Cô ấy bệnh rồi có biết không?
Vầng trăng xẻ nửa rối tơ lòng
Ai đem màu mắt pha vào nắng
Nắng rát tim đau lệ chảy dòng
Cô ấy không cười gọi gió ơi
Nghe lòng đau lắm chẳng nên lời
Cơn mưa dài quá đời cô hết
Hết tuổi thanh xuân hết một thời
Cô ấy biết mình hết dạo chơi
Nhưng xin nán lại cúi xin trời
Con thơ tuổi dại chưa thành đạt
Dẫn dắt chưa tròn chẳng dám lơi
Cô ấy còn duyên cõi tạm này
Ôm bao khát vọng mặc chua cay
Trồng cây nhân đức khi thành quả
Cũng ấy là ngày mộng tỏa bay
Hồng Duyên
.png)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét