Gió giông trôi mất nửa đời
Còn đây một nửa vốn lời thanh xuân
Mưa buồn trầm mặc không ngân
Nắng cười toe toét giả chân với trời
Mệt rồi! Ai gọi " mình ơi"
Để em tỉnh giấc xa rời cô đơn
Tìm ai dỗ được cái hờn
So dây nắn phím nhịp đờn du dương?
Sao anh không phải thái dương?
Không là cái cột em nương bóng mình
Anh không cổ thụ....
Sân đình....
Mỏi chân em cố...sập sình em lê....
Mệt rồi! Không nẻo quay về
Chùng chân phải ráng....
Bốn bề chông gai
Ngẫm đời rồi lại buồn thay
Đàn bà một kiếp chẳng ai giống mình
Sống thì cố vẹn nghĩa tình
Đau thì tự chịu...
Lệ mình...
Mình rơi.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét