Đất sinh cây tình anh trổ hoa thơ
Mưa giăng lối em chờ ai trong hạ?
Một cái vấp biết lấy gì để vá
Nụ cười anh có thể mạ vết đau?
Anh ghim chi nỗi nhớ quá ngọt ngào
Em khóa cửa dựng rào nhưng chưa vội
Nghe thấp thoáng hơi tình anh nóng hổi
Em hé rào mà khắc khoải tim son
Anh đừng chê nhà em lối cũ mòn
Trách cô gái đã không còn chung thủy
Đem thơ gả đi qua cầu không lí
Đã thật thương đâu nghĩ chuyện xa xôi
Nào trách anh
Nhưng buồn phận đời "tôi"
Câu thương nhớ để trôi vào dĩ vãng
Anh mãi thẹn làm mất đi nguồn sáng
Em tắt đèn anh quờ quạng tìm thơ
Không muốn đâu
Để anh lạc hướng mơ
Nhưng giận lắm
Nên hững hờ quay mặt
Em vẫn biết anh nhìn ra sự thật
Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét