….
Thứ hai, ngày 07 tháng mười năm 2013
CUNG BẬC
Im lặng quá vườn thơ không sắc
nắng
Trái tim buồn thơ thẩn với mây
trôi
Nhịp cô đơn đã réo gọi từng hồi
Ai có hiểu lòng tôi thương
người lắm
Lần đầu gặp cái nắm tay còn
nóng
Đêm không dài em lẳng lặng phía
sau
Anh huyên thiên kể chuyện phố
muôn màu
Em đỏ mặt không hiểu sao lạ lẫm
Đêm chợt tắt chiếc mền không đủ
ấm
Tôi nhớ người hay đã thấm yêu
thương?
Ai xui mình gặp gỡ để vấn vương
Buồn da diết trên đường nhiều
gió bụi
Chưa ngăn cách nhưng thấy lòng
buồn tủi
Giận bâng quơ khi lầm lũi một
mình
Anh không sai, đôi lúc cũng
chẳng tin
Vì yêu quá nên sợ tình rơi mất
Hồng Duyên
………………
Chủ nhật, ngày 06 tháng mười năm 2013
DUYÊN PHẬN
Cánh tím khoe mình giữa nắng thu
Mặc cho nhân thế kiếm ô dù
Tâm hồn trong trẻo nhiều mơ mộng
Hái cánh tương tư đợi giấc ru
Một chùm hoa tím vấp chân anh
Giữa phố mông lung chiếm ngự thành
Mắt biếc trao tình dành một góc
Đợi hoài lữ khách hiệp duyên lành
Hoa tím dạt dào tím mộng đan
Thương anh nhiều lắm khổ không màng
Tím lòng chung thủy tròn câu đợi
Tím dạ riêng tư chẳng thở than
Gửi anh cánh tím dệt tình ta
Nguyệt lão xe duyên một mái nhà
Tu phước ngàn năm đâu dễ có
Người dưng khác họ chớ rời xa.
Hồng Duyên
……………..
ĐẸP MÃI MÙA THƯƠNG
Anh hát em hò mấy nhịp rơi
Quê hương đẹp lắm bạn tình ơi
Cánh cò bay lả trong đêm vắng
Chở nặng thương yêu tặng khắp nơi
Kìa hoa đang hát nguyệt dạo chơi
Cánh bướm xinh xinh đẹp rạng ngời
Thấp thoáng ân tình
đang đón ngõ
Thu vàng trước gió ghẹo tơ trời
Sóng sánh môi cười tuyệt thế nhân
Nhịp rơi nhảy nhót mộng thêm gần
Bâng khuâng con nước bao dòng rẽ
Chọn mãi một đường chẳng phải cân
Hồng Duyên
………………………..
KHÔNG DỄ
Nhốt nỗi buồn trong vạn khó làm chi
Mở ra nhé cánh xuân thì đang nở
Tình chấp cánh đó cũng là duyên nợ
Hãy mĩm cười mọi trăn trở sẽ tan
Cho thật nhiều tình yêu sẽ chứa chan
Hái mộng ảo gửi nàng trong gió lạnh
Chút hơ i ấm dù rằng là vặt vãnh
Nhưng rất cần dù mỏng mảnh như sương
Tình cho đi trong một kiếp vô thường
Hãy trân trọng đừng đo lường tấc dạ
Được song bước là một điều khó tả
Đâu dễ dàng có cả một trời yêu
Hồng Duyên
………………………
ANH DẠY EM
Anh đừng tặng ngọc ngà hay châu báu
Cũng không cần hoàn hảo ở thế gian
Tài sản em là sức khỏe của chàng
Chỉ có thế không phải vàng hay bạc
Nếu có thể em được quyền đổi chác
Bao niềm vui đem phân phác nhân gian
Tặng cho đời những khoảnh khắc bình an
Em gánh hết những lầm than cuộc sống
Nếu đổi được em làm lò sưởi nóng
Ấp tâm hồn đang biến động ngoài kia
Truyền hơi qua đắp lạnh những đêm khuya
Khi vấp ngã em chìa tay nâng đỡ
Nào ai biết anh chính là hơi thở
Tiếp sức em để mở rộng thương yêu
Bao tháng ngày em chắt lọc được nhiều
Nhờ anh đã dạy những điều hay phải
Anh nhắc nhở đem tình thương truyền tải
Em gật đầu nhưng anh phải ngoan nha.
Hồng Duyên
……………………..
Thứ bảy, ngày 05 tháng mười năm 2013
NGỌT MỘNG
Chiều thu dạo bước
bâng khuâng
Ngắm mây
Mây chạy
Ngắm trăng
Trăng hờn
Trời xanh vọng một
tiếng đờn
Trái tim đỏ mộng dập
vờn bướm ong
Yêu sao cái sợi chỉ
hồng
Lỡ tay người rớt nên
lòng nhớ nhau
Lạc vào cái chốn đồng
dao
Câu ca ngọt mát mận
đào cũng ngây
Trăng tròn ẩn hiện
chân mây
Vòng cung
nguyệt quế cũng say ân tình
Một lời thề nguyện
sắt đinh
Ru ta vào mộng lung
linh sắc màu
Nhen lòng cho lửa
cháy mau
Nhen tình anh đó
khát khao một đời
Tựa đầu dỗ giấc
vai người
Trăm năm bền chặt
không rời nhé ai
Hồng Duyên
……………………….
NIỀM VUI CHỜ ĐỢI
Nếu vắng anh mặt trời sẽ tắt
Tuyết trên cành dắt mãi không tan
Mùa nhắm mắt hoang mang trong tiềm thức
Đông dỗi hờn không còn náo nức tung tăng
Tháng mười đang đến gần
Trăng e thẹn
Tuyết bước lần tới thăm
Anh về mang nắng cho em
Sưởi tan lạnh giá cho đêm không dài
Ngóng trông một thuở u hoài
Như cây thiếu nước
Con sông dài ngùng ngoằng không cho
Anh giờ biết sợ tự do
Biết thương cái lạnh của con đò bên sông
Tháng chạp về lúa trổ bông
Mùa thu hoạch đẹp lòng mẹ cha
Ngoéo tay thệ nguyện đến già
Tóc mây bạc trắng cũng một nhà ấm êm
Hồng Duyên
…………………….
Thứ ba, ngày 01 tháng mười năm 2013
QUÊ NGOẠI
Con nhớ Ngoại phảng phất mùi cơm tấm
Ánh lửa chiều vàng đẫm bánh bông lan
Cây cầu tre của hàng xóm bắc ngang
Con chặt nát rồi lang thang miền nhớ
Con nhền nhện dăng tơ như người thợ
Chỉ dăng ngang làm đẹp mãi đời xuân
Tưởng rồi đây hạnh phúc sẽ đến gần
Ai ngờ được đó là lần sau cuối
Chiều quê Ngoại cánh én buồn rong ruổi
Lượn không trung quên mất tuổi xuân thì
Hoa héo rồi còn tưới nữa làm chi
Gã hàng xóm lau dòng mi rớm lệ
Chỉ quê Ngoại là đẹp xinh đến thế
Mà lâu rồi chẳng vội bước về thăm
Đêm lung linh huyền ảo dưới trăng rằm
Con nhớ ngoại thương thầm người năm ấy
Hồng Duyên
…………………
MẸ VIỆT NAM
Dòng sông lặng lẽ giữ phù sa
Nét đẹp quê hương dưới mái nhà
Khăn đóng bà ba nên
lịch sử
Chân tình lưu giữ chẳng ai qua
Chiến tích ghi công
tổ quốc còn
Âm thầm quét dọn tấm lòng son
Trung trinh liệt nữ ai còn nhớ
Gương sáng đời đời giữ nước non
Rứt ruột lòng đau bởi nước nhà
Rạng danh tông tổ chẳng ai qua
Các con nằm xuống dân no ấm
Chẳng quản đời riêng với tuổi già
Ngày ngày quét dọn mộ mà vui
Ngắm cảnh nhân gian phải ngậm ngùi
Khăn sọc, bà ba còn lưu mãi
Sao người vội vã bỏ quên rồi?
Hồng Duyên
……………………….
NHỚ NGOẠI
Ngoại đã đi rồi
Đêm vắng mình tôi
Bóng dáng thân thương, xa khuất một đời
Ngoại ơi
Ngoại hỡi
Ru hời cháu thơ
Đêm thanh vắng
Dòng sông lẳng lặng
Giọng hò ai ầu ơ
Nghe sao bơ vơ đứa cháu côi cút ngồi chờ
Cái thuở ngày xưa
Con mới lên năm
Gây bao lỗi lầm bị mẹ rầy mẹ đánh
Con dậm chân khóc dỗi
Ngoại dỗ dành trách lỗi tại mẹ chẳng thương
Trần gian là bể vô thường
Trăm năm một khắc như dường giấc mơ
Ngoại đi xa khuất nẻo chờ
Hàng cau thay lá
Dây trầu quấn quanh
Mấy mùa lá đổ thay nhanh
Cơi trầu vẫn đứng lặng bên tủ thờ
Hồng Duyên
…………………………….
Thứ ba, ngày 01 tháng mười năm 2013
TÌNH ĐẸP
Nằm nghe gió lùa ở chốn xa
Nhịp tim hình như đã mở ra
Dòng đời cuốn trôi tình ta
Vượt qua mấy dãy ngân hà
Thời gian không làm phôi pha
Xa cách tình yêu càng thêm mặn mà
Làng sóng xanh
Xanh bao la
Ngọt ngào như những câu ca
Quê hương tôi quá đổi hiền hòa
Thương yêu ơi ! tình đẹp thiết tha
Trào dâng ngọn sóng hòa ca ân tình
Em xinh tươi
Đẹp như ngọn nến lung linh
Trăng đêm nay soi sáng tình yêu chúng mình
Một lời hẹn ước trao gửi làm tin
Anh thương yêu ơi!
Dù xa cách xin hãy giữ gìn.
Hồng Duyên
……………………….
Thứ hai, ngày 30 tháng chín năm 2013
TRĂM NĂM MỘT CHÂN TÌNH
Nàng thơ như túi mật trong lành
Rải khắp nhân gian những nhịp thanh
Yêu ghét hòa chung đem gửi gắm
Thi nhân múa bút vẽ trời xanh
Ước nguyện tình ai thắm ngọt hoài
Một trời yêu dấu mặn nồng say
Ông tơ buộc chỉ trầu cau thắm
Bà Nguyệt se duyên vẹn trúc mai
Anh nhé tình ta khó nhạt phai
Duyên thơ gắn chặt cả hình hài
Cung đàn dìu dặt ru từng phím
Ăn gió uống trăng ngát mộng hoài
Thân thương hai chữ dấu yêu ơi
Khắc khoải từng đêm nhớ quá trời
Thoang thoảng hương tình ngào ngạt mộng
Trăm năm yêu mãi bóng anh thôi
Hồng Duyên
…………………………….
LỆ TÌNH
Ngắm cánh hoa rơi bỗng chợt buồn
Lui về hứng những giọt mưa tuôn
Ân tình em trả sao không lấy?
Hờ hững làm chi để phải buông
Im lặng ôm sầu vạn nỗi đau
Tim này tan nát tội làm sao
Đôi câu muốn trách nhưng không nỡ
Chân bước đi rồi cũng trở vào
Duyên nợ chi không vướng vấp hoài
Nhói lòng khi nghĩ chuyện buông tay
Rõ là thương lắm sao quên được
Nghĩ ngợi càng yêu quá đắm say
Bà Nguyệt se duyên chỉ thắm hoài
Xin đừng lộn mối để tàn phai
Yêu người thế đó làm sao đổi
Chuyển kiếp luân hồi chẳng mãi mai.
Hồng Duyên
Ngắm cánh hoa rơi bỗng chợt buồn
Lui về hứng những giọt mưa tuôn
Ân tình em trả sao không lấy?
Hờ hững làm chi để phải buông
Im lặng ôm sầu vạn nỗi đau
Tim này tan nát tội làm sao
Đôi câu muốn trách nhưng không nỡ
Chân bước đi rồi cũng trở vào
Duyên nợ chi không vướng vấp hoài
Nhói lòng khi nghĩ chuyện buông tay
Rõ là thương lắm sao quên được
Nghĩ ngợi càng yêu quá đắm say
Bà Nguyệt se duyên chỉ thắm hoài
Xin đừng lộn mối để tàn phai
Yêu người thế đó làm sao đổi
Chuyển kiếp luân hồi chẳng mãi mai.
Hồng Duyên
…………………
TÌNH CHO NHAU
Lời thơ này nhỏ dành tặng riêng anh
Yêu quá thật thành ra tim bất kháng
Tình anh đó em để dành vô hạn
Yêu muôn đời không ca thán khổ đau
Nghĩ đến anh lòng nhung nhớ dâng cao
Trái tim nhỏ luôn rạt rào sức sống
Một phút vắng tâm hồn như chấn động
Yêu thật nhiều để ngày ngóng đêm mong
Tình của anh mát hơn cả dòng sông
Ru em ngủ nồng nàn trong thương mến
Buổi gặp ấy chính là ngày định mệnh
Cột nhau rồi thuyền bến chẳng rời xa
Mặc kệ đời chỉ là giấc nam kha...
Hồng Duyên
Lời thơ này nhỏ dành tặng riêng anh
Yêu quá thật thành ra tim bất kháng
Tình anh đó em để dành vô hạn
Yêu muôn đời không ca thán khổ đau
Nghĩ đến anh lòng nhung nhớ dâng cao
Trái tim nhỏ luôn rạt rào sức sống
Một phút vắng tâm hồn như chấn động
Yêu thật nhiều để ngày ngóng đêm mong
Tình của anh mát hơn cả dòng sông
Ru em ngủ nồng nàn trong thương mến
Buổi gặp ấy chính là ngày định mệnh
Cột nhau rồi thuyền bến chẳng rời xa
Mặc kệ đời chỉ là giấc nam kha...
Hồng Duyên
………………………………
TẤM LÒNG CỦA BIỂN
Đêm sấm chớp
Gió lùa khe cửa
Chiếc xuồng con bơi giữa dòng
sông
Tiếng ầu ơ xa xa vang vọng
Trên cánh đồng in bóng
Thân cò lầm lũi chèo chống đêm khuya
Thân cò lầm lũi chèo chống đêm khuya
Vai tắm nắng
Lưng cõng mưa
Một đời gian khó nhưng chưa bao
giờ than vãn
Ngày thầm lặng
Tháng hy sinh
Năm quên mình chắt chiu tình
thương mến
Gieo hạt giống
Chăm mầm tươi tốt
Tưới chồi non
Dạy cho con học nhân đức
Biết bao dung và luôn đánh thức
nhân tâm
Một đời thầm lặng
Vất vã
Bôn ba
Trồng cây
Mong đợi
Ra lá
Trổ hoa
Đủ đức
Đủ tài dựng xây nước nhà.
Hồng Duyên
………………………………………
THU YÊU THƯƠNG
Mưa thu ướt sũng vai gầy
Gió đưa chiếc lá ngủ hoài không lay
Ai người chấp cánh thơ bay
Vần rơi ẻo lả nhịp thay sắc màu
Ngày xưa chiếc lá xanh xao
Cánh hoa ủ dột nhạt màu phấn hương
Thơ tình nhốt kín vào rương
Lời yêu khóa chặt né nhường người qua
Ngỡ rằng từ giã thơ ca
Xếp trang lưu bút cho qua nỗi buồn
Ngẫm đời như một vở tuồng
Người đi kẻ đến yêu thương lại đầy
Mặc đời lắm nẻo đắng cay
Lòng ai không bạc yêu hoài thu ơi.
Hồng Duyên
………………………………
Thứ năm, ngày 26 tháng chín năm 2013
LAU MƯA
Mưa đọng mãi trên cành thổn thức
Đợi đêm tàn hóa giọt sương rơi
Mưa ơi
Mưa mãi
Có hay trời đã sáng
Bình minh về cũng máng trên giọt mưa
Tháng chín không vừa lòng nên ngồi khóc
Trách mùa thu đem cô độc rải vào nhà
Giọt mưa nhỏ hít hà không thèm nín
Thút thít hoài như anh lính vừa đánh rơi bàn tay
Trở giấc
Giọt mưa thở dài
Hứng đầy lu nước
Vẫn rơi hoài không ráo
Nếu một mai tích tụ thành bão
Hỏi bờ vai nào có lòng hảo tâm?
Thôi ngưng nhé!
Những giọt mưa âm thầm
Hãy dọn dẹp những lỗi lầm để đón ngày mới
Người đi rồi cớ chi mà chờ đợi
Đoàn viên nào rồi cũng tới ngày chia ly
Hứng làm chi những giọt nước mưa mang đầy tì vết
Hãy nhìn kìa!
Mùa thu vui chơi không biết mỏi mệt
Mặc đông về cũng đâu hết yêu thương!
Hồng Duyên
Mưa đọng mãi trên cành thổn thức
Đợi đêm tàn hóa giọt sương rơi
Mưa ơi
Mưa mãi
Có hay trời đã sáng
Bình minh về cũng máng trên giọt mưa
Tháng chín không vừa lòng nên ngồi khóc
Trách mùa thu đem cô độc rải vào nhà
Giọt mưa nhỏ hít hà không thèm nín
Thút thít hoài như anh lính vừa đánh rơi bàn tay
Trở giấc
Giọt mưa thở dài
Hứng đầy lu nước
Vẫn rơi hoài không ráo
Nếu một mai tích tụ thành bão
Hỏi bờ vai nào có lòng hảo tâm?
Thôi ngưng nhé!
Những giọt mưa âm thầm
Hãy dọn dẹp những lỗi lầm để đón ngày mới
Người đi rồi cớ chi mà chờ đợi
Đoàn viên nào rồi cũng tới ngày chia ly
Hứng làm chi những giọt nước mưa mang đầy tì vết
Hãy nhìn kìa!
Mùa thu vui chơi không biết mỏi mệt
Mặc đông về cũng đâu hết yêu thương!
Hồng Duyên
…………………………
TRĂNG ANH
Em thương trăng muốn quyện làm một
Đâu nỡ hờn
Nỡ giận
Cho trái tim đau
Em nhớ trăng
Nhớ giọng nói ngọt ngào
Nhớ hơi ấm hòa vào chiếc áo khoát
Truyền qua em nghe mát cả tâm hồn
Em khép cửa đợi trăng mỏi gối chồn chân
Đợi tình yêu như ngọn lửa bén dần
Đợi nỗi nhớ kéo gần khoảng cách
Đợi anh về quảy gánh trầu cau
Em mơ trăng
Với tất cả tự hào
Em hảnh diện bởi trăng bao giờ cũng thấm nhuần đạo đức
Biết yêu thương tạo phúc cho mọi người
Bỏ quên những tháng ngày rong chơi
Trăng thế đó!
Đời nào em giận được?
Giận trăng rồi ai chải mướt làn tóc mây?
Ai dỗ dành cho má đỏ hây hây
Ai trìu mến ngày ngày để em dỗi
Em yêu trắng lắm không bao giờ trách lỗi
Yêu thật nhiều
Làm sao giận nỗi trăng anh.
Hồng Duyên
Em thương trăng muốn quyện làm một
Đâu nỡ hờn
Nỡ giận
Cho trái tim đau
Em nhớ trăng
Nhớ giọng nói ngọt ngào
Nhớ hơi ấm hòa vào chiếc áo khoát
Truyền qua em nghe mát cả tâm hồn
Em khép cửa đợi trăng mỏi gối chồn chân
Đợi tình yêu như ngọn lửa bén dần
Đợi nỗi nhớ kéo gần khoảng cách
Đợi anh về quảy gánh trầu cau
Em mơ trăng
Với tất cả tự hào
Em hảnh diện bởi trăng bao giờ cũng thấm nhuần đạo đức
Biết yêu thương tạo phúc cho mọi người
Bỏ quên những tháng ngày rong chơi
Trăng thế đó!
Đời nào em giận được?
Giận trăng rồi ai chải mướt làn tóc mây?
Ai dỗ dành cho má đỏ hây hây
Ai trìu mến ngày ngày để em dỗi
Em yêu trắng lắm không bao giờ trách lỗi
Yêu thật nhiều
Làm sao giận nỗi trăng anh.
Hồng Duyên
………………….
ĐỢI
CÁNH CỬA MỞ RA
Em khép cửa nhưng trăng thì vẫn thức
Đợi chờ ai mà náo nức con tim
Thu ngủ rồi cảnh vật cũng lặng im
Riêng chiếc lá đi tìm hình bóng cũ
Thích lắm chứ mong một ngày đoàn tựu
Đợi chờ hoài ấp ủ ở tương lai
Cửa sổ kia phá vỡ cả then cài
Đón tất cả những men say tình ái
Dù ánh nguyệt sẽ không tròn mãi mãi
Chân tình này cũng ở lại không đi
Nguyện đợi chờ mọc gốc hóa cây si
Dẫu chỉ được thầm thì trong bóng tối
Ngôi nhà đá đứng yên không cần vội
Chân tình nào cũng đổi lấy thời gian
Nguyện làm trăng soi lối trái tim chàng
Xua bóng tối kéo màng nhung hạnh phúc
Hồng Duyên
Em khép cửa nhưng trăng thì vẫn thức
Đợi chờ ai mà náo nức con tim
Thu ngủ rồi cảnh vật cũng lặng im
Riêng chiếc lá đi tìm hình bóng cũ
Thích lắm chứ mong một ngày đoàn tựu
Đợi chờ hoài ấp ủ ở tương lai
Cửa sổ kia phá vỡ cả then cài
Đón tất cả những men say tình ái
Dù ánh nguyệt sẽ không tròn mãi mãi
Chân tình này cũng ở lại không đi
Nguyện đợi chờ mọc gốc hóa cây si
Dẫu chỉ được thầm thì trong bóng tối
Ngôi nhà đá đứng yên không cần vội
Chân tình nào cũng đổi lấy thời gian
Nguyện làm trăng soi lối trái tim chàng
Xua bóng tối kéo màng nhung hạnh phúc
Hồng Duyên
……………………….
EM ĐI
Anh mất em rồi hỏi có buồn?
Hay cười thoải mái bởi em buông
Tình yêu đắng chát em không níu
Trả hết thời gian nhẹ nhõm luôn
Chẳng phải hết yêu kiếm chuyện xa
Tại anh hờ hững chẳng thèm mà
Dặn lòng không đến dù thương lắm
Cố gắng thời gian cũng sẽ qua
Anh giả thương nhiều để dối em
Trái tim tan nát rụng bên thềm
Thà anh hờ hững không đau lắm
Sự thật bao giờ cũng dịu êm
Em đã đi rồi có thích không?
Cắn môi im lặng nuốc khô dòng
Anh cười em khóc buồn rưn rức
Ngoảnh mặt sao đành ướp vị mong.
Hồng Duyên
………………………..
EM KHÔNG THỂ
Anh hốt nỗi đau bỏ vào lửa em đốt
Anh hốt nỗi đau bỏ vào lửa em đốt
Lấy tàn tro em vun gốc mùa thu
Tưới giọt tình
Vừa đủ cho anh hồi sinh lần nữa
Em chưa đủ ấm để cho anh làm điểm tựa
Bởi ngoài kia mưa gió vẫn tràn vô
Trong mắt anh còn ngàn con sóng nhấp nhô
Thuyền em bé nhỏ không chở được khách
hải hồ
Em chỉ có thể
Tặng anh một vài giọt nước trong lành
Của trái tim thuần khiết như bức tranh
Nặn vài giọt thơ hòa chung với nước chanh
Cho anh uống quên đi những hẹ hành của cuộc sống
Ao nước bùn em không đủ sức lóng
Anh vấp ngã
Vai em không cõng nỗi bốn mùa của những cơn
gió lạ đi qua
Đừng trách em
Sao thiếu vị đậm đà?
Đừng hờn em
Sao mà quá nhạt nhẽo
Em thế đó !
Cả một đời chưa bao giờ chọn nẻo cho riêng em.
Hồng Duyên
………………………….
TIM ĐI LẠC
Thơ tình gội nắng khóc chơi vơi
Thi sĩ tương tư múa bút mời
Hạnh ngộ quần thoa cùng viễn khách
Đôi dòng nguệch ngoạc mách thu rơi
Mở cửa tình yêu tỏa ngát nơi
Một lầu nhung nhớ cuối phương trời
Hỏi ai có thấu lòng chung thủy
Khép kín phòng the chẳng gọi mời
Một lầu nhung nhớ cuối phương trời
Hỏi ai có thấu lòng chung thủy
Khép kín phòng the chẳng gọi mời
Trái tim hở cả một trời thương
Giấu mãi lòng riêng nén đoạn trường
Ấm ức thôi đành chiều số mệnh
Gởi hồn ảo ảnh mượn vai nương
Giấu mãi lòng riêng nén đoạn trường
Ấm ức thôi đành chiều số mệnh
Gởi hồn ảo ảnh mượn vai nương
Từ tạ ân tình dứt nghĩa thương...
Lời thơ lạnh lắm giữa vô thường
Ai nghiền nát chữ lời ra máu
Rỉ rã rơi hoài nhuộm đỏ đường
Lời thơ lạnh lắm giữa vô thường
Ai nghiền nát chữ lời ra máu
Rỉ rã rơi hoài nhuộm đỏ đường
Hồng Duyên
………………………………
TÀN THU
Rơi đi
Thu ơi ở mãi trên cành làm chi?
Nhường đông vá nốt vết tì còn đau
Hốt băng lấp mặt cho mau lặn lành
Xướt nào cũng được tan nhanh
Khi lòng đã dứt để dành chứa băng
Cà phê rỉ giọt
Nỗi nhớ căng buồm
Hái lá tương tư để dành viễn khách
Tình thơ
Xa cách
Biết đâu mà trách mấy vần gãy ngang?
Vá chữ
Dán tên
Chìm hoài
Trong giấc miên man
Thu chưa vội bước sang ngang
Đông ngồi chờ sẵn để hốt lá vàng đổ đi.
Hồng Duyên
……………………….
GIẤC MƠ DÀI
Em viết tên anh
Em vẽ tên em
Ghép vào mạch sống
Để biết rằng tâm hồn chúng mình vẫn đang
chuyển động
Em nhốt tên anh lấp đầy trái tim rổng
Em vẽ hờn
Vẽ giận
Vẽ một khoảng trống chứa mỗi bóng hình anh
Có đôi lúc
Hồn chợt lang thang
Nhìn con nước ngược ngang không thay đổi
Nghe chới với như một giai thoại
vẫn chắc lòng
Mặc gian dối của thế gian
Tên anh nằm ngang đời em
Bóng anh ôm cả nỗi niềm khó phai
Vào ra than ngắn thở dài
Vẫn mơ một thuở
Mơ hoài ở bên anh.
Hồng Duyên
………………………………..
Chủ nhật, ngày 15 tháng chín năm 2013
CÒN ĐÂY
Lời thơ mộng ảo giấc mơ nào?
Phảng phất thiên đường đẹp biết bao
Trót đã vương lòng như thế đó
Dừng chân cho thỏa trái tim đau
Đồng điệu tâm hồn rất thuận hòa
Tỏa hương phơi sắc những cành hoa
Tin yêu kết tụ lòng nhung nhớ
Khoảnh khắc lưu hoài dẫu cách xa
.
lòng này nát dạ khổ tầm ta
Hờn trách chi nhau tạo hóa mà
Còn nhớ hãy về đây hội ngộ
Nhen lòng ấm lại khoảng trời xa
Hồng Duyên
……………………………..
BÃO
ĐỜI
Giông bão ngoài kia đã quét càn
Người kêu khảm thiết nỡ sao đan?
Sóng lên gió lượn nhiều hao tốn
Biển dậy Đoài tan lắm giận tràn
Đau đớn khôn lường đời bể khổ
Ê chề lạnh cấn đạo quân gian
Biệt ly não ruột lòng ai oán
Chấn động cung sầu nhỏ lệ chan
Hồng Duyên
Giông bão ngoài kia đã quét càn
Người kêu khảm thiết nỡ sao đan?
Sóng lên gió lượn nhiều hao tốn
Biển dậy Đoài tan lắm giận tràn
Đau đớn khôn lường đời bể khổ
Ê chề lạnh cấn đạo quân gian
Biệt ly não ruột lòng ai oán
Chấn động cung sầu nhỏ lệ chan
Hồng Duyên
………………………………….
NGỌT NGÀO MÃI NHÉ ANH
Anh nhé giữ hoài giấc mộng xuân
Ghé vai hơi thở thật cho gần
Tình này trao gởi nhiều thương nhớ
Giận dỗi rồi yêu gấp vạn lần
Giấc ngủ chập chờn bóng nhỏ ơi
Cầm tay hẹn ước chẳng buông rời
Cung tình ngào ngạt đừng buông nhé
Vạn thuở không phai ở cuối trời
Em hiểu lòng anh chẳng bạc đâu
Lời yêu nhuốm gội bắc chung cầu
Thương nhau mấy núi không màng khó
Cách biệt thời gian chửa đổi mầu
em đợi cùng anh một chuyến tàu
vững lòng chung thủy mãi còn nhau
trái tim mấy nhịp giao anh hết
hẹn ước đôi mình vẹn trước sau
Hồng Duyên
Anh nhé giữ hoài giấc mộng xuân
Ghé vai hơi thở thật cho gần
Tình này trao gởi nhiều thương nhớ
Giận dỗi rồi yêu gấp vạn lần
Giấc ngủ chập chờn bóng nhỏ ơi
Cầm tay hẹn ước chẳng buông rời
Cung tình ngào ngạt đừng buông nhé
Vạn thuở không phai ở cuối trời
Em hiểu lòng anh chẳng bạc đâu
Lời yêu nhuốm gội bắc chung cầu
Thương nhau mấy núi không màng khó
Cách biệt thời gian chửa đổi mầu
em đợi cùng anh một chuyến tàu
vững lòng chung thủy mãi còn nhau
trái tim mấy nhịp giao anh hết
hẹn ước đôi mình vẹn trước sau
Hồng Duyên
………………………………..
TÔI
ĐÃ YÊU ANH
Tôi đã yêu anh dạo ấy rồi
Muôn đời chỉ một bóng mà thôi
Trăng nghiêng hay khuyết tình luôn thế
Nguyệnmãi yêu hoài chỉ anh thôii
Dạo ấy anh cười đẹp lắm thay
Vầng trăng mắc cỡ uống nồng say
Tâm tình trao gởi ngày vui tới
Hạnh phúc chung nhà để đắp xây
Tôi đã yêu anh cái buổi đầu
Nhìn nhau lưu luyến chẳng tròn câu
Tay nâng viên đá tôi thầm nghĩ…
Gọt đẽo tâm hồn mới đẹp lâu
Bà nguyệt ông tơ đã bắc cầu
Tình ta đẹp mối thắm nồng sâu
Trái tim non nớt cùng trao gởi
Nguyện ước đôi mình vượt bể dâu
Hồng Duyên
Tôi đã yêu anh dạo ấy rồi
Muôn đời chỉ một bóng mà thôi
Trăng nghiêng hay khuyết tình luôn thế
Nguyệnmãi yêu hoài chỉ anh thôii
Dạo ấy anh cười đẹp lắm thay
Vầng trăng mắc cỡ uống nồng say
Tâm tình trao gởi ngày vui tới
Hạnh phúc chung nhà để đắp xây
Tôi đã yêu anh cái buổi đầu
Nhìn nhau lưu luyến chẳng tròn câu
Tay nâng viên đá tôi thầm nghĩ…
Gọt đẽo tâm hồn mới đẹp lâu
Bà nguyệt ông tơ đã bắc cầu
Tình ta đẹp mối thắm nồng sâu
Trái tim non nớt cùng trao gởi
Nguyện ước đôi mình vượt bể dâu
Hồng Duyên
…………………………………..
TA RU TA
Lặng lẽ cung tình
Lặng lẽ ơi
Nụ hôn góp nhặt
Em trao ai rồi?
Chiều mưa
Giọt nước nằm lả lơi
Như trêu
Như ghẹo
Như mời
Tương tư
Yêu anh!
Đắng đót
Cung đời
Giọt mưa ướt mắt
Em ngồi giữ tim
Gió ơi có thấu nỗi niềm
Qua sông
Ngoảnh lại
Dậu bìm bìm đứt dây
Tìm đâu những áng thơ hay
Tìm đâu ánh mắt của ngày xa xưa
Em đi còn đọng giọt mưa
Nỗi buồn ai giữ ?
Sớm trưa ru mình
DX (Hồng Duyên)
Lặng lẽ cung tình
Lặng lẽ ơi
Nụ hôn góp nhặt
Em trao ai rồi?
Chiều mưa
Giọt nước nằm lả lơi
Như trêu
Như ghẹo
Như mời
Tương tư
Yêu anh!
Đắng đót
Cung đời
Giọt mưa ướt mắt
Em ngồi giữ tim
Gió ơi có thấu nỗi niềm
Qua sông
Ngoảnh lại
Dậu bìm bìm đứt dây
Tìm đâu những áng thơ hay
Tìm đâu ánh mắt của ngày xa xưa
Em đi còn đọng giọt mưa
Nỗi buồn ai giữ ?
Sớm trưa ru mình
DX (Hồng Duyên)
……………………………….
MƯA YÊU
Mưa rơi
Rơi hoài trên ngõ vắng
Anh đi đâu rồi
Sao không chở nắng về trả em
Mưa rơi
Rơi ướt môi mềm
Lòng riêng
Anh hỡi em tìm ai trao?
Mưa rơi
Giọt mưa ngọt ngào
Ngàn năm vẫn đợi
Mở rào mỗi anh...
DX (Hồng Duyên)
Mưa rơi
Rơi hoài trên ngõ vắng
Anh đi đâu rồi
Sao không chở nắng về trả em
Mưa rơi
Rơi ướt môi mềm
Lòng riêng
Anh hỡi em tìm ai trao?
Mưa rơi
Giọt mưa ngọt ngào
Ngàn năm vẫn đợi
Mở rào mỗi anh...
DX (Hồng Duyên)
THÁNG TÁM
Lật ngửa tháng tám tìm trái thương
Xẻ sầu riêng
Hái đoạn trường
Nhét vào túi áo
Vẫn chưa đầy mà dường như nặng trĩu
Rịt áo tháng tám hỏi rằng hiểu không?
Lắc đầu
Nhìn về phía con sông
Nước vẫn chảy mà sao lòng đứng sững
Tháng tám cong mình chịu đựng
Bão vắt ngang hông
Cây quẹt vào mặt
Mặt đất tung hô
Gồ ghề với những cơn dông
Tháng tám!
Ai hiểu thấu cho lòng?
Hồng Duyên
Lật ngửa tháng tám tìm trái thương
Xẻ sầu riêng
Hái đoạn trường
Nhét vào túi áo
Vẫn chưa đầy mà dường như nặng trĩu
Rịt áo tháng tám hỏi rằng hiểu không?
Lắc đầu
Nhìn về phía con sông
Nước vẫn chảy mà sao lòng đứng sững
Tháng tám cong mình chịu đựng
Bão vắt ngang hông
Cây quẹt vào mặt
Mặt đất tung hô
Gồ ghề với những cơn dông
Tháng tám!
Ai hiểu thấu cho lòng?
Hồng Duyên
…………………………….
GIÃ BIỆT
Tôi xóa tên anh không còn lưu dấu
Tôi khóa tim tôi
Phẫu thuật
Vá luôn những lời dịu ngọt vành môi
Anh trốn đi
Tôi đem mặt trời trang hoàng chỗ khác
Tôi không nhớ
Bởi vì bóng anh nhòa nhạt
Tôi đã quên
Bởi hồn tôi đã thất lạc vào vườn xuân
Anh đừng đến
Để con chim én ngừng rên rỉ
Tôi sợ mĩ từ anh đã tích lũy từ khi mới sinh ra
Hãy đi xa
Cho đứt cành nhung nhớ
Hãy giả vờ
Để đốt cháy khoảng tình thơ
Tôi sẽ quên
Như quên một áng mây mờ bay qua cửa sổ
Và cũng không nhớ ly nước mát đổ từ bao giờ
Chỉ biết rằng tôi sẽ không chờ anh nữa
Xin giã biệt
Tôi không giành quyền chọn lựa
Khi anh không là một nửa của riêng ai.
Hồng Duyên
Tôi xóa tên anh không còn lưu dấu
Tôi khóa tim tôi
Phẫu thuật
Vá luôn những lời dịu ngọt vành môi
Anh trốn đi
Tôi đem mặt trời trang hoàng chỗ khác
Tôi không nhớ
Bởi vì bóng anh nhòa nhạt
Tôi đã quên
Bởi hồn tôi đã thất lạc vào vườn xuân
Anh đừng đến
Để con chim én ngừng rên rỉ
Tôi sợ mĩ từ anh đã tích lũy từ khi mới sinh ra
Hãy đi xa
Cho đứt cành nhung nhớ
Hãy giả vờ
Để đốt cháy khoảng tình thơ
Tôi sẽ quên
Như quên một áng mây mờ bay qua cửa sổ
Và cũng không nhớ ly nước mát đổ từ bao giờ
Chỉ biết rằng tôi sẽ không chờ anh nữa
Xin giã biệt
Tôi không giành quyền chọn lựa
Khi anh không là một nửa của riêng ai.
Hồng Duyên
……………………………..
Thứ bảy, ngày 14 tháng chín năm 2013
TRUNG THU
Đừng buột gió vào làn tóc rối
Đừng nối mưa vào mi mắt ngây thơ
Đừng kéo mây lên tuổi dại khờ
Để yên đó
Cho bài thơ bao giờ cũng sóng sánh
Ai đó nói đúng
Bầu trời không biết yêu
Nắng
Mưa
Là điều đã mặc định
Mùa thu cáu kỉnh
Nghịch ngợm
Rắc đầy những lá vàng ươm
Em bé khoan nhặt đi gom
Tiếng trống
Tiếng kèn
Khom lưng mà thổi
Ông sao
Ông sáng
Trổi nhạc
Mừng đón trung thu!
Hồng Duyên
……………………………….
DUYÊN KHÔNG
Duyên không em ngã nón chào
Nụ cười dễ mến cúc đào cũng ngây
Duyên không cười híp mắt này
Quần thô áo vải kẹp cày tóc mai
Duyên không xin hãy chìa tay
Dẫn em qua đoạn đường ray con tàu
Duyên không hỡi các anh hào?
Em còn bé tẹo chớ xao lòng phàm
Hồng Duyên
………………………………………
ĐÊM KHUYA THỔI KHÚC TIÊU SẦU
Khúc tiêu sầu em thổi giữa đêm
khuya
Nghe ai oán hồn thơ như vụn vỡ
Chữ bầm nát tài năng người bị
lỡ
Thời gian ơi ai nâng đỡ tim ta
Khúc tiêu sầu như sợi nhớ ngân
nga
Em cố đếm cho qua ngày đoạn
tháng
Chợt dừng lại xin thời gian kì
hạn
Kim đồng hồ cũng mắc cạn không
quay
Khúc tiêu sầu em ngồi thổi như
say
Câu tiển biệt mỗi ngày em thêm
sợ
Em đâu trách tại sao tình dang
dỡ
Chỉ trách đời cho anh ở ngắn
thay
Em không buồn anh cho uống men
cay
Và tha thứ
Xin anh dài tuổi thọ
Để anh hiểu lòng khoan dung
luôn có
Vì bao giờ nó cũng ở trong em.
Hồng Duyên
………………………….
ÁO TÍM
Tím đẹp không anh?
Tím rất tuyệt vời
Vẫy cong đuôi áo
Màu tím chơi vơi
Anh thương tím nhé
Đừng thay áo
Tím buồn
Không dạo vườn thơ
Tím đẹp không anh?
Tím cả giấc mơ
Bàn tay
Em vờ nắm áo
Khoe anh
Màu tím
Hổng có hững hờ
Tím đẹp không anh?
Tím rất đơn sơ
Giữ lòng chung thủy
Để chờ anh yêu
Tím đẹp không anh?
Tím hổng cô liêu
Như nàng công chúa
Thủy triều
Đẹp ghê!
Hồng Duyên
* Màu tím của anh đấy anh ạ. Em giữ cho anh
một màu tím không thay đổi
…………………………..
DỪNG CHÂN BƯỚC
Quyến luyến làm sao những phút giây
Tình yêu đượm ngát những canh dài
Chia tay đâu nỡ buông chân bước
Chẳng ngó nhìn nhau khó lắm đây
Anh hỡi làm sao có thể xa
Bàn chân níu lại đợi người qua
Ân tình còn đó em ao ước
Hạnh ngộ muôn đời chớ cách ta
Thương lắm gió ơi chớ thổi hoài
Vương vương tà áo vấp chân ai
Anh đừng bước nhé chờ em với
Một chút giận hờn chớ có quay
Em anh quay ngược chẳng nhìn nhau
Có biết rằng em đã rất đau
Quay lại nhìn em lần cuối nhé
Cho anh nói hết một lần sau.
Hồng Duyên
………………………………………
ANH CHỜ...
Mấy lần muốn bước qua nhà
Sợ vườn xanh quá sợ bà không cho
Cớ sao anh cứ muốn bò
Hay là sợ kiến cắn giò em đau?
Em nằm mà xót dạ nhau
Cái ông hàng xóm bẻ rào rồi kia
Thôi em úp lại đêm khuya
Đậy luôn ngày tới anh dìa ngủ yên
Nếu em có triển lãm duyên
Nói cho anh biết bứt thuyền chèo sang
Giữ dùm em cái yếm vàng
Sợ gió bay mất bao chàng ngẩn ngơ
Anh đem kim chỉ ngồi chờ
Lỡ như vải đỏ bất ngờ cũng bay
Thuận tay anh cũng sẽ may
Váy em với áo anh này!
Chịu hông?
Chịu hông?
Hồng Duyên
………………………………………
KHI EM KHÓC
Khi em khóc anh lau dòng lệ nhỏ
Khi em khóc anh lau dòng lệ nhỏ
Và bảo rằng đừng có giận nữa nha
Anh biết rồi xin nhận lỗi làm quà
Anh hôn nhẹ lên làn da nhỏng nhẻo
Buồn rấm rức trái tim mang vết xẹo
Vá làm sao cho kéo chỉ làn da?
Anh dỗ dành thôi đừng khóc nữa mà
Anh nhận hết là tại anh tất cả
Em đừng khóc cho lòng anh xót dạ
Trót lỡ lầm giờ đã hiểu quay về
Đừng khóc nha anh phát nguyện xin thề
Không xa nữa cận kề em mãi mãi
Đưa mái tóc cho anh nâng lược chải
Đưa môi hồng cho anh gửi tình yêu
Đưa trái tim anh hấp lại đừng thiu
Hâm tình ái
Nhen lửa đều
Em nhé!
Hồng Duyên
Hồng Duyên
……………………………………………………
CUỐI ĐỈNH HOANG VU LÀ EM
Anh đi đầu giữa vùng sa mạc
Anh đi đầu giữa vùng sa mạc
Nắng gió hoang vu xơ xác thân gầy
Trên vai anh anh còn đây một chiếc áo
Áo khóc òa bởi ảo ảnh anh xây
Va li cầm tay
Chân lê bước
Sức sống nào để anh vượt khỏi mùa thu?
Anh muốn chu du giữa bốn bề an lạc
Nhưng khoảng trống sẽ phá nát tâm hồn anh
Bởi nơi ấy không bao giờ tìm được giọt nước
trong lành
Nơi anh qua vẫn còn in dấu chân
Vệt loang lỗ trên vùng cát mịn
Đau lắm đó
Nhưng lặng thầm câm nín
Cho anh toại lòng tìm đến đỉnh hoang vu
Anh sợ lâu đài là chốn ngục tù
Sợ đèn hoa là chiến khu tạm giữ
Sợ giờ giấc không dám trú ngụ
Sợ tự do không còn lưu trữ theo thời gian
Anh ra đi trên vai còn mang chiếc
áo
Là mang theo kho báo của trái tim
Trốn chạy làm chi về phía chân trời tím
Cũng là em...
Người anh muốn tìm kiếm từ lâu.
Hồng Duyên
Hồng Duyên
………………………………….
EM ƠI
Sao em chỉ muốn làm khách trọ trong ngăn kéo?
Không cho anh được gọt đẽo hồn trinh
Trái tim non nớt em luôn ẩn mình
Sợ bất ngờ
Giật mình
Hòn đá chuyển động
Em thích không?
Nếu ngọn sóng trào dâng
Gọi ú ơ tên anh mỗi lần thức giấc
Bàn chân anh đã lỡ làm hành khất
In dấu tim em mất biết bao nhiêu giờ
Em muốn không?
Anh cho em hóa mình vào thơ
Chỉ thơ anh thôi nhé đừng vờ bước qua nhà người khác
Rồi làm mất mát niềm tin
Dẫu rằng em chỉ giấu mình trong ngăn kéo
Em thích không?
Con chữ của anh chỉ lẽo đẽo theo em
Dán cái tên cho người thèm phát tức
Anh không bao giờ ngờ vực
Bởi em chính là trang sức của đời anh.
Hồng Duyên
Sao em chỉ muốn làm khách trọ trong ngăn kéo?
Không cho anh được gọt đẽo hồn trinh
Trái tim non nớt em luôn ẩn mình
Sợ bất ngờ
Giật mình
Hòn đá chuyển động
Em thích không?
Nếu ngọn sóng trào dâng
Gọi ú ơ tên anh mỗi lần thức giấc
Bàn chân anh đã lỡ làm hành khất
In dấu tim em mất biết bao nhiêu giờ
Em muốn không?
Anh cho em hóa mình vào thơ
Chỉ thơ anh thôi nhé đừng vờ bước qua nhà người khác
Rồi làm mất mát niềm tin
Dẫu rằng em chỉ giấu mình trong ngăn kéo
Em thích không?
Con chữ của anh chỉ lẽo đẽo theo em
Dán cái tên cho người thèm phát tức
Anh không bao giờ ngờ vực
Bởi em chính là trang sức của đời anh.
Hồng Duyên
………………………………………
CHIẾC LÁ RƠI
Lặng nhìn đàn én bay cao
Con chim bỏ bạn nhớ sao cho vừa
Đêm dài ngồi hứng giọt mưa
Ngoài trời trắng xóa người xưa ngủ rồi
Tiển ai
Nước mắt thu rơi
Lá xanh vắng số thơ ngồi trách thân
Trách ai hái tặng vầng trăng
Để cho mụt nát niềm hân hoan này
Gió ơi sao nỡ rung cây
Cho lá rơi rụng lấp đầy huyệt ai
Nếu như
Có được ngày mai
Hỏi người có muốn đổi thay ân tình?
Bao lần khuyên nhủ
Làm thinh
Không quay bờ giác bình minh nào chờ?
Có buồn chỉ gởi vào thơ
Mong người an giấc
Ru hờ
Niềm riêng
Hồng Duyên
Lặng nhìn đàn én bay cao
Con chim bỏ bạn nhớ sao cho vừa
Đêm dài ngồi hứng giọt mưa
Ngoài trời trắng xóa người xưa ngủ rồi
Tiển ai
Nước mắt thu rơi
Lá xanh vắng số thơ ngồi trách thân
Trách ai hái tặng vầng trăng
Để cho mụt nát niềm hân hoan này
Gió ơi sao nỡ rung cây
Cho lá rơi rụng lấp đầy huyệt ai
Nếu như
Có được ngày mai
Hỏi người có muốn đổi thay ân tình?
Bao lần khuyên nhủ
Làm thinh
Không quay bờ giác bình minh nào chờ?
Có buồn chỉ gởi vào thơ
Mong người an giấc
Ru hờ
Niềm riêng
Hồng Duyên
………………………………..
TIẾNG LÒNG
Sóng mắt nghe cay
Lòng đau nhói
Thời gian như khói thuốc bay
Một năm
Ngoảnh lại có xa gì hỡi anh?
Chia li
Tiển biệt
Ngàn năm không gặp lại
Anh sẽ đi đâu?
Giữa màn đêm tĩnh lặng?
Câu chữ buồn để tang trắng cả vườn thơ
Chợt thẩn thờ
Sợ ngày nhanh tối
Tháng qua mau
Năm đến bất ngờ
Em không muốn…
Chẳng bao giờ muốn như thế
Nhưng vô thường đâu có cái ghế vĩnh hằng
Em quên giận
Bắt tay làm bạn hữu
Em quên buồn
Ghé vai làm tri kỉ
Để anh hiểu rằng em vốn dĩ vẫn bao dung
Tình chung!
Em có người gửi gắm
Nhưng vẫn mong thầm anh sống khỏe trăm năm
Có ngờ đâu…
Lạc phím trùng dây
Một vành khăn trắng mai này ai sẽ đội?
Khi anh mãi rong ruổi trên những niềm đau…
Dây trầu vẫn mãi quấn cau
Em anh ngược mãi
Còn tàu khuất xa
Hồng Duyên
Sóng mắt nghe cay
Lòng đau nhói
Thời gian như khói thuốc bay
Một năm
Ngoảnh lại có xa gì hỡi anh?
Chia li
Tiển biệt
Ngàn năm không gặp lại
Anh sẽ đi đâu?
Giữa màn đêm tĩnh lặng?
Câu chữ buồn để tang trắng cả vườn thơ
Chợt thẩn thờ
Sợ ngày nhanh tối
Tháng qua mau
Năm đến bất ngờ
Em không muốn…
Chẳng bao giờ muốn như thế
Nhưng vô thường đâu có cái ghế vĩnh hằng
Em quên giận
Bắt tay làm bạn hữu
Em quên buồn
Ghé vai làm tri kỉ
Để anh hiểu rằng em vốn dĩ vẫn bao dung
Tình chung!
Em có người gửi gắm
Nhưng vẫn mong thầm anh sống khỏe trăm năm
Có ngờ đâu…
Lạc phím trùng dây
Một vành khăn trắng mai này ai sẽ đội?
Khi anh mãi rong ruổi trên những niềm đau…
Dây trầu vẫn mãi quấn cau
Em anh ngược mãi
Còn tàu khuất xa
Hồng Duyên
………………………………
Chủ nhật, ngày 01 tháng
chín năm 2013
Sân khấu cuộc
đời nghe như
buốt giá
Muốn mượn tạm gói hành trang
không bao giờ trả
Nhưng sợ
sóng cả nhận chìm…
Bao vất vã gầy
công xây
Chưa từng
học qua lớp
vá may
Thì làm sao đường kim chỉ ngay ngắn
Nói thật lòng xin ai đừng
giận
Vỡ diễn
nào cũng gay cấn bi thương
Mỗi diễn
viên đều là đào kép trong vỡ
tuồng
Khóc than bi lụy
Vui cười hạnh
phúc yêu thương
Hạ màn
Ai cũng một
con đường
Không chung vai gánh những
tầm thường của
cuộc sống
Đã là diễn
viên thì tâm hồn không được động
Mỗi vỡ
tuồng đều có chung một
cuộc sống
Nhưng bi kịch
cuộc đời
đâu có giống nhau
Đừng mơ
tưởng sẽ có hạnh
phúc ngọt ngào
Khi vỡ diễn
đã cúi chào khán giả
Hồng Duyên
………………………………………..
Thứ sáu, ngày 30 tháng tám năm 2013
BƯỚM DU NGOẠN
Này con bướm vàng ai bắt mà bay
Này con bướm xanh sao đứng hoài một chỗ
Này dòng suối sao đổ tuôn
Không ngừng một phút?
Có mệt không mà chăm chút từng giây?
Bướm vàng ơi hãy ghé lại sang đây
Cho hàng cây không chóng mặt này
Cho cánh hoa nhỏ không say men tình
Cho lòng tôi không rập rình vì ghen
Cánh tím một mình không có ý đua chen
Sao dòng nước ngọt không quen bên nàng?
Lời nguyện cầu thảm thiết khô khan
Gởi đến trăng gió, mây ngàn chứng minh
Bướm ơi! Đừng trêu ghẹo tình
Cho hoa tươi thắm không dừng cuộc vui
Cho dòng nước ngọt chảy xuôi
Cho tim tôi chẳng đứng ngồi khóc than!
Hồng Duyên
Hồng Duyên
………………………
Thứ sáu, ngày 30 tháng tám năm 2013
TÌNH ANH CHO EM
Em hạnh phúc trong tình yêu
thầm lặng
Không ồn ào
Đảo hoang vắng đôi ta
Mùa thu ơi! sao mà quá thiết
tha
Nghe nóng bỏng...
Thơ ca người trao gởi
Em hạnh phúc!
Từng phút giây chờ đợi
Lắng lòng minh rồi khấp khởi
niềm tin
Hãy yêu nhau và cố gắng giữ
gìn
Trái tim nóng chớ để tình
nguội lạnh
Ai cũng bảo anh rất ư là
chảnh
Không ngó dòm những bóng dáng
xinh tươi
Không cười duyên ru tình để
gọi mời
Đâu ai hiểu
Anh tuyệt vời lắm đó
Chỉ có một !
Mặc ai đang dòm ngó
Anh chung tình giả bộ
khó...
Người xa
Tặng riêng em trái tim ấy làm
quà
Đợi thu đến xây ngôi nhà hạnh
phúc.
Hồng Duyên
………………………
NGỌN NẾN ANH
Ngọn nến anh thắp sáng tim em
Rèm mi đẫm lệ ai đem ướp mật
Thời gian đẹp đừng bao giờ co thắt
Cho đôi mình...
Ngọn nến không tắt
Cho tình em dắt mãi hồn anh
Ngọn nến anh!
Em trân trọng để dành
Mở vòng tay...
Trao cả tuổi xuân xanh
Để che mãi ngọn đèn mong manh trong gió mới
Ngọn nến anh!
Dỗ cả đôi mắt trời
Dỗ luôn đêm tối
Dỗ thời kiêu sa
Dỗ em vào giấc mộng ngà
Dỗ luôn tuổi mộng dãy ngân hà...
Sông ngân...!
Ngọn nến anh!
Dỗ đã bao lần
Ướp đông tan giá
Tưới hồng môi sa
Cho đôi mắt đẹp
Không còn khép nép ngồi đợi mùa xuân qua
Ngọn nến anh!
Rọi sáng trang sách trong lòng ta
Bao nhiêu tiềm ẩn nở hoa trong lòng
Anh ơi! Có phải là nến của riêng em không?
Hay là chia sẻ mặn nồng cùng ai?
Hồng Duyên
………………………
Thứ năm, ngày 29 tháng tám năm 2013
NHỮNG GÌ EM CHƯA DÁM NÓI
Thơ em viết trộn dòng nước mắt
Cay xé lòng
Những khoảng trống mênh mông
Chưa bao giờ em hái được rạng
đông
Nhưng vẫn cứ viết
Viết như thể để rồi không được
viết
Em như ngôi nhà cổ kính không
ai được biết
Bao xung quanh bằng những lời
tha thiết muôn màu
Em khát khao dù một chút hạnh
phúc
nhưng thế rồi cũng xa hun hút
với niềm đau
em vẽ chân dung của nàng gió tự
hào
vẽ nét đẹp thanh cao của mặt
trời trong kí ức
Và tô nét hồn nhiên náo nức của
bình minh
Em vẽ tất cả thế thái nhân tình
bằng cái nhìn rất thực
Nhưng chưa bao giờ em dám đánh
thức trái tim
Đi ngược khoan dung
Cách xa độ lượng
Em cộng hưởng tất cả những gì
mình chưa có được
Gom vào thơ để mơ ước
Để làm thước đo mà cố bước đến
cái gọi là ngày mai
Nếu trên bước đường dài
Lỡ có gặp nàng thơ em đang bay
trong gió
Anh níu về dùm
Chớ có làm ngơ để bài thơ trở
nên sáo rổng
Hồng Duyên
……………………………..
KHỔ QUA
Ai đem khổ qua trồng trong vườn tím
Cả dây chanh chằng chịt chiếm không gian
Giọt mưa rơi ướt mắt sợi tơ vàng
Hương vị đắng nhùng nhằng không thoái vị
Dây tốt xấu nhờ bàn tay chăm chỉ
Trái xanh tươi hoa nhụy nở đầy giàn
Dẫu đắng lòng nhưng vẫn sợ dở dang
Sợ dông bão ập tràn trên miền nhớ
Ai đem khổ qua tặng mà gánh chở
Rồi bưng bê cuốc xới để cấy trồng…
Biết làm sao khi đất cuốn thành dòng
Giàn bông bí cũng ghen thầm nuối tiếc
Cứ ngỡ đẹp nhưng nào ai có biết?
Trái khổ qua ghép chiết bời dây chanh
Héo rũ lòng nhưng cố giữ màu xanh
Ôm cay đắng ngậm vành thương thổn thức
Trong thường nhật khổ qua thành kẹo mứt
Nào có ai không thưởng thức khổ qua.
Hồng Duyên
Ai đem khổ qua trồng trong vườn tím
Cả dây chanh chằng chịt chiếm không gian
Giọt mưa rơi ướt mắt sợi tơ vàng
Hương vị đắng nhùng nhằng không thoái vị
Dây tốt xấu nhờ bàn tay chăm chỉ
Trái xanh tươi hoa nhụy nở đầy giàn
Dẫu đắng lòng nhưng vẫn sợ dở dang
Sợ dông bão ập tràn trên miền nhớ
Ai đem khổ qua tặng mà gánh chở
Rồi bưng bê cuốc xới để cấy trồng…
Biết làm sao khi đất cuốn thành dòng
Giàn bông bí cũng ghen thầm nuối tiếc
Cứ ngỡ đẹp nhưng nào ai có biết?
Trái khổ qua ghép chiết bời dây chanh
Héo rũ lòng nhưng cố giữ màu xanh
Ôm cay đắng ngậm vành thương thổn thức
Trong thường nhật khổ qua thành kẹo mứt
Nào có ai không thưởng thức khổ qua.
Hồng Duyên
…………………………..
Thứ tư, ngày 28 tháng tám năm 2013
QUÊ EM
Quê em đó
Có dòng sông nho nhỏ
Khi trưa về mặt trời đỏ ghé thăm
Chiếc thuyền con đến mượn chỗ để nằm
Không ngọn sóng vui cắm sào neo bến
Quê em đó rất thân thương và trìu mến
Mùa thu về cũng tập tểnh làm thơ
Tả hàng cây che mát cả đôi bờ
Vẽ cuộc sống bao giờ cũng hạnh phúc
Quê em đó khói lam chiều ngun ngút
Tỏa hương cay cao vút tận mây trời
Vị bình yên của khoảng trống cuộc đời
Vẫn thắm mãi những lời ru của mẹ
Quê em đó một làng quê tươi trẻ
Hương phù sa luôn vui vẻ dung hòa
Đêm rì rào những ngọn gió hát ca
Cây bám đất
Đất ra hoa
Trổ mãi
Quê em đó
Cả một đời bươn chải
Vẫn ngọt ngào hoa trái nở đầy sân.
Hồng Duyên
……………………………..
ĐÙA TÌNH
Lòng riêng
Ai hỡi
Cung đàn réo rắc
Níu nhớ
Chồm thương
Khóc hận sầu
Một biển
Lắm thuyền
Đua nhau chèo chống
Biển động
Máy
Chèo
Lướt sóng
Vội vã tìm chỗ neo
Cánh buồm nhờ gió chạy vèo
Đứng trên bờ cát dõi theo biển trào
Thuyền
Ghe
Lật ngữa
Lật nghiêng
Người đau
Kẻ khóc
Trách duyên bẽ bàng
Hồng Duyên
Lòng riêng
Ai hỡi
Cung đàn réo rắc
Níu nhớ
Chồm thương
Khóc hận sầu
Một biển
Lắm thuyền
Đua nhau chèo chống
Biển động
Máy
Chèo
Lướt sóng
Vội vã tìm chỗ neo
Cánh buồm nhờ gió chạy vèo
Đứng trên bờ cát dõi theo biển trào
Thuyền
Ghe
Lật ngữa
Lật nghiêng
Người đau
Kẻ khóc
Trách duyên bẽ bàng
Hồng Duyên
* Sống không chân thành, chỉ biết đùa giỡn
với tình yêu...Họ đã tệ mà các nàng cũng nhào đầu vô để rồi than khóc.
Mình đứng nhìn không khỏi cười thầm.
…………………………………………………….
HÃY TRỒNG NHÂN ĐỨC
Dây trầu nát ruột bầm gan
Nhớ chi anh hỡi vương mang đau buồn
Gánh cau héo úa cả buồng
Vôi nồng đã bạc chỉ luồng đứt ngang
Cầu tình anh rút vội vàng
Bây giờ mong nhớ nhịp đàn rớt âm
Em đi đếm sợi tơ tằm
Nghe anh than thở đêm nằm nhớ ai
Chạnh thương người ở thôn Đoài
Cũng dường ai oán trách hoài người dưng
Anh ơi đùa giỡn nên dừng
Hột nhân mầm quả lượt lần đến thăm
Em đi mà chẳng yên tâm
Cớ sao gieo mãi lỗi lầm hở anh?
Hồng Duyên
Dây trầu nát ruột bầm gan
Nhớ chi anh hỡi vương mang đau buồn
Gánh cau héo úa cả buồng
Vôi nồng đã bạc chỉ luồng đứt ngang
Cầu tình anh rút vội vàng
Bây giờ mong nhớ nhịp đàn rớt âm
Em đi đếm sợi tơ tằm
Nghe anh than thở đêm nằm nhớ ai
Chạnh thương người ở thôn Đoài
Cũng dường ai oán trách hoài người dưng
Anh ơi đùa giỡn nên dừng
Hột nhân mầm quả lượt lần đến thăm
Em đi mà chẳng yên tâm
Cớ sao gieo mãi lỗi lầm hở anh?
Hồng Duyên
…………………………
Thứ ba, ngày 27 tháng tám năm 2013
BƯỚM VÀNG
Bướm vàng chấp cánh bay bay
Nhụy hoa ngơ ngẩn tìm hoài tin yêu
Xoe tròn ánh mắt diễm kiều
Chợt bừng đánh thức mấy chiều cô đơn
Đã qua mấy nẻo giận hờn
Đoàn viên hội ngộ keo sơn chặt lòng
Có đò cũng hổng qua sông
Neo rồi một bến tâm đồng khắc ghi
Bướm ơi ở mãi đừng đi
Cho hoa tươi thắm ngút nghì hương đưa
Lá xanh ngã úa không thừa
Ngàn sao lấp lánh như vừa chớm yêu!'
Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Chung tay cùng bắc cầu kiều ai ơi
Hồng Duyên
…………………………..
HAI ÁNH SÁNG MỘT CHỌN LỰA
Anh là nến hay trăng ngoài song cửa?
Lúc chập chờn
Lúc như lửa cháy quyện vào nhau
Hai ánh sáng cuộn trào trong tiềm thức
Ru hồn mình lạc giữa cõi trăm năm
Ngọn nến nhắc em đừng sai lầm
Trăng quyến rũ "Lỗi lầm" chợt thổn
thức
Màu hoa trắng vẫn còn tinh khiết
Hay mắc cỡ ...
Nhưng dệt thắm thiết những lời thơ
Chợt rùng mình!
Chạm nỗi nhớ
Mơ về trăng thanh
Em vẽ lá xanh
Anh tặng trời hồng
Bao la bát ngát cánh đồng trổ hoa
Em không biết ca anh hòa nhạc đệm
Bên nhau thân thiết tím cả trời chiều
Dòng sông nho nhỏ chắt chiu thương mến
Em chợt e thẹn khi anh đến ngồi gần
Dòng nhật ký bâng khuâng đôi lần muốn gởi
Sợ nắng vàng thiêu đứt sợi tơ vương
Anh là ai?
Hay chỉ là giọt sương
Đọng một chút rồi bất thường biến mất
Em không dám dò đường tìm sự thật
Sợ tim mình khao khát nỗi niềm riêng .
Hồng Duyên
……………………………….
Thứ hai, ngày 26 tháng
tám năm 2013
NGƯỜI ĐI TA Ở
Giã từ bến nước con sông
Bỏ quên ghế đá rêu phong bên đường
Xa rồi cái rẩy cái nương
Trăng khuya đùa giỡn soi gương dưới hồ
Tròng trành con nước sóng xô
Mạn thuyền nghiêng ngã ra vô thủy triều
Lá vàng đứng ngóng đìu hiu
Thu buồn rũ rượi liêu xiêu dáng trần
Chân tình ai nỡ đem cân
Bán buôn không được đem dâng cho người
Ngã giàn sập dậu mồng tơi
Bão về cuốn gốc thì thôi cũng đành
Tôi về cái bến không anh
Đợi mùa lúa mới tìm khoanh một vùng
Hồng DUyên
……………………………………
THEO VÙNG KỶ NIỆM
Chợt thức giấc đi qua miền hứa
Con cào cào đứng giữa mông lung
Se tròn mắt biếc ngắm dáng tùng
Bỗng lạ lẫm một vùng trời kỷ niệm
Thu thong thả đi tìm hương tím
Chợt chân...
Ngồi đếm lá vàng bay
Bóng chiều thấp thoáng quay trở về
Hoàng hôn bảng lảng khúc nghê vô thường
Vài dòng nhắn gửi người thương
Đường cao
Núi lở
Sông Tương lấp đầy
Khói lam bạc phết trăng gầy
Hanh hao cội nhớ nơi này đợi mong
Hồng Duyên
* Buông quá khó, mà giữ cũng không dễ...
………………………………………………
GIẢ BỘ GIẬN THÔI
Em giận
Anh cười
Thấy ghét chưa?
Hôm qua bất chợt đổ cơn mưa
Cà Mau ngập lối như hờn dỗi...
Khóa máy xong rồi...
Vẫn cứ ưa...
Điện thoại ngủ yên cả mấy đêm
Điện hoài không được cố chờ thêm
Giận hờn
Mà nhớ..
Nhìn sim chính
Thôi mở cho rồi chẳng nỡ niêm
Thấy ghét làm sao để nhớ hoài
Thương người bên đó mộng nào phai
Năm canh thấp thỏm lo người ốm
Sáu khắc đợi chờ đến quắt quay
Có hiểu mà vờ hổng biết chi
Hỏi sao hổng giận
Hổng trách gì?
Đôi phen giận dỗi không thèm nói
Cộng nợ một lần lấy sổ ghi...
Nhớ lắm...
Cầm lòng giả bộ thôi
Làm sao có thể chịu chia đôi
Thương người lắm nghĩa...
Nào quên dễ?
Gắn kết tin yêu chẳng thể rời !
Hồng Duyên
Em giận
Anh cười
Thấy ghét chưa?
Hôm qua bất chợt đổ cơn mưa
Cà Mau ngập lối như hờn dỗi...
Khóa máy xong rồi...
Vẫn cứ ưa...
Điện thoại ngủ yên cả mấy đêm
Điện hoài không được cố chờ thêm
Giận hờn
Mà nhớ..
Nhìn sim chính
Thôi mở cho rồi chẳng nỡ niêm
Thấy ghét làm sao để nhớ hoài
Thương người bên đó mộng nào phai
Năm canh thấp thỏm lo người ốm
Sáu khắc đợi chờ đến quắt quay
Có hiểu mà vờ hổng biết chi
Hỏi sao hổng giận
Hổng trách gì?
Đôi phen giận dỗi không thèm nói
Cộng nợ một lần lấy sổ ghi...
Nhớ lắm...
Cầm lòng giả bộ thôi
Làm sao có thể chịu chia đôi
Thương người lắm nghĩa...
Nào quên dễ?
Gắn kết tin yêu chẳng thể rời !
Hồng Duyên
………………………………………………….
QUA TUỔI MỘNG
Giọt mưa
Thấm tận hồn say
Hạt theo nỗi nhớ
Hạt bay về trời
Vẵng nghe
Hai tiếng
Mình ơi
Nhịp tim đánh mạnh
Chơi vơi nỗi lòng
Ngày mai em bước theo chồng
Còn ai lúng liếng cấy lòng thương yêu
Gặt tình bó gánh cô liêu
Đem về khóa chặt nét kiều diễm xưa
Hồng Duyên
* Viết để lấy lại cảm xúc...Muốn gửi gắm thật
nhiều vào thơ. Nhưng cuối cùng cái gì muốn nói cũng không diễn đạt hết được.Chỉ
viết linh tinh cái không liên quan đến tâm trạng.
………………………………..
TÌNH YÊU CỦA MẸ CHA
Ngoài đồng thánh thót giọt rơi
Ướt mèm hạt lúa mẹ ngồi cõng trưa
Cha đi hái những cành mưa
Đem về tưới ruộng ngọn thưa lại dầy
Vô tư chim hót trên cây
Lắt lư bím tóc chị mây ửng hồng
Mẹ cười rạng rỡ cầu vồng
Con cò chúm chím cánh đồng trổ hoa
Thu về thưởng nguyệt ngân nga
Bóng trăng in dấu mẹ cha móm trầu
Nụ cười đẹp lắm đường khâu
Nuôi con khôn lớn dãi dầu sá chi
Pháo hồng tiển bước Vu Quy
Bình minh vắt vẻo nâng ly rượu mừng
Thu về mở tiệc vui chung
Bấy lâu cày cấy bao dung trên đồng
Bây giờ đã thỏa ước mong
Yên bề gia thất toại lòng mẹ cha.
Hồng Duyên
………………………………..
Chủ nhật, ngày 25 tháng tám năm 2013
................................
LƠ ĐÃNG MÙA ĐI QUA
Không dệt nữa những tơ tằm kém chất lượng
Không đan sợi nuôi dưỡng mảnh tình ngông
Đến rồi đi chỉ còn lại con số không
Nhọc lòng quá làm nhạt nét môi hồng
Trên biển nhớ thiếu tấm lòng người trai trẻ
Để rồi kéo những mẻ lưới rổng không
Hỏi vì ai mà hổng dám sang sông?
Theo nước chảy xuôi dòng về bến lạ
Biết đâu rồi nơi ấy có một tâm hồn cao cả
Đang đợi chờ che cái nắng hạ ngày mai
Dừng lại nhé !
Cho ánh mắt đừng cay
Cho môi nồng giữ hoài không nhạt mất
Có những thợ săn mang nhiều cái tật
Giương cung hoài mà chẳng chịu bắt ai
Làm võ vàng chiếc lá tàn phai
Rơi rụng xuống theo hoài vết xướt.
Hồng Duyên
....................................
TRÒ ĐỜI
Nhớ chi nữa khi lửa lòng đã tắt?
Con nhạn buồn tha thắt cũng lặng im
Trời Giá băng một dãy núi khó tìm
Nghe lạnh lắm đêm dài như tận thế
Ai cũng nói thương yêu là rất dễ
Như hoa hồng để trước ngõ đợi mua
Khách phong trần đến ngã giá hơn thua
Con chim khách trêu đùa cô chủ quán
Trên nhân thế đâu dễ tìm người bạn?
Chữ ân tình cũng cạn chốn xa hoa
Người dối gian tồn tại cả hằng hà
Đâu thể biết ai sẽ là tri kỷ?
Chút gượng gạo không cần tìm chân lý
Nhoẻn miệng cười nhưng trong ý ngán ngao
Cái mím môi ai hiểu hết vì sao?
Thì thôi nhé nhìn nhau rồi im lặng.
Hồng Duyên
...............................
BƯỚC THEO CHỒNG
Qua rồi cái thuở rong chơi
Nhí nha nhí nhảnh vẽ vời câu thơ
Một thời con gái bơ vơ
Xếp trang giấy mỏng tình cờ gởi ai
Hết rồi lược vắt trâm cài
Làm duyên làm dáng cho say bướm trần
Điệu đà rảo bước tung tăng
Môi cười chúm chím nguyệt hằng ghét ghen
Chỉ hồng đan sợi ngồi len
Dệt nên thảm lụa đời khen chung tình
Tóc mây bới ngọn trung trinh
Vẹn nguyên một hướng em - mình trong tay
Vui buồn mặc kệ lá lay
Bên anh nồng ấm hết cay mắt đời.
Hồng Duyên
.............................
THẦM LẶNG ĐAN ÁO
Thu lặng lẽ
Một mình đan chiếc áo
Thu lặng lẽ
Một mình đan chiếc áo
Đợi hạ về
Để trao lại làm tin
Để trao lại làm tin
Từng mối chỉ
Như lung linh huyền ảo
Như lung linh huyền ảo
Tay nhẹ nhàng
Vẫn dạo mấy đường kim
Vẫn dạo mấy đường kim
Thu chung thủy như màu hoa sim tím
Mấy mùa phai
Hồn chễm chệ chờ người
Hồn chễm chệ chờ người
Và dõi mắt
Theo bóng đời hoài niệm
Theo bóng đời hoài niệm
Mong lữ hành về bến để hàng huyên
Thu đã đợi
Con thuyền xa hun hút
Con thuyền xa hun hút
Đêm như ngày
Chăm chút nụ tầm xuân
Chăm chút nụ tầm xuân
Nhen lý tưởng
Tình yêu
Như mãnh lực
Tình yêu
Như mãnh lực
Ghép cuộc đời đánh thức những niềm tin
Nắng hạ ơi!
Có còn mãi lung linh?
Có còn mãi lung linh?
Chở hộ nhé!
Bình minh về trên bến
Bình minh về trên bến
Soi sáng tình
Bằng ngọn nến tin yêu
Bằng ngọn nến tin yêu
Cho đường chỉ chắt chiu thành định mệnh...
Hồng Duyên
........................................
THU VÀ HẠ
Thu giả như vô tình lắm hạ ơi
Nào ai hiểu chơi vơi sầu chẳng nói
Không dám ngó những vẫn thơ nông nỗi
Sợ cay nồng cả một khối ưu tư
Thu không cười ôm kỷ niệm thừa dư
Hạ đã vứt bên đường từ dạo ấy
Ném đôi mắt dường như là giận lẩy
Xuôi con thuyền đi mãi đến hôm nay
Thu ngẩn nhìn những chiếc lá vàng phai
Cùng mạch sống in hình hài đứt quãng
Cùng mạch sống in hình hài đứt quãng
Khi mất hạ thu không còn đề kháng
Mỗi bước đi chập choạng cả thời gian
Thu âm thầm rơi giọt lệ chứa chan
Trách mùa hạ sao ngang tàn bướng bỉnh
Nỡ dứt khoát không luyến lưu bịnh rịn
Thương thật nhiều thu ngã bệnh vì ai?
Hồng Duyên
................................................
THU NHỚ
Lúng liếng môi duyên đẹp mắt người
Nụ tình chếnh choáng ghé sang chơi
Đãi đằng một chút cười e ấp
ngơ ngẩn mùa thương mộng khó vơi
Khắc khoải chờ mong hạnh ngộ này
Hương tình thoang thoảng nụ tình say
Phương tây người hỡi thu đang nhớ
Một chút vương lòng chút đắng cay
Ngã ngớn trêu đùa đẹp mắt ai
Thu buồn ướt mắt vị cay cay
Gió ơi đau lắm nào hay biết
Cứ ngỡ quên rồi thuở đắm say
Mấy bữa đông sang lạnh lắm thay
Để hương kỷ niệm đóng băng hoài
Thu buồn nhòa nhạt dòng lưu bút
Ướt mắt thu rồi hạ có hay?
Hồng Duyên
........................................
VÔI BẠC
Nỗi buồn ai cõng đem sang
Mà thu rấm rức lỡ làng đò trưa
Khúc tơ rút mối tơ thừa
Hổng thương nên gió đổ thừa tại trăng
Ươm mầm mới nhú chút măng
Vầng dương vừa lóe cũng đã băng hà
Hạ đi ngàn dặm mãi xa
Thu chờ héo cả cánh hoa xuân thì
Chữ tình cắc cớ làm chi?
Sợi tơ nghịch ngợm cũng phi nước dài
Dây trầu nắng héo tàn phai
Cau chê không thắm nên quay ngược lòng
Ai còn vương vấn vôi hồng
Bạc như thế đó mặn nồng chi yêu??
Hồng Duyên
........................................
THU BUỒN
Chợt nghe thu than thở
Lòng rộn rã mênh mang
Nhánh lan rừng chưa nở
Cũng bỡ ngỡ buông trôi
Thu ơi hãy về thôi
Đừng buồn lên khóe mắt
Đừng vắt lệ trên môi
Lòng ta cũng trót vương rồi
Màu nắng rất tinh khôi
Lá thu chợt bồi hồi
Rơi trên cành nhung nhớ
Trăn trở làm sao nguôi?
Màu vàng úa cút côi
Thu thở dài nhìn xa xôi
Tìm đâu một nửa
Khi hạ đã xa thu rồi?
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét