Cho em một chút bình an
Giữa đồi không nắng không mang ưu sầu
Không yêu say đắm tình sâu
Không thương không nhớ cái câu chung tình
Giả như sóng có lặng thinh
Cho em một chút an bình không anh
Mưa rơi ướt chiếc lá xanh
Cho em được trú mái tranh chính mình
Cà phê một tách bình minh
Ngắm dòng sông chảy hoa xinh trên cành
Bồ câu tung cánh an lành
Cho em một chút như tranh giữa đời
Chán rồi tiếng gọi " mình ơi"
Như giông như bão như trời phong ba
Chi bằng ta với mình ta
Dù không hạnh phúc nhưng mà bình an.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét