Thoảng đâu nghe nốt nhạc buồn
Ưu tư lắng đọng vỡ tuồng chia xa
Vắng tàu còn có sân ga
Mà sao vẫn thấy xót xa đi về
Lạnh lùng mấy dải sơn khê
Nghe như buốt giá não nề đơn côi
Đường xa khúc khuỷu núi đồi
Rong rêu trơn trợt mình tôi với mình
Biển to nước gợn sóng kình
Bơi sao cho đặng tuyến trình hóa công
Bao lần nước mắt thành sông
Chảy dọc đường thủy mê công cuộn trào
Lập thu vóc dáng hanh hao
Trơ cành vẫn đứng chịu đau theo mùa
Ân tình ai mắc võng đưa
Ru tôi sớm tối về trưa một mình.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét