Năm tháng ấy ta quên mình đang sống
Lúc mĩm cười cũng giống tựa búp bê
Mười một năm chỉ biết thở ngô nghê
Đôi chân nhỏ nặng nề lê từng bước
Năm tháng ấy trái tim đầy vết xước
Quên thân mình cũng muốn được chở che
Được yêu thương không phải bị khắt khe
Không nước mắt che khuất nụ cười nhỏ
Năm tháng ấy lòng người ta đã rõ
Đủ đau rồi nhà trọ cũng bình yên
Nhà mà chi?
Với lắm nỗi ưu phiền
Đôi mắt ướt triền miên thành quá vãng
Năm tháng ấy tình yêu giờ hết hạn
Lòng bao dung bị phỉ bán tận cùng
Cố gượng cười để rẽ lối đi chung
Không oán trách nhưng xin đừng gặp lại
Hồng Duyên

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét