Trăm năm một giấc cũng rồi
Mà sao lòng cứ bồi hồi mưa xuân
Áo xanh áo tím thấy cưng
Mà sao lữ khách chưa dừng chân qua
Mùa thu gợi nhớ người xa
Nhớ con sóng nhỏ ngân nga thơ tình
Nhớ người hữu ý...
Nhớ mình...
Tiếng cười câu lẩy còn in bóng này
Dư âm không rượu mà say
Không men mà cứ ngất ngây mơ màng
Ta mơ nhặt được tình lang
Để hồn khỏi bước lang thang tìm người
Trần gian như cuộc dạo chơi
Mà sao trầm uất khó lời phân bua
Cô đơn không muốn nhận bừa
Mà sao cứ mãi dây dưa một mình
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét