Tôi đứng đó chưa khóc sao đầy lệ?
Mấy hôm rồi mưa kể chuyện bão giông
Tôi chỉ cười không thể chút động lòng
Hồn chết lặng nhìn đồi thông tắt thở
Không tả được nỗi đau hoài trăn trở
Của riêng mình...
Nhịp sống vỡ người dân
Nếu khi xưa tôi ước chết một lần
Để họ sống vì người thân cần có
Đời ngộ lắm làm mẹ nhiều cái khó
Tham sống dai ở trọ lại trần gian
Sợ con mình mồ côi kiếp gian nan
Sợ đói rách sợ lầm than cơ cực
Giọt nước mắt lăn dài nằm thao thức
Nỗi đau nào cũng nức nở như nhau
Thương con...
Thương mình...
Thương họ làm sao
Được sống cũng lệ trào trên mi mắt
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét