Trên bến ân tình nốt nhạc rơi
Dây tơ đứt đoạn phím không lời
Vẽ trăng nước vẽ người tri kĩ
Quên vẽ người thương nắm chẳng rời
Ta bước nhân gian đoạn khúc buồn
Kịch đời sân khấu diễn như chuông
Cung sầu lặng lẽ dâng đầy mắt
Câu chữ ngôn tình chỉ nói suông
Ánh mắt giao nhau cõi tạm này
Xin cho ta khất sợ men say
Lời yêu tựa gió ai mà nhớ?
Hẹn biển thề sông khóc vạn ngày
Bốn sáu bánh chưng đủ đắng cay
Hoàng hôn để đón nắng ban mai
Chân chim chữa chạm còn xuân sắc
Mãi bận yêu mình hỏng đổi thay
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét