Ta sống cho ai một đời vất vả?
Nhoẻn miệng cười nó lạ tuổi hoàng hôn
Cây không hoa cũng hóa đá vô hồn
Nhiêu đau đớn đổ dồn về góc khuất
Cơn bão lớn triệu người đau lồng ngực
Ta thẩn thờ cũng rưng rức niềm riêng
Than với ai?
Với bấy nỗi ưu phiền
Trong thiên hạ đang nghiên mình tưởng niệm
Vầng vũ bão hàng trăm người chưa đếm
Dưới đầm lầy...
Đất đá liệm phơi thây
Sập cầu...
Trôi theo lũ...
Mắt mũi cay
Ôi dân tộc!
Ngày tang thương mất mát
Thương nhân loại...
Thương mình...
Tim tan nát
Nghẹn trong lòng chua chát kiếp nhân sinh
....
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét