Hồng Duyên |
Khẽ thôi anh!
Để chiếc lá vàng rơi
Áo màu tím trong dáng người ảo mộng
Nhưng xinh lắm những dòng thơ như sóng
Ta lắng nghe...
Ôi tiếng vọng nhân tình
Anh thấy không ?
Ngày luôn gánh bình minh
Chiếc lăng kính anh giữ gìn chi nữa
Màu đỏ thắm phơi mình trên nắng lửa
Chút ngọt ngào liễu tựa cửa ngắm thu
Đất ôm trời
Sao anh phải tương tư
Rồi trăn trở tự ru mình vào mộng
Em không biết anh sợ lòng em trống
Hái trăng thề lấp rỗng chỗ chưa anh
Anh lấy gì để giặt đám mây xanh
Vẹt làn nước mong manh đùa gợn sóng
Để em đứng tạo dáng cùng với bóng
Mùa tuy buồn nhưng hâm nóng tình thu
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét