GIẢ TRÂN
Một tách trà không đủ vị bay hương
Anh nói được lời thương em cũng nói
Chẳng cần biết lời thật hay gian dối
Câu ngôn tình đâu chỉ mỗi môi anh
Em mĩm cười...
Soi bóng nước trong xanh
Nhấp nhô sóng chợt biến thành bão tố
Con chim én không kịp bay về tổ
Mất ngôi nhà mất luôn chỗ bình yên
Anh mãi khen người lạ ấy thật duyên
Ngắm môi mắt ngoan hiền như cô Tấm
Đôi tay đẹp cho anh xin được nắm
Dành nửa đời say đắm với tình nhân
Lời ngọt ngào sao lại thấy giả trân?
Câu nói đó đôi lần em cũng nói
Chút sáo rỗng xin anh đừng bực bội
Yêu thương gì ở giữa khối băng đông
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét