THƠ 2014 (tt1)

Thứ Ba, ngày 29 tháng 7 năm 2014
Em muốn anh làm chiếc khăn nhỏ
Lau bờ mi mọng đỏ bởi nhớ mong
Nhưng anh nhớ đừng làm ngọn gió đông
Ủ chăn lạnh cho lòng em chua chát

Ừ! hay anh làm ngọn gió mát
Xua đi cái nóng tạt vào ghé thăm
Em nguyện làm chiếc chăn
Cho anh ấm mỗi lần mưa đến

Anh hãy làm ngọn nến
Soi cho em tập tễnh làm thơ
Đừng cắt đứt mộng mơ
Khi em thả hồn bay bỗng

Đừng anh nhé ! để tâm hồn trống rỗng
Hãy nuôi hình bóng em làm hạt giống gieo tình
Mỗi khi buồn chớ có làm thinh
Hãy tâm sự với nghìn con chữ

Mình trao nhau những lời tình tự
Tô cuộc đời bằng ngôn ngữ yêu thương

Hồng Duyên
......................................
Mưa thu chạm đất lòng em đâu ấm
Lá vàng rơi không nắm được gió đưa
Anh còn thương lối cũ mỗi ban trưa
Thắt võng đợi người xưa về cùng mộng?

Thu thấp thỏm sợ anh rơi khoảng trống
Để mùa em lạc lỏng giữa tuyết đông
Hái cánh hoa xin dâng tặng bạn lòng
Nhắn người giữ đừng lạc dòng kỷ niệm

Dù cách trở nhưng vườn xưa vẫn tím
Đậm một màu lưu luyến với hồn anh
Mưa thu từng giọt nhẹ bước lên cành
Tình thu chuyển dạ để dành tri kỷ

Một lời thệ nguyện cũng là chân lí
Không đổi tình chung thủy của vần thơ
Dù mai sau có biến cố bất ngờ
Lòng trắc ẩn vẫn tôn thờ bến cũ

Anh không phải là trung tâm vũ trụ
Nhưng với em
Thì bất hửu không tan

Hồng Duyên
…………………………………………….
Thứ Hai, ngày 28 tháng 7 năm 2014
Lặng yên để biết mình đang sống
Đá trên đồi mắc võng gọi tình xuân
Tâm tư
Nát
Nhạt nhẽo đường trần
Gọi thêm bao tiếng cũng không nợ nần cùng nhau

Nghĩa tình như sóng lượn chao
Lời thương mỏng mảnh khát khao lửa nồng
Đang thu mà ngỡ như đông
Năm canh khắc khoải gió giông kéo về

Nhấc lòng
Đem đặt chỗ sơn khê
Để giờ đá khóc
Lượm ánh trăng thề ủ thêm
Chiếu chăn lăn lóc từng đêm
Dang tay chỉ thấy tay mình ôm chăn

Mưa thu ướt gối thấm khăn hồng
Giặt tình không nỡ nỗi lòng khó trôi
Làm sao cho đẹp mắt môi
Đá đành lặng lẽ làm đá vôi cả đời

Hồng Duyên
…………………………………..
Thứ Bảy, ngày 26 tháng 7 năm 2014
Em vẫn nhớ áng mây đang ngồi đợi
Gịot rượu yêu thương làm mới sợi tơ
Để dung hòa những khắc khoải mong chờ
Trong từng khắc
Từng giờ đang qua vội

Em vẫn nhớ người tình đang hờn dỗi
Choàng tay ôm chiếc gối ngỡ bạn tình
Lạc giấc mơ mình thề hẹn ba sinh
Thấy anh cõng bình minh đem về tặng


Em rất thích gom con chữ nhào nặn
Ra dáng anh đứng thẳng giữa trang thơ
Vẽ đôi môi bằng ngôn ngữ lững lơ
Và ánh mắt đầy mộng mơ huyền bí

Nhưng em muốn chỉ riêng mình quản lí
Không sẻ chia từng kí tự nồng nàn
Vòng tay em cũng có thể rất tham
Men rượu dễ đâu làm say tình ái

Người có thể mất
Tình yêu còn lại
Men tình này em chỉ đãi mỗi mình anh

Hồng Duyên
……………………………….
Mây thẩn thờ thả nỗi nhớ trên đường
Hoa nhặt được ướp giọt sương buổi sớm
Thu đúng hẹn mùa hạ còn để chỏm
Khoảng không nào tóm được trái tim em

Anh nào đâu rượu để chuốc hơi men
Em chếnh choáng ngã nghiêng trên lối cũ
Kia sấm chớp
Kéo làn mây vầng vũ
Đây giọt tình khi tích tụ không tan

Anh muốn quên cái đẹp của trăng vàng
Muốn dứt bỏ tiếng đàn trong mộng mị
Nhưng tình cảm không đầu hàng lí trí
Cũng như em luôn trân quý tình anh

Tình chúng ta có lỗi số bất thành
Thì nhịp đập vẫn chung dành một bến
Dù giông bão em giữ hoài ngọn nến
Thắp lửa yêu thương đến vạn ngày sau

Này anh ơi!
Xin chớ có mài dao
Em là nước làm sao mà anh chặt
Sau đứt đoạn lại bắt đầu càng thắt
Ngoéo tay nào đừng bắt phải rời xa

Hồng Duyên
……………………………………………….
Thứ Sáu, ngày 25 tháng 7 năm 2014
Gío thổi cây thơ rụng lá
Anh nơi nào có nhặt hạ về chưa
Hôm  qua em hứng giọt mưa
Tìm  anh không gặp để đưa kỷ  niệm

Anh vẫn thương màu hoa tím?
Hay nhặt lá  vàng để đếm tri âm
Bao giờ cây trúc  trổ bông
Tình yêu hết hạn bạn lòng bay xa

Em ra mở cửa sau nhà
Luống rau xanh mát đậm đà hương quê
Cây thơ đã có thiếp thê
Bao nhiêu lá rụng cũng về  cội  xưa

Mặn nồng con chữ đong đưa
Trong em
Anh mãi không thừa ngàn sau
Như hoa trâm ổi ngọt ngào
Bốn mùa khoe  sắc đón chào tình quân

Hồng Duyên
…………………………..
Thứ Năm, ngày 24 tháng 7 năm 2014
Bao nhiêu  chữ để cho anh  tất cả
Từng dòng thơ hối hả đón thu về
Lá vàng bay gợi cảm xúc gây mê
Em thả nhẹ lời tỉ tê cùng gió

Ai cõng nắng đi thuê vườn để trọ
Thu vắt ngang chùm phượng đỏ giật mình
Cảm ơn anh tưới nước chậu hoa xinh
Soi trăng mộng kết tình cùng con chữ

Tình anh đó em  xây thành biệt  thự
Gom yêu thương lưu giữ ở lầu đài
Ai bảo rằng rượu thơ hổng được say
Em uống hết không cay như người tưởng

Anh dễ mến em rót  tràn ly thưởng
Không  biết yêu đâu mường tượng rượu thơ
Uống đi anh cùng em lạc cõi mơ
Trăm năm nữa vẫn chờ ngày tương ngộ

Hồng Duyên
……………………………………………
Thứ Tư, ngày 23 tháng 7 năm 2014

Thương người đem giấu chẳng khoe ai
Một giấc thiên thu vẫn nhớ hoài
Canh vắng từng đêm khơi kỷ  niệm
Hàng mi mộng tím lệ hoen cay

Thu đến khi nào chẳng có hay
Lá vàng trên phố bỗng bay bay
Anh ơi !
Em nhớ về ngày cũ
Khoác áo thơ tình đủ để say

Hoa trôi dạt bến cả ngàn ngày
Vòng xoáy trêu đùa sóng lắt lay
Em muốn  quay về nào có được
Đem lòng gửi lại trước thềm ai

Xin đó!
Còn thương chớ  trách hoài
Đắng lòng phận nữ
Héo trang đài
Em nào đâu muốn tình dang dỡ
Lỡ kiếp con  tằm khổ cả  hai

Hồng Duyên
…………………………………………..


Mấy  trăm chiều có đủ để  vấn vương
Em gia hạn tình thương thêm nữa nhé
Có ai nói rằng em đang mánh khóe
Em giận hờn rồi sẽ khóc cho  xem

Anh đó nha  làm mưa ướt tèm nhem
Cánh cửa  sổ không buông rèm đêm tối
Thời tiết bất chợt đâu ai có lỗi
Nhưng em buồn gió thổi áo lang thang

Anh có nghe trái tim nhỏ đánh đàn
Từng cung bậc rộn ràng  theo mơ  ước
Trang giấy trắng in bóng hình tha thướt
Hay lòng anh sau trước vẹn tình chung?

Anh yêu em sao trời đất lạnh lùng?
Không thổn thức để cùng ta dệt mộng
Đất vô thức hay trời cao trống rỗng
Để em anh hoài vọng mãi ngàn sau

Thôi đành!
Là  nghịch cảnh ngọt ngào
Không sở hữu vẫn dạt dào tình cảm
Anh hứa nhé!
Đừng xem  nhau bến tạm
Mãi muôn đời không phí phạm tình thơ.

Hồng Duyên
……………………………………………….
Lẩn quẩn  trong anh một chữ tình
Lời thơ mâu thuẫn khó phân minh
Yêu
Không
Xếp chữ 
Ngồi nhìn 
Mộng
Nỗi nhớ bồng bềnh vác cõng khuân

Lạc lõng hồn đơn giữa bụi  trần
Đi trong sương gió kiếm tình thân
Mưa  trơn vấp ngã lần chân bước
Vịn phải cây thơ nở nụ mầm

Chữ xoắn thành dây kéo sợi tằm
Cột chân thi sĩ đến trăm năm
Trăng thu cũng viếng thăm người ngọc
Gá  nghĩa duyên thơ hết khóc thầm

Thơ đã  yêu rồi bạn biết không?
Còn anh lưỡng lự giấu riêng lòng
Đôi khi nồng mặn làm người ghét
Có lúc  lạnh  lùng giống tuyết đông

Muốn giận 
Khó hờn
Bởi nhớ mong
Từng giây
Mỗi phút 
Thả tơ lòng

Hồng Duyên
…………………………………….
Thứ Năm, ngày 17 tháng 7 năm 2014
Rung làm chi cho thu rụng xuống nền
Lá thổn thức nằm trên miền cỏ dại
Khoảng đất nhỏ xoay mình trong uể oải
Từng mầm non phải dựng lại túp lều

Trời đất sinh ra đâu học thương yêu
Vẫn cho nắng khi mưa nhiều ướt áo
Và cho ấm khi cường triều dâng bão
Thì em anh sao tạo hóa cách ngăn?

Anh thương không để gió phải boăn khoăn
Chim mỏi cánh có cần tìm bến đỗ?
Thơ mở cửa hay lòng em chừa chỗ
Mà bâng buâng muốn dỗ bạn chung tình

Có loài hoa luôn nở trước bình minh
Không khoe sắc mà giữ gìn bổn phận
Anh có muốn mình là người may mắn
Được nâng niu và thầm lặng  yêu thương?

Hồng Duyên
…………………………………………………….
Em không vội trồng cây đòi nhanh trái
Qủa trên cành khoan hái đợi mùa thơ
Cuốc đất trồng thu hoạch phải ngồi chờ
Hoa tình nở không nghi ngờ mặn ngọt

Đây con chữ từng dòng em nắn nót
Đây lời thơ em đẽo gọt tiếng thương
Mãi dâng anh dù xa cách muôn phương
Không nhòa nhạt giữa bước đường cao tốc

Em không vội nhuộm nắng vàng trên tóc
Chẳng màng đem hạt thóc để ươm cây
Ngâm tình anh trong men rượu nồng say
Để mỗi sáng 
mỗi ngày em bưng uống

Có ai biết tình  yêu em nuôi dưỡng
Bằng trái tim cộng hưởng với  lời thơ
Dù trăm năm vạn kiếp của giấc mơ
Thì con chữ vẫn từng giờ lưu dấu

Tập thơ nhỏ chỉ riêng anh làm mẫu
Có một ngày hoa trái đậu cành cao

Hồng Duyên
……………………………………………..
Thứ Ba, ngày 15 tháng 7 năm 2014
Có phải em về giữa nắng trưa
Duyên thơ bắt nhịp nắng trêu đùa
Thu vàng nằm ngửa trên đường đá
Lớp nhựa cong mình ướt sũng mưa

Cây điệp đầu làng cũng trổ hoa
Bấy năm làm nũng ở thềm nhà
Không lên tiếng sợ người ta hái
Âý thế nên lòng vẫn thiết tha

Nắng đổ đầu hiên vẫn mặn mà
Không sờn vai áo bạc tình ta
Đường kim mối chỉ còn hương sắc
Em có mong chờ tiếng pháo hoa?

Yêu thương gởi trọn bản tình ca
Dỗ giấc mơ em một mái nhà
Non nước nghìn trùng thua dáng ngọc
Thu ơi nhớ bạn tóc đơm hoa

Hồng Duyên
………………………………………..
Nhặt mảnh vỡ em gói vào trang giấy
Lỡ đứt tay em  lấy chữ trị đau
Hoàng hôn nhòa dùng mực tím pha màu
Không sở hữu nhưng ngọt ngào dâng tặng

Ngồi đếm bóng trong từng đêm thầm lặng
Vui cùng thơ bất tận cả thời gian
Bóng tối qua sông nắng mới về ngang
Tình thi sĩ như tiếng đàn tấu khúc

Có thể lắm từ lâu đè cảm xúc
Mực nghẹn ngào chữ ấm ức trào thơ
Mỗi một câu người giả bộ làm ngơ
Khi có lúc tình cờ mình chạm phải

Trăng cố gượng dùng tay đè ngực trái
Sợ tim mình vô phép nhảy tứ tung
Sợ người ta phát hiện thơ thủy chung
Chưa từ bỏ dù lạnh lùng quay mặt

Hồng Duyên
……………………………….

Em hết giận rồi không còn hờn trách
Cuối cùng anh không làm khách thơ duyên
Là chủ nhân cho thơ vẹn phỉ nguyền
Dù thực tế trăng nghiêng về hướng khác

Em biết lắm anh không bao giờ bạc
Chỉ bâng khuâng ngơ ngác giữa đôi dòng
Nhưng vô tình đẩy thuyền lạc ra sông
Trôi về biển thuận lòng người ta vớt

Về bến mới nhưng buồn vui bất chợt
Cái xuân xanh cũng giảm bớt kiêu kì
Nụ cười duyên chỉ thỉnh thoảng đôi khi
Tính tinh nghịch không chút gì đọng lại

Còn đâu nữa thoáng nhìn nhau ái ngại
Trăng rẽ đường khó qua ải trái tim
Biết bao lần quay trở lại kiếm tìm
Nhìn dây cỏ leo trên thềm nhà vắng

Tình yêu ấy em để trong thầm lặng
Chọn cho mình ngõ vắng để ngắm mây
Đem hồn thơ nhen lửa sưởi tim say
Gốc si nhỏ ngày ngày em tưới nước

Hồn thơ bệnh con chữ anh thần dược
Vắng một ngày ngọn đuốc chẳng ai nhen
Thấy anh cười hoa lá cũng hờn ghen
Em đóng cửa cho tim đèn không tắt

Em rất sợ một ngày anh biến mất
Em sẽ không còn mảnh đất trồng thơ
Tình yêu thương sẽ hụt hẩng bơ vơ
Từng cảm xúc hững hờ không đến nữa

Hồng Duyên
…………………………………………….
Thứ Hai, ngày 14 tháng 7 năm 2014
Hòn đá chuyển động nằm ngang con sóng
Chắn đôi bờ mắc võng nụ cười duyên
Làm bến chờ để đưa đón con thuyền
Mỗi buổi sáng nghiêng mình nghe chim hót

Hòn đá đẹp nhờ bàn tay đẽo gọt
Thợ hoa văn chau chuốt với kỷ năng
Khách qua đường ngắm hòn đá boăn khoăn
Sợ  bão gió cuống phăng đi hòn đá

Đá cũng biết khóc mỗi khi buồn bã
Và biết cười vã lã với đau thương
Đá nằm rên giữa cát bụi tình trường
Khó khăn lắm mới nhường người chỗ đứng

Đá an phận nhưng lòng riêng khó vững
Mong thiên đường đừng hờ hững tan nhanh
Gío núi nào trụ như bức tường thành
Nếu vẫn được mây dành cho góc khuất

Đừng chê nhé nếu một ngày thấy chật
Thì hãy đem đá cất vào túi thơ

Hồng Duyên
………………………………………
Đá bỗng biết cười
Băng  lười lên tiếng
Thu nhận vương miệng
Lúng liếng môi duyên

Anh!
Bơi con thuyền
Hạ nghiêng vành nón
Lá vàng rón rén
Thu hẹn chiều nay

Mây lơ lững bay
Nguyệt dài thương nhớ
Đêm buồn trăn trở
Người ở đâu rồi?

Đá chạm đôi môi
Vào trong nốt nhạc
Bài thơ xanh ngát
Hồn lạc cõi mơ

Hồng Duyên
………………………………
Anh đừng tạt sóng đến gần em nhé
Hốt bão vào ngăn mưa ghé dòng thơ
Đừng đuổi đi bức tranh ngự giấc mơ
Do em vẽ khi chờ anh họa xướng

Em chưa ngủ chỉ ngồi đây mường tượng
Lời  yêu thương đang ngất ngưỡng lên cao
Trên bầu trời có muôn vạn vì sao
Em không thích cái nào ngoài anh cả

Anh đừng nhíu mày cho rằng quá lạ
Khi chàng mây cũng lả lướt cung tình
Nguyệt làm sao có thể đứng lặng thinh
Không góp gió cho đôi mình tác hợp

Chút mặn nồng duyên thơ em tích góp
Tặng anh nè đừng bóp nát tim thương

Hồng Duyên
………………………………………..

Em hạnh phúc khi nhìn anh vui vẻ
Nhóm bếp hồng nhè nhẹ với hồn thơ
Dệt yêu thương trong nỗi nhớ tình cờ
Dù thực tế đã đôi bờ ngăn cách

Khi xướng họa anh giữ từng nhịp phách
Tình yêu anh là trang sách riêng em
Không chịu đâu nếu để phải lấm lem
Em chỉ muốn diệu êm từng âm luật

Như Dấu Chấm xuống dòng nhưng không mất
Như Chanh chua mà thu hoạch ngọt thơm
Có khi nào mình chung một chén cơm?
Bàn cuộc sống không cô đơn buồn tẻ

Ai biết trước trên đường bao lối rẽ
Thôi thì mơ  để vẽ một lối ra
Đừng cho rằng là ảo ảnh thơ ca
Biết đâu được một nhà trong sớm tối

Giữ anh nhé dù một phần cơ hội
Để thơ làm nhịp cầu nối tình ta

Hồng Duyên
……………………………………
Chủ Nhật, ngày 13 tháng 7 năm 2014
Mưa rả rích len vào khung cửa sổ
Thu mới về đông đổ bộ đến thăm
Kéo làm sao cho vừa vặn chiếc chăn
Không bị rách để mà ngăn cái lạnh

Gịot tí tách vầng trăng thì ương ngạnh
Lén ra vào không chịu tránh giọt mưa
Lá vàng thu mắc võng ở song thưa
Tắm kỷ niệm mới vừa rơi vào mắt

Có những chuyện không cần tìm sự thật
Như mưa bay lất phất ở ngoài sông
Ai biết vì sao con nước lớn ròng
Đừng bới nữa những dòng thơ yên giấc

Biển rộng lớn cũng có lần chạm đất
Tình mênh mông được mất nghĩa gì đâu
Hãy cho tôi mượn kim chỉ vá khâu
Để chiếc áo bền lâu theo ngày tháng

Hồng Duyên
…………………………………

Ai lặng lẽ dõi theo người xưa đó
Mới hiểu rằng thu vò võ chờ mong
Mây chiều bay về phía của dòng sông
Có cơn gió cũng thả lòng thương mến

Vườn hoa tím lung linh như ngọn nến
Thắp niềm tin những ai đến một lần
Có gì đâu mà suy nghĩ
Boăn khoăn
Thơ cũng biết yêu người bằng con chữ

Câu xướng họa như những lời tình tự
Trăng thẹn thùng 
Dùng ngôn ngữ để trao
Tặng riêng anh không chung một người nào
Mây lơ lững nhưng ngọt ngào khó tả

Dưới bóng nguyệt nàng thu vàng sắc lá
Ôm trùm mây không muốn thả một ngày
Ai bảo rằng vườn tím chẳng biết say?
Ta sẽ hốt vòm mây về cất giữ

Từng khoảnh khắc lòng mơ về lữ thứ
Nguyệt hao gầy cũng  giữ vẹn tình  ta


Hồng Duyên
……………………………………..


Vóc nguyệt hao gầy đứng dưới thu
Mây buồn ngơ ngác trốn sương mù
Phải chăng non nước còn thương tưởng
Họa xướng đôi vần cộng hưởng ru

Mây muốn tạ từ bỏ lại hoa
Đêm khuya thưởng cảnh dưới trăng già
Mới hay tri kỷ là bèo nước
Gặp gỡ bên đường một thoáng xa

Cát bụi nhòa gương ảo ảnh còn
Tơ lòng trổi khúc lạc tình son
Người đi vạn nẻo đâu còn nhớ
Kẻ ở chờ mong đến mõi mòn

Mây ơi nắng đã ghé đầu non
Đối diện chi mà nợ chẳng còn

Hồng Duyên
………………………………………
Thứ Bảy, ngày 12 tháng 7 năm 2014

Kiếp sau nếu được thành người
Ra công cuốc đất để thời ươm thơ
Trồng chanh hết liếp quanh bờ
Đợi ngày hoa nở đúng giờ hàn huyên

Đến nhờ bà Nguyệt se duyên
Cột dùm sợi chỉ định tiền mối mai
Hẹn chi kiếp nữa quá dài
Tình thơ đẫm lệ luôn say rượu tình

Nghĩ mà buồn phận thương mình
Để người cõng mất bình minh đi rồi
Tiếng thơ đứt quãng xuân trôi
Cành hồng héo nhụy lẻ loi nụ cười

Rượu hồng lệ đắng bờ môi
Xin người đừng chúc cho tôi đỡ sầu
Lỡ tay rút vội nhịp cầu
Đành cam phận lẻ trên tàu uyên ương

Tóc mây bạc phết như gương
Soi vào nhân thế biết nương bóng nào?

Hồng Duyên
………………………………………………

Em sẽ giữ đến vạn ngày anh nhé
Trăng bạc đầu  mây quạnh quẽ hoài thương
Biển không buồn vì cách trở đại dương
Trăm năm nữa vẫn nương nhờ bóng cả

Bờ mi lặng hồn em chung một ngã
Trang sách nhòa thơ một dạ không thay
Đừng buồn nha để mi mắt em cay
Hãy vui vẻ như những ngày chung bước

Mình không được đi chung cầu ô thước
Không được  anh chải mượt mái tóc thương
Không gối đầu bằng hai chữ tân nương
Đâu vì thế lật sang chương đoạn kết

Duyên dang dở nhưng tình thì tha thiết
Đời hững hờ thơ ôm hết mến thương
Dẫu không cùng một xứ sở quê hương
Thơ đi mãi với ngã đường đã chọn

Là anh đó đừng nhẩm tay để đoán
Hãy yêu người đã quét dọn lều thơ
Trồng cây chanh mà ngọt đến bất ngờ
Ai có hiểu dòng thơ yêu Dấu Chấm

Hồng Duyên
………………………………………………

Hờn chi mây cho ánh nguyệt lưu mờ
Song cửa sắt vẫn mơ về dĩ vãng
Anh có biết lòng riêng này quờ quạng
Lối thu xưa có nán chút đợi chờ?

Em yêu anh cũng không kém nàng thơ
Nhưng định mệnh có ai ngờ rẽ lối
Tại anh hết lựa lần mà từ chối
Lệ hai dòng em nông nỗi sang sông

Dỗi chi mây cho bối rối cành hồng
Lời tiễn biệt trăng không bao giờ nói
Chắc anh cũng nghĩ rằng em đang dối
Nợ duyên này khó từ chối anh ơi

Nhưng tình thơ vạn thuở chẳng đổi dời
Mây hờn dỗi trăng  không lời biện  bạch
Bóng hình ấy em vẽ đầy trang sách
Chỉ  có anh mới khơi mạch thơ duyên

Hồng Duyên
……………………………………………..
Thứ Năm, ngày 10 tháng 7 năm 2014
Anh hỏi chi những câu khó trả lời
Đâu ai muốn người yêu thương cất bước
Dẫu muôn thuở không thể gần nhau được
Cũng muốn dùng riêng chiếc lược mà thôi

Anh đừng cho em ích kỷ nhỏ nhoi
Không sở hữu cũng đâu moi tim tặng
Khổ một nỗi ôm niềm đau thầm lặng
Bước qua đò mà lòng  vẫn riêng mang

Chữ thủy chung đâu riêng chỉ hồng nhan
Anh lãng tử có bao nàng ghen vội
Em bỏ cuộc khi lòng đang giận dỗi
Xa nhau rồi không biết lỗi do ai

Trách làm chi khi lòng vẫn hoài say
Hãy xây nhé lâu đài trong mơ ước
Không thi hữu
Đâu đơn thuần bèo nước
Duyên tình này từ kiếp trước anh ơi

Hồng Duyên
…………………………………………………….

Pháo hồng không nhuộm lòng riêng
Niềm vui hờ hững lương duyên lạnh lùng
Qua sông bỏ lại tình chung
Thu buồn lên mắt rưng rưng hai dòng

Bao lần muốn kéo mền đông
Dùng ngòi bút nhỏ xóa phòng tân hôn
Sợ chim lẻ bạn hết hồn
Trầm hương em thắp vấn vòng khăn tang

Bởi chồng em cất tiếng than
Nếu em cất bước thì chàng chết đi
Bốn mùa trăng đã vu quy
Hơn ba mùa khóc có gì vui đâu?

Không thương
Đừng chúc thêm sầu
Xin người chút lửa lắc đầu không cho
Buồn ai em gọi con đò
Lỡ duyên
Lỡ phận
Quần thoa cũng đành

Hồng Duyên
…………………………………………..

Hãy yêu dẫu biết sẽ không thành
Lưỡng lự làm chi tóc bạc nhanh
Đừng sợ đường cong nhòa mộng ước
Em đâu từ khước trái tim anh

Đường xưa uốn khúc quá quanh co
Mò mẫn lối ra phải gọi đò
Đừng giận chi em do lỗi số
Cách bờ giông tố khóc còn no

Biết khổ mà lòng có ngoảnh đâu
Dõi theo làn gió nhuốm men sầu
Anh ơi trốn tránh sao còn nhớ
Mong muốn duyên thơ bắc nhịp cầu

Nặng lòng tác cạn nước sông sâu
Vớt chữ chung tình khỏi bể dâu
Thương lắm người ơi nhưng ngại nói
Tình yêu để đói đợi ngàn sau

Hồng Duyên
……………………………………….
Mây lả lướt sợ nàng trăng mắc nghẹn
Đêm vô thường len lén ghé vào thăm
Còn mong gì cuộc hội ngộ trăm năm
Hãy sánh bước dù có lần vấp ngã

Mùa thu đến đã nhuộm vàng sắc lá
Cây không cành tìm đâu quả mà mong
Anh hãy vui và cạn chén tơ lòng
Dù con chữ cũng mặn nồng không kém

Đừng sợ gió làm tan đi cái hẹn
Trăng muôn đời chỉ bén gót cùng mây
Hãy cười vui với con chữ nồng say
Hãy rượt gió cho ngày thêm thú vị

Trăng lỡ bước không muốn tìm chân lí
Hãy thả lòng trân quý phút gần nhau
Cho thơ xanh ngọn tình mãi ngọt ngào
Cho nỗi nhớ khắc vào tim vạn thuở

Hãy cười nhé chàng mây ơi đừng sợ
Trăng dỗi hờn nhưng ở mãi lòng anh

Hồng Duyên
……………………………
Thứ Tư, ngày 09 tháng 7 năm 2014
Thu đến mang cho ta chiếc áo vàng
Vườn thơ nở rộ chói chang mộng ước
Từng nỗi nhớ kéo nhau về lũ lượt
Nhuộm nắng chiều tha thiếtt lắm thu ơi

Thuyền trên sông chào rẽ bến ra khơi
Con cá quẩy đuôi tiếc đời thục nữ
Ai biết được nỗi lòng người cô lữ
Nhặt lá vàng  xếp chữ tặng người xưa

Mùa thu ơi ngân chi những giọt mưa
Cho vắt vẻo tuyết đong đưa ngoài ngõ
Hãy chầm chậm
Đông ơi đừng lấp ló
Để tôi vui một chút có được không?

Hoa trắng cây vú sữa ở đầu sông
Hay thu đến cũng thả lòng theo nhịp
Anh thi sĩ cười xòa rồi viết tiếp
Chuyện tình buồn chỉ hòa hiệp trong thơ

Hồng Duyên
………………………………
Thứ Ba, ngày 08 tháng 7 năm 2014
Sao vậy nhỉ ?
Con chim chuyền tắt thở
Không ai buồn chỉ sợ cảnh chiều đông
Chắc rồi đây thơ góa bụa qua sông
Đâu chịu được cảnh đồng hoang thanh vắng

Tội nghiệp lắm
Tâm hồn nhiều cay đắng
Mà giả vờ phẳng lặng mặt hồ thu
Để được thương huấn luyện hết ca từ
Chữ hổn loạn nên lời ru lạc mất

Sao có thể bình yên trong khuyết tật
Mĩm môi cười để mua đất gởi thân
Vì cảm thông nên hóa độ bao lần
Cũng không hiểu gây lỗi lầm
Kiêu ngạo!

Cũng có thể con chim chuyền hư não
Khoác lên vai chiếc áo của quan tài

Hồng Duyên
………………………………………….
Tháng bảy!
Hoa lá rũ buồn tiễn đưa
Cây lan trắng cũng vừa rơi giọt lệ
Cành phượng vĩ trách nàng thu về trễ
Viếng mẹ hiền cây khế cũng đội tang

Tháng bảy!
Con vắng mẹ
Bất an
Cây trụ cột...
Hồng nhan nhưng bạc phận
Theo xe trước đời con thêm lận đận
Lục tung lên tìm người dẫn lối ra

Một mảnh đời hai phụ nữ chung nhà
Riêng hình ảnh nhưng mà chung số phận
Nước sâu quá bước chân thêm hụt hẩng
Biển ào lên duyên phận bởi do trời

Tháng bảy!
Cài hoa  trắng lệ con rơi!

Hồng Duyên
……………………………………….
Mùa thu ai chở về đây
Hạ buồn ngơ ngẩn chia tay phượng hồng
Hàng me uốn lượn cành cong
Đếm xem bao tuổi mà lòng còn xuân

Chợ phiên quá lứa đâu tân
Bán mua ngã giá có phần giảm đi
Cà phê lỡ rót tràn ly
Thêm đường cho phí ngọt vì cho cam

Thân anh có chủ còn tham
Tương tư gối mộng em làm sao đây?
Nói ra thì bảo mợ gây
Còn bằng im lặng nợ này trả ai?

Chung tình đâu phải em sai
Tại anh thức ngủ mơ hoài bóng xưa
Không thương cũng chẳng thích thừa
Độc thân mà sướng nắng mưa chẳng màng

Hồng Duyên
……………………………………
Đằng sau hạnh phúc là gì vén màn em không thấy?
Trăng mờ ảo giọt mưa ướt trang giấy
Bài thơ nào em cũng đậy kín buồn riêng
Sợ người bắt gặp 
Sợ nụ cười duyên mai mỉa

Em rất sợ mắt của ngàn sao ngắm nghía
Giấu trong lòng mưa một phía ai hay
Khoe hạnh phúc mà nghe cay đắng
Một mình khóc
Một mình thầm lặng trong đêm

Rạch nát trang giấy không tìm thấy mặt lang quân
Khóc vạn lần không có một bàn tay ân cần dỗ ngọt
Cố gắng ngồi cũng không nắn nót được chữ "chồng yêu"
Ai hỏi cũng giả vờ "thương biết bao nhiêu" rồi quay mặt chỗ khác

Có ai biết trong mớ giấy rạch nát
Luôn khao khát có được một tình yêu
Khóc vạn đêm cũng chưa đủ nhiều
Cho tâm hồn cô độc đang thuận theo chiều cuộc sống

Hồng Duyên
…………………………………………….
Ai cũng in tập thơ để ghi danh
Còn em để mình anh trong con chữ
Ai cũng sợ không có nơi lưu giữ
Còn riêng em dùng ngôn ngữ bảo lưu

Lá vàng rơi thi sĩ đón mùa thu
Riêng em vẫn che dù cho mơ ước
Em mặc kệ thói đời quen hài hước
Vẫn âm thầm dõi theo bước anh đi

Người thương ơi đừng nói tiếng chia li
Than Dấu Chấm đừng làm mi nhỏ giọt
Tập thơ nhỏ em ngào  thêm Chanh ngọt
Tình thơ này lót thảm đến mai sau

Em lặng thầm nhìn gió mới xôn xao
Đánh dấu ngoặc giữ gam màu hoa tím
Em không thích học người xưa tưởng niệm
Để một mình lạc phím chốn thần tiên

Em tin anh giữ tay lái thơ duyên
Để hậu thế đảo điên người bí ẩn

Hồng Duyên
……………………………………………
Thứ Hai, ngày 07 tháng 7 năm 2014
Ai hờn trách mình chìm trong lãng mạn
Xây thiên đường với những áng thơ yêu
Ngắm mây bay bồng bềnh đợi gió chiều
Thổi làn tóc rối đìu hiu ngóng bạn

Nắng thu đến dìu qua đường nước cạn
Lá vàng rơi vào khoảng lặng hoàng hôn
Tình thơ ơi trăm năm mãi trường tồn
Nơi góc khuất ta cùng ôn kỷ niệm

Anh hái tặng em nhành hoa màu tím
Dâng bốn mùa em chiếm cả không gian
Trái tim anh để em ở hàng lang
Hay cất giấu vào bảo tàng hồi ức?

Trang thơ có thể lấm lem màu mực
Nhưng lòng em vẫn thức để nhớ anh
Em học đòi và bắt chước thi nhân
Để chiếm giữ một phần tim có thể

Em biết chứ giữ một người không dễ
Nhưng tình yêu là có thể anh ơi

Hồng Duyên
……………………………………………
Gánh nước đổ nghiêng thùng người ta hốt
Áo bà ba không phải mốt thời  trang
Cũng đôi khi mưa gió nhạt hồng nhan
Vẫn giữ được cái nết vàng chung thủy

Bông điên điển như nữ nhân cao quý
Mọc ven bờ luôn chung thủy nắng mưa
Ai nói rằng anh là nỗi nhớ thừa
Như trời đất thương chưa lần sở hữu

Mảnh đất ấy em không cần làm chủ
Chỉ mượn trồng thơ lưu giữ thủy chung
Nếu một mai số phận  được đi cùng
Niềm hạnh phúc trong lần thơ in tuyển

Giữ anh nhé trang thơ làm đại diện
Tình chúng mình bất biến với thời gian
Chữ yêu thương đưa lên bậc số nhân
Rèm bí mật ta ân cần trao gởi

Dù rẽ lối nhưng tình thơ chờ đợi
Được song hành trong nỗi nhớ niềm thương

Hồng Duyên
……………………………………………….

 Thoáng ngập ngừng ngắm chàng gió ưu tư
Đêm tĩnh mịch lời ru nghe xao xuyến
Đã xa mấy mà lòng còn lưu luyến
Thương vô cùng chỉ thăm viếng bằng thơ

Chàng gió ơi hồn mây cũng bơ vơ
Gởi tất cả những vần thơ về bạn
Đừng xếp loại tình ta vào dĩ vãng
Bởi lòng em đã dán bóng hình anh

Mây ngẩn ngơ buồn duyên nợ bất thành
Vẫn dõi mắt về anh từng đêm vắng
Gặp nhau đó rồi nhìn nhau thầm lặng
Phiến đá  buồn ôm cay đắng vào tim

Em giả vờ đón hạnh phúc dịu êm
Rồi lặng lẽ đắm chìm trong thương nhớ
Em mong lắm tình cờ mình gặp gỡ
Anh mĩm cười như thuở mới biết nhau

Hồng Duyên
………………………………………..

Chủ Nhật, ngày 06 tháng 7 năm 2014
Túi thương lủng đáy rơi rồi
Mái chèo mấy nhịp thuyền trôi xuôi dòng
Hỏi anh có biết làm nông
Con trâu đi giặt bạn lòng đi đâu?

Hôm qua giông lớn sập cầu
Đường mương ao rãnh sậm màu bùn đen
Nhà em cửa đóng cài then
Mồng tơi có chủ cũng quen hơi rồi

Đòng trưa thánh thót mồ hôi
Anh nông vui vẻ cầm đôi đũa cười
Nhân duyên là bởi ông trời
Bà ba áo vải rạng ngời nét quê

Lục bình tím mộng triền đê
Quẩy đuôi con cá diễn hề dưới ao
Phu thê tình nghĩa trước sau
Dễ đâu như áo mặc vào thay ra

Hồng Duyên
………………………………………

Em mở cửa đợi chờ trong ấm ức
Khi anh về thơm phức đậm nước hoa
Có phải anh dạo phố với người  ta
Rồi giả bộ trồng si già trước ngõ

Em méc má
Má bảo em nên bỏ
Nhưng làm sao khi đã lỡ thương rồi
Tại sao anh xẻ nỗi nhớ làm đôi
Em hỏng chịu nếu mất ngôi chánh hậu

Giận anh lắm
Em đóng luôn cửa khẩu
Bé ứ thèm ăn mẫu bánh hư hao
Đừng dỗ dành
Thấy ghét
Ghét như Tàu
Khóa luôn cửa coi lối nào anh đến

Thấy ghét quá!
Đã hết rồi thương mến
Lỗi gì đâu mà đốt nến để xin
Tránh ra đi
Tự nhiên dỗ ngọt mình
Thật thấy ghét
Ghét thiệt tình
Ghét quá !

Hồng Duyên
………………………………
Thứ Bảy, ngày 05 tháng 7 năm 2014


Mùa thơ chín trái trên cành nặng quả
Nụ hôn nồng nàn ngã giá bán buôn
Cảm xúc tràn ly nhỏ giọt như sương
Trang giấy trắng đầy yêu thương ảo ảnh

Gịot mưa thánh thót làm vai thơ run lạnh
Chiếc đàn tranh ai oán bởi vì đâu ?
Từng nhịp rơi không vơi bớt tình sầu
Gọi thầm lặng người khâu dùm vết xước


Em cũng biết  dòng đời luôn chảy ngược
Mộng tương phùng từ khước bạn tình chung
Chỉ có thơ hữu hạn với bóng tùng
Duyên thi sĩ sẽ đi cùng năm tháng

Ngoéo tay nhé tình thơ là vô hạn
Đừng đổi thay mua bán thủy chung
Tình yêu này như chiếc cửi với khung
 Đã đóng chặt xin anh đừng tháo gỡ

Hồng Duyên
……………………………….

Thu lấp lánh trong màn  sương trắng
Cất lời ru sâu lắng tình đời
Nâng nhẹ nhàng nỗi nhớ chơi vơi
Tìm bến đậu để rời dĩ vãng

Trong đêm tối dò đường quờ quạng
Vấp chân rồi chán cảnh nhớ mong
Làm sao quên ngọn gió đêm đông
Người trao tặng mặn nồng còn đó

Có những lúc một mình vò võ
Đọc dòng thơ biết khó nhạt phai
Chữ nhớ ai mà khóc ngày ngày
Để thi sĩ miệt mài sáng tác

Tiển nắng hạ lá vàng đâu bạc
Thu thay mùa khao khát vầng trăng

Hồng Duyên
………………………………

Thu chớm dậy hạ nghiêng mình đón nắng
Em ngồi đây lẳng lặng nhớ người thương
Ngắm hoa chanh cảm nhận chút vô thường
Nhành phượng đỏ cũng dường như lưu luyến

Gío cuối hạ thổn thức lòng
Xao xuyến
Chút bâng khuâng hòa quyện với thi nhân
Mảnh đất thơ em chăm sóc ân cần
Như chăm sóc tinh thần người khác họ

Đời huyễn hoặc anh trở thành khách trọ
Đêm lạnh lùng thơ qua ngõ tìm thăm
Dẫu rằng thuyền đã lỡ bến trăm năm
Tim thơ vẫn trao mặn nồng không nhạt

Hạ tha thiết tình thu nào đâu bạc
Dấu Chấm câu vào lạc chỗ 
Sóng dâng
Nhưng yêu thương lại nhân gấp mấy lần
Trái chanh ngọt chắc nợ nần kiếp trước

Cũng có lúc nàng thơ lười gương lược
Chữ tình chung thước đâu kẻ nên dòng
Dẫu bây giờ thi nhân bước qua sông
Nhưng nỗi nhớ như chiếc còng mất khóa

Hồng Duyên
………………………………………

Trăng bẽn lẽn ngắm anh trong màn tối
Ngậm yêu thương không nói dẫu một lời
Giấy tràn thơ với mộng ước chơi vơi
Em lặng lẽ ngồi khơi thêm mạch chảy

Thơ em viết
Một mình anh tồn tại
Chữ em cười luyến láy để luận âm
Đêm từng đêm ngồi ngắm bạn gọi thầm
Trái chanh ngọt khỏi dầm thêm đường trắng

Mảnh đất nhỏ nuôi tình thơ thầm lặng
Trăm năm sau cũng chẳng có phai mờ
Anh biết không?
Em từng lạc giấc mơ
Ngồi mong tiếng gọi tình cờ trong gió

Thơ cũng biết yêu thương người khác họ
Chữ chung tình em khó giữ hôm nay
Xin được làm hoa thơ nở vạn ngày
Để kỷ niệm đẹp hoài trong thương nhớ

Em đã hứa giữ hoài trong hơi thở
Mảnh đất thơ chở hết bóng hình anh

Hồng  Duyên
………………………………………………
Thứ Sáu, ngày 04 tháng 7 năm 2014


Đêm nhớ bạn mưa ướt vùng kỷ niệm
Trang sách hồng phượng tím một nhành hoa
Mấy mươi năm thời gian thoáng vụt xa
Nhan sắc ấy vẫn kiêu sa diễm  lệ

Mở song cửa nhìn trăng cười ngạo nghễ
Vẹt màn đêm ngắm hoa khế bay bay
Thương một người nhưng người có nào hay
Không dám hỏi mà say hoài lối mộng

Biển không bạc vỗ theo từng lớp sóng
Môi em cười dao động cả hồn tôi
Muốn nói thương ngại ngùng ngắm mây trôi
Để phượng tím chia đôi mình hai ngã

Tình cờ gặp lòng tôi sao khó tả
Em dịu dàng như nắng hạ ngày xưa
Biết giờ đây có nói cũng quá thừa
Nhưng thương lắm tình chưa bao giờ nguội

Hồng Duyên
…………………………………………………………..
Thứ Năm, ngày 03 tháng 7 năm 2014
Anh khóc chi để nước mắt em rơi
Thu buồn bã dưới trời xơ xác lá
Lời giã biệt không có gì là lạ
Cũng vì anh đã đấu giá thủy chung

Em quay đi trong tiếc nuối vô cùng
Chút giận dỗi làm mưa phùng trọn kiếp
Em khép cửa nhờ người in tấm thiệp
Học dối lòng nhóm bếp kẻ lạ xa

Làm sao quên ?
Vết trầy xước nở hoa
Anh có biết tình ta là bất diệt
Trái tim nóng và tâm hồn thuần khiết
Vẫn lặng thầm yêu tha thiết "cố nhân"

Xa Đại Dương nhưng khoảng cách rất gần
Nơi góc khuất là phần anh tất cả
Gọi trìu mến
"Người thương"
Nghe mát dạ
Anh mãi là "tất cả" của thơ em

Hồng Duyên
……………………………………
Thứ Ba, ngày 01 tháng 7 năm 2014

Chúc rồi anh có vui không?
Như thêu gối mộng đứt dòng chỉ xanh
Vô tư thưởng nguyệt sao đành
Phòng the khép cổng để dành góc thương

Khoe chi tấm ảnh tình nương
Miệng khen hợp ngẫu mà dường đau tim
Cau nồng đâu dám ước thêm
Nhưng vui sao được lỡ têm trầu vàng

Cảm ơn chúc phúc tào khang
Cố nhân...
vấp phải
Phủ phàng
Còn đau
Đùa chi tình ái sắc màu
Câu thơ bẻ nửa ngọt ngào gãy đôi

Pháo hồng mưa thấm mặn môi
Nợ duyên tiền kiếp đành thôi phận nàng
Chữ thương làm mỏng dây đàn
Xướng tùy phu phụ còn màng chi ai

Hồng Duyên
…………………………………………
Anh lau nhẹ bờ mi tràn mộng ước
Hốt giọt mưa chải mượt mái tóc thương
Anh về rồi tặng em chiếc lược gương
Điểm trang lại cho môi hường má thắm

Đừng mưa nữa hãy ngồi yên anh ngắm
Bao lâu rồi anh chìm đắm xa hoa
Quên tình em vẫn chung thủy quê nhà
Vẫn trong sáng hiền hòa như thảo mộc

Em đừng sợ giọt mưa làm cô độc
Đêm lạnh lùng bật khóc với chiếu chăn
Đừng nhìn anh bằng ánh mắt cố nhân
Đây chút lửa ân cần xin dâng tặng

Anh xin nhé!
Những giọt mưa thầm lặng
Sưởi ấm em bằng tia nắng yêu thương

Hồng Duyên
………………………………………………..


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét