Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2024

GIẢ TRÂN

 GIẢ TRÂN




Một tách trà không đủ vị bay hương

Anh nói được lời thương em cũng nói

Chẳng cần biết lời thật hay gian dối

Câu ngôn tình đâu chỉ mỗi môi anh


Em mĩm cười...

                       Soi bóng nước trong xanh

Nhấp nhô sóng chợt biến thành bão tố

Con chim én không kịp bay về tổ

Mất ngôi nhà mất luôn chỗ bình yên


Anh mãi khen người lạ ấy thật duyên

Ngắm môi mắt ngoan hiền như cô Tấm

Đôi tay đẹp cho anh xin được nắm

Dành nửa đời say đắm với tình nhân


Lời ngọt ngào sao lại thấy giả trân?

Câu nói đó đôi lần em cũng nói

Chút sáo rỗng xin anh đừng bực bội

Yêu thương gì ở giữa khối băng đông 


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2024

EM VỀ

 



Em về viết lại vần thơ

Tìm trong kí ức giấc mơ ban đầu

Thoảng nghe gió mới từ đâu

Tầm xuân nở nụ thuyền tàu nở hoa


Cố nhân

               Bạn hữu cách xa

Dư âm ngào ngạt khó mà quên hương

Trong câu lẩy có người thương 

Lung linh bức vẽ lỡ đường phong ba


Ai làm rơi giọt mưa sa? 💧

Chiều thu tắt nắng câu ca nhạt màu

Lạnh lùng đứng tựa cửa sau

Hoa rơi như thể mưa rào ghé thăm


Em về nỗi nhớ biệt tăm

Niềm thương trốn giữa vết chàm ngày xưa 

Còn chăng những nốt nhạc thừa

Rừng mơ biến mất chất xưa không còn


Em về mang đủ đa đoan

.............

.........

Hồng Duyên

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2024

CHIỀU HOÀNG HÔN




Em ngước mặt đón hoàng hôn vội vã

Mái tóc đen cũng buồn bã phai màu

Ghét với thương cứ mãi bận lòng nhau

Qua năm tháng không câu chào tiếng hỏi


Giận cơn bão nên khối đông hờn dỗi

Quyết bão hòa hết bấy thỏi nam châm

Mặc cho xuân đang dẫn lối âm thầm 

Hoa rón rén nẩy mầm trong cái rét


Mùa vội đến rồi đi như tia sét

Tiếng nói cười...

                        Gào thét giữa cuồng phong

Vẫn tĩnh như không nhuộm bụi trong lòng

Phô cái đẹp mặc đáy sông dậy sóng


Xuân thì quá nửa hoàng hôn ngã bóng

Nước lớn ròng có quan trọng chi đâu?

Em với anh có sống đến bạc đầu

Cũng không biết mùa xuân  màu gì nhỉ? 


Hồng Duyên

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2024

ĐÔNG DÀI

 ĐÔNG DÀI



Làm sao dỗ giấc cho an

Ưu tư đọng giọt rót tràn đôi mi

Gió ơi sao chẳng cuốn đi

Bụi rơi kín lối...

Tình thì...

Nhòa tan.


Đêm xuân nghe khối lỡ làng

Nhẹ lay con sóng xếp hàng lăn tăn

Đưa tay hứng lấy chị Hằng

Cuộn theo dòng nước khó khăn vào bờ


Mạn thuyền bì bõm sóng xô

Leo từng vách đá hải hồ nỗi đau

Rừng khuya gió thổi lao xao

Hồn em biết dựa nơi nào hỡi anh?


Năm canh thao thức sang canh

Ngẫm câu chung thủy để dành lên men

Lạnh thì mền với áo len

Đâu ai sưởi hộ gió ghen mây hờn


Hồng Duyên

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2024

GIÁP ĐÔNG




Cho em chút nắng dịu dàng 

Hong khô mái tóc chói chang đổi màu

Cho em một miếng trầu cau

Để vôi không sợ ế nao lòng người 


Giáp đông cảm xúc chơi vơi

Sợ đôi tay lạnh sợ trời phong ba

Sợ thêm tuổi mới trăng già

Sợ đêm không ấm sợ nhà quạnh hiu


Nhà ai lửa bếp liu riu 

Cánh đòng chưa chín chiều chiều vào ra

Con cò bay lả bay xa 

Mưa phùng thấm đất tưới hoa nở vàng


Dưới sông con cá tình tang

Trên bờ chim chóc 🐦 lang thang tìm mồi

Giáp đông mùa cưới lên ngôi

Ngẩn ngơ chỉ có mình tôi một mình.


Hồng Duyên

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2024

MUỐN ❤

  ❤



Hôm nay không phải ngày rằm

Tự nhiên muốn gối đầu nằm ngắm trăng

Tựa vai kể chuyện xa gần  💃

Của mùa thu trước ân cần 🍁 gửi trao


Đã lâu vắng tiếng ngọt ngào 

Thiếu câu trìu mến thì thào hát ru 🎤

Ước gì trong lớp sương mù

Có người tri kỷ ôn nhu dịu dàng 


Nụ cười ai vọng tiếng sang

Như truyền năng lượng nhịp đàn du dương 

Phía sau có một người thương

Bàn tay chưa nắm...

                                 Như tương với cà


Đêm nay muốn ngắm trăng ngà

Muốn làm con gái đòi quà 🎁 sao băng

Thấy yêu ngày lễ tình nhân 💝

Ngôn tình lãng mạn....

                                  Tuyệt trần thanh xuân. 


Hồng Duyên

QUY LUẬT TẠO HÓA




Trăm năm dỗ giấc một lần

Thiên thu cách trở người gần hóa xa

Cỏ cây mặc niệm xót xa

Một vành khăn trắng Di đà thiện tâm


Tây phương ở chỗ em nằm

Lòng em cực lạc còn tầm đâu xa?

Tòa sen ngự ở quanh nhà

Tâm em Bồ Tát...

                          Thứ tha lỗi người


Ai nói chi cũng mĩm cười

Dù cay sóng mũi chẳng lời phân minh

Ừ ơi rồi cứ làm thinh

Nhìn vòm mây trắng thấy hình Quán Âm 


Sân si cũng một chỗ nằm

Nấm tro của đất hương trầm của ai?

Thế gian tạm bợ hình hài

Sống cho tròn nghĩa dù cay mắt mình


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2024

CÓ GÌ ĐÂU 20/10




Có gì đâu 20/10?

Như bình thường đi làm đấy thôi

Vẫn cơm nước

Giặt giũ 

Rửa chén

Vẫn soi gương...

                         Nghẹn trong lòng


Có gì đâu 20/10

Trời se lạnh sắp vào đông

Phố không vắng

 Xe nối đuôi chạy vòng 

Nam thanh

Nữ tú ôm đóa hoa hồng 🌹 thơm ngát

Tự nhiên đôi mắt lạc hai dòng


Có gì đâu 20/10

Thành phố nhỏ cả một trời bông

Chiếc còi xe 🚗 nhấn nhá chào anh giao thông

Trắng

Đen

Xanh

Vàng

Đỏ

Xếp hàng đông đúc

Cô bé ôm bó hoa chúc anh chị , cô chú hạnh phúc trăm năm

Như mũi dao găm vào ngực trái


Có gì đâu 20/10

Ta ở lại với chính ta

Ngắm bầu trời rộng lớn bao la

Hát với trăng

Làm bạn với thơ ca

Không khoảng trống để người ôm hoa sang tặng

Ta quen một mình tản mạn với chiều hoàng hôn 

Không tiếng cười giữa phồn hoa đô thị

Làm ủy mị đôi mắt xa xăm


Có gì đâu 20/10 

Ngoài trời lất phất hạt mưa lâm râm 🌧🌧.....


Hồng Duyên

BUỒN

 



Nếu từ điển em không có chuyện cười

Thì em im lặng ngắm trời mây bay

Buồn chi cho rối tóc mai

Cho đêm nhỏ lệ cho phai má hồng


Chiều lên huyện hứng ngọn gió đông

Đem về lồng kính bẻ cong sự đời

Chị kể chi lời người ta đó

Em như vạt muối  bão hòa từ nọ tới kia...


Sống như con cá lia thia

Lặng lờ không nói làm bia giữa đàng

Kệ ai...

        Em chẳng muốn than

Ưu tư cay mắt xốn xang nỗi lòng


Kệ người....

               Vờ điếc cho xong

Tâm em rối sợi cười không với đời


Hồng Duyên

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2024

KIẾP ĐÀN BÀ




Gió giông trôi mất nửa đời

Còn đây một nửa vốn lời thanh xuân

Mưa buồn trầm mặc không ngân

Nắng cười toe toét giả chân với trời


Mệt rồi! Ai gọi " mình ơi"

Để em tỉnh giấc xa rời cô đơn 

Tìm ai dỗ được cái hờn

So dây nắn phím nhịp đờn du dương? 


Sao anh không phải thái dương?

Không là cái cột em nương bóng mình

Anh không cổ thụ....

                               Sân đình....

Mỏi chân em cố...sập sình em lê....


Mệt rồi! Không nẻo quay về

Chùng chân phải ráng....

                                     Bốn bề chông gai

Ngẫm đời rồi lại buồn thay

Đàn bà một kiếp chẳng ai giống mình


Sống thì cố vẹn nghĩa tình

Đau thì tự chịu...

                          Lệ mình...

                                         Mình rơi.


Hồng Duyên

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2024

NÀNG TÍM




Hỡi nàng hoa tím mong manh

Em tươi như thuở ngày xanh hôm nào

Nụ cười chúm chím xuyến xao

Dạt dào ảo mộng trăng sao cũng nhìn


Hỡi nàng hoa tím xinh xinh

Em duyên 

                 Duyên lắm cây tình trổ hoa

Du dương phiến lá hát ca

Bồ câu tung cánh chan hòa yêu thương 


Này em

             Trong sáng như gương

Lời thơ tiếng nhạc ôi vương vấn lòng

Cái ngày em bước qua sông

Trang thơ cũ kĩ...

                          Người không thấy về


Bổng dưng lại nhớ sông quê

Nhớ vườn xưa ấy tìm về để thăm

Cửa vào vườn tím lạnh căm

Em nhen lửa...

                            Rủ trăng rằm xuống chơi.


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2024

QUÁ NỬA ĐỜI

 


Quá nửa đời bao vị đắng chua cay

Như bàn tiệc đủ loại chay cả mặn

Nếm một chút như vay lời lãi nặn

Đâu dễ dàng có năm tháng bình an


Quá nửa đời không mở miệng thở than

Đau nhức nhối cũng van lòng im lặng

Có bao kẻ trên đời này may mắn? 

Chẳng qua là cố gắng che đậy thôi


Quá nửa đời như dòng nước thả trôi

Cười nói đó chỉ mắt môi biểu diễn 

Hồn tắt thở tim đâu còn xao xuyến

Cây trơ cành quyến luyến cũng thành không 


Quá nửa đời như một khối băng đông

Theo năm tháng gió giông thành đá cuội

Mặc thế sự hay lòng người ấm nguội

Chuyện nắng mưa vẫn tiếp nối mỗi ngày


Hồng Duyên

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2024

ĐƯỢC KHÔNG ANH

 ĐƯỢC KHÔNG ANH



👀 👀 👀 

Được không anh?

Làm trụ cột che mưa nắng

Cho đời em bớt cay đắng chông gai

Cho trái tim không chai sạn băng tuyết

Cho nụ cười nửa miệng thêm nhiệt huyết tương lai

👀 👀 👀 

Được không anh?

Làm tường thành ngăn dòng lũ siết

Cho đời em không đãi tiệc đau thương 

Để quên đi những đoạn trường đã cũ

Cho vết sướt lành không tích tụ máu đông

👀 👀 👀 

Được không anh?

Có thể làm ngọn lửa hồng

Hơ tay đang lạnh

Sưởi lòng giá băng

Mua cho em một chiếc khăn voan

Nắm tay em bước qua đoạn đa đoan cuộc đời

👀 👀 👀 

Được không anh? 

Một tiếng trả lời

Cho hoa khoe sắc rạng ngời hoàng hôn

Nép vào anh biển hết cô đơn

Hết rơi giọt lệ tủi hờn thanh xuân

👀 👀 👀 

Được không anh!?

.............

..........

.....

🐹 🐹 🐹 

Hồng Duyên

THU CHƯA ANH

THU CHƯA ANH



:~:~:~


Thu chưa anh?

Sao hạt mưa cứ bỏ ngỏ

Em nhớ khung trời ...

Nhớ khách trọ của vườn thơ

Nhớ lời yêu thương làm ánh trăng dại khờ

Nhớ ánh mắt giả vờ giận sao mà yêu thế!?

👀 👀 👀 

Thu chưa anh?

Sao lá xanh vẫn cười ngạo nghễ 

Cây trơ cành bám víu rể của tầm xuân

Dây chùm gởi vai trần nằm vắt vẻo

Nhìn thi nhân gọt đẽo văn chương

👀 👀 👀 

Thu chưa anh?

Sao không thấy lá vàng trải đường?

Tháng mấy rồi nhỉ dường như em không nhớ

Chắc là thu đang thẹn thùng mắc cỡ

Trốn sau rèm gặp gỡ khách tao nhân

👀 👀 👀 

Hồng Duyên

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2024

QUÊ TÔI

 VÙNG QUÊ CÀ MAU 




Quê tôi đó !

                  Cà Mau vừa chuyển dạ

Con đường làng bứt phá thành bê tông

Chiếc máy bay phun thuốc giữa cánh đồng

Ai cũng bảo anh nông dân cực lắm!


Quê tôi đó!

                  Cà Mau giờ lạ lẫm 

Những bóng đèn đường thắm đẫm giọt sương

Sáng long lanh đến nguyệt thẹn hoa nhường

Bao trẻ nhỏ đêm xuống đường nhảy múa


Cà Mau ấy!

                  Không cầu kì gấm lụa

Nơi làng quê mọc tua tủa công ty

Ngày làm công nhân

                                  Tối họa vần thi

Không diễm lệ rất chi là đằm thắm 


Quê tôi đó!

              Cà Mau xa thăm thẳm

Ở cuối trời vùng đất lắm phù sa

Bắc trung nam gặp nhau quý một nhà

Miền tây đấy!

                      Rất thật thà dễ mến


Hồng Duyên

MẸ TÔI




Sắc thu dìu dịu khung trời

Hương thu ngọt mát như lời mẹ ru

Đêm thu đẫm lệ không dù

Nhớ sao da diết kể từ mẹ xa


Giật mình thảng thốt canh ba

Mẹ ngồi bên cạnh để mà xoa chân

Hỏi sao con lạnh...

                               Ân cần...

Thiêng liêng tình mẹ vẫn giành riêng con


Người ta ví mẹ núi non

Là bờ biển lớn là con sông dài

Mẹ là tia ấm ban mai

Làm sao so sánh ngang vai mẹ hiền?


Mẹ tôi không tựa cô tiên

Nhưng là tất cả siêu nhiên trên đời

Mẹ tôi không tả bằng lời

Mẹ tôi vĩ đại ông trời cũng thua.


Hồng Duyên

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2024

CHÁN

 



Gió nào thổi nhẹ qua sông?

Thuyền trôi vô định có không chuyện tình

Hôm qua gặp gỡ làm thinh

Bây chừ hỏi cưới lục bình lững lơ


Sông sâu khua mái ơ hờ

Tình đâu ngỏ ý để mờ nên duyên

Cảnh khuya lỡ chuyến lỡ thuyền

Gọi đò í ới ngược miền nước trôi


Băng đông khó gỡ thì thôi

Sưởi chi đã lỡ đơn côi tháng ngày

Ân tình ai cũng muốn say

Góp thêm gia vị...

                            Chua cay không dùng


Dễ đâu thấy bách gặp tùng

Cây cao bóng cả người hùng hiếm hoi

Chỉ toàn là nếp với xôi

Chán ôi là chán như vôi không trầu


Hồng Duyên

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2024

KIẾP ĐÀN BÀ




Gió giông trôi mất nửa đời

Còn đây một nửa vốn lời thanh xuân

Mưa buồn trầm mặc không ngân

Nắng cười toe toét giả trân với trời


Mệt rồi! Ai gọi " mình ơi"

Để em tỉnh giấc xa rời cô đơn 

Tìm ai dỗ được cái hờn

So dây nắn phím nhịp đờn du dương? 


Sao anh không phải thái dương?

Không là cái cột em nương bóng mình

Anh không cổ thụ....

                               Sân đình....

Mỏi chân em cố...sập sình em lê....


Mệt rồi! Không nẻo quay về

Chùn chân phải ráng....

                                     Bốn bề chông gai

Ngẫm đời rồi lại buồn thay

Đàn bà một kiếp chẳng ai giống mình


Sống thì cố vẹn nghĩa tình

Đau thì tự chịu...

                          Lệ mình...

                                         Mình rơi.


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2024

CƯỜI GIẢ TRÂN

 



Sáng nay trời mát trong lành

Mà em như chiếc vải đanh cũ mèm

Cỏ cây ngước mắt nhìn em

Cái chân em bước mè nhem mệt nhoài


Sáng nay mới sáng nay thôi

Phố thành nhộn nhịp đã ngồi bún xôi

Còn em lững thững thả trôi

Đi trong vô thức dạy môi mĩm cười


Thế gian là cuộc dạo chơi?

Mà sao nó mệt...

                           Trời ơi chữ tiền

Không gian tĩnh lặng cũng điên

Theo dòng suy nghĩ mặc nhiên lại cười


Mệt rồi cho phép nghỉ ngơi

Non xanh nước biếc ra khơi một mình 

Uổng công chăm sóc cho xinh

Chọn nhầm quân tử muôn nghĩn nỗi lo


Cười thôi...!

               Nhoẻn miệng giả đò

Tứ tuần điềm tĩnh buồn xo cũng cười

...............

........................

Hồng Duyên

THƯƠNG

 



Thương trăng lại sợ trăng già

Trông đèn ngồi đợi sợ nhà dột hơn

Vẫn mong ai khảy tiếng đờn

Giữ lòng thương nhớ khỏi hờn tháng năm


Thương người lại sợ mưa thầm

Con chim trúng ná một lần sợ đau

Dù lòng vẫn rất khát khao

Cho trăng có bạn cho sao có tình


Thương nhiều mà giả lặng thinh

Trái tim đánh nhịp thịch thình thấy nhau

Vì mình đã lỡ trầu cau 

Sợ cây thêm nhánh sợ đau một người 


Ví von chi đó cuộc đời ?

Thương nhau để đó khó lời giải phân

Tình yêu chẳng thể đem cân

Từ trong sâu thẳm mình cần có nhau


Hồng Duyên

NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG

 



Cứ vậy em đi giữa lòng thành phố muộn

Chút thẩn thờ

Một chút nhớ nhung

Em cười chưa ánh đèn sáng đến vô cùng

Công viên bật khóc chùn chân em cứ bước


Cái nét đoan trinh em giấu được bóng đêm

Lòng rưng rức 

Thành phố chìm vào giấc mộng

Vài ba chiếc xe còn lóng ngóng trên đường 

Em vẫn bước như kiểu vô thường mặc kệ


Nghe trăng hỏi em giật mình khựng lại

Mười lăm à? 

Đâu hay nàng nguyệt đang soi bóng

Tưởng ánh đèn sáng lồng lộng đêm thu

Chào chị nhé!

Ánh trăng đáp trả bằng cái gật đầu


Em bước tiếp chìm sâu vào suy nghĩ 

Vài ba chị lao công bắt đầu ngày mới

Thời gian đâu có chờ đợi

Nơi cuối con đường sẽ tới nhà em.


Hồng Duyên

EM TÌM BÌNH AN

 



Cho em một chút bình an

Giữa đồi không nắng không mang ưu sầu

Không yêu say đắm tình sâu

Không thương không nhớ cái câu chung tình


Giả như sóng có lặng thinh

Cho em một chút an bình không anh

Mưa rơi ướt chiếc lá xanh

Cho em được trú mái tranh chính mình


Cà phê một tách bình minh

Ngắm dòng sông chảy hoa xinh trên cành

Bồ câu tung cánh an lành

Cho em một chút như tranh giữa đời


Chán rồi tiếng gọi " mình ơi"

Như giông như bão như trời phong ba

Chi bằng ta với mình ta

Dù không hạnh phúc nhưng mà bình an.


Hồng Duyên

MƯA

 



Mưa rơi...

              Rơi nhẹ mái nhà

Phố trưa thưa thớt người qua mưa buồn

Thả vài ba hạt nhớ thương 

Xem ai che hộ hay nhường chiếc ô


Dòng xe tấp nập đổ xô

Người nơi thành phố kẻ vô ngoại thành

Mưa rơi nhỏ giọt rất lanh

Ướt trang cuộc sống sao đành mưa ơi


Giọt mưa ướt cả khung trời

Dòng thơ vắt nước ướt lời thi ca

Nhớ ai...

           Ai nhớ người xa

Vờ như quên mất nhưng mà lại thương. 


Hồng Duyên

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2024

THIÊN TAI




Thế sự hôm nay khó giải bày

Trời rung đất chuyển có ngày mai?

Trăng non nguyệt khuyết rơi lòi lõm

Cây cối đau lòng mắt rớm cay


Con cá lên bờ nhảy nhót 💃 hài

Cheo leo vách núi xuống đường gay

Người người xấp lớp không còn khóc

Nghẹn đắng bờ môi khó thể phai


Bão lũ 🌊 cuồng phong tiếng thở dài

Trăm năm hậu thế mắt còn cay

Chuyến xe định mệnh bao người mất

Lửa giận đau lòng cắt ruột ai


Tận thế hay không có biết đâu?

Người ôm mảnh đất ngủ cho sâu

Đàn con trẻ nhỏ sầu lên mắt

Nhớ mẹ thương cha tất cả đâu?


Hồng Duyên

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2024

NGUYỆN

 



Nguyện đời không có bão giông

Đường trơn lót đá cánh đồng cò bay

Mi này không có lệ cay

Khi buồn thì có vòng tay ấm nồng


Nguyện đời hết kiếp long đong

Môi cười tựa cải trổ bông rạng ngời

Hoa vàng lấp lánh giữa trời

Tung tăng nhảy múa 💃 tô đời đẹp xinh


Nguyện đời chỉ cõng bình minh

Líu lo chim hót 🐦 vui mình với ta

Bốn lăm cái ngõ xuân qua

Bình an xa xỉ như là hái trăng


Nguyện đời như ánh sao băng 🌠

An yên tự tại như trăng trên trời 

Niềm vui lan tỏa muôn nơi

Từ nay khép lại nửa đời truân chuyên 


Hồng Duyên

MỘT TRỜI MƠ

 



Nơi không anh lá đổ cả sân sau

Mưa tháng chín đổi màu vần thơ cũ 

Ai góp gió tạo nên trời vầng vũ

Anh vô tình hay chưa đủ yêu thương?


Nơi không em anh sãi cánh tình trường

Không gia hạn....

                    Buông cương đường thẳng tắp

Không ngăn cửa chẳng bao giờ được gặp

Chút nồng nàn ôm ấp mãi trăm năm


Lá thu rơi!

Bao lần bước về thăm

Khoảnh khắc cũ đã nằm im quá vãng

Mãi thương nhớ nhìn mây trôi lãng đãng

Tưởng người xưa cũng quán triệt nỗi niềm


Bao lâu nữa?

Hàng huyên ngoài kỷ niệm

Để chúng mình không đếm lá hoàng hôn?


Hồng Duyên

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2024

LỠ QUÊN




Hôm qua em lỡ quên anh

Bỏ trong ngăn kéo để dành cho tươi

Nhìn qua bên ấy ai cười

Lòng say ngây ngất như người chạm men


Hôm qua người ấy lỡ khen

Đêm về không ngủ trông đèn soi gương 

Ừ mình cũng thật dễ thương 

Khi cười khi nói tỏa hương miệt vườn


Hôm qua em lỡ quên thương

Quên yêu như thể ra đường quên ô

Nhớ xong...

               Quên vội...

                               Mơ hồ

Hình như em vẫn giả vờ yêu thôi


Chữ yêu em lỡ đánh rơi

Mà sao em mãi quên rời khỏi anh


Hồng Duyên

NGÀY MAI




Nắng nào cuốn gió heo may

Cuốn sông vào biển cuốn ngày vào đêm?

Làm cho má đỏ môi mềm

Thanh xuân trở dậy bao niềm ưu tư


Vẽ ngòi điếu thuốc tàn dư

Nhìn trong nhân thế hình như giống mình

Đi qua mấy núi gập ghềnh 

Cũng mong gió mới bồng bềnh trôi sang


Xá gì một chiếc đò ngang

Lỡ trôi không buộc dung nhan úa tàn

Xa xa vọng tiếng tơ đàn

Nồng nàn khúc hát ấm an cõi lòng

  

Tan rồi một thớ băng đông

Cúc đào lại nở cải nồng thêm xanh

Ngoài giàn trổ nụ hoa chanh

Tuy không hò hẹn cũng thành tri âm


Hồng Duyên

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2024

GIAO MÙA THI NHÂN




Sông thơ trù phú ngôn từ

Lời thơ diễm lệ tương tư khách mời

Thi nhân họa xướng đừng dời

Giao mùa luân chuyển hạ rời thu sang


Đã lâu vắng lặng tiếng đàn

Vắng người họa sĩ vẽ nàng trong tranh

Vắng ai gọi tiếng trong lành

Ơi nàng Nữ sĩ ngọt thanh cuối trời


Mười năm từ giã cuộc chơi

Mười năm câu chữ đợi chờ thi nhân

Bài thơ...

             Trang sách cũ dần

Ngày xưa...

                 Bạn đọc xa gần khỏe không?


Bây giờ trời sắp lập đông

Nhớ mang áo ấm nhớ trông đèn hồng

Mở từng trang sách tựa bông

Đừng quên Nữ sĩ bấy dòng thời gian 


Hồng Duyên

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2024

ĐỜI LÀ CHỐN ĐAU THƯƠNG




Tôi đứng đó chưa khóc sao đầy lệ?

Mấy hôm rồi mưa kể chuyện bão giông

Tôi chỉ cười không thể chút động lòng

Hồn chết lặng nhìn đồi thông tắt thở


Không tả được nỗi đau hoài trăn trở 

Của riêng mình...

                          Nhịp sống vỡ người dân

Nếu khi xưa tôi ước chết một lần

Để họ sống vì người thân cần có


Đời ngộ lắm làm mẹ nhiều cái khó

Tham sống dai ở trọ lại trần gian

Sợ con mình mồ côi kiếp gian nan

Sợ đói rách sợ lầm than cơ cực


Giọt nước mắt lăn dài nằm thao thức

Nỗi đau nào cũng nức nở như nhau

Thương con...

             Thương mình...

                          Thương họ làm sao

Được sống cũng lệ trào trên mi mắt


Hồng Duyên

MÌNH VỚI MÌNH




Thoảng đâu nghe nốt nhạc buồn

Ưu tư lắng đọng vỡ tuồng chia xa

Vắng tàu còn có sân ga

Mà sao vẫn thấy xót xa đi về


Lạnh lùng mấy dải sơn khê

Nghe như buốt giá não nề đơn côi 

Đường xa khúc khuỷu núi đồi

Rong rêu trơn trợt mình tôi với mình


Biển to nước gợn sóng kình

Bơi sao cho đặng tuyến trình hóa công

Bao lần nước mắt thành sông

Chảy dọc đường thủy mê công cuộn trào


Lập thu vóc dáng hanh hao

Trơ cành vẫn đứng chịu đau theo mùa

Ân tình ai mắc võng đưa

Ru tôi sớm tối về trưa một mình. 


Hồng Duyên

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2024

XIN KHÉP LẠI




Nước mắt nào còn đọng lại mi cong?

Sự chịu đựng cứ tuôn theo dòng chảy

Đã quá đủ cho tình người khôn dại

Cười một lần rồi mãi mãi lạ xa


Có bao giờ người nghĩ đến cho ta?

Những vất vả gồng gánh qua ngày tháng

Sống lặng lẽ như nương nhờ tị nạn

Chỉ biết cười rồi lãng tránh cho xong


Ta với người cộng mãi  cũng thành không

Hết duyên nợ nên lòng quên oán trách

Đau lắm chứ nhưng thôi lau cho sạch

Bụi cuộc đời như thử thách đã qua


Biết nói gì những năm tháng xót xa

Tim chảy máu làn da không lành lặn

Xin khép lại không khuyên mình cố gắng 

Quá đủ rồi không vết cắn mà đau.


Hồng Duyên

THÂN CÒ




Chiều thu gió thổi qua sông

Một đàn cò trắng long đong chưa về

Vì đâu cò phải xa quê?

Vì đâu cò phải làm thuê cho người?


Bỏ quên những cuộc dạo chơi

Bỏ quên son phấn quên đời hồng nhan

Cày bừa cuốc bẩm chẳng than

Sớm trưa chiều tối gian nan cũng đành


Tảo tần cuộc sống quanh năm

Khi đau khi ốm âm thầm cho qua

Thân cò gồng gánh cửa nhà

Vui con khôn lớn 

                            Mừng là con ngoan


Lỡ sinh ra kiếp đa đoan 

Áo kia mụt nát chẳng choàng được thân

Người khuyên thay áo...

                                Chưa  cần

Cứ treo lủng lẳng xa gần dèm pha


Hồng Duyên

Thứ Tư, 18 tháng 9, 2024

NIỀM RIÊNG




Cuối xuống nắm tay anh giữa trời lộng gió

Nghe thì thầm hồn đá gọi tri âm

Mùa lỗi hẹn để con tằm không kén

Ai vô tình?

               Ai vun vén yêu thương? 


Đứng giữa biển không chỗ dựa nương

Mặc áo giáp em tránh hình viên đạn

Anh mua không em bán?

Tất cả nỗi niềm từ quá vãng đến nay.


Trăng rơi xuống biển....

                                     Lệ u hoài

Làn sóng nhấp nhô nằm dài trên bãi cát

Chiều dài tình thương ai có thể đo đạt?

Dòng sông cuộn mình nhìn thác nước ra đại dương 


Nếu có thể thu ơi cho ta mượn chiếc gương

Cây trơ cành vẫn kiên cường hứng gió

Những điều nghịch lí nó luôn nhiều tuổi thọ

Cố gồng mình....

                        Để cầm cọ vẽ bình mình


Hồng Duyên 

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2024

VÌ AI




Than nhà gió thổi tứ bề

Mưa rào dội xuống trăng thề ướt nhem

Biết đâu lặng lẽ chiếc rèm

Muốn che khỏi lạnh sợ em khướt từ 


Cứ than chẳng có tay dư

Không ai bật lửa chần chừ gió đông

Hỏi lòng mình có chịu không

Người cho lò sưởi...

                                Chăm bông nở vàng


Gật đầu là đón xuân sang

Hoa hồng 🌹 hoa cúc 🌼 hân hoan vui đùa

Băng đông cũng phải chào thua

Cớ sao cứ đứng chịu mưa một mình? 


Vì ai cửa đóng cài đinh?

Cớ sao làm tội làm tình cái thân

Bước ra gió mới sẽ gần

Nắng choàng cho ấm lựa lần nghĩ suy?


Hồng Duyên

ĐƠN THÂN




Lạnh lùng trở giấc đêm mưa

Mơ tay ai đó lỡ thừa sang đây

Mang theo hơi ấm cho đầy

Sưởi lòng giá buốt những ngày không anh


Gió giông sao cứ đoạn đành

Lạnh da lạnh thịt ướt cành hoa khô

Ấm sao áo vải quần thô

Ước tay ai đó hồ đồ gửi sang


Mưa mùa cố chấp đi ngang

Cánh đồng đang lúa 🌾 sao an gió lùa

Giá như có cái ô thừa

Che lòng bớt lạnh ấm vừa cái thân


Ngỡ thời duyên đoạn bất cần

Cô đơn bóng lẻ quen dần bao năm

Mưa ào một cái khấn thầm

Cái chăn có bạn gối nằm có đôi.


Hồng Duyên

NẾU ANH VỀ




Nếu anh về nắm thêm một bàn tay

Cho hết đó!

Tháng ngày không hạnh phúc

Giọt nước mắt bảy năm trời túc trực

Trả một lần để dứt nợ phu thê


Nếu anh đi không hẹn lúc quay về

Ngôi nhà ấy bộn bề bao cỏ dại

Cửa khép hờ gió len vào bếp trái

Tàn cây sau nhà trải lớp rêu phong 


Nếu anh về mang cả khối băng đông

Hãy ướp lạnh nỗi lòng đang rực cháy

Thanh xuân ngắn tuổi đời đừng ngược đãi

Hết thương rồi cũng phải nói nghe hông?


Nếu anh về hai bóng bước song song

Tôi cổ vũ chẳng để lòng ghen tỵ

Đời mạc pháp xóa tan màn chân lí

Nợ duyên này tôi bố thí cho xong.


HD

MỘT MÌNH




Trăm năm một giấc cũng rồi

Mà sao lòng cứ bồi hồi mưa xuân

Áo xanh áo tím thấy cưng

Mà sao lữ khách chưa dừng chân qua


Mùa thu gợi nhớ người xa

Nhớ con sóng nhỏ ngân nga thơ tình

Nhớ người hữu ý...

                             Nhớ mình...

Tiếng cười câu lẩy còn in bóng này


Dư âm không rượu mà say

Không men mà cứ ngất ngây mơ màng

Ta mơ nhặt được tình lang

Để hồn khỏi bước lang thang tìm người


Trần gian như cuộc dạo chơi

Mà sao trầm uất khó lời phân bua

Cô đơn không muốn nhận bừa

Mà sao cứ mãi dây dưa một mình


Hồng Duyên

CHO EM MỘT NỬA




Cho em một chút bình yên

Nửa tay gối nửa cái duyên vợ chồng

Nửa tay che nốt long đong

Che mưa che gió quạt nồng cho nhau


Cho em một chút ngọt ngào

Nêm vào câu nói chữa đau tâm hồn

Cho em một nửa nghe hôn

Đi đứng nằm ngồi để ôn chuyện mình


Nửa thôi một nửa ân tình

Nửa còn gửi lại giữ gìn cho thanh

Nửa thôi một nửa ngày xanh

Cho em cả nốt an lành ngày sau


Đã qua một nửa ngày đau

Nửa còn lại đó dạt dào yêu thương 

Nửa thôi đủ đến vô thường

Cho em trọn vẹn khiêm nhường của anh.


Hồng Duyên

KIẾP NGƯỜI




Khổ qua ngoài đắng trong thanh

Trông như hiền dịu rất đanh với đời

Mưa chiều giặt lá mồng tơi

Sao không giặt được buồn rơi mắt này


Đêm rằm ngỡ nguyệt rong chơi

Tưởng bông bí đỏ lả lơi gió ngàn

Tưởng người hết kiếp lầm than

Ngờ đâu gió dậy đập tan yên bình


Cỏ kia rối sợi hết xinh

Một đàn bướm nhỏ 🦋 quên mình bay cao

Bão giông ập đến liệng chao

Ngưỡng cầu ai thấu làm sao an đời?


Nụ hồng 🌹 nát cánh giữa trời 

Nẩy mầm sự sống rạng ngời hoa sen

Niềm tin bổng chốc hóa đèn

Theo dòng nhật nguyệt mà chen kiếp người 


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2024

TA ĐÃ VỀ






Lâu rồi mới trở lại thăm nhà

Vắng vẻ hoang sơ một góc hoa

Chữ nghĩa rong rêu đầy bụi bám

Tơ tình nhạt mất bạn đi xa


Dọn dẹp tân trang lại mái nhà

Ngôn tình lãng mạn quyện thi ca

Hoa sen lấp lánh hồng khai sắc

Nhắn gửi bạn về họa xướng nha


Nhân ảnh lưu mờ dáng thướt tha

Tình xưa nghĩa cũ vội phôi pha

Trăng non đã ngủ đâu tình khuyết

Gặp gỡ chưa lần nhớ diết da


Gởi gắm thu ơi chớ vội qua

Lá xanh vẫn thắm buổi chiều tà

Ngôi nhà mở cửa chờ ai tới

Sưởi ấm lòng ta buốt giá nà


Hồng Duyên

CÔ ĐƠN




Ta khát ân tình ai khát ta?

Sông sâu gợn sóng giấu thôi mà

Nào ai khắc chữ cho bia mộ

Thác bởi một mình phải xót xa


Trở giấc nhìn quanh một nếp nhà

Không gian vắng lặng chỉ mình ta

Cái chăn chửa ấm nghe lòng lạnh

Ước được vòng tay khẽ chạm qua


Ta cũng như người có thịt da

Có tim thổn thức thích yêu mà

Thèm lời dỗ ngọt từ ai đó

Lãng mạn ngôn tình đẹp tựa hoa


Ta sợ cô đơn chẳng sợ già

Sợ người bỏ mặc tuổi xuân qua

Đêm nằm tưởng nhớ người quân tử

Sao chẳng đến đây thưởng nguyệt trà


Hồng Duyên

ĐỐ ANH




Đố anh sao sóng rì rào

Không diêm mà lửa thì thào bùng lên?

Đố anh nói được cái tên

Làm cho bọt biển dập dềnh nhớ mong


Đố anh sao má em hồng

Sao trăng không ngủ?

Sao lòng em thương?

Đố anh mắt biếc có vương

Tay ai có nắm trên đường phong ba?


Đố anh thu có sợ già

Giao mùa luân chuyển chung nhà hay không? 

Hỏi anh

Kèo cột sợ đông ?

Anh có sợ lạnh ngã lòng sang đây!


Vai em cho mượn tựa này

Đừng lo gió chướng đừng say dốc đời

Cho vay hai tiếng " mình ơi"

Trăm năm lấy cả vốn lời được không?


Hồng Duyên

ĐI ĐI ANH




Tắt nắng

               Lòng em cũng nguội dần

Người đi mấy bận đã quen chân

Đường mòn lỗi cũ xin mời bước

Bậu ở quê nhà quét sạch sân


Níu giữ thu tàn cành mụt nát

Làm sao đủ mát mảnh tình chân

Thôi nhé!

Người đi theo cõi mộng

Ta ở cùng con.....

                       Sóng nhấp nhô


Đôi khi trời đất cũng hồ đồ

Vừa mưa....

                 Lại nắng....

                                Hong khô nỗi lòng

Đi luôn đi anh...

                       Đổ chi thác nước ướt dòng tâm tư?


Thế đời có luật bù trừ

Cửa này đóng lại có khi lại dư nụ cười


Hồng Duyên 

NẾU ĐƯỢC





Nếu được cho xin một chút hương

Mùi thơm tỏa ngát cả con đường 

Tình người thắm lại thương nhau nhé

Giữ nghĩa vuông tròn  tỏa bốn phương


Nếu được che dùm tránh đoạn trường 

Che mưa bão lớn ướt người thương

Che nhà thiếu cột lo xiêu quẹo

Mái lá đơn sơ chẳng chốn nương


Nếu được đừng làm khách thập phương 

Dừng chân nghỉ trọ lỡ trên đường 

Sương dày lạnh lắm đây lò sưởi

Hơi ấm đơn thuần một chữ thương 


Nếu được cầm tay hẹn trước gương 

Trăm năm tóc bạc trọn can thường

Chăm nhau lúc trẻ khi già yếu

Một bước không rời mới đúng thương!.


Hồng Duyên

ĐAU




Ta sống cho ai một đời vất vả? 

Nhoẻn miệng cười nó lạ tuổi hoàng hôn

Cây không hoa cũng hóa đá vô hồn

Nhiêu đau đớn đổ dồn về góc khuất


Cơn bão lớn triệu người đau lồng ngực

Ta thẩn thờ cũng rưng rức niềm riêng

Than với ai?

                   Với bấy nỗi ưu phiền

Trong thiên hạ đang nghiên mình tưởng niệm 


Vầng vũ bão hàng trăm người chưa đếm

Dưới đầm lầy...

                      Đất đá liệm phơi thây

Sập cầu...

              Trôi theo lũ...

                                  Mắt mũi cay

Ôi dân tộc!

                 Ngày tang thương mất mát


Thương nhân loại...

                   Thương mình...

                              Tim tan nát

Nghẹn trong lòng chua chát kiếp nhân sinh

....

Hồng Duyên

DÁNG THU

Hồng Duyên 



Khẽ thôi anh!

Để chiếc lá vàng rơi

Áo màu tím trong dáng người ảo mộng

Nhưng xinh lắm những dòng thơ như sóng

Ta lắng nghe...

Ôi tiếng vọng nhân tình


Anh thấy không ?

Ngày luôn gánh bình minh

Chiếc lăng kính anh giữ gìn chi nữa

Màu đỏ thắm phơi mình trên nắng lửa

Chút ngọt ngào liễu tựa cửa ngắm thu


Đất ôm trời

Sao anh phải tương tư

Rồi trăn trở tự ru mình vào mộng

Em không biết anh sợ lòng em trống

Hái trăng thề lấp rỗng chỗ chưa anh


Anh lấy gì để giặt đám mây xanh

Vẹt làn nước mong manh đùa gợn sóng

Để em đứng tạo dáng cùng với bóng

Mùa tuy buồn nhưng hâm nóng tình thu


Hồng Duyên

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2024

LỠ DUYÊN




Tình này gởi gió cuốn đi

Vượt ngàn hải lí thầm thì em thương

Tay che nửa miệng soi gương

Chờ nhau thêm nửa đoạn đường hoàng hôn


Bức tranh ai họa không hồn?

Bao nhiêu nỗi nhớ đổ dồn phương xa

Lỡ tay vẫy chiếc thuyền hoa

Ngược dòng nước chảy ngọc ngà vỡ tan


Hỏi ai muốn đóa hoa tàn?

Nhạt hương phai sắc lỡ làng kiếp duyên

Sông sâu nước chảy đò nghiêng 

Bao nhiêu thương nhớ ngược miền xót xa


Hẹn nhau từ thuở như hoa

Hoàng hôn đổ bộ chưa là của nhau

Nắng hanh làm héo cuống cau

Trầu xanh bưng tráp người sau mất rồi


Hồng Duyên

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2024

CÁI HẸN HOÀNG HÔN

 



Gác trọ đêm dài lạnh lẽo không?

Mà nghe gió thổi tựa như đông

Anh ơi nguyệt khuyết không người nhớ

Diễm lệ ngôn tình lỡ bẻ cong


Chức nữ ngưu lang vẫn một lòng

Mà sao tháng bảy chẳng ai mong?

Anh về nối sợ tơ hồng cũ

Em ngắm bóng mình dưới dòng sông


Lẻ bóng thời gian nhạt độ nồng

Người xa có thấp thỏm chờ mong?

Cành khô sưởi lại hồng bếp lửa

Mấy chốc tình mình tựa pháo bông


Cái hẹn hoàng hôn xóa tuyết đông

Mặc thêm áo mới ngắm cầu vồng

Đan tay kể chuyện ngày xa cách

Mấy chục năm dài có nhớ không? 


Hồng Duyên

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2024

MỘNG DU




Thấy anh em đứng ngại ngần

Sợ trời chuyển gió cuốn phăng về trời

Sợ trăng rơi đáy cá xơi

Sợ mùa lỗi hẹn anh rời sân ga


Có thương nói với người ta

Đừng để cành liễu tóc pha hai màu

Đừng để nắng sớm úa rau

Đừng để con cá thì thào mắc câu


Thả chi sợi chỉ ao sâu?

Rồi chờ nước lớn rồi rầu rồi than?

Tơ lòng ngân mấy phím đàn

Du dương âm hưởng bạc ngàn thương mong


Mộng du qua mấy cánh đồng

Con gà nó gáy báo ông Mặt Trời 

Cô kia chèo chống ngoài khơi

Bình minh chót vót 

                            Buông lơi điệu hò


Hồng Duyên