Cứ vậy em đi giữa lòng thành phố muộn
Chút thẩn thờ
Một chút nhớ nhung
Em cười chưa ánh đèn sáng đến vô cùng
Công viên bật khóc chùn chân em cứ bước
Cái nét đoan trinh em giấu được bóng đêm
Lòng rưng rức
Thành phố chìm vào giấc mộng
Vài ba chiếc xe còn lóng ngóng trên đường
Em vẫn bước như kiểu vô thường mặc kệ
Nghe trăng hỏi em giật mình khựng lại
Mười lăm à?
Đâu hay nàng nguyệt đang soi bóng
Tưởng ánh đèn sáng lồng lộng đêm thu
Chào chị nhé!
Ánh trăng đáp trả bằng cái gật đầu
Em bước tiếp chìm sâu vào suy nghĩ
Vài ba chị lao công bắt đầu ngày mới
Thời gian đâu có chờ đợi
Nơi cuối con đường sẽ tới nhà em.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét