Cuối xuống nắm tay anh giữa trời lộng gió
Nghe thì thầm hồn đá gọi tri âm
Mùa lỗi hẹn để con tằm không kén
Ai vô tình?
Ai vun vén yêu thương?
Đứng giữa biển không chỗ dựa nương
Mặc áo giáp em tránh hình viên đạn
Anh mua không em bán?
Tất cả nỗi niềm từ quá vãng đến nay.
Trăng rơi xuống biển....
Lệ u hoài
Làn sóng nhấp nhô nằm dài trên bãi cát
Chiều dài tình thương ai có thể đo đạt?
Dòng sông cuộn mình nhìn thác nước ra đại dương
Nếu có thể thu ơi cho ta mượn chiếc gương
Cây trơ cành vẫn kiên cường hứng gió
Những điều nghịch lí nó luôn nhiều tuổi thọ
Cố gồng mình....
Để cầm cọ vẽ bình mình
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét