THƠ 2011


Hồi ức !!

Đêm tàn canh sưởi lại một mối sầu 
Ngoài vườn lã chã những giọt mưa ngâu 
Tình quân tri kỉ khách sầu lữ thứ 
Mộng tri âm vạn cổ gọi tên lầm 

Xa xăm một bóng hương trầm ngun ngút 
Thỉnh thoảng gió lay tình vụt thời gian 
Mộng tình lang ai gởi theo mây ngàn 
Một phút chạnh lòng man mác dạ mong

Theo gió, hương xưa chợt thoáng về
Hỏi người, còn có mộng si mê?
Tàn canh, bấc lụn, lòng xa xót
Thấp thoáng hồn ai bỗng tựa kề.

Ngàn năm một gói tình mê
Ái ân một cõi bấc về non tiên
Người đi biền biệt bóng thuyền
Ngàn con sóng nhỏ như điên xuân thì

Hoàng hôn ôm mối tình si
Bạc đầu thương nhớ họa mi khóc thầm
Tình lang ơi mộng xa xăm
Người đi lỡ bước ngàn năm biển chờ.

Hoatim


NGẬM NGÙI


Dẫu rằng núi đá phơi sương
Áo kia đã cũ đôi đường cách ngăn
Tình chung không lỗi chị Hằng
Bao nhiêu duyên ấy nguyệt tầm thủy chung

Phòng the mưa gió lạnh lùng
Cánh chim mỏi mệt vẫy vùng nơi nào
Thương cho một cánh hoa đào
Chàng ơi có biết trầu cau đem về

Hoatim




HÃY VỀ VỚI NHAU


Hôm qua em bổ trái cau
Mời anh với mẹ quệt vào chút vôi
Anh nhìn dạ em luyến thôi
Đỏ ừng đôi má hồng môi xuân thì

Liếc anh em cười mím chi
Mẹ bảo con gái nhu mì chút con
Tình xuân búi tóc vàng son
Tình anh chở hết trầu non đầu mùa

Cho dù cách trở trăng thưa
Trầu kia vẫn thắm cau xưa vẫn nồng
Hòa chung một khối tình trong
Duyên trần chín trái tơ hồng đợi nhau

Hoatim



THƯƠNG TỚI NGÀN SAU


Ngàn sau em sánh bên chàng
Duyên nồng bén rễ điệu đàng hay ghê
Trùng dương một ánh trăng thề
Em chàng một giấc say kề duyên yêu

Hoàng hôn ngả xế bóng chiều 
Soi trăng thấy dáng mình yêu với nàng
Ngàn năm chung mộng tình lang
Bạc đầu con sóng ôm ngàn nhớ thương

Chàng ơi mộng ấy soi gương 
Dù cho cách trở đôi đường cũng yêu
Một mai nắng sớm mưa chiều
Gìn lòng sắt đá nhạn kêu bạn tình

Một mai tóc trắng xinh xinh 
Một trăm tuổi nữa duyên mình sắt son
Mặc cho đá núi có mòn
Tình trăng với gió mãi còn luyến thương

Hoatim

GIỮ GÌN YÊU THƯƠNG


Gặp anh em mỉm môi cười
Chàng ơi chầm chậm luyến mười cái duyên
Đúng rồi em phận thuyền quyên
Nhưng yêu ai đó nên hiền ngây ngô

Dẫu cho sóng biển hải hồ 
Thuyền em lướt gió sóng xô không màng 
Trầu ơi hãy đến mời chàng 
Cho cau bén gót hồng nhan yêu người 

Hỏi anh anh chỉ mỉm cười 
Thì em cứ quệt cho tươi lá trầu 
Em về thức suốt canh thâu 
Ngẩn ngơ áo mới bạc đầu không xa 

Em thầm cảm ơn trời già 
Khéo se đúng mối hòa ca ân tình 
Chàng ơi chắc dạ đinh ninh 
Quạt nồng ấp lạnh chung tình nhé anh.

Hoatim

CẢM ƠN TÌNH CHUNG


Mỗi đêm em thắp đèn trời
Cầu cho duyên nợ trọn đời bên nhau 
Gió đưa lấp lánh đèn màu 
Tình đây với đó ngàn sau không dời 

Trăng buồn rủ bạn sang chơi 
Lắc đầu em bảo gió hời hổng cho 
Thương anh em cắm một đò 
Tròng trành sóng cả chớ đo tấc lòng 

Đêm buồn gối lẻ ở không 
Con nhạn nó trách đạo đồng làm chi 
Mím môi em lại cười khì 
Yêu chồng em phải giữ uy cho chàng 

Du dương mấy phím tơ đàn 
Ngân câu hẹn ước tình lang em chờ 
Mượn gió gửi chút tình thơ 
Gìn lòng chung thủy khúc mơ tao phùng. 

Hoatim

GIỮ HƯƠNG


Trầm hương em cất một nhà
Mạ xanh để đó lụa là giấu luôn 
Khi nào nắng tụ mưa nguồn 
Làm duyên phận gái với buồng cau xanh 

Chợ đông một thúng cam sành 
Lắc đầu em nói thua anh ở nhà 
Trai hùng giữa chợ đông ba 
Thẹn thùng em nói chồng ta thân phàm 

Đàn ông giữa chợ không ham 
Tùng quân em đó tứ tam em gìn 
Mặc đời dùi dập hoa xinh 
Cam lòng phận gái yêu mình mình ơi 

Một mai mưa gió cùng trời 
Cột nhà có ngã khó dời tình ta 
Cau non em chứa một nhà 
Trầu xanh em đựng chẳng già yêu thương. 

Hoatim

VẪN MỘT LÒNG THƯƠNG


Trốn mình một góc trời đông
Lấy cau đan sợi tơ hồng đợi anh
Tình này…
Chữ sắt son dành
Đợi ngày hội ngộ cơm canh cho chàng

Đêm buồn bưng một thúng trăng
Em treo đầu núi sáng ngần bước anh
Gom mây em kết chỉ mành
Đan xong chiếc áo mộng lành đôi ta

Nào đâu em thích lụa là
Tài sản em đó, món quà tình anh
Gió xuân dìu dịu trong lành
Thương người gắn kết để dành mơ chung

Một mai biển giận bão bùng
Nhớ gìn lòng sắt ta cùng lướt qua
Trầu cau duyên thắm mặn mà
Trăm năm vẫn đẹp đậm đà ái ân 

Hoatim

MẶN NỒNG ÁI ÂN



Nhớ anh em gối tay nằm
Trời tây một góc xa xăm bóng chàng 
Tình lang ơi hỡi tình lang 
Mưa đêm gối chiếc ngỡ ngàng tay ôm 

Bao giờ nắng hạn mưa dồn 
Tình không biên giới nụ hôn say nồng 
Anh ơi nỗi nhớ đêm đông 
Xin người thấu hiểu…đợi trông anh về 

Dòng sông con nước tình quê 
So dây nắn phím giữ thề tào khang
Trời tây xa cách mộng ngàn 
Đã thương nguyện giữ lời vàng cho nhau 

Quệt vôi thắm với trầu cau 
Thắt duyên mình với má đào nhé anh 
Hạ qua thu đến duyên lành 
Cầm tay cho thỏa xuân xanh đợi chờ.

Hoatim

ĐỢI ANH VỀ


Đợi anh đem đến rổ trầu
Quệt cho vôi thắm, bắc cầu nợ duyên
Anh ơi lỡ kiếp thuyền quyên
Ôm trăng đợi gió giấc chìm trong mơ

Ngàn năm em vẫn cứ chờ
Người nơi viễn xứ tiếng thơ chung tình
Trời tây anh hãy vững tin
Một lời nguyện ước nghìn năm không dời

Nhạn buồn nhạn gọi mình ơi
Bôn ba đất khách rã rời đôi chân
Đợi anh xin hãy một lần
Trăm năm tóc bạc tim gần bên em

Hoàng hôn chiếu xuống bóng thềm
Tình lang ơi hỡi hãy têm trầu vàng
Tình em quyện khối tim chàng
Cho hai nỗi nhớ buộc ràng thành đôi

Hoatim

HẸN NHAU


Một lần em hứa đợi trông
Dù cho héo lá xuân hồng không phai
Dẫu cho mắt phượng mày ngài
Xuân xanh lấy mất tình này vẫn yêu

Đợi anh em nhớ thật nhiều
Môi nồng đỏ thắm chắt chiu xuân tình
Anh ơi ngày ấy chúng mình…
Vòng tay ấm áp lửa tình ngút ngây

Bây giờ dư âm còn đây
Nhen con lửa nhỏ rạng đầy môi hôn
Chiều thu nắng gió cùng thôn
Ấp e dáng liễu để hồn bên anh

Đợi anh dẫu trăng bung vành
Tình em vẫn vẹn duyên lành anh ơi
Dù xa cuối đất cùng trời
Tình đây em giữ trọn đời không phai

Hoatim

MẶN NỒNG LỬA YÊU 

Anh ơi con nhạn kêu chiều
Mưa phùn thấm đất chắt chiu tình nồng
Em về anh đợi em không?
Vu quy áo đỏ tơ hồng thắm se

Ngồi buồn nghe thổi nhạc tre
Trời tây con nhạn lẻ loi bạn tình
Đêm về ôm chút mộng xinh
Dệt câu chung thủy nặng nghìn nhớ mong

Duyên tình như mớ bòng bong
Người tây kẻ bắc để lòng vướng tim
Bước chân lưu luyến nỗi niềm
Hoa cau rụng trắng trước thềm đợi anh

Đợi anh môi mắt sẵn dành
Trường yêu cất giữ gối dành một bên
Trầu cau ướp mãi còn xanh
Gội lên nỗi nhớ mộng lành nhớ nhau

Hoatim

ANH VỀ !!

Yêu anh em chẳng tính toan
Buồng cau non trái lòng son còn hoài
Mưa buồn nhỏ giọt lai rai
Em cười nói nhỏ nồng say tình nồng

Trở mình trong giấc đêm đông
Vắng anh chiếu mỏng lạc vòng tay ôm
Hoa kia còn vướng hương thơm
Anh sao bận bịu chê cơm ở nhà

Ra đường em vẫn kiêu sa
Người ta thì ngắm em mà làm ngơ
Bảo rằng gã ấy quá khờ
Lang quân ta có mi mơ dáng nào

Anh về quảy gánh buồng cau
Quyệt cho vôi thắm kẽm rào mở ra
Lá trầu đỏng đảnh thướt tha
Choàng tay anh bảo lụa là điệu ghê.

Hoatim

TÌNH ĐẸP

Tình ơi trầu hứa với cau
Sắt son có một má đào thuận ưng
Mỗi khi ngồi nhớ người dưng
Phong lưu ôi sợ…dĩa gừng cay cay

Cầu cho đẹp mối duyên hài
Người nam kẻ bắc tình say mướt tình
Gặp đây em đã thuận tình
Phong lưu cất hết chỉ mình với em

Trăng khuya soi sáng bức rèm
Đôi ta như thể hương men rượu nồng
Hoa nhường nguyệt thẹn như không
Bên anh đã có bóng hồng là em

Trời thanh gió thổi cay men
Quyện nhau như thể ánh đèn với tim…
Xa nhau mấy núi vẫn tìm
Tát cho biển cạn cất thêm mái nhà

Hoatim
TRĂNG GỌI NGƯỜI

Vườn thơ em ghé lời chào
Tao nhân thanh nhã anh hào phong lưu
Đêm về gối lẻ tương tư
Mộng em với mộng ậm ừ nhớ mong

Trăng khuya kết nối tơ hồng
Trăm năm quyện lấy…tình không đổi dời
Vườn hoa gió thổi tả tơi
Trái tim vẹn giữ một đời trung trinh

Nhớ mong dệt mối…ân tình
Gối ghen với gối bình minh réo người
Trời xuân một khóm hoa tươi
Anh ơi xin chớ buông lơi lạc mình

Mây mưa gió thổi chống kình
Tay em ôm nửa cái nhìn tri âm
Đêm về nỗi nhớ âm thầm
Tào khang em đợi ngàn năm chẳng dời

Hoatim

CUỐI TRỜI NHỚ THƯƠNG


Thủy chung em gối tay chàng
Nặng thương luyến ái bạt ngàn nhớ mong
Dã tràng xe cát biển đông
Em nơi biển bắc dõi trông tin chàng

Hoa thơm cất giữ tình lang
Mơ ôm gối mộng cung đàn ru êm
Thoảng đưa một khoảng trời đêm
Tiếng con sáo sậu nặng niềm tình quân

Mưa đêm một khúc lưng chừng
Cung đàn lỗi nhịp xin đừng so dây
Dù cho biển bắc trời tây
Cung tơ để sẵn trời mây hòa dùm

Nửa đêm gió lạnh mưa chùm
Giữ hoài một khối tình câm thế này
Thoảng nghe vó ngựa sang đây
Chàng ơi thiếp đợi cái ngày uyên ương.

Hoatim

NHÉ ANH


Chàng ơi xin chớ buồn chi
Bóng tùng thiếp nguyện khắc ghi trong lòng 
Xuân xanh đóng cả loan phòng 
Cái duyên gói lại cho chồng yên tâm 

Mưa đêm lỗi điệu cung trầm 
Nỉ non với gió biệt tăm bóng chàng 
Mượn thơ cất dáng hồng nhan 
Thướt tha một góc bàng hoàng thi nhân 

Giật mình tĩnh giấc xa xăm 
Chàng ơi em đợi gối nằm chung đôi 
Cau kia đợi sẵn trầu hôi 
Tình chung bén gót thêm vôi mặn nồng. 

Hoatim

TƯƠNG NGỘ ĐÃ GẦN


Lạnh lùng tiếng gọi người dưng
Phòng the cất giữ tùng quân yên lòng 
Hỡi người quân tử biết không 
Tình em một gói đạo đồng thủy chung 

Trăng treo trên đỉnh non trùng 
Dõi theo một bước não nùng nợ duyên 
Đã đành là phận thuyền quyên 
Thường tình đâu dễ thệ nguyền sang sông 

Bởi em là phận má hồng 
Tim chung một lối thương chồng nơi xa 
Dừng chân quan ải là nhà 
Tình em dựng lại thiết tha vòm trời 

Trầu xanh ai xé tả tơi 
Em đem ép lại mình mời mẹ cha 
Cau xanh lại chung một nhà 
Trầu non để sẵn mẹ già mớm thương 

Hoatim

TÌNH QUÂN


Vì anh em cất lược gương
Tình quân ôm mộng bốn phương trai hùng 
Bao đêm mưa gió lạnh lùng 
Dặn lòng anh sẽ về cùng nay mai 

Yêu đương để dành trúc mai 
Mình trong hẹn ước ngàn ngày nhớ mong 
Uyên ương nối nhịp tơ hồng 
Tùng quân ơi hỡi xa trông nơi nào 

Ô thước phá một lối rào 
Tình quân tri kỷ bên nhau trọn đời 
Tri âm chẳng đổi không dời 
Một mình mình với chung tình làm đôi 

Anh ơi tình không đơn côi 
Mình với ta luôn rạng ngời sắc xuân 
Ta với mình mộng buâng khuâng 
Yêu thương giữ lấy một lần thiên thu

Hoatim

NGỌT MỀM YÊU THƯƠNG


Đêm buồn tựa mấy vần đan
Khoan thai giữa bước trăng ngàn ái ân 
Thoảng nghe hơi thở rất gần 
Mình ơi gởi gió buộc lần đôi ta 

Giấu trong khóe mắt trời già 
Cảm lòng thương nhớ mặn mà dáng thu 
Vén qua một lớp mây mù 
Mình ơi ta gặp lửa tù trong tim 

Hỡi ai nhóm bếp trời đêm 
Choàng thân ôm nửa nỗi niềm khát khao 
Thì thầm gió hát rì rào 
Tình tang với mộng lao xao tim lòng 

Giật mình dừng gót đêm đông 
Chàng ơi sao đến mà không nói gì 
Anh rằng ôm giấc tình si 
Nhớ em môi mắt xuân thì… trong đêm. 

Hoatim

HỒN MỘNG


Ai đưa gió ấy lên trời
Đôi ta thăm thẳm biệt lời vắng nhau
Con cá nó quẩy bờ ao
Giận hờn ai lắm trăng sao lại chìm

Nỗi buồn cứ trở về đêm
Da diết nỗi nhớ bước thềm không anh
Lao xao gió thổi buông mành
Soi trong một bóng trăng thanh hao gầy

Anh ơi có thấu lòng này
Nhớ nhung một mớ nghe cay lệ hàng
Ôm gối nằm nhớ tình lang
Chăn đơn lạnh buốt nốt đàn rớt rơi

Nhặt cau cau rụng tả tơi
Nhớ thương réo rọi rối bời trong em
Nhẹ nhàng trong khoảng trời đêm
Xa xa thấp thoáng giấc đềm tình quân.

hoatim

SẼ GẦN TRONG NHAU


Đợi chàng cho hết tuổi trăng
Xa xăm biển bắc nhạn rằng chẳng quên
Yêu sao nỗi nhớ mông mênh
Cầu cho ai đó buộc mềm trong nhau

Chiều đêm gió thổi dạt dào
Tình trong vạn ý mà trao ân tình
Hoa thơm gửi tặng cho mình
Mình ơi nhớ giữ chung tình cùng em

Thời gian hoa trải lên thềm
Yêu đương buộc chặt trầu tiêm mặn nồng
Chàng ơi gió bấc đêm đông
Nhớ mong em gửi cho chồng nơi xa

Dù cho cách trở sơn hà
Mộng em gối mộng xuân qua không màng
Yêu thương ơi hỡi tình lang
Xin về hội ngộ muộn màng nhân duyên.

Hoatim

MỘNG ƯỚC THỎA ĐẦY


Nhớ anh trăng rũ ngàn ngày
Hoa kia chậm nở ngất ngây hương nồng
Lạnh lùng khép cửa đêm đông
Chờ người viễn xứ dạ bồng nhớ thương

Anh ơi muôn dặm tình trường
Sắt son em giữ lương duyên trùng phùng
Thoảng buồn một giấc mông lung
Nhớ ngày đưa tiễn chết cùng con tim

Anh đi mang theo nỗi niềm
Em ngồi mong đợi anh tiêm trầu vàng
Trầu cay mộng thắm hỡi chàng
Bến ngồi bến đợi nhịp đàn ngân vang

Tơ tình lắm mối muộn màng
Tim yêu không đổi nhịp nhàng cung thương
Anh ơi chút tình tơ vương
Thuyền về cập bến tỏ tường ái ân.

Hoatim

NHỚ !!

Sáng nay trời bổng đổ mưa
Em ngồi đếm giọt nhớ vừa rớt rơi
Tình ơi chảy ra biển đời
Con sông uống ngược đất trời vào tim

Xa anh em cố moi tìm
Bao nhiêu nỗi nhớ nhận chìm gió mưa
Rót lòng uống chút giọt thừa
Hôm qua sót lại ngọn dừa trao nghiêng

Xuân qua hạ đến làm duyên
Thu tàn đông rụng muộn phiền vào tim
Liễu đưa cành trúc ru hiền
Tình luôn nhượng bước thuyền quyên gói sầu

Bình minh ôm giọt mưa ngâu
Trăng sao không tỏ lắc đầu kêu than
Hoàng hôn cũng lệ chứa chan
Kéo rèm lại nhớ mắt chàng hôm nao.

Hoatim

KẾT VÒNG TIM YÊU !!

Một câu nghe mát dạ hờn
Tình tang trước gió tiếng đờn du dương
Anh ơi thương thiệt là thương
Giai ngẫu duyên thắm tân nương nguyệt nhường

Hoa cau hát tiếng du dương
Nhớ anh vẫn để thầm thương đợi chờ
Trầu ơi chớ có làm ngơ
Ta với anh bây giờ một đôi

Vôi kia tình đã quệt rồi
Ngổn ngang trăm mối bây giờ vui vui
Lời anh ngọt ngọt bùi bùi
Vì yêu em đợi cuối nơi trăng ngàn

Tim em quyện lấy hồn chàng
Tình em quyện lấy tân lang mời trà
Mâm cơm chén đũa một nhà
Vòng tay ân ái mặn mà trăm năm

Hoatim

YÊU HẾT MÌNH !!

Yêu nhau cau héo đem phơi
Vu quy một nắm em mời mẹ cha
Đôi ba chén rượu tách trà
Rước em một thể về nhà anh nghen

Yêu thì dạ hơi ghen ghen
Anh thương bỏ lỗi trống kèn rước dâu
Thắm duyên với một miếng trầu
Trăm năm giai ngẫu mình đâu đổi dời

Cho dù anh rách tả tơi
Vụng ăn vụng nói không dời cung thương
Em không nguyệt thẹn hoa nhường
Nhưng câu chung thủy vạn vương bạc đầu

Dù cho biển bắc mưa ngâu
Trời nam giông bão gật đầu vẫn yêu
Chòi tranh vách lá đìu hiu
Một câu nguyện ước thương nhiều không xa.

Hoatim

TRỌN TÌNH

Thương anh nhuộm sợi tơ màu
Em ngồi đan chỉ kiếp sau đượm tình
Yêu nhau bốn kiếp nhen mình
Nếu còn kiếp nữa chung tình trọn luôn

Cau xanh em hái nguyên buồng
Để dành ngoại quệt cho vuông cơi trầu
Anh ơi mưa nắng dãi dầu
Bên chàng có thiếp trọn câu đá vàng

Lang quân ơi hỡi tân lang
Một câu đã hứa kiếp ngàn bên nhau
Đừng đem vôi đổ lòng đau
Đừng quên hẹn ước trầu cau nghen chàng

Không như Chức Nữ Ngưu Lang
Yêu nhau đắng kiếp lỡ làng gặp nhau
Thơ tình Nguyệt Lãm suối giàu
Dẫu trong giông bão nhiệm màu tình ta

Hoatim

THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNH

Anh ơi có nhớ gì không
Một câu nguyện ước dặn lòng với nhau
Hứa nhau cho trầu bén cau
Xuân xanh tóc rối ràng nhau tuổi đời

Mắt trong thăm thẳm chìm nhau
Trái cau bổ nửa mở rào lói vô
Cảnh tiên thoát tục hởi hồ
Non cao núi lỡ sóng xô biển tình

Khe trong suối mát thoát tình
Từ Thức nán lại quên mình trần duyên
Ướm vào đôi má ghiền ghiền
Hương thơm ngây ngút người tiên cảnh phàm

Con cá nó nguẩy đuôi tham
Trăm năm nước bạc vẫn cam với lòng
Rối ren cái sợi chỉ hồng
Yêu nhau chung thể bưởi bồng…đừng nghen.

Hoatim

HAI THÔN GẶP NHAU

Lời anh nghe rộn tơ lòng
Đón thu khép lại mùa đông chìm vào
Tơ tình mở lối cho nhau
Cau xanh quyện lấy miếng trầu thắm duyên

Người nam kẻ bắc hai miền
Đông - tây lạc lối tim ghiền môi hôn
Đôi ta ở giữa hai thôn
Gặp nhau nhen lửa thổi cơm cùng nhà

Mặn nồng một cửa sơn hà
Tình tang với gió thiết tha mộng lòng
Tình đan một rỗ tơ hồng
Buộc tim hai mối đạo đồng vẹn nguyên

Anh ơi một dạ thề nguyền
Ôm tơ em gói người tiên thoát tình
Mình ơi đóng cửa trung trinh
Chỉ ta với nớ…chỉ mình với em

Hoatim

QUÁN VẮNG VƯỜN THƠ

vườn thơ điểm vắng hoa cau
dập dìu cánh bướm ước ao được trầu
thơ tình treo ngọn cây dâu
bướm thương bướm đến bắt cầu dùm coi

Hoatim





QUÁN VẮNG

Đi rồi biển bắc trời nam
Thương mong con nhạn cõi tham vườn tình
Đêm về đánh tiếng rung rinh
Trầu cau đổ hết vứt tình biển đông

Sáng vào bứng gốc tơ hồng
Đem phơi cho héo cạn lòng tao nhân
Ngắm trời xịt xám phong vân
Đàn cầm ai kéo nhịp tâm loạn tình

Hoa cau còn nở rất xinh
Bao nhiêu mộng ước làm thinh lắc đầu
Thôi thì đóng cửa vườn trầu
Khép rèm ân ái vẹn câu đá vàng

Con cá nó ngồi thở than
Non xanh nước biếc lệ chan tình nồng
Thuyền hoa chưa vội sang sông
Người đi ngược bước còn không tiếng lòng

Hoatim

CHỮ TÌNH

Lướt qua mấy vạn lời than 
Dừng đây ngắm cảnh Hansy dạ hờn 
Tình tang rớt phím ai đờn 
Mà sao não nuột mấy cơn khối sầu 

Nàng ơi giờ nàng ở đâu 
Có nghe ai đó hát câu chung tình 
Trong anh nàng mộng rất xinh 
Má đào thơm lắm ái tình dây leo 

Yêu nàng mặt nước trong veo 
Soi gương lại thấy mè nheo ân tình 
Nàng đi mang cả bình minh 
Để lại góc ấy bóng hình cố nhân 

Hoàng hôn chạy đến bao lần 
Con tim vẫn thế chôn chân cõi tình 
Núi non núi lỡ gập gềnh 
Tình con sóng bể lênh đênh hồng trần 

Hoatim



ĐỪNG NHÉ ANH !!

Đừng nhé anh
Đừng khóc khi mùa thu mỉm cười
Em nhẹ nhàng đánh tiếng thu rơi
Cho anh đó một khung trời mộng

Đừng nhé anh
Đừng để lòng trống vắng hạ ơi
Đón yêu thương xa rời bóng tối
Đêm mỉm cười em ngồi dệt thơ

Đừng nhé anh
Đừng quay bước cho tình quay quắt
Kéo thời gian mắc vội tình rong
Em mỉm cười trong lòng trắc ẩn

Đừng nhé anh
Đừng khép cửa cổng vào trái tim
Hé nở yêu thương phút tình cờ
Lạc vào nhau lời thơ rối rắm

Hoatim

HỨA…!!

Phu thê đã cột tim rồi
Làm sao gỡ bỏ anh đòi chia xa
Duyên em không phải lụa là
Yêu anh chẳng phải hào hoa hơn người

Lược gương còn hãy môi tươi
Mắt trong dạ đó chim trời bay đâu
Đừng đi bỏ lại mối sầu
Con cá nó giận nhói nhầu ruột gan

Xa chàng mắt ướt lệ chan
Ngọn đèn mới đốt rớt đàn phím tơ
Cung thương lỗi nhịp vẫn chờ
Anh ơi sao nỡ làm ngơ bến phà

Hứa em anh ở xây nhà
Tình tang đôi bóng xông pha tình trường
Bây giờ anh nói hết thương
Em buồn không khóc lệ tuôn suối trào.

Hoatim

VƯỜN TRẦU

Gặp anh giữa chốn vườn thơ
Mấy vần trau chuốt thắt tơ nơi này
Lời anh sao quá đắm say
Ru em vào mộng dừng đây là nhà

Cảm anh lời thật thiết tha
Như đôi chim nhỏ hòa ca ân tình
Bao nhiêu mộng ấy thật xinh
Em đem cất giữ riêng mình trong tim

Nhẹ nhàng một khoảng trời đêm
Ánh trăng len lõi trước thềm dáng xuân
Yêu anh dạ em ngập ngừng
Lời thơ sao lạ quá chừng dây leo

Tình thơ em thiệt là nghèo
Thi thơ đối ẫm chữ theo về nhà
Anh ơi bởi kiếp người ta
Cơ cầu khó tránh làm già trái tim

Hoatim

HOA CAU LẠC VÀO VƯỜN TRẦU

Vườn trầu em gặp hoa cau
Lối vào mở lói đượm nhau tơ hồng
Anh ơi xua hết tàn đông
Nhóm em bếp lửa cho sông gợn tình

Hoa cau cất giọng ru êm
Vườn trầu thánh thót lạc mềm mói duyên
Ta yêu biển lửa hóa hiền
Một trăm con sóng cuồng điên say tình

Bước anh chân bước rập rình
Môi em lúng liếng ngắm nhìn hoa cau
Hoa thơm nở giữa vườn đào
Tao nhân mặc khách anh hào quay đi

Vườn trầu giữ dáng nhu mì
Gối ôm với gối em chờ thi nhân
Ngàn năm kết mối tình thân
Vạn năm giai ngẫu duyên trần sánh duyên

Hoatim

NÊN MỐI DUYÊN

Bụng đói thì bưng tô cơm
Đói anh em để hương thơm rắc vườn
Thương anh thương thiệt là thương
Vàng rồng không đổi kim cương lắc đầu

Chập chờn anh ngã về đâu
Hoa cau rụng trắng vườn trầu đơm duyên
Tim anh xin để một miền
Chứa em một thể trong riêng múi tình

Mộng vàng chiếu ánh bình minh
Thoảng đưa luyến ái dạ đinh không dời
Cau trầu bác họ cùng mời
Duyên tơ se thắm một đời thủy chung

Non cao nước bạc mộng cùng
Cầu tre lắc lẽo dây chùng nương nhau
Bạc đầu thọ tuổi ngày sau
Sắt cầm ân ái ngọt ngào dây tơ

Hoatim

KHÔNG XA NHAU

Rời nhau… không thể anh ơi
Trầu cau đã thắm mẹ cha em mời
Tim trăng gió đã nuốt rồi
Mặc kệ nước bạc em ngồi đan tơ

Anh ơi tình có bao giờ
Đôi ta hội ngộ làng thơ ngẫu tình
Dáng thơ em đó rất xinh
Hồn anh lạc lối nên mình thành đôi

Đừng bắt trăng bước lạc ngôi
Gió đi hướng khác nhỏ mồi bếp nung
Cau trầu thắm đượm nghĩa chung
Một câu hẹn ước đèn lụng không màng

Tình lang ơi hỡi tình lang
Không anh trăng khóc nhịp đàn ai so
Anh ơi đừng nhé sang đò
Giữ câu hẹn ước điệu hò thủy chung. 

Hoatim

NHỚ ANH !!

Thuốc anh là thuốc thần tiên
Nhìn thôi không ngó bệnh liền hết ngay
Nhớ anh ủ dột chau mày
Cái bệnh chạy đến…đến thầy như không

Sốt gì mà cứ long nhong
Tình tang nó ở lòng vòng không đi
Anh ơi Lan ôm bệnh si
Mơ thấy Điệp cười thở khì hết ngay

Vườn thơ vắng bóng mấy ngày
Hoa cau mong nhớ mà quay quắt lòng
Anh ơi có nhớ em không
Vườn trầu đỏng đảnh tơ hồng cuộn se

Lung linh suối nắng trong hè
Ve sầu gọi bạn si mê ân tình
Mình ơi em rất nhớ mình
Chập chờn giấc ngủ tang tình chung đôi

Hoatim

HỜ ANH

Chờ anh… em đứng một mình
Anh đó chờ ai… làm thinh em cười 
Ghét em anh ghét một người 
Ghét người… người ấy có mười cái duyên 

Chờ anh… em lại điềm nhiên 
Giận em lắm lắm thuyền quyên ấy à 
Chiều buồn gió điệu lụa là 
Anh ngơ anh ngẩn ấy à đẹp ghê 

Gió ơi khéo dẹo khách hề 
Đàn ai kéo đó tỉ tê lòng phàm 
Nhắn em gửi gió A Đam 
Anh chờ…chờ đó làm sao em cười? 

Bao nhiêu nỗi nhớ gửi người… 
Mà sao cô ấy cứ cười…cười yêu 
Đêm về lòng cứ buồn hiu 
Tình tang với gió bao điều nhớ mong.

Hoatim

ƯƠM TÌNH

Mười năm chuyện đã qua lâu
Hôm nay dỡ lại tình đầu xót xa
Lời văn vẫn còn mượt mà
Nhưng tình muôn dặm đã qua xuân thời

Ngồi buồn ôn lại tình rơi
Câu văn trôi chảy khép đời trúc mai
Cổ tích hay là chuyện hài
Tình trong non nước mà quay quắt lòng

Mạ thơm lúa trổ đòng đòng
Căn duyên trời định tơ hồng ươm bông
Xa xa một khoảng trời trông
Con nhạn sa cánh lạc lòng tình quân

Thoảng nghe khúc nhạc điệu rừng
Tình xưa dẫu cũ dạ bừng tim yêu
Ai ơi giấc mộng liêu xiêu
Ngàn năm tỉnh ước sớm chiều sánh duyên

Hoatim




DUYÊN MỚI !!

Nuốc ngược trái đắng vào tim
Tình anh ơi mang nặng bao nỗi niềm
Bước song hành khuất về đêm
Tình không trọn đừng tìm về vĩ vãng

Áo thiên thanh em gởi chàng
GiấC mộng đầu lỡ làng thôi cố quên
Tình đến sau chưa khắc tên
Không đón vội nhưng thênh thang nỗi long

Cau kia đã bước theo chồng
Trầu em bưng tới tơ hồng xe nghen
Đừng để cho gió hờn ghen
Cái yêu buổi trước còn hẹn ngày sau

Cố quên ơi hỡi anh hào
Quay lưng ngược bước thanh tao tiếng đàn
Đò sang cũng đã buột ràng
Đôi ta nhóm bếp gạo rang cùng nồi

Hoatim

NHÉ ANH !!

Mỉm môi em cứ cười hoài
Anh ơi hết giận mày ngài đáng yêu
Em ra nhóm bếp lửa chiều
Tình lên mộng đỏ liu riu tim chàng

Tình quân ơi hỡi tân lang
Gói cau em để cung đàn du dương
Lá trầu quệt thắm tình thương
Một trăm cái giận ngõ tường không xa

Bởi mình không phải ruột rà
Sao yêu chẳng thể cách xa một ngày
Anh buồn dạ em chóng say
Miệng chưa thấm rượu đọa đày cái tim

Nhớ anh trong giấc mộng điềm
Gối tay để nửa bước thềm dư âm
Bây giờ giai ngẫu sắt cầm
Mắt trong đôi mắt lỗi lầm bỏ qua.

Hoatim


ANH GIẬN RỒI !! 

Tôi buồn ai biết vì sao?
Trăng treo đỉnh núi mà nào rõ đâu
Tương tư ôm mớ giọt sầu
Bao nhiêu thương nhớ gối đầu lên men

Người ơi sao nỡ giận em
Vườn hoa chớm nở cái rèm đóng bưng
Bởi ta bác họ người dưng
Trầu cau quyện lấy nỗi mừng còn đây

Sao người giận gió giận mây
Giận em giữa buổi nõn cây nẩy mầm
Em về cuốc đất nghìn năm
Chôn đi ân ái khóc thầm đêm đông

Trầu cay thôi thế là xong
Một rỗ tơ hồng cho không ứ thèm
Đêm về ướt gối tèm nhem
Sao anh lại nỡ giận em cho đành.

Hoatim

CHO ANH CHỪA CÁI GIẬN !!

Giận anh Em giận luôn rồi
Giận cho ướt mắt thơm môi phấn hồng
Nhớ anh… lắc đầu nói không
Người ta giận đó dỗ hông ngồi cười?

Giận anh cho trầu hết tươi
Buồng cau kia rụng tả tơi thôi rồi !
Giận anh tim bị mồ côi
Lắc đầu em bảo thì thôi hòa nè

Anh ngồi xơi mấy chục chè
Vậy mà còn bảo em lè tiền ra
Phạt em cái tội cà rà
Giận thì cứ giận lệ sa ướt dầm

Ôi tiền xót dạ cái tâm
Cho anh năm chục bưng mâm chè vàng
Trời ơi cái bụng tân lang
Thôi không dám giận hỡi chàng chớ ăn.

Hoatim

GIẬN ĐI ANH !!

Giận đi anh
Giận cho cau xanh héo buồng
Giận cho đứt đổ tiếng chuông nguyệt lầu
Giận cho héo cuống lá trầu
Đem vôi em đổ xí ngầu biển đông

Giận đi anh
Giận cho biển nổi mưa ròng
Hoàng hôn ứ lệ bưởi bòng dứt luôn
Giận cho con cá dưới nguồn
Ngộp luôn tiếng thở tay buông xuân thì

Giận đi anh
Giận cho héo lá trầu xanh
Ngoại ngồi ngoại quệt tan tành mớ duyên
Giận nàng ấy thuyền quyên
Hoa thơm vụng nói tách riêng ân tình

Giận đi anh
Anh giận em sẽ làm thinh
Cho mưa ướt áo mắt xinh nhuốm màu
Qua rồi trăng gió ngọt ngào
Còn đây trăm mối trầu cau rụng rời.

Hoatim


GỠ RỐI TƠ !!

Em không hỏi vì sao anh giận
Để giận hoài cho dạ thương thương
Ghét thật nhiều trăm mối tơ vương
Yêu cho lắm đôi đường cách biệt

Giận đi anh giận thiệt nhiều vào
Em mỉm cười áo mới vừa may
Đường chỉ ngắn nối dài hai lối
Cột bên này lại rối bên kia

Mai ra chợ mua về cuộn chỉ
Cột cho rồi thủ thỉ đường tơ
Cái rối ren em ngồi em gỡ
Giận em rồi giờ thấy thương thương

Anh mỉm cười lược gương mừng quá
Đừng giận nhé héo lá trầu non
Ghét cho nhiều môi son hồng má
Bắt tay hòa đừng giận nhá anh.

Hoatim

AI BIỂU ANH PHONG LƯU

Giận anh em có giận đâu
Ngồi buồn lấy bút vẽ sầu mắt yêu
Giả vờ ghen cho nhiều nhiều
Để anh lúng túng hồn xiêu với hồn

Em là gái giữa nông thôn
Thành thị anh đó hoa thơm sắc màu
Thương anh ngồi vẽ trăng sao
Bức tranh tuyệt đẹp hồng hào má yêu

Chiều buồn chim vịt kêu chiều
Hào hoa anh đó mĩ miều đón đưa
Phong lưu trăng gió chưa chừa
Em ngồi em khóc lệ đưa tím trời

Yêu anh em giận mình ơi
Cái ghen nó nổi tơi bời trong tim
Hào hoa phong nhã tỵ hiềm
Giận anh em viết nỗi niềm ghen ghen

Hoatim

GIAI NGẪU SẮT CẦM

Rối bâng cuộn chỉ tơ lòng
Anh yêu chỉ để cuộn dòng trắng tinh
Phòng loan em khép đợi mình
Lang quân ơi hỡi mộng trinh lữ hành

Bước đi vui tựa hồn anh
Bước về chân nhón nó hành đạp gai
Vào nhà cửa đóng then gài
Anh ơi hãy mở dậy lay xuân tình

Bát cháo em bưng cho mình
Dậy ăn đỡ dạ lỗi tình đâu em
Hạ qua thu đến kéo rèm
Bao nhiêu thương nhớ…anh đem mời trầu

Dứt buồn hết giọt mưa ngâu
Tình anh với bậu miếng trầu nên duyên
Hương em phảng phất anh ghiền
Cau xanh mộng trái non tiên lạc hồn 

Hoatim

NHỚ ANH

Thoảng trong gió hạ như đông
Nhớ anh quay quăt phòng không buồn buồn
Bỗng dưng trời đổ mưa tuôn
Chiếu chăn nó khóc lệ buông ướt mền

So le chiếu gối buồn tênh
Chàng ơi thiếp nhớ…cái mền…chàng cho
Trời đêm trăng nước ngủ khò
Nhìn lên chiếc áo…cũ xò vẫn yêu

Mỗi đêm trời thắp lửa riu
Tim em vụt cháy thương nhiều anh ơi
Vén màn thắp đuốc cùng trời
Đợi anh đợi mãi hết thời xuân xanh

Hoa cau thắm với mộng lành
Con chim nó hát trống canh…hỡi chàng
Môi hôn luyến nhớ tình lang
Hòa nhau như một… tiếng đàn ru êm

Hoatim

CHỢT NHỚ ANH 
(đang làm việc riêng)

Sáng nay ngồi viết tầm phào 
Nhớ anh đi đứng ra vào không yên
Đặt bút tả cảnh thần tiên
Cho đây với đó mối duyên đượm màu

Viết lách cái chuyện tào lao
Nguệch ngoạc cho khéo tím trao ân tình
Hôm nay làm chuyện của mình
Tự nhiên nhớ đến mắt tình anh trao

Bỏ ngang viết vẽ trăng sao
Ngồi xuống dệt mộng mâm cao cỗ đầy
Trái tim không trống cũng chày
Hoàng hôn ũ rũ đòi lấy tân lang

Thiếp chàng chung mộng nhịp đàn
Tình tang với gió thu sang đổi mùa
Thoảng trong một giấc gió lùa
Chàng ơi khép cửa đợi mùa xuân sang.

Hoatim


TÌNH THẮM

Trăng buồn khai bút làm thơ
Em buồn em viết mong chờ lên tim
Một mai gió kia chạy tìm
Em bưng cau để trước thềm đón anh

Qua cầu ngồi ngắm trăng thanh
Sao đi không nở dạ đành quay vô
Sóng tình dưới biển nhấp nhô
Lòng em gờn gợn hởi hồ luyến thương

Trải bao mưa gió tình trường
Nhạn ơi có mõi tơ vương em chờ
Cau trầu là giấc tình mơ
Đôi ta như thể cuộn tơ se rồi

Ôm trong một rỗ trầu hôi
Em mời hai họ tiêm vôi với trầu
Tình sau hay là tình đầu
Đôi ta cùng nguyện dãi dầu có nhau

Hoatim


VƯỜN THƠ GẶP NHAU

Thương anh chẳng quản ngắn dài
Cuộn tơ em cuộn mà say chỉ tình
Vườn thơ em thò tay rinh
Vô tình bậu lấy được mình cất luôn

Cất vào một góc tình vuông
Ướm duyên đậm mói hái buồng cau non
Trầu xanh vẫn giữ tình son
Vôi dù có bạc tim mòn vẫn yêu

Hôm qua nhóm lửa tình riêu
Anh vào nhen lại dáng tiều…hương xưa
Lá thắm gói hết tình thừa
Còn anh với bậu mộng đưa với tình

Yêu rồi trời tím cũng xinh
Dáng duyên ẻo lả cho mình thương thương
Anh ơi mộng thắm tơ vươn
Gặp đây xin gởi trọn đường tơ duyên

Hoatim

NGỌT MỘNG

Dạ thương anh hãy để dành
Ươm cho già trái duyên thành uyên ương
Trời mưa dung rủi ướt đường
Thấy anh đứng đó lòng thương rộng dài

Anh ơi muối mặn gừng cay
Thắm duyên giai ngẫu nồng say cõi đời
Tưởng mình đi ngắm thơ chơi
Ai xui em gặp ngọt lời bướm trao

Liếc qua rõ dạ anh hào
Phong lưu tao nhã má đào ưa ưa
Đêm về vét mảnh trăng thưa
Cho ta xin hỏi mây mưa có còn

Sóng tình trỗi dậy tim son
Cau xanh rụng trái trầu non ươm tình
Trăng vàng quyện lấy biển xinh
Đôi ta như thể đèn tình cháy cao.

Hoatim

XA NHỚ…!

Quán buồn nhà khách vắng teo
Xa anh chẳng thể dạ eo tim gầy
Anh ơi có hiểu duyên này
Trầu cau em ủ đợi ngày về anh

Ngọn đèn nhỏ lửa mong manh
Thương nhau em đợi thắm xanh ruộng cày
Xuân về trổ đỏ cành mai
Tình quân ơi hỡi trăng nhai hết trầu

Một ngày thấy vắng thật lâu
Đợi nhau ba bữa tóc sâu nhuộm màu
Nhớ anh hẩm hiu phận đào
Nhóm bếp ngồi đợi anh hào ghé sang

Tơ kia một rỗ tình đan
Một trăm mối thắt cho chàng với em
Gối kia mỗi đêm em quàng
Chiếu chăn kéo đắp tình tang mộng lành

Hoatim

GIẬN MÀ THƯƠNG

Thương em anh chẳng chung tình 
Hết liếc cô mận lại nhìn cô đào
Đời em nó khổ làm sao
Yêu phải anh hào có máu đào hoa

Mở lời nói tình thiết tha
Nhưng hôm bữa nọ anh đã vứt rồi
Ra ngoài anh ngồi ăn xôi
Chê tô cơm nguội ăn hoài hổng ngon

Giận anh héo cả tuổi son
Năm ba đường rẽ chưa mòn chân anh
Bây giờ anh nói để dành
Bóng em thấp thoáng hồn anh nát rồi

Buồn quá tình em mồ côi
Chôn vào huyệt lạnh tình ôi là tình
Bây giờ xuất hiện thình lình
Anh bảo yêu lắm ơi mình còn không

Tim em đập vỡ băng đông
Đón anh vào ngõ giận lòng vu vơ

Hoatim

GIẬN

Em là phận gái thuyền quyên
Anh tài đâu sám dánh duyên hỡi chàng
An phận chồng hiền tân lang
Biết yêu thương vợ chẳng màng vọng cao

Cảm ơn chàng nghĩ phận đào
Sánh duyên kết mối trầu cau trùng phùng
Em chàng khác họ người dưng
Yêu em chàng để tình xuân nơi nào?

Hào hoa chàng lắm hào hoa
Khê phòng em đóng dạ mà luyến thương
Chàng ơi trầu cau vấn vương
Cớ sao chàng lại trăm đường yến oanh

Giận chàng vứt bỏ trầu xanh
Buồng cau tơi tả xem anh có chừa
Phong lưu đến mấy cho vừa
Em là phận gái chẳng ưa bưởi bồng

Hoatim


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét