Anh hỏi em sao ngày ấy không đùa?
Sao im lặng mỗi lần đi dã ngoại
Mình anh nói em dường như ái ngại
Chỉ mỉm cười làm anh phải quan tâm
Em thật hiền không tinh nghịch…anh lầm
Quá nhí nhảnh mà lặng thầm không nói
Giờ phá phách nên anh theo em hỏi
Sao trước kia em quá đổi hiền ngoan
Đi bên anh em hổng có vội vàng
Thích im lặng nhìn hàng mi lả lướt
Và rất thích tính anh luôn hài hước
Em mỉm cười và ước được…lên ngôi
Anh vô tình nên không biết ấy thôi
Em nhen lửa nhưng không đòi…đáp trả
Em thế đó không có gì vội vã
Khi anh cười em đã trọn niềm vui
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét