Nhặt mảnh vỡ em gói vào trang giấy
Lỡ đứt tay em lấy chữ trị đau
Hoàng hôn nhòa dùng mực tím pha màu
Không sở hữu nhưng ngọt ngào dâng tặng
Ngồi đếm bóng trong từng đêm thầm lặng
Vui cùng thơ bất tận cả thời gian
Bóng tối qua sông nắng mới về ngang
Tình thi sĩ như tiếng đàn tấu khúc
Có thể lắm từ lâu đè cảm xúc
Mực nghẹn ngào chữ ấm ức trào thơ
Mỗi một câu người giả bộ làm ngơ
Khi có lúc tình cờ mình chạm phải
Trăng cố gượng dùng tay đè ngực trái
Sợ tim mình vô phép nhảy tứ tung
Sợ người ta phát hiện thơ thủy chung
Chưa từ bỏ dù lạnh lùng quay mặt
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét