Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở
Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt
Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo
Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng
Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi
Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ
"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!
Hồng Duyên
24/06/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét