Biển ngủ chưa mà sóng vẫn rì rào
Trăng còn thức hoa lá nào chợp mắt
Trên lối cũ có trái tim lật đật
Ngắm tuyết rơi vẫn nhất dạ mong chờ...
Đâu bút nào xóa tan được giấc mơ
Biết hư ảo vẫn giả vờ như thật
Cứ hoang tưởng đâu có gì để mất
Gởi yêu thương với tất cả chân tình
Người ta thường thệ nguyện chữ sắt đinh
Nhưng chưa chắc giữ vẹn tình vàng đá
Cớ sao lại đem tình thương ngã giá
Dối lòng mình tìm phép lạ giấc mơ
Có những khi một thoáng gặp tình cờ
Rồi lưu luyến ngẩn ngơ trên lối mộng
Biển cũng thế hồn chưa ngừng rung động
Trước hoàng hôn dõi bóng của nhân tình
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét