Sáng nay trời mát trong lành
Mà em như chiếc vải đanh cũ mèm
Cỏ cây ngước mắt nhìn em
Cái chân em bước mè nhem mệt nhoài
Sáng nay mới sáng nay thôi
Phố thành nhộn nhịp đã ngồi bún xôi
Còn em lững thững thả trôi
Đi trong vô thức dạy môi mĩm cười
Thế gian là cuộc dạo chơi?
Mà sao nó mệt...
Trời ơi chữ tiền
Không gian tĩnh lặng cũng điên
Theo dòng suy nghĩ mặc nhiên lại cười
Mệt rồi cho phép nghỉ ngơi
Non xanh nước biếc ra khơi một mình
Uổng công chăm sóc cho xinh
Chọn nhầm quân tử muôn nghĩn nỗi lo
Cười thôi...!
Nhoẻn miệng giả đò
Tứ tuần điềm tĩnh buồn xo cũng cười
...............
........................
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét