Muốn yêu sợ đó nhận lời
Muốn thương cũng sợ quấn đời cùng ai
Đêm đêm buông tiếng thở dài
Sợ người nghe được lại hoài công theo
Yêu ai nào phải sợ nghèo
Chỉ lo giếng cạn mái chèo đứt dây
Ruộng thơ nước lũ dâng đầy
Hụt chân em sợ thơ bay theo người
Anh à xin chớ buông lời...
Con ong xây tổ cũng dời mọi nơi
Đời người như cái giếng khơi
Lúc thì tràn mộng lúc vơi đáy lòng
Thương yêu kết mối vợ chồng
Trăm năm thay đổi mấy dòng nợ duyên
Đổi thay không phải lời nguyền
Nhưng ai nào biết "chính chuyên" mất còn?
Nói vui ai cũng bảo oan
Lục tìm nhân thế ai tròn thủy chung?
Trống kèn giục giã đập khung
Trái tim thoi thóp cũng lùng "tình nhân"
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét