Khi em giận anh nào đâu có biết
Khen em ngoan anh thương thiệt là thương
Em đâu cần anh dỗ ngọt…chán trường
Lại khen mãi em dường như hiểu chuyện
Em hờn mát không huyên thuyên như trước
Không tiếng cười để được nắm con tim
Đêm ngủ ngon hổng thèm chạy đi tìm
Không chờ đợi mỗi đêm về chọc phá
Em giận đó đâu có gì là lạ
Em vô tình hay anh quá vô tâm
Chớ trách em rồi tủi phận âm thầm
Hổng thèm nói dẫu mưa dằm ướt đất
Ghét anh quá người ta đang giận thật
Sao anh cười bắt máy gọi tĩnh queo
Biết lắm mà em đâu có thèm trèo
Em bỏ mặc…anh làm eo thấy ghét !
Hồng Duyên
25/06/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét