Bảy, 31 tháng 3, 2018
Bất chợt nhớ anh từ trong quá vãng
Ngẫm tình thơ vô hạn tựa ngôn từ
Nắng trên đồi rọi xuống gởi lời ru
Nghe thổn thức....
Quá ư là...
Nhớ lắm!
Giàn chanh giấy hương vị chua đằm thắm
Cánh hoa cười nồng mặn với dư âm
Nào ai biết nhánh thơ nở âm thầm
Mảnh đất nhỏ ươm mầm theo hồi ức
Anh!
không có giữa dòng người náo nức
Cũng không là trang sức để em đeo
Anh chỉ là giọt nước mát trong veo
Chua!
Chua lắm...
Vẫn muốn trèo lên hái
Cây tình nở đợi hoài không ra trái
Anh đi rồi bỏ lại bấy niềm riêng
Em nhặt về để sưu tập thơ duyên
Lưu kỷ niệm đem ghim vào nỗi nhớ...
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét