TẢN BỘ VÀO HỒN
Giọt sương sớm đọng lại trên vai nhỏ
Khoác áo mùa làm khách trọ tình yêu
Người của thơ đang cuốc đất dựng lều
Cắm cộc nhớ để chiều chiều ra ngắm
Gieo hạt giống nghìn năm chưa chắc nở
Vun hạt tình cho đỡ nhớ thương ai
Mỗi giao mùa thường buông tiếng thở dài
Bởi đâu biết ai là người chiếm ngự?
Anh đã hứa một lời yêu luôn giữ
Vẫn đắng lòng lưu trữ những niềm riêng
Ngắm dòng sông gờn gợn dưới mạng thuyền
Nghe nức nở tình duyên đang ấp ủ
Sóng giận dỗi đang len vào tạm trú
Mạch hờn ghen như thác lũ tràn vào
Nhưng bên anh vẫn khe khẽ ngọt ngào
Cho tất cả những lời nào êm ái..
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét