Trăm năm dỗ giấc một lần
Thiên thu cách trở người gần hóa xa
Cỏ cây mặc niệm xót xa
Một vành khăn trắng Di đà thiện tâm
Tây phương ở chỗ em nằm
Lòng em cực lạc còn tầm đâu xa?
Tòa sen ngự ở quanh nhà
Tâm em Bồ Tát...
Thứ tha lỗi người
Ai nói chi cũng mĩm cười
Dù cay sóng mũi chẳng lời phân minh
Ừ ơi rồi cứ làm thinh
Nhìn vòm mây trắng thấy hình Quán Âm
Sân si cũng một chỗ nằm
Nấm tro của đất hương trầm của ai?
Thế gian tạm bợ hình hài
Sống cho tròn nghĩa dù cay mắt mình
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét