Thứ Ba, ngày 31 tháng 12 năm 2013
KHÔNG CÓ TUỔI
Anh đừng sợ chim hoàng oanh biến mất
Khi cuộc đời đắt giá chuyện tình thương
Hoa Tím vẫn nở ngát hương
Tô sắc thắm cho phố phường đẹp mắt
Anh đừng sợ làm một gã hành khất
Bấc lạnh lùng nhưng em thì không
Mùa xuân anh xua tan lập đông
Chiếc lò sưởi đâu đành lòng thay đổi
Anh đừng sợ làm rơi mất cơ hội
Chiều hoàng hôn gió thổi vi vu
Tay trong tay hứa hẹn đến ngàn thu
Thơ không tuổi...
Lời ru nồng nàn trong từng hơi thở
Anh đừng sợ gốc cây già khóc dang dở
Bến đợi thuyền chở hết tình thơ
Duyên ba sinh hội ngộ bất ngờ
Không tuổi tác
Trên nước cờ hạnh phúc!
Hồng Duyên
......................................
Chủ Nhật, ngày 22 tháng 12 năm 2013
GIÁNG SINH NĂM ẤY
Chú Tuần Lộc ngủ hoài chưa chịu thức
Thông ngoài kia náo nức gọi xuân về
Cây Noel rạo rực bỏ bùa mê
Nhà nhà mở cửa bộn bề chờ đợi
Những em nhỏ trong lòng mừng khấp khởi
Đợi ông già Noel bay tới tặng quà
Tuyết phủ đầy trên lối nhỏ người qua
Phố vẫn đẹp hiền hòa trong kí ức
Đông hờ hững xuân thì chưa kiệp thức
Lạnh ngọt ngào như kẹo mứt mẹ cho
Xuân đói rồi mà đông vẫn đang no
Chú Tuần Lộc đánh thồ qua thăm viếng
Tặng cái nắng xuân không bao giờ tiển
Ông Đồ già ngồi viết liễn ngâm thơ
Mùa Giáng Sinh ngày ấy tựa giấc mơ
Có Tuần Lộc chở hoài trong tâm tưởng.
Hồng Duyên
...........................
ANH ĐỪNG HÁI XUÂN
Anh đừng hái xuân cho người ta mượn
Dẫu một ngày em cũng muốn riêng anh
Hãy tô cho màu mắt bé long lanh
Bằng hơi thở anh để dành một kiếp
Anh đừng hái xuân để làm tấm thiệp
Giữ môi hồng để kể tiếp chuyện xưa
Đừng biến tình ai thành bến đón đưa
Con đò nhỏ dẫm bừa lên nỗi nhớ
Anh đừng hái xuân nhuộm màu dang dở
Hoa héo tàn không chở nổi đau thương
Đừng để duyên thơ quên mất con đường
Giữ kỷ niệm dù vô thường đón ngõ
Anh đừng hái xuân đem đi vứt bỏ
Thơ sẽ buồn vò võ giữa canh khuya
Không ai che chở những lúc gió mưa
Mùa xuân chết
Gió lùa trên gác lạnh
Anh hãy để mùa xuân hoài kiêu hãnh
Giữ nụ cười với ánh nắng ban mai
Hồng Duyên
Dẫu một ngày em cũng muốn riêng anh
Hãy tô cho màu mắt bé long lanh
Bằng hơi thở anh để dành một kiếp
Anh đừng hái xuân để làm tấm thiệp
Giữ môi hồng để kể tiếp chuyện xưa
Đừng biến tình ai thành bến đón đưa
Con đò nhỏ dẫm bừa lên nỗi nhớ
Anh đừng hái xuân nhuộm màu dang dở
Hoa héo tàn không chở nổi đau thương
Đừng để duyên thơ quên mất con đường
Giữ kỷ niệm dù vô thường đón ngõ
Anh đừng hái xuân đem đi vứt bỏ
Thơ sẽ buồn vò võ giữa canh khuya
Không ai che chở những lúc gió mưa
Mùa xuân chết
Gió lùa trên gác lạnh
Anh hãy để mùa xuân hoài kiêu hãnh
Giữ nụ cười với ánh nắng ban mai
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 18 tháng 12 năm 2013
LỠ NHƯ
Xuân về ghé lại vườn thơ
Vắt ngang chùm nhớ dại khờ trái tim
Vùng vằng gia vị chẳng nêm
Giữ cho câu chữ ôm niềm tương tư
Đem xuân gá nghĩa cho thơ
Gác lòng hái mảnh trăng khờ trao ai
Lỡ như con chữ có bay
Tình thơ còn đó vẫn say với đời
Hồng Duyên
Hồng Duyên
.......................
CON SÓNG CÀ MAU
Cây Đước ngủ chờ người đến viếng
Lá xa cành không muốn đưa tiển
Ai về
Có nhớ biển Cà Mau chăng?
Sóng rì rào
Thủy triều xao xuyến
Gửi con chữ làm người đại diện
Lưu luyến hoài mấy buổi tiển đưa
Nước trôi xuôi tình nghĩa không thừa
Cái bắt tay dẫm bừa lên nỗi nhớ
Cây Đước thức lắng nghe từng hơi thở
Năm Căn hiền lành chở nặng phù sa
Đón anh về chỉ có nụ cười làm quà
Có nhớ mãi
Hay là sẽ nhạt mất?
Cà Mau!
Tình nghĩa chân thật
Như bài thơ mang dáng dấp yêu thương
Người đi rồi lòng có vấn vương?
Cà Mau đó vẫn mở đường chào đón.
Hồng Duyên
............................
Lá xa cành không muốn đưa tiển
Ai về
Có nhớ biển Cà Mau chăng?
Sóng rì rào
Thủy triều xao xuyến
Gửi con chữ làm người đại diện
Lưu luyến hoài mấy buổi tiển đưa
Nước trôi xuôi tình nghĩa không thừa
Cái bắt tay dẫm bừa lên nỗi nhớ
Cây Đước thức lắng nghe từng hơi thở
Năm Căn hiền lành chở nặng phù sa
Đón anh về chỉ có nụ cười làm quà
Có nhớ mãi
Hay là sẽ nhạt mất?
Cà Mau!
Tình nghĩa chân thật
Như bài thơ mang dáng dấp yêu thương
Người đi rồi lòng có vấn vương?
Cà Mau đó vẫn mở đường chào đón.
Hồng Duyên
............................
Thứ Ba, ngày 17 tháng 12 năm 2013
AI CHỞ XUÂN VỀ
Ai chở xuân về giữa chợ đông
Nét duyên con gái tựa trăng rằm
Đôi môi mộng đỏ hồng lên má
Cái lạnh xa dần gợi nắng hong
Kìa nàng xuân đến xuyến xao lòng
Áo mới vừa may mối chỉ bong
Thảng thốt chiều rơi hoa tím nở
Cung đàn dang dở nối tơ hồng
Xuân đã về chờ ở cửa đông
Đợi hoa đào nở tỏa thơm nồng
Gói vài cánh nhỏ trao người ấy
Như tặng tình riêng để cảm thông
Ai chở xuân về đãi khách xa
Nụ duyên chúm chím tặng làm quà
Hoa cau nở trắng gian nhà nhỏ
Bỏm bẻm ngoại ngồi quyệt tình ca.
Hồng Duyên
Nét duyên con gái tựa trăng rằm
Đôi môi mộng đỏ hồng lên má
Cái lạnh xa dần gợi nắng hong
Kìa nàng xuân đến xuyến xao lòng
Áo mới vừa may mối chỉ bong
Thảng thốt chiều rơi hoa tím nở
Cung đàn dang dở nối tơ hồng
Xuân đã về chờ ở cửa đông
Đợi hoa đào nở tỏa thơm nồng
Gói vài cánh nhỏ trao người ấy
Như tặng tình riêng để cảm thông
Ai chở xuân về đãi khách xa
Nụ duyên chúm chím tặng làm quà
Hoa cau nở trắng gian nhà nhỏ
Bỏm bẻm ngoại ngồi quyệt tình ca.
Hồng Duyên
....................................
CÓ THỂ
Gió se lạnh mưa nhẹ nhàng buông thả
Từng hạt rơi nghe lạ ở lòng ai
Chiếc mền da duỗi chân ngủ đêm dài
Đời tha thắt u hoài trong nhịp thở
Đông phủ tuyết mảnh đất bồi bị lỡ
Chim rơi cành chở nặng những ưu tư
Gỡ tình thương lấp hố nhỏ bị hư
Đường không phẳng nên giã từ kỷ niệm
Bao nỗi nhớ hình bóng ai xâm chiếm
Lộc nẩy chồi nghe tím dạ chiều hoang
Khuất xa rồi cái thuở đón đò sang
Tơ quấn quýt riêng mang niềm tâm sự
Không duyên phận nhưng tình này lưu giữ
Biết đâu rồi quá khứ trở lại thăm
Một đời người có thể quá trăm năm
Vòng trái đất muộn mằn nhưng có thể
Hồng Duyên
.........................
Từng hạt rơi nghe lạ ở lòng ai
Chiếc mền da duỗi chân ngủ đêm dài
Đời tha thắt u hoài trong nhịp thở
Đông phủ tuyết mảnh đất bồi bị lỡ
Chim rơi cành chở nặng những ưu tư
Gỡ tình thương lấp hố nhỏ bị hư
Đường không phẳng nên giã từ kỷ niệm
Bao nỗi nhớ hình bóng ai xâm chiếm
Lộc nẩy chồi nghe tím dạ chiều hoang
Khuất xa rồi cái thuở đón đò sang
Tơ quấn quýt riêng mang niềm tâm sự
Không duyên phận nhưng tình này lưu giữ
Biết đâu rồi quá khứ trở lại thăm
Một đời người có thể quá trăm năm
Vòng trái đất muộn mằn nhưng có thể
Hồng Duyên
.........................
HƯƠNG XƯA
Lúc nào đó anh thấy trăng rơi lệ
Cũng là ngày nỗi nhớ bế trên vai
Em không buồn nhưng khóe mắt cay cay
Muôn vạn nẻo tìm ai người hiểu thấu?
Con chim nhỏ lạc hướng tìm chỗ đậu
Chuyện ân tình biết giấu ở nơi đâu
Cạnh bên người mà vết cũ khó khâu
Chút nhoi nhói bắt đầu trong đêm vắng
Có ai hiểu đếm thời gian thầm lặng
Lật từng trang kí ức gắng chờ mong
Xuân đến rồi đi nhường nắng lập đông
Quên mùa hạ đang còng lưng đứng đợi
Chút kỷ niệm ngủ yên không tìm tới
Hay lãng quên trong nỗi nhớ mùa đông
Đời khắt khe con sóng lội ngược dòng
Chiếc áo mới khó lòng nên giai ngẫu
Hồng Duyên
Cũng là ngày nỗi nhớ bế trên vai
Em không buồn nhưng khóe mắt cay cay
Muôn vạn nẻo tìm ai người hiểu thấu?
Con chim nhỏ lạc hướng tìm chỗ đậu
Chuyện ân tình biết giấu ở nơi đâu
Cạnh bên người mà vết cũ khó khâu
Chút nhoi nhói bắt đầu trong đêm vắng
Có ai hiểu đếm thời gian thầm lặng
Lật từng trang kí ức gắng chờ mong
Xuân đến rồi đi nhường nắng lập đông
Quên mùa hạ đang còng lưng đứng đợi
Chút kỷ niệm ngủ yên không tìm tới
Hay lãng quên trong nỗi nhớ mùa đông
Đời khắt khe con sóng lội ngược dòng
Chiếc áo mới khó lòng nên giai ngẫu
Hồng Duyên
.............................
Chủ Nhật, ngày 15 tháng 12 năm 2013
ANH ĐẾN QUÊ EM
Anh đến quê em giữa mùa đông giá lạnh
Từng chùm mưa thánh thót giọt theo về
Bài thơ hôm qua tả cái đẹp của hồn quê
Anh gửi lại một chút gì lưu luyến
Anh đến quê em !
Gửi lại lời chào thân thiện
Cái bắt tay như tan biến khoảng cách còn xa
Đẹp tâm hồn
Đẹp những vần thơ ca
Chắc anh biết
Cà Mau là biển nhớ
Anh đến quê em giữa một chiều bỡ ngỡ
Qua bao nhiêu tỉnh thành cũng nặng nợ với Cà Mau
Rừng tràm U Minh có dòng mật ngọt ngào
Nơi Đất Mũi dạt dào ngọn sóng
Anh đến quê em giữa một chiều biển động
Sóng e ấp gửi tặng bài thơ
Như nhen chút đợi chờ nơi Đất Mũi
Tiển người về lũi thũi nhớ mong
Anh đến quê em có nhớ gì không?
Hồng Duyên
Từng chùm mưa thánh thót giọt theo về
Bài thơ hôm qua tả cái đẹp của hồn quê
Anh gửi lại một chút gì lưu luyến
Anh đến quê em !
Gửi lại lời chào thân thiện
Cái bắt tay như tan biến khoảng cách còn xa
Đẹp tâm hồn
Đẹp những vần thơ ca
Chắc anh biết
Cà Mau là biển nhớ
Anh đến quê em giữa một chiều bỡ ngỡ
Qua bao nhiêu tỉnh thành cũng nặng nợ với Cà Mau
Rừng tràm U Minh có dòng mật ngọt ngào
Nơi Đất Mũi dạt dào ngọn sóng
Anh đến quê em giữa một chiều biển động
Sóng e ấp gửi tặng bài thơ
Như nhen chút đợi chờ nơi Đất Mũi
Tiển người về lũi thũi nhớ mong
Anh đến quê em có nhớ gì không?
Hồng Duyên
.................................
AI GIẤU KỶ NIỆM
Ai giấu kỷ niệm vào đôi mắt biếc
Mà nụ cười như giết nửa hồn thơ
Chiều hoàng hôn cánh én lạc bơ vơ
Từng lớp sóng xô bờ nghe chao chác
Ai giấu kỷ niệm giữa mùa khao khát
Xuân gãy cành gió dẫm nát chờ mong
Bài thơ hôm qua đã đổi thay lòng
Từng nét mực cũng lạc dòng trôi mất
Ai giấu kỷ niệm hỏi tìm sự thật
Con chim trên cành cất cánh bay xa
Bông ô môi nở ngát giữa sân nhà
Mùa hạnh ngộ có phải là Giáp Ngọ?
Ai giấu kỷ niệm nỗi buồn lấp ló
Bông cải vàng trao đó những niềm tin
Lời thơ xưa còn nhớ chuyện chúng mình
Sao có thể
Ta hái nghìn trái đắng?
Ai giấu kỷ niệm không gian thầm lặng
Giấu nỗi hờn
Giấu sâu lắng
Mùa xuân!
Hồng Duyên
Mà nụ cười như giết nửa hồn thơ
Chiều hoàng hôn cánh én lạc bơ vơ
Từng lớp sóng xô bờ nghe chao chác
Ai giấu kỷ niệm giữa mùa khao khát
Xuân gãy cành gió dẫm nát chờ mong
Bài thơ hôm qua đã đổi thay lòng
Từng nét mực cũng lạc dòng trôi mất
Ai giấu kỷ niệm hỏi tìm sự thật
Con chim trên cành cất cánh bay xa
Bông ô môi nở ngát giữa sân nhà
Mùa hạnh ngộ có phải là Giáp Ngọ?
Ai giấu kỷ niệm nỗi buồn lấp ló
Bông cải vàng trao đó những niềm tin
Lời thơ xưa còn nhớ chuyện chúng mình
Sao có thể
Ta hái nghìn trái đắng?
Ai giấu kỷ niệm không gian thầm lặng
Giấu nỗi hờn
Giấu sâu lắng
Mùa xuân!
Hồng Duyên
.........................
TÌNH THÂN ÁI
Từ giã bến thơ sao còn nhớ?
Đêm trăng hẹn hò con chữ tung tăng
Đêm trăng hẹn hò con chữ tung tăng
Gặp anh
Gặp chị
Bạn bè thi hữu
Kí tự quay đều trên năm ngón tay xinh
Chị ngâm thơ
Anh hát hò
Em lắng nghe mượt mà như kho mật ong có sẵn trong hồ chứa
Bài thơ nhỏ em quên lời tựa
Không thuộc lòng chỉ nhớ một nửa nội dung
Đêm xuống muôn ngàn vì sao có một điểm chung
Yêu nghệ thuật cùng trao đổi
Em thẹn thùng
Mĩm cười thay cho lời nói
Là nghệ sĩ nối vòng tay thân ái
Cà Mau - Bến Tre mãi mãi là những tri kỉ, tri âm.
Hồng Duyên
Gặp chị
Bạn bè thi hữu
Kí tự quay đều trên năm ngón tay xinh
Chị ngâm thơ
Anh hát hò
Em lắng nghe mượt mà như kho mật ong có sẵn trong hồ chứa
Bài thơ nhỏ em quên lời tựa
Không thuộc lòng chỉ nhớ một nửa nội dung
Đêm xuống muôn ngàn vì sao có một điểm chung
Yêu nghệ thuật cùng trao đổi
Em thẹn thùng
Mĩm cười thay cho lời nói
Là nghệ sĩ nối vòng tay thân ái
Cà Mau - Bến Tre mãi mãi là những tri kỉ, tri âm.
Hồng Duyên
..................................
Thứ Sáu, ngày 13 tháng 12 năm 2013
GIẤC MƠ XUÂN
Ai cấy đời ta vào khoảng trống?
Nghe du dương từng lớp sóng theo dòng
Ngửa mặt nhìn trăng thời gian không chờ đợi
Tờ lịch cũ đánh rơi từng nỗi nhớ
Giấc mơ xuân như khách đường xa đi chợ
Hết buổi về
Chở nặng những ưu tư
Thịt da nóng
Tâm hồn rát lạnh
Xuân trở mình
Bài thánh ca ngân vang
Chú tuần lộc lang thang trên miền nhớ
Bông vú sữa trải dài theo lối nhỏ
Hàng cúc trắng đón mừng năm Giáp Ngọ
Giấc mơ xuân !
Ai có mơ một lần?
Hồng Duyên
................................
Thứ Hai, ngày 09 tháng 12 năm 2013
CÓ MỘT CON SÓNG
Có một con sóng vừa đi ngang qua hồn em
Chợt dừng lại
Nhẹ nhàng quấn chặt
Đâu ai hiểu cuộc đời co hay thắt
Con sóng ngầm gặt hái thành công
Có một con sóng ôm hôn sợi tơ hồng
Như đôi mắt mùa đông vừa chớm nắng
Như làn môi mặn nồng tha thiết
Gom đất trời vào đôi mắt biếc lung linh
Có một con sóng vô tình ập đến
Như mệnh lệnh trái tim phải tuân theo
Chiều Cái Tàu hoàng hôn lặng chân đèo
Nhưng con sóng vẫn leo cao không hề ngã
Có một con sóng khiến tâm hồn em xao động lạ
Gió cuối mùa khoả lấp mặt hồ thu
Trong hơi thở em nghe từng lời ru
Của con sóng
Không bao giờ từ giã.
Hồng Duyên
.....................
Thứ Sáu, ngày 06 tháng 12 năm 2013
EM KHÔNG YÊU
Em không yêu
Nhưng gả cho anh tròn phận vợ
Em không nhớ
Nhưng mỗi hơi thở chẳng lìa xa
Đừng nghĩ ngợi em thương nhớ người ta
Ở bên anh
Em không làm người xa lạ
Hoa Trâm ổi xanh hoài chiếc lá
Đỏ rực một màu không ngã thời gian
Bốn mùa trôi mặc ai lỡ làng
Hay hạnh phúc
Một mùi hương ngun ngút tỏa cả vùng quê
Em không yêu
Nhưng trao lọn tóc thề
Tim không gả nhưng chịu về chung mái ấm
Anh đừng sợ em nghĩ ngợi thầm lặng
Gái theo chồng em luôn giữ phận tùy gia.
Hồng Duyên
................................
Nhưng gả cho anh tròn phận vợ
Em không nhớ
Nhưng mỗi hơi thở chẳng lìa xa
Đừng nghĩ ngợi em thương nhớ người ta
Ở bên anh
Em không làm người xa lạ
Hoa Trâm ổi xanh hoài chiếc lá
Đỏ rực một màu không ngã thời gian
Bốn mùa trôi mặc ai lỡ làng
Hay hạnh phúc
Một mùi hương ngun ngút tỏa cả vùng quê
Em không yêu
Nhưng trao lọn tóc thề
Tim không gả nhưng chịu về chung mái ấm
Anh đừng sợ em nghĩ ngợi thầm lặng
Gái theo chồng em luôn giữ phận tùy gia.
Hồng Duyên
................................
CAY ĐỜI
Gói vần thơ giấu vội cổ tay
Gói tình yêu chôn mãi dưới tuyền đài
Chạm ngỏ vu quy ngày mai không hẹn
Cánh tím một mình con én cũng bơ vơ
Sắc vàng thu còn chờ người viễn xứ
Hay trâm ổi bốn mùa vô tư lự?
Vẫn một màu dù bão dữ
Mưa giông
Tỏa ngát hương nồng nàn trong hơi thở
Những tia dang dở chạm ngực mùa đông
Hoa trâm ổi trồng cây hạnh phúc
Pháo nổ vang lời chúc rộn ràng
Lập gia thất nhưng trái tim nàng không gả
Hồng Duyên
.................................
Thứ Tư, ngày 04 tháng 12 năm 2013
NGẠI XUÂN CHẾT
Gác tương tư nằm ngang giữa mùa xuân
Treo cái lạnh ở lưng chừng khoảng trống
Nông nỗi nhớ mỗi ngày thêm chút rộng
Nén niềm thương làm móng để xây nhà
Một cuộc đời nửa kiếp với bôn ba
Còn một nửa khép cánh hoa tưởng tượng
Có những chuyện thầm lặng trong an hưởng
Cột niềm riêng để cưỡng cầu buồn vui
Lấy trái tim rộng hết những ngọt bùi
Đốt kỷ niệm vùi chôn vào dĩ vãng
Lòng vẫn biết tình yêu không thời hạn
Nhưng làm sao di tản được nỗi hờn?
Những vì sao đang lặng lẽ cô đơn
Trái tim lỗi nhịp trợt trơn từng phím
Muốn yêu đó
Sợ thời gian chết lịm
Thả tâm hồn đong đếm chuyện hơn thua
Hồng Duyên
..............................
RIÊNG LÒNG TÔI
Bấc lạnh
Đêm buồn
Quạnh quẽ ơi
Ngàn tia hy vọng đã tan rồi
Mong manh niềm nhớ trôi lòng đợi
Rách nát niềm tin lạc hướng đời
Con sáo sang sông ngược bến mong
Thời gian ngụp lặn nước chia dòng
Ân tình gửi lại mùa xuân nát
Tuổi mộng tím bầm vạn khổ đong
Bất ý ân tình trộn lẩn đau
Trùm đông đậy kín với gam màu
Biết đâu nửa phận vùi trong cát
Nửa phận để dành những khát khao
Tinh tú ở đâu chửa nhớ mình
Lòng riêng chảy máu cố làm thinh
Quay lòng
Không muốn
Đành an phận
Gác lạnh hoang tàn mặc kẻ khinh.
Hồng Duyên
..........................
ĐỜI NÔNG DÂN
Mặt trời úp mặt lên bờ ao
Con cá kêu than
Rong rêu cong mình nằm chịu trận
Cọng năn
Cọng cỏ
Vàng lên với hơi thở bất tận
Đêm lóng phèn
Ngày vớt nắng khỏa lấp cái rát thịt da
Trên cánh đồng giọt mồ hôi nặng hạt ghé qua
Áo bà ba ôm sát vòng eo
Con trâu đi cày ngồi than thở thân nghèo
Quanh năm vất vã vẫn gieo neo phận người lam lũ
Không ai nhéo mà rũ dạ bầm gan
Bắt con ốc đổi vài lon gạo mới
Hái cọng muống đợi chờ người đi tới
Bán vài đồng mua cái nghĩ ngợi tiền nong
Hồng Duyên
..........................
Thứ Bảy, ngày 23 tháng 11 năm 2013
EM GÓI ANH
Em gói anh vào giữa trái tim hồng
Những mạch máu bao vòng không lối thoát
Nếu anh bước
Tâm hồn anh sẽ soát
Bởi tình yêu em nắn nót giữ gìn
Em dùng anh để hấp thụ niềm tin
Mượn nỗi nhớ gánh bình minh thắp sáng
Tình im lặng
Là tình yêu vô hạn
Yêu muôn đời chỉ dán ở trong tâm
Tình của em như những mạch nước ngầm
Chỉ rào rạt trong âm thầm lặng lẽ
Đốt ngọn đuốc quyện hồn thơ tươi trẻ
Giữ trong lòng cho mới mẻ trăm năm
Em gói anh như một mối tình câm
Giữ trọn kiếp ươm mầm dòng thơ đợi
Hồng Duyên
Những mạch máu bao vòng không lối thoát
Nếu anh bước
Tâm hồn anh sẽ soát
Bởi tình yêu em nắn nót giữ gìn
Em dùng anh để hấp thụ niềm tin
Mượn nỗi nhớ gánh bình minh thắp sáng
Tình im lặng
Là tình yêu vô hạn
Yêu muôn đời chỉ dán ở trong tâm
Tình của em như những mạch nước ngầm
Chỉ rào rạt trong âm thầm lặng lẽ
Đốt ngọn đuốc quyện hồn thơ tươi trẻ
Giữ trong lòng cho mới mẻ trăm năm
Em gói anh như một mối tình câm
Giữ trọn kiếp ươm mầm dòng thơ đợi
Hồng Duyên
......................................
NHƯ HÀN MẶC TỬ
Mùa xuân chết trăng cũng vừa tắt thở
Chén quỳnh tương còn lỡ ở vành môi
Đêm lạnh lùng chia cách bạn hai nơi
Hàn Mặc Tử phương trời nào có thấu?
Mồng tơi tím khỏa thân dài trên giậu
Gió trêu đùa phe phẩy gợi yêu thương
Bên kia sông nhỏ giọt lệ can thường
Mùa đông sống phố phường như thường nhật
Tình yêu đến như những người hành khất
Trên tiến trình được mất chẳng để tâm
Bởi họ đâu có hẹn chỗ dừng chân
Bước du ngoạn không cần ai lưu luyến
Trăng có chết
Mùa xuân không đưa tiển
Nàng nguyệt buồn gắn biển giữ lòng đau
Rằng không yêu thì đừng cố nhớ nhau
Như Mặc Tử quên mau người tình cũ.
Hồng Duyên
Chén quỳnh tương còn lỡ ở vành môi
Đêm lạnh lùng chia cách bạn hai nơi
Hàn Mặc Tử phương trời nào có thấu?
Mồng tơi tím khỏa thân dài trên giậu
Gió trêu đùa phe phẩy gợi yêu thương
Bên kia sông nhỏ giọt lệ can thường
Mùa đông sống phố phường như thường nhật
Tình yêu đến như những người hành khất
Trên tiến trình được mất chẳng để tâm
Bởi họ đâu có hẹn chỗ dừng chân
Bước du ngoạn không cần ai lưu luyến
Trăng có chết
Mùa xuân không đưa tiển
Nàng nguyệt buồn gắn biển giữ lòng đau
Rằng không yêu thì đừng cố nhớ nhau
Như Mặc Tử quên mau người tình cũ.
Hồng Duyên
...........................
TƠ LÒNG KHÔNG GỠ
Duyên chúng mình đã hết thật rồi anh
Chiếc áo tím xếp để dành một góc
Nhìn non nước trùng dương, em cô độc
Nhưng niềm riêng đâu tróc được mà mong
Khép trang thơ em cất bước theo chồng
Từng kí tự nằm bong lên bàn phím
Chiếc máy tính cũng ru hồn chết lịm
Nhoẻn miệng cười như chiếm nửa hồn đau
Tím bây giờ chắc tím cả mai sau
Tay ấp gối ngọt ngào không thấm đượm
Trong sâu thẳm nhắc tên người như trộm
Khoét nỗi đau nhìn con bướm đi rong
Hết xuân này em khoác chiếc áo hồng
Là chấm hết tơ lòng mình gửi gắm
Dẫu biết trước vu quy không nồng mặn
Nhưng cũng đành an phận với người ta
Hồng Duyên
Chiếc áo tím xếp để dành một góc
Nhìn non nước trùng dương, em cô độc
Nhưng niềm riêng đâu tróc được mà mong
Khép trang thơ em cất bước theo chồng
Từng kí tự nằm bong lên bàn phím
Chiếc máy tính cũng ru hồn chết lịm
Nhoẻn miệng cười như chiếm nửa hồn đau
Tím bây giờ chắc tím cả mai sau
Tay ấp gối ngọt ngào không thấm đượm
Trong sâu thẳm nhắc tên người như trộm
Khoét nỗi đau nhìn con bướm đi rong
Hết xuân này em khoác chiếc áo hồng
Là chấm hết tơ lòng mình gửi gắm
Dẫu biết trước vu quy không nồng mặn
Nhưng cũng đành an phận với người ta
Hồng Duyên
.................................
NGÃ VỀ
Ngã về còn nữa đâu anh
Chỉ còn nỗi nhớ để dành ngày đêm
Mai này biết nẻo đâu tìm
Áo xưa bạc phết nỗi niềm chôn sâu
Ngã về em rút nhịp cầu
Bứt dây đò nhỏ giấu sầu trong tim
Mùa đông!
Bị lỡ
Ai bồi?
Giật mình nghe soát từng chồi noãn xanh
Tương tư nã đạn lên cành
Sài Gòn cõng gió trên lưng
Cõng tình thương nhớ
Cõng cái lưng chừng bán buôn
Xả giàn những giọt mưa tuôn
Bay đầy khắp cả phố phường ngày đêm
Gót giày
Sụt sịt
Đôi guốc lạ quai
Tưởng rằng sẽ đẹp
Đâu hay ngã dài
Ngả rẽ không người
Víu nắng dựa lưng
Chợt trơn
Đứt guốc
Sài Gòn không buộc
Mất điện
Không đuốt
Thôi đành thua cuộc
Sài Gòn ơi!
Hồng Duyên
Em vẫn lặng bên những dòng phây bút (facebook)
Dõi theo anh những lúc vắng không người
Thời gian trôi nỗi nhớ chẳng thành lời
Đông ào đến đất trời như băng giá
Em im lặng viết dòng thơ không thả
Giấu nỗi buồn
Giấu tất cả
Niềm riêng
Thơ vẫn bay mà không nắm được duyên
Tình biến mất nên thuyền chưa bến đỗ
Vết đau ấy phải tự tay mà dỗ
Anh không hay
Hay giả bộ làm thinh
Trời trong xanh đổ mưa bất thình lình
Buồn mấy bữa nhắc mình thôi đợi nắng
Thu giã biệt con đường xưa hoang vắng
Tình thương nào sẽ bất tận không phai
Giả vờ vui ôm hết những đắng cay
Nhờ chút nắng hôm nay vừa ló dạng
Mượn ngôn ngữ bài thơ làm đề kháng
Gởi đến anh với vạn chữ mong chờ
Giận hờn nào em cũng sẽ làm ngơ
Chỉ giữ lại trái tim khờ trao tặng
Hồng Duyên
..................................
Còn lại đây những kỷ niệm ngọt ngào
Mùa khép lại vẫy chào tình yêu nhé
Thu đi rồi đông cũng đến nhè nhẹ
Thời gian ơi ai sẽ nhớ về ta?
Còn lại đây những dòng chữ thơ ca
Tình đã nhạt con đường xa ngun ngút
Không thể gặp chỉ gởi lời cầu chúc
Dẫu nơi nào hạnh phúc cũng dâng đầy
Còn lại đây những mảnh vỡ mượn vay
Có thể lắm không hẹn ngày đem trả
Nếu có gặp hãy làm người xa lạ
Như chưa hề hái lá để làm thơ
Nếu ngày mai có tao ngộ bất ngờ
Xin ai đó hãy giả vờ không biết
Đừng nhắc nữa câu chuyện mình giã biệt
Cũng xin đừng hối tiếc việc đã qua
Hồng Duyên
Tánh Linh trời giận bão giông
Cà Mau biển lặng bão lòng dâng cao
Hạt mưa rơi rớt rì rào
Nỗi sầu nhân thế khi nào lau khô?
Giấu lòng gợn sóng nhấp nhô
Giấu cơn mưa đổ xô bồ lên nhau
Dập cho tan nát buồng cau
Trầu đừng xanh lá khỏi đau cường triều
Cuốn đi cái bánh cô liêu
Mở đường hạnh phúc sớm chiều có đôi
Hồng Duyên
.....................
Xin đừng hỏi sao tuyệt tình như thế
Có vui gì mà kể lể chuyện xưa
Xóa thơ ai như xóa trái tim thừa
Đã mọc nhánh để mà lừa cảm xúc
Trời băng giá cây tình yêu đã mụt
Giữ làm chi những thi bút biến màu
Rồi trở mình vẫn cảm giác bị đau
Xóa tất cả ngọt ngào hay cay đắng
Mưa dội xuống rồi đọng thành hố hận
Nắng không đều trời nổi giận phong ba
Một mình tôi đứng đợi giữa sân ga
Nhìn thăm thẳm phương trời xa nào đó
Tôi cũng muốn quăng cho đời tuổi thọ
Bán nghiệp duyên mà bỏ cõi dương trần
Quên niềm đau mỗi ngày đến thật gần
Nhường hạnh phúc nếu có lần được nhận
Hồng Duyên
Anh hỏi trời cô ấy đến từ đâu?
Mà choáng ngợp giăng sầu anh ngây dại
Nắng đốt lửa hay mắt nàng truyền tải
Trái tim anh khó chạy thoát lưới tình
Hỏi ông trời lấy gì để làm tin
Nếu nàng bảo giữ gìn anh trọn kiếp
Hay ghi vội vào một tấm bưu thiếp
Gởi cho ngài để uy hiếp thời gian
Hỏi ông trời sao cuộc tình lại dỡ dang
Khi Ngưu-Chức không sang ngang lối rẽ
Tại ông hết ra uy mình mạnh mẽ
Cắt yêu thương của hai kẻ chung tình
Nếu ngày mai trời bất chợt làm thinh
Thì em hiểu chúng mình gần hội ngộ
Ông trời đó không thể nào giành chỗ
Anh đập đầu xem ai khổ hơn ai
Cầm dây phone chắc ổng sẽ thở dài
Giỡn chút xíu mà tên này tắt thở!
Nhưng anh biết chúng mình còn duyên nợ
Đâu dại gì nỡ để ấy ai rinh hehehehehe
Hồng Duyên
Ngần ấy tuổi con thuyền vẫn lái
Tóc bạc màu ở mãi một dòng sông
Khách qua rồi có trở lại nữa không
Có còn nhớ tấm lòng người dạy dỗ?
Từng nét chữ quyện tâm hồn của bố
Chẳng tính toan chuyện lời lỗ cuộc đời
Mong đàn con vinh hiển rạng danh người
Chữ tài đức con nhớ lời thầy dặn
Đêm lẳng lặng bên từng trang giáo áng
Sợ tuổi xuân sẽ hết hạn đưa đò
Thầy âm thầm gom trí tuệ để cho
Khi trở giấc thầy lo con lạc hướng
Con thuyền ấy vẫn khoan dung độ lượng
Khi thủy triều ương bướng chẳng chịu ngoan
Thầy cho yêu thương làm gói hành trang
Và nhắc nhở giữ cẩm nang tài đức
Hồng Duyên
Chỉ còn nỗi nhớ để dành ngày đêm
Mai này biết nẻo đâu tìm
Áo xưa bạc phết nỗi niềm chôn sâu
Ngã về em rút nhịp cầu
Bứt dây đò nhỏ giấu sầu trong tim
Biết rằng mình chẳng nợ duyên
Mà sao nỗi nhớ nó dìm hồn ai
Ngã về không có ban mai
Sầu riêng day dứt nhìn khai trầu buồn
Theo chồng lệ nhỏ từng đêm
Đời chưa than thở mà chìm đau thương
Ngã về vấp sợi vấn vương
Trăm năm thổn thức dẫu đường chia hai.
Hồng Duyên
.........................
Thứ Sáu, ngày 22 tháng 11 năm 2013
MAI ANH VỀ
Mai anh về mùa xuân chết trong đêm
Con đường nhỏ ngân vang hòa tiếng pháo
Trận cuồng vũ hàn huyên cùng gió bão
Chôn hồn em dưới huyệt đạo muôn đời
Mai anh về cho em nhắn đôi lời
Đừng tìm nữa một thời xuân yêu dấu
Kỷ niệm cũ em ghim dòng mật khẩu
Cây bên đường không đậu trái trổ hoa
Mai anh về em đã bước thật xa
Ở xứ lạnh chắc người ta cũng hiểu
Ôm tuyệt vọng trồng loài hoa hàm tiếu
Cạnh bên chồng mà trĩu nặng tâm tư
Mai anh về đời em đã di cư
Chỉ còn lại chút tàn dư năm cũ
Em vay mượn khối tình thương tạm trú
Nỗi niềm riêng lưu trữ với thời gian
Hồng Duyên
Con đường nhỏ ngân vang hòa tiếng pháo
Trận cuồng vũ hàn huyên cùng gió bão
Chôn hồn em dưới huyệt đạo muôn đời
Mai anh về cho em nhắn đôi lời
Đừng tìm nữa một thời xuân yêu dấu
Kỷ niệm cũ em ghim dòng mật khẩu
Cây bên đường không đậu trái trổ hoa
Mai anh về em đã bước thật xa
Ở xứ lạnh chắc người ta cũng hiểu
Ôm tuyệt vọng trồng loài hoa hàm tiếu
Cạnh bên chồng mà trĩu nặng tâm tư
Mai anh về đời em đã di cư
Chỉ còn lại chút tàn dư năm cũ
Em vay mượn khối tình thương tạm trú
Nỗi niềm riêng lưu trữ với thời gian
Hồng Duyên
...........................
ANH CÓ HIỂU
Em ấp úng bao lời chưa nói vội
Rằng không yêu chỉ nông nỗi gật đầu
Muốn quên đi nhưng sao khó qua cầu
Lòng nặng trĩu nỗi sầu trong tâm khảm
Em vẫn biết người hiền lành điềm đạm
Nhưng trò đời đeo bám nẻo riêng côi
Muốn quên ai cho mình được tròn đôi
Sao khó quyệt màu vôi lên sính lễ
Em không khóc mà con tim rơi lệ
Xác pháo hồng ngạo nghễ trái tim đơn
Chôn hồn em trong giấc ngủ chập chờn
Nghe ứ nghẹn nỗi hờn dâng lên mắt
Trái tim nhỏ đã mang nhiều thương tật
Em lấy chồng mà sự thật không yêu
Giận hờn ai em vẽ đại chữ liều
Anh có hiểu ?
Chiều chiều
Em mong nhớ?
Hồng Duyên
Rằng không yêu chỉ nông nỗi gật đầu
Muốn quên đi nhưng sao khó qua cầu
Lòng nặng trĩu nỗi sầu trong tâm khảm
Em vẫn biết người hiền lành điềm đạm
Nhưng trò đời đeo bám nẻo riêng côi
Muốn quên ai cho mình được tròn đôi
Sao khó quyệt màu vôi lên sính lễ
Em không khóc mà con tim rơi lệ
Xác pháo hồng ngạo nghễ trái tim đơn
Chôn hồn em trong giấc ngủ chập chờn
Nghe ứ nghẹn nỗi hờn dâng lên mắt
Trái tim nhỏ đã mang nhiều thương tật
Em lấy chồng mà sự thật không yêu
Giận hờn ai em vẽ đại chữ liều
Anh có hiểu ?
Chiều chiều
Em mong nhớ?
Hồng Duyên
............................
Chủ Nhật, ngày 17 tháng 11 năm 2013
EM XẤU LẮM
Em xấu lắm
Anh thương hoài khó nhạt
Như hơi men làm say khất hồn anh
Mỗi đêm về thao thức giữa năm canh
Hình bóng ấy anh để dành góc khuất
Em xấu lắm
Làm anh sinh thêm tật
Ngồi vẩn vơ sợ mất ánh trăng vàng
Ánh mắt kia dẫn nỗi nhớ đi hoang
Sáng đến tối ngồi đợi nàng xuất hiện
Em xấu lắm
Hình bóng này khó tiển
Ghim hồn anh bởi cái miệng xinh xinh
Lời ngọt ngào làm đảo lộn chữ tình
Nhõng nhẽo quá nhưng mình luôn yêu thích
Em xấu lắm
Nét hồng nhan khiêu khích
Anh say hoài
Trong nghịch cảnh
Vẫn say
Em chối từ
Trái tim lạnh
Không lay
Anh nói thật
Thương em hoài đó nhé
Em xấu lắm
Trái tim anh hành hẹ
Yêu lắm rồi hỡi cô bé biết không?
Hồng Duyên
Anh thương hoài khó nhạt
Như hơi men làm say khất hồn anh
Mỗi đêm về thao thức giữa năm canh
Hình bóng ấy anh để dành góc khuất
Em xấu lắm
Làm anh sinh thêm tật
Ngồi vẩn vơ sợ mất ánh trăng vàng
Ánh mắt kia dẫn nỗi nhớ đi hoang
Sáng đến tối ngồi đợi nàng xuất hiện
Em xấu lắm
Hình bóng này khó tiển
Ghim hồn anh bởi cái miệng xinh xinh
Lời ngọt ngào làm đảo lộn chữ tình
Nhõng nhẽo quá nhưng mình luôn yêu thích
Em xấu lắm
Nét hồng nhan khiêu khích
Anh say hoài
Trong nghịch cảnh
Vẫn say
Em chối từ
Trái tim lạnh
Không lay
Anh nói thật
Thương em hoài đó nhé
Em xấu lắm
Trái tim anh hành hẹ
Yêu lắm rồi hỡi cô bé biết không?
Hồng Duyên
..............................
Thứ Bảy, ngày 16 tháng 11 năm 2013
CHẤM HẾT
Hai lối rẽ sao anh còn mong nhớ?
Anh đợi gì mà chở nặng ưu tư
Em biết đời vốn thực thực hư hư
Giữ tim rỗng tạ từ luôn kỷ niệm
Em xé nát những vần thơ trang điểm
Thay bến rồi đừng tìm kiếm nữa chi
Hai cuộc đời hai khoảng cách cự li
Anh cũng hiểu không gì đừng lưu luyến
Em để ý tên em vừa đại diện
Thì thơ anh cũng hiển hiện trình bày
Chưa lần xem tuyệt tình thế mà hay
Tim hóa đá tình này em dán nhãn
Anh cũng biết em không ưa làm bạn
Kết thúc rồi không nán lại phút giây
Đừng hỏi em xử sự quá chua cay?
Đã chấm hết không cần ai lưu giữ!
Hồng Duyên
Anh đợi gì mà chở nặng ưu tư
Em biết đời vốn thực thực hư hư
Giữ tim rỗng tạ từ luôn kỷ niệm
Em xé nát những vần thơ trang điểm
Thay bến rồi đừng tìm kiếm nữa chi
Hai cuộc đời hai khoảng cách cự li
Anh cũng hiểu không gì đừng lưu luyến
Em để ý tên em vừa đại diện
Thì thơ anh cũng hiển hiện trình bày
Chưa lần xem tuyệt tình thế mà hay
Tim hóa đá tình này em dán nhãn
Anh cũng biết em không ưa làm bạn
Kết thúc rồi không nán lại phút giây
Đừng hỏi em xử sự quá chua cay?
Đã chấm hết không cần ai lưu giữ!
Hồng Duyên
.............................
ẤM ÁP MÙA ĐÔNG
Không có nơi em gió lập đông
Chỉ là hơi ấm dậy bên trong
Mặc ai chen lấn đời đôi ngả
Em chọn tình anh để sưởi lòng
Cô bác cười thầm nhỏ đó quê
Thị thành không muốn cứ khen chê
Cây đèn đom đóm làm sao rọi
Xếp cạnh quý bà chói mặt nghê
Quê em giản dị với chân tình
Cuốc bẳm cày sâu vẫn rất xinh
Chiếc áo anh ghim hồn nhỏ giữ
Trùm thương cấy nhớ đẹp đôi mình
Vết xướt lành rồi gió lặng thinh
Nhờ anh xác lá vẫn nguyên hình
Mùa đông mặc kệ lòng em ấm
Trêu ghẹo thu tàn thấm mộng trinh
Hồng Duyên
Chỉ là hơi ấm dậy bên trong
Mặc ai chen lấn đời đôi ngả
Em chọn tình anh để sưởi lòng
Cô bác cười thầm nhỏ đó quê
Thị thành không muốn cứ khen chê
Cây đèn đom đóm làm sao rọi
Xếp cạnh quý bà chói mặt nghê
Quê em giản dị với chân tình
Cuốc bẳm cày sâu vẫn rất xinh
Chiếc áo anh ghim hồn nhỏ giữ
Trùm thương cấy nhớ đẹp đôi mình
Vết xướt lành rồi gió lặng thinh
Nhờ anh xác lá vẫn nguyên hình
Mùa đông mặc kệ lòng em ấm
Trêu ghẹo thu tàn thấm mộng trinh
Hồng Duyên
..........................
Thứ Sáu, ngày 15 tháng 11 năm 2013
TÌNH LƯU MÀU VỚI MÙA ĐÔNG
Mùa đông!
Bị lỡ
Ai bồi?
Giật mình nghe soát từng chồi noãn xanh
Tương tư nã đạn lên cành
Áo bông chưa khoác đã thành giấc mơ
Cà phê
Giọt đắng
Thẩn thờ
Đời chưa ướp muối
Chữ ngờ hôn môi
Tin yêu nằm vạ trăng ơi
Đừng đem đông nhử chẳng rời nụ thương
Búp măng ai tưới đoạn trường
Cây lên ì oạp như dường xanh xao
Mùa đông nuốt chửng ngọt ngào
Tình yêu xiệc điện giữ màu thủy chung
Hồng Duyên
..............................
QUẢNG NGÃI LŨ DÂNG CAO
Quảng Ngãi đêm này lũ ngập thôn
Nước dâng An Phú rút vô đồn
Tuần tra lực lượng thêm đông đúc
Nhắc nhở người dân chạy đáo đôn
Quảng Ngãi hết hồn ngắm nước lên
Con cua con cá khóc lênh đênh
Mái nhà không ấm buồn sên mắt
Đàn vịt kêu than ngọn lúa rên
Quảng Ngãi vang rềnh tiếng nước kêu
Con chim gọi bạn chích chòe khều
Cùng nhau thức dậy mà ngăn lũ
Góp sức chung tay giữ túp lều
Quảng Ngãi lũ về khổ lắm thay
Ngồi chờ tin tức hết đêm nay
Mong trời mau sáng đường nhanh rút
Lũ lụt đau lòng bạn có hay?
Hồng Duyên
Nước dâng An Phú rút vô đồn
Tuần tra lực lượng thêm đông đúc
Nhắc nhở người dân chạy đáo đôn
Quảng Ngãi hết hồn ngắm nước lên
Con cua con cá khóc lênh đênh
Mái nhà không ấm buồn sên mắt
Đàn vịt kêu than ngọn lúa rên
Quảng Ngãi vang rềnh tiếng nước kêu
Con chim gọi bạn chích chòe khều
Cùng nhau thức dậy mà ngăn lũ
Góp sức chung tay giữ túp lều
Quảng Ngãi lũ về khổ lắm thay
Ngồi chờ tin tức hết đêm nay
Mong trời mau sáng đường nhanh rút
Lũ lụt đau lòng bạn có hay?
Hồng Duyên
..............................
SÀI GÒN NGÀY ẤY
Sài Gòn cõng gió trên lưng
Cõng tình thương nhớ
Cõng cái lưng chừng bán buôn
Xả giàn những giọt mưa tuôn
Bay đầy khắp cả phố phường ngày đêm
Gót giày
Sụt sịt
Đôi guốc lạ quai
Tưởng rằng sẽ đẹp
Đâu hay ngã dài
Ngả rẽ không người
Víu nắng dựa lưng
Chợt trơn
Đứt guốc
Sài Gòn không buộc
Mất điện
Không đuốt
Thôi đành thua cuộc
Sài Gòn ơi!
Hồng Duyên
......................................
Thứ Năm, ngày 14 tháng 11 năm 2013
ANH HỌA SĨ
Giãy luống thơ tìm một món quà
Tặng anh họa sĩ để ngâm nga
Chúc mừng sinh nhật nhân thêm tuổi
Hạnh phúc cả đời với bút hoa
Nét mực như thần gợi trí nhân
Câu thơ nằm vạ biết bao lần
Luênh loang vài nét đời lưu giữ
Câu chữ muộn mằn cũng kết thân
Một gùi chữ nghĩa nặng trên vai
Màu mực loang theo tiếng thở dài
Cái nghiệp đeo mang đành dắt díu
Chữ tài níu đức thật là hay
Năm mươi sáu tuổi vẫn còn say
Nghiêng ngã tình thương với gió mây
Sức sống lưu hoài bầu nhiệt huyết
Vì đời cống hiến tuyệt tác hay
Hồng Duyên
Tặng anh họa sĩ để ngâm nga
Chúc mừng sinh nhật nhân thêm tuổi
Hạnh phúc cả đời với bút hoa
Nét mực như thần gợi trí nhân
Câu thơ nằm vạ biết bao lần
Luênh loang vài nét đời lưu giữ
Câu chữ muộn mằn cũng kết thân
Một gùi chữ nghĩa nặng trên vai
Màu mực loang theo tiếng thở dài
Cái nghiệp đeo mang đành dắt díu
Chữ tài níu đức thật là hay
Năm mươi sáu tuổi vẫn còn say
Nghiêng ngã tình thương với gió mây
Sức sống lưu hoài bầu nhiệt huyết
Vì đời cống hiến tuyệt tác hay
Hồng Duyên
..............................
GIÃ BIỆT
Uất nghẹn trong lòng giả thản nhiên
Đất trời u tối đổi tên miền
Ai rao buồn tủi đem đi bán
Tôi vẫn ôm lòng giấu nỗi riêng
Hết rồi mộng tưởng với người thương
Hụt dốc tin yêu nhạt vấn vương
Bạc bẽo tình đời tôi uống cạn
Tơ tầm lộn mối nán dây cương
Giọt sương không đọng bởi mùa phai
Còn đó tàn tro của tháng ngày
Dai dẵng mưa đêm hoài chẳng dứt
Đong sầu thao thức hết canh dài
Hai tiếng "anh thương" nhạt nhẽo rồi
Chôn vào dĩ vãng lặng buông trôi
Nấm mồ duyên phận lên xanh cỏ
Giã biệt muôn đời bạn với tôi
Hồng Duyên
Đất trời u tối đổi tên miền
Ai rao buồn tủi đem đi bán
Tôi vẫn ôm lòng giấu nỗi riêng
Hết rồi mộng tưởng với người thương
Hụt dốc tin yêu nhạt vấn vương
Bạc bẽo tình đời tôi uống cạn
Tơ tầm lộn mối nán dây cương
Giọt sương không đọng bởi mùa phai
Còn đó tàn tro của tháng ngày
Dai dẵng mưa đêm hoài chẳng dứt
Đong sầu thao thức hết canh dài
Hai tiếng "anh thương" nhạt nhẽo rồi
Chôn vào dĩ vãng lặng buông trôi
Nấm mồ duyên phận lên xanh cỏ
Giã biệt muôn đời bạn với tôi
Hồng Duyên
..........................
Thứ Tư, ngày 13 tháng 11 năm 2013
MƯA ĐÔNG
Đi qua mấy ngã chiều tà
Tìm đâu cho gặp vườn hoa hôm nào?
Sắc thu giờ đã hanh hao
Mùa đông trùm lạnh ca dao không cười
Tình ai mãi bận rong chơi
Hồn tôi băng giá không mời ghé thăm
Mưa đông băng kín con tằm
Sợi tơ không nhả khỏi lầm tiếng thương.
Hồng Duyên
Tìm đâu cho gặp vườn hoa hôm nào?
Sắc thu giờ đã hanh hao
Mùa đông trùm lạnh ca dao không cười
Tình ai mãi bận rong chơi
Hồn tôi băng giá không mời ghé thăm
Mưa đông băng kín con tằm
Sợi tơ không nhả khỏi lầm tiếng thương.
Hồng Duyên
...........................
Thứ Ba, ngày 12 tháng 11 năm 2013
GIẬN HỜN VẪN THƯƠNG
Em vẫn lặng bên những dòng phây bút (facebook)
Dõi theo anh những lúc vắng không người
Thời gian trôi nỗi nhớ chẳng thành lời
Đông ào đến đất trời như băng giá
Em im lặng viết dòng thơ không thả
Giấu nỗi buồn
Giấu tất cả
Niềm riêng
Thơ vẫn bay mà không nắm được duyên
Tình biến mất nên thuyền chưa bến đỗ
Vết đau ấy phải tự tay mà dỗ
Anh không hay
Hay giả bộ làm thinh
Trời trong xanh đổ mưa bất thình lình
Buồn mấy bữa nhắc mình thôi đợi nắng
Thu giã biệt con đường xưa hoang vắng
Tình thương nào sẽ bất tận không phai
Giả vờ vui ôm hết những đắng cay
Nhờ chút nắng hôm nay vừa ló dạng
Mượn ngôn ngữ bài thơ làm đề kháng
Gởi đến anh với vạn chữ mong chờ
Giận hờn nào em cũng sẽ làm ngơ
Chỉ giữ lại trái tim khờ trao tặng
Hồng Duyên
..........................
AI ĐEM DÒNG NƯỚC ĐI XA
Con cá mắc cạn nằm phơi mình trên cát
Cái đuôi khô nước không còn ngoe nguẩy
Vết xướt đau quá mà còn cố đậy
Nuốt nỗi hờn
Giận lẩy không cần ai thương
Hoàng hôn về tắt hẳn vầng dương
Không có ánh sáng
Không tìm ra đường về biển cả
Ai gây ra cường triều hối hả
Dập cuộc đời làm ngã những bước phiêu du?
Đông đến sớm hay mùa thu nhường tuổi thọ?
Xuân lấp ló
Rồi đóng cửa ngủ không ngó trời đất
Không hay vạn vật vẫn sinh sôi
Không biết lòng người sợ đơn côi giữa hoang vắng
Con cá đau nuốt nước mắt thầm lặng
Trời khô hạn hay nước giận không lớn?
Nỗi buồn riêng gờn gợn trong lòng
Biết trách ai chỉ chờ đợi một dòng nước mát.
Hồng Duyên
Cái đuôi khô nước không còn ngoe nguẩy
Vết xướt đau quá mà còn cố đậy
Nuốt nỗi hờn
Giận lẩy không cần ai thương
Hoàng hôn về tắt hẳn vầng dương
Không có ánh sáng
Không tìm ra đường về biển cả
Ai gây ra cường triều hối hả
Dập cuộc đời làm ngã những bước phiêu du?
Đông đến sớm hay mùa thu nhường tuổi thọ?
Xuân lấp ló
Rồi đóng cửa ngủ không ngó trời đất
Không hay vạn vật vẫn sinh sôi
Không biết lòng người sợ đơn côi giữa hoang vắng
Con cá đau nuốt nước mắt thầm lặng
Trời khô hạn hay nước giận không lớn?
Nỗi buồn riêng gờn gợn trong lòng
Biết trách ai chỉ chờ đợi một dòng nước mát.
Hồng Duyên
.........................................
BIỂN BỒI ĐIỆN GIÓ BẠC LIÊU
Bãi bồi được sinh ra từ đâu?
Vầng xoay điện gió đứng hầu ngày đêm
Thủy triều từng lớp sóng ru êm
Hình như thổn thức bao niềm ưu tư
Từng hạt cát giữ chân người viễn khách
Bước nhẹ nhàng như sợ ai đó mách biển giận hờn nổi phong ba
Người dân Bạc Liêu xem biển là nhà
Nước lớn ròng cũng tính ra giờ giấc
Con cua
Con cá
Nghiêng người lật đật
Chạy giỡn từng đàn trên mặt nước chiều thu
Khách từ xa thích ngao du
Ngắm điện gió như hình thù cây cổ thụ
Cao chất ngất
Không bao giờ sợ lũ
Đứng ngoài trời cố thủ vầng xoay
Tiết kiệm điện cho những con người hiện đại hôm nay
Thời công nghệ
Nên vầng xoay quên mình phục vụ
Biển chiều dâng
Con nước như thác lũ
Đập vào thành vầng xoay vẫn đứng trụ không nghiêng
Tôi bước đi như còn lưu luyến
Biển bồi
Điện gió
Đã một lần tôi đến viếng thăm.
Hồng Duyên
Vầng xoay điện gió đứng hầu ngày đêm
Thủy triều từng lớp sóng ru êm
Hình như thổn thức bao niềm ưu tư
Từng hạt cát giữ chân người viễn khách
Bước nhẹ nhàng như sợ ai đó mách biển giận hờn nổi phong ba
Người dân Bạc Liêu xem biển là nhà
Nước lớn ròng cũng tính ra giờ giấc
Con cua
Con cá
Nghiêng người lật đật
Chạy giỡn từng đàn trên mặt nước chiều thu
Khách từ xa thích ngao du
Ngắm điện gió như hình thù cây cổ thụ
Cao chất ngất
Không bao giờ sợ lũ
Đứng ngoài trời cố thủ vầng xoay
Tiết kiệm điện cho những con người hiện đại hôm nay
Thời công nghệ
Nên vầng xoay quên mình phục vụ
Biển chiều dâng
Con nước như thác lũ
Đập vào thành vầng xoay vẫn đứng trụ không nghiêng
Tôi bước đi như còn lưu luyến
Biển bồi
Điện gió
Đã một lần tôi đến viếng thăm.
Hồng Duyên
....................................
BONG BÓNG
Bong bóng vỡ òa trong nước mắt
Ai níu thời gian
Ai tìm sự thật
Bong bóng nhàu nát niềm tin
Chiếc thuyền cô đơn trở lại gập ghềnh
Chiều mưa giăng
Bong bóng bập bềnh
Từng hạt cát làm nên cục đá
Bong bóng biến màu rất lạ
Ôm hoài những mảnh vá của bão giông
Bong bóng tủi hờn
Nhìn màu đen trùm cả không gian
Quán trọ ân tình nung đỏ trong than
Sao bong bóng dễ tan như chưa từng hội tụ?
Hồng Duyên
........................................
Thứ Sáu, ngày 08 tháng 11 năm 2013
THỜI GIAN NHẠT BÓNG
Thu đi nhường lại tiết trời lập đông Câu thơ ngày cũ vẫn hồng Tình thương ẩm mốc biết trồng vào đâu Nhà ai đốn bỏ vườn trầu Hoa hồng héo nhụy nhịp cầu gãy ngang Lạc rồi giọng hát phím đàn Hỡi anh họa sỹ lỡ làng vì ai? Trước nhà nở đỏ cành mai Câu thơ năm cũ đã phai mất rồi Mưa tuôn ướt sũng chỗ ngồi Nhờ ai che hộ để rồi nhớ mong Thời gian như nước lớn ròng Chia tay dạo ấy cạn lòng phôi pha Hồng Duyên | |
TÌNH KHÔNG BIÊN GIỚI
Em không đổi dù bạc vàng châu báu
Hay kim cương quốc bảo của nhà vua
Không thể nào có giá trị để mua
Trái tim nhỏ chừa cho mình anh đó
Vầng nhật nguyệt đến bên nhau rất khó
Dòng thời gian không chung ngõ đường về
Em vẫn tin mình cùng vượt sơn khê
Và vững dạ không hề thoái bước
Trời với đất cùng sinh ra một lược
Dẫu không gần nhưng chẳng thiếu được nhau
Em với anh không hẹn ước trầu cau
Nhưng nỗi nhớ sẽ gần nhau vĩnh viễn
Em kiêu hảnh anh có lòng thánh thiện
Đem yêu thương để cống hiến cho đời
Dẫu cách xa nhưng đất vẫn thương trời
Luôn quan sát không bao giờ rời mắt.
Không ai nữa anh thương em nhiều nhất
Hay trách lầm nhưng sự thật em tin.
Hồng Duyên
,...............................
Hay kim cương quốc bảo của nhà vua
Không thể nào có giá trị để mua
Trái tim nhỏ chừa cho mình anh đó
Vầng nhật nguyệt đến bên nhau rất khó
Dòng thời gian không chung ngõ đường về
Em vẫn tin mình cùng vượt sơn khê
Và vững dạ không hề thoái bước
Trời với đất cùng sinh ra một lược
Dẫu không gần nhưng chẳng thiếu được nhau
Em với anh không hẹn ước trầu cau
Nhưng nỗi nhớ sẽ gần nhau vĩnh viễn
Em kiêu hảnh anh có lòng thánh thiện
Đem yêu thương để cống hiến cho đời
Dẫu cách xa nhưng đất vẫn thương trời
Luôn quan sát không bao giờ rời mắt.
Không ai nữa anh thương em nhiều nhất
Hay trách lầm nhưng sự thật em tin.
Hồng Duyên
,...............................
HÃY QUÊN
Mùa luân chuyển lá bên đường lay động
Chim hoàng oanh đẹp tựa ánh trăng vàng
Kỷ niệm xưa người vẫn mãi đeo mang
Bất chợt nhớ tiếng đàn ai năm cũ
Cất giọng hát như những lời tình tự
Gởi đến người…lữ thứ đã mến yêu
Ngày tháng xa căng tựa như cánh diều
Bay cao vút sợi dây thiều đứt mối
Đã mất hết dù một lần cơ hội
Đêm Sài Thành mang đậm khói màu đen
Đọc dòng thơ từng con chữ thân quen
Chợt nhớ lại ngọn đèn người đã thắp
Có lần đến nhìn dòng người tấp nập
Nhưng không tìm ra dáng dấp mến thương
Cây đàn xưa giọng hát ngọt như đường
Anh họa sỹ cũng dường như quên mất
Kỷ niệm ngủ trái tim xưa mang tật
Nếu còn yêu hãy cất trọn vào lòng.
Hồng Duyên
.....................
Thứ Tư, ngày 06 tháng 11 năm 2013
HẾT RỒI
Còn lại đây những kỷ niệm ngọt ngào
Mùa khép lại vẫy chào tình yêu nhé
Thu đi rồi đông cũng đến nhè nhẹ
Thời gian ơi ai sẽ nhớ về ta?
Còn lại đây những dòng chữ thơ ca
Tình đã nhạt con đường xa ngun ngút
Không thể gặp chỉ gởi lời cầu chúc
Dẫu nơi nào hạnh phúc cũng dâng đầy
Còn lại đây những mảnh vỡ mượn vay
Có thể lắm không hẹn ngày đem trả
Nếu có gặp hãy làm người xa lạ
Như chưa hề hái lá để làm thơ
Nếu ngày mai có tao ngộ bất ngờ
Xin ai đó hãy giả vờ không biết
Đừng nhắc nữa câu chuyện mình giã biệt
Cũng xin đừng hối tiếc việc đã qua
Hồng Duyên
.......................
BÃO
Tánh Linh trời giận bão giông
Cà Mau biển lặng bão lòng dâng cao
Hạt mưa rơi rớt rì rào
Nỗi sầu nhân thế khi nào lau khô?
Giấu lòng gợn sóng nhấp nhô
Giấu cơn mưa đổ xô bồ lên nhau
Dập cho tan nát buồng cau
Trầu đừng xanh lá khỏi đau cường triều
Cuốn đi cái bánh cô liêu
Mở đường hạnh phúc sớm chiều có đôi
Hồng Duyên
.....................
TÔI MUỐN
Xin đừng hỏi sao tuyệt tình như thế
Có vui gì mà kể lể chuyện xưa
Xóa thơ ai như xóa trái tim thừa
Đã mọc nhánh để mà lừa cảm xúc
Trời băng giá cây tình yêu đã mụt
Giữ làm chi những thi bút biến màu
Rồi trở mình vẫn cảm giác bị đau
Xóa tất cả ngọt ngào hay cay đắng
Mưa dội xuống rồi đọng thành hố hận
Nắng không đều trời nổi giận phong ba
Một mình tôi đứng đợi giữa sân ga
Nhìn thăm thẳm phương trời xa nào đó
Tôi cũng muốn quăng cho đời tuổi thọ
Bán nghiệp duyên mà bỏ cõi dương trần
Quên niềm đau mỗi ngày đến thật gần
Nhường hạnh phúc nếu có lần được nhận
Hồng Duyên
..........................
ANH SẼ KHÔNG CHẾT
Anh hỏi trời cô ấy đến từ đâu?
Mà choáng ngợp giăng sầu anh ngây dại
Nắng đốt lửa hay mắt nàng truyền tải
Trái tim anh khó chạy thoát lưới tình
Hỏi ông trời lấy gì để làm tin
Nếu nàng bảo giữ gìn anh trọn kiếp
Hay ghi vội vào một tấm bưu thiếp
Gởi cho ngài để uy hiếp thời gian
Hỏi ông trời sao cuộc tình lại dỡ dang
Khi Ngưu-Chức không sang ngang lối rẽ
Tại ông hết ra uy mình mạnh mẽ
Cắt yêu thương của hai kẻ chung tình
Nếu ngày mai trời bất chợt làm thinh
Thì em hiểu chúng mình gần hội ngộ
Ông trời đó không thể nào giành chỗ
Anh đập đầu xem ai khổ hơn ai
Cầm dây phone chắc ổng sẽ thở dài
Giỡn chút xíu mà tên này tắt thở!
Nhưng anh biết chúng mình còn duyên nợ
Đâu dại gì nỡ để ấy ai rinh hehehehehe
Hồng Duyên
....................
Thứ Ba, ngày 05 tháng 11 năm 2013
THẦY TÔI
Ngần ấy tuổi con thuyền vẫn lái
Tóc bạc màu ở mãi một dòng sông
Khách qua rồi có trở lại nữa không
Có còn nhớ tấm lòng người dạy dỗ?
Từng nét chữ quyện tâm hồn của bố
Chẳng tính toan chuyện lời lỗ cuộc đời
Mong đàn con vinh hiển rạng danh người
Chữ tài đức con nhớ lời thầy dặn
Đêm lẳng lặng bên từng trang giáo áng
Sợ tuổi xuân sẽ hết hạn đưa đò
Thầy âm thầm gom trí tuệ để cho
Khi trở giấc thầy lo con lạc hướng
Con thuyền ấy vẫn khoan dung độ lượng
Khi thủy triều ương bướng chẳng chịu ngoan
Thầy cho yêu thương làm gói hành trang
Và nhắc nhở giữ cẩm nang tài đức
Hồng Duyên
.................................................
Thứ Hai, ngày 04 tháng 11 năm 2013
RỒI SẼ VỀ
Đò đưa mấy bận không sang
Bến còn chờ mãi hỡi chàng biết không?
Mấy đời đá sẽ trổ bông
Mấy đời nỗi nhớ lạc dòng sang ngang
Đêm đêm mơ ánh trăng ngàn
Mơ người phương ấy vội vàng về thăm
Sợi tơ không kén chỗ nằm
Duyên em chín mộng đợi thầm người dưng
Bao giờ cho đến mùa xuân
Là ngày chim én tha hương trở về?
Hồng Duyên
Bến còn chờ mãi hỡi chàng biết không?
Mấy đời đá sẽ trổ bông
Mấy đời nỗi nhớ lạc dòng sang ngang
Đêm đêm mơ ánh trăng ngàn
Mơ người phương ấy vội vàng về thăm
Sợi tơ không kén chỗ nằm
Duyên em chín mộng đợi thầm người dưng
Bao giờ cho đến mùa xuân
Là ngày chim én tha hương trở về?
Hồng Duyên
.....................
ANH THẦN DƯỢC CỦA HỒN THƠ
Em chờ đợi giây phút người ngỏ ý
Một lời thôi chung thủy vạn ngày sau
Đừng bao giờ làm xướt nỗi lòng nhau
Xuân sẽ khóc tan biến màu hoa tím
Em chờ đợi tình anh về với biển
Sóng rì rào không còn tiển bóng nhau
Thời gian ơi có phải phép nhiệm mầu
Thử thách sẽ bắc nhịp cầu mơ ước
Thơ em chết nhờ anh đem thần dược
Cứu linh hồn đã ướp những băng đông
Toàn thân anh sưởi ấm đóa hoa hồng
Đã héo rũ giữa dòng đời đen bạc
Nếu không muốn nhìn dòng thơ em thác
Thì anh ơi hãy hát khúc đoàn viên
Ươm tình yêu nồng nàn đến vô biên
Bờ môi nóng ướp duyên tình vĩnh cửu.
Hồng Duyên
Một lời thôi chung thủy vạn ngày sau
Đừng bao giờ làm xướt nỗi lòng nhau
Xuân sẽ khóc tan biến màu hoa tím
Em chờ đợi tình anh về với biển
Sóng rì rào không còn tiển bóng nhau
Thời gian ơi có phải phép nhiệm mầu
Thử thách sẽ bắc nhịp cầu mơ ước
Thơ em chết nhờ anh đem thần dược
Cứu linh hồn đã ướp những băng đông
Toàn thân anh sưởi ấm đóa hoa hồng
Đã héo rũ giữa dòng đời đen bạc
Nếu không muốn nhìn dòng thơ em thác
Thì anh ơi hãy hát khúc đoàn viên
Ươm tình yêu nồng nàn đến vô biên
Bờ môi nóng ướp duyên tình vĩnh cửu.
Hồng Duyên
.......................
NÓI ĐI ANH
Có thật không anh rửa sạch tàn đông?
Đem xuân đến làm hồng đôi mắt biếc
Lời anh gửi lòng em vui khôn xiết
Vẫn còn đây tha thiết khối tình sâu
Nói đi anh rằng sẽ bắc nhịp cầu
Cho cánh tím giữ một màu chung thủy
Anh có hiểu tình yêu em trân quý
Chôn chặt lòng không ngơi nghỉ nhớ mong
Nói đi anh rằng sẽ chẳng thay lòng
Vẫn còn đó bao mặn nồng ấp ủ
Em chờ đợi giây phút ngày đoàn tựu
Để mãi hoài trú ngụ trái tim anh
Nói đi anh trọn đời sẽ để dành
Bao âu yếm ngọt lành cho em cả
Đừng bỏ cuộc dù cuộc đời hối hả
Nhưng chúng mình một dạ ở bên nhau
Hồng Duyên
.....................
Đem xuân đến làm hồng đôi mắt biếc
Lời anh gửi lòng em vui khôn xiết
Vẫn còn đây tha thiết khối tình sâu
Nói đi anh rằng sẽ bắc nhịp cầu
Cho cánh tím giữ một màu chung thủy
Anh có hiểu tình yêu em trân quý
Chôn chặt lòng không ngơi nghỉ nhớ mong
Nói đi anh rằng sẽ chẳng thay lòng
Vẫn còn đó bao mặn nồng ấp ủ
Em chờ đợi giây phút ngày đoàn tựu
Để mãi hoài trú ngụ trái tim anh
Nói đi anh trọn đời sẽ để dành
Bao âu yếm ngọt lành cho em cả
Đừng bỏ cuộc dù cuộc đời hối hả
Nhưng chúng mình một dạ ở bên nhau
Hồng Duyên
.....................
Chủ Nhật, ngày 03 tháng 11 năm 2013
LẤY LẠI ÂN TÌNH
Tình ơi vương vấn nữa mà chi
Bẻ nhánh tương tư tránh biệt ly
Rút lại ân tình không tặng nữa
Để dành cất lại chốn cung vi
Chớ tưởng lều yêu dựng để dành
Cho người quân tử ngắm trăng thanh
Thời gian minh chứng không còn nữa
Hết hạn lưu tình giã biệt nhanh
Cây si không quả chẳng nên trồng
Ngại gió e sương chửa nở bông
Lơ lững thuyền yêu vì vận hạn
Thôi đành tác cạn để thong dong
Mảnh đất tình yêu trả lại anh
Không cây hẹn ước mộng mong manh
Mùa thu đã ngủ đông tràn tới
Duyên phận xa rồi bạc tuổi xanh
Hồng Duyên
...................
Chủ Nhật, ngày 03 tháng 11 năm 2013
ĐÀ LẠT MỘNG MƠ
Đà Lạt đêm buồn biết nói cùng ai
Cam Ly trắng xóa thác nước đầy
Tự tình trao gởi không người nhận
Muôn hoa ủ lòng đón gió heo may
Đà Lạt thương yêu ơi có hay!
Hồ Xuân Hương!
Sương phủ đong đầy
Bài thơ sáng tác chưa trao tay
Người ra đi không ngày trở lại
Đồi thông xanh cỏ như làn tóc bay
Thương người chung thủy chưa ngày gặp mặt
Se sắt lòng
Khói thuốc cay
Khói thuốc cay
Đà Lạt sương mù xứ mộng mơ
Thác Treo đứng sững đợi chờ người đi
Hồ Than Thở ôm mối tình si
Đà Lạt buồn còn sót lại chút gì thương yêu?
Đồi Thông ơi!
Tôi thương nhớ mỗi chiều
Có cô em nhỏ chắt chiu tình thương mến
Dệt bài thơ như trò chơi định mệnh
Thương phận người thắp ngọn nến tri ân!
Dệt bài thơ như trò chơi định mệnh
Thương phận người thắp ngọn nến tri ân!
Hồng Duyên
.......................
Xuân tươi trẻ như nàng thơ mới lớn
Luôn vui cười cùng đùa giỡn biển đêm
Dạo song song với bờ cát êm đềm
Cùng múa hát niềm vui luôn chiếm ngự
Xuân tươi trẻ như tâm tình thiếu nữ
Ngày vui đùa đêm múa lượn với trăng
Xuân sắp về nàng thơ chạy tung tăng
Gọt con chữ như tình yêu Pác Bó
Luôn vui cười cùng đùa giỡn biển đêm
Dạo song song với bờ cát êm đềm
Cùng múa hát niềm vui luôn chiếm ngự
Xuân tươi trẻ như tâm tình thiếu nữ
Ngày vui đùa đêm múa lượn với trăng
Xuân sắp về nàng thơ chạy tung tăng
Gọt con chữ như tình yêu Pác Bó
Xuân tươi trẻ ngẩn ngơ người khác họ
Mỗi bước đi như có vạn mắt nhìn
Xuân trưởng thành như ánh nắng lung linh
Huyền ảo lắm mắt môi xinh gợi cảm
Xuân tươi trẻ nhưng tánh tình điềm đạm
Mắt mơ huyền uống cạn chén tình say
Mong một ngày cảm động đến lòng ai
Để xuân mãi trẻ hoài trong mơ ước.
Hồng Duyên
Mỗi bước đi như có vạn mắt nhìn
Xuân trưởng thành như ánh nắng lung linh
Huyền ảo lắm mắt môi xinh gợi cảm
Xuân tươi trẻ nhưng tánh tình điềm đạm
Mắt mơ huyền uống cạn chén tình say
Mong một ngày cảm động đến lòng ai
Để xuân mãi trẻ hoài trong mơ ước.
Hồng Duyên
...................
XUÂN VỚI TÌNH YÊU
Xuân ngã vào thơ đẹp tựa trăng
Âm từ như sóng gợn lăn tăn
Cô em yếm vải cười e thẹn
Chim én vui đùa ghẹo chị Hằng
Nàng xuân bước đến rực muôn hoa
Lộc biếc chồi non nở khắp nhà
Hạnh phúc sum vầy cùng kết tựu
Tình yêu tạm trú đẹp câu ca
Trẻ nhỏ nô đùa diện áo hoa
Xuân hồng rạng rỡ đến muôn nhà
Mẹ cha mãn nguyện con thành đạt
Hòa quyện lòng nhân hát khúc ca
Mùa xuân trẩy hội dưới đêm trăng
Tung cánh thơ bay đến chị Hằng
Mơ ước còn không mời đối ẩm
Cùng nhau tấm mẳn kết tình thâm
Hồng Duyên
Âm từ như sóng gợn lăn tăn
Cô em yếm vải cười e thẹn
Chim én vui đùa ghẹo chị Hằng
Nàng xuân bước đến rực muôn hoa
Lộc biếc chồi non nở khắp nhà
Hạnh phúc sum vầy cùng kết tựu
Tình yêu tạm trú đẹp câu ca
Trẻ nhỏ nô đùa diện áo hoa
Xuân hồng rạng rỡ đến muôn nhà
Mẹ cha mãn nguyện con thành đạt
Hòa quyện lòng nhân hát khúc ca
Mùa xuân trẩy hội dưới đêm trăng
Tung cánh thơ bay đến chị Hằng
Mơ ước còn không mời đối ẩm
Cùng nhau tấm mẳn kết tình thâm
Hồng Duyên
..................................
THI NHÂN VỚI XUÂN
Thơ chín rụng đầy sân không ai nhặt
Én chao nghiêng múa hát tập tành say
Hoa anh đào trước gió cũng tung bay
Chàng thi sĩ miệt mài ngồi viết sách
Âm thánh thót như những lời tự bạch
Thơ vô mùa kêu gọi khách đường xa
Ngồi lại đây cùng họa xướng thưởng trà
Có thể lắm ai cũng là thi sĩ
Vần bay bổng rồi trở nên ủy mị
Gởi đến người gọi chung thủy về thăm
Bài thơ tình mang dáng nước da ngăm
Như thể hiện nhiều nét duyên đằm thắm
Hoa mai nở khoe sắc vàng người ngắm
Văn nhân mừng chìm đắm giữa không gian
Dệt bài thơ gởi đến ánh trăng vàng
Rằng xuân đến nồng nàn đôi mắt biếc.
Muôn hoa nở từng dòng thơ mở tiệc
Gom đất trời vào ngòi viết thi nhân.
Hồng Duyên
Én chao nghiêng múa hát tập tành say
Hoa anh đào trước gió cũng tung bay
Chàng thi sĩ miệt mài ngồi viết sách
Âm thánh thót như những lời tự bạch
Thơ vô mùa kêu gọi khách đường xa
Ngồi lại đây cùng họa xướng thưởng trà
Có thể lắm ai cũng là thi sĩ
Vần bay bổng rồi trở nên ủy mị
Gởi đến người gọi chung thủy về thăm
Bài thơ tình mang dáng nước da ngăm
Như thể hiện nhiều nét duyên đằm thắm
Hoa mai nở khoe sắc vàng người ngắm
Văn nhân mừng chìm đắm giữa không gian
Dệt bài thơ gởi đến ánh trăng vàng
Rằng xuân đến nồng nàn đôi mắt biếc.
Muôn hoa nở từng dòng thơ mở tiệc
Gom đất trời vào ngòi viết thi nhân.
Hồng Duyên
.......................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét