Nước mắt nào còn đọng lại mi cong?
Sự chịu đựng cứ tuôn theo dòng chảy
Đã quá đủ cho tình người khôn dại
Cười một lần rồi mãi mãi lạ xa
Có bao giờ người nghĩ đến cho ta?
Những vất vả gồng gánh qua ngày tháng
Sống lặng lẽ như nương nhờ tị nạn
Chỉ biết cười rồi lãng tránh cho xong
Ta với người cộng mãi cũng thành không
Hết duyên nợ nên lòng quên oán trách
Đau lắm chứ nhưng thôi lau cho sạch
Bụi cuộc đời như thử thách đã qua
Biết nói gì những năm tháng xót xa
Tim chảy máu làn da không lành lặn
Xin khép lại không khuyên mình cố gắng
Quá đủ rồi không vết cắn mà đau.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét