Em ngước mặt đón hoàng hôn vội vã
Mái tóc đen cũng buồn bã phai màu
Ghét với thương cứ mãi bận lòng nhau
Qua năm tháng không câu chào tiếng hỏi
Giận cơn bão nên khối đông hờn dỗi
Quyết bão hòa hết bấy thỏi nam châm
Mặc cho xuân đang dẫn lối âm thầm
Hoa rón rén nẩy mầm trong cái rét
Mùa vội đến rồi đi như tia sét
Tiếng nói cười...
Gào thét giữa cuồng phong
Vẫn tĩnh như không nhuộm bụi trong lòng
Phô cái đẹp mặc đáy sông dậy sóng
Xuân thì quá nửa hoàng hôn ngã bóng
Nước lớn ròng có quan trọng chi đâu?
Em với anh có sống đến bạc đầu
Cũng không biết mùa xuân màu gì nhỉ?
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét