Thơ 2014



....................................

Thứ Hai, ngày 31 tháng 3 năm 2014

TÌNH CAY

Một thoáng chung tình một thoáng qua
Vùi chôn dĩ vãng dãy ngân hà
Người đi một lỡ bao lần nhớ
Quạnh quẽ niềm thương phút chốc xa

Biển ôm hòn đá khóc thành thơ
Tay chạm ngực hôn sóng dậy bờ
Bão thét hay lòng tôi đã thét
Khóc thương giông gió  quét đường tơ

Quán trọ tình thương quá hững hờ
Hay chưa đủ đậm ướp hương thơ
Còn đây mấy chữ cài lên ngực
Gửi gió muôn phương chút ngẩn ngơ

Chua xót làm sao...nghĩ vẩn vơ
Buồn ơi đong đếm đến bao giờ
Chung tình quá hạn thành men rượu
Sóng ập vầng dương...
Hóa thẩn thờ!

Hồng Duyên

.................................

Thứ Hai, ngày 31 tháng 3 năm 2014

KỶ NIỆM THOÁNG XA

***Tháng tư ngúng nguẩy giận thời gian
Kỷ niệm còn không cánh hoa tàn
Bưu thiếp trao tay người lữ thứ
Chờ ngày tái ngộ với hân hoan

Ngỡ ngàng cánh phượng trổ đầy sân
Tháng sáu về chưa hạ đã gần
Lưu bút truyền tay cùng gửi hẹn
Một ngày nắng mới bén duyên trần

Một lần đi biết gặp bao giờ
Nghìn dặm phong trần mấy bể mơ
Lưu luyến ân tình người có nhớ
Ve sầu não nuột vọng câu chờ

Ghép cánh phượng hồng dệt áng thơ
Gửi ai một nửa trái tim khờ
Long lanh giọt nắng hoài thương cảm
Cái thuở chung trường chẳng dám mơ

Hồng Duyên

..................................

Thứ Hai, ngày 31 tháng 3 năm 2014

ANH À

Con nước trôi xuôi thuyền ra biển lớn
Em xa anh rồi con sóng đùa giỡn buồn hơn
Có biết đâu những đêm mưa bão dỗi hờn
Chiếc chăn nhỏ thu mình trách nhân  tình thế thái

Em không muốn làm một người hành khách vĩ đại
Cũng không thèm lướt mái chèo chờ đợi ngắm ánh trăng
Không có anh cung hằng vẫn tỏa sáng
Đom đóm lập lòe làm bạn với kiếp nhân sinh

Mùa thu buồn với những vần thơ tự tình
Đâu ai biết duyên mình trắc trở
Em lặng thầm
Anh chở nặng ưu tư
Một cuộc đời như mảnh vải hư
Dẫu có vá cũng khó mà lành lặn

Em buồn lắm!
Những giọt lệ âm thầm trên bàn phím
Ngày em sang sông anh không một lời đưa tiễn
Dòng thơ nghẹn ngào chiếm cả không gian
Cũng không ai biết chàng của em là ai
Chỉ thấy những dòng thơ u hoài theo năm tháng

Anh ạ!
Dẫu rằng kỷ niệm còn trong quá vãng
Nhưng nhớ thương chưa bao giờ quá hạn phải không anh?

Hồng Duyên

..............................

AN MINH - KIÊN GIANG

Chiều An Minh gió lộng tứ bề
Con cua
Con cá
Thả dọc triền đê
Mặt nước lăn tăn xàng xê điệu nhớ
Kiên Giang rừng tràm chở nặng phù sa

Thứ mười một chuyển mình đẹp như làn da con gái
Cây cầu bắc ngang phải lòng lữ khách
Kẻ qua
Người lại
Khó tách rời nhau
Xe trước
Xe sau
nối liền trong tích tắc

Người Kiên Giang chân chất
Thật thà...
Gần gũi như bà nội trợ...
Hiếu khách!
Vẹn tình!
mặc cho biển lỡ đất trôi
Vẫn một nụ cười thắm nở trên môi
Ôi sao yêu quá!
con người nơi xứ lạ

Tình người An Minh không có mãnh lực nào tàn phá
Vùng đất Kiên Giang cũng hóa nhiệm mầu
Biết thương yêu nhân loại toàn cầu
Và vun đắp cả một bầu nhiệt huyết cho tuổi trẻ...

Dòng sông ấy vẫn nhen hoài ngọn lửa
Trong từng đêm gió mới cựa mình....

Hồng Duyên

.................................

Thứ Sáu, ngày 28 tháng 3 năm 2014

EM VẮNG NHÀ

Chiều dài nỗi nhớ bao nhiêu?
Em xa một chút buồn hiu cả ngày
Tung tăng như cánh diều bay
Ngẩn ngơ anh ở mà say tâm tình

Em đi như vác bình minh
Như khiêng ánh sáng bên mình ngày đêm
Phu thê là nợ khó tìm
Người đi kẻ nhớ ngóng thềm xuân xanh

Xa em như thiếu vị canh
Nồi cơm không chín để dành cho ai?
Vắng em chỉ có một ngày
Nhà tranh thiếu gió mặt mày buồn xo

Nhớ mong diện cớ giả đò
Rằng anh sốt nóng
Nhức giò
Đau răng
Em về là hết lăng xăng
Tiếng cười rôm rã nhọc nhằn cũng vui.

Hồng Duyên

.....................................

Thứ Năm, ngày 27 tháng 3 năm 2014

NẾU ANH CHẾT

Nếu anh chết em không làm người đưa tiển
Không một vành khăn lưu luyến phút phân li
Không cho anh gia hạn sổ định kì
Bởi em biết sẽ không ai ghi anh vào sổ sinh tử

Nếu anh chết chút  tàn dư em giũ bỏ
Huyệt không đào nấm cỏ cũng đâu xanh
Đôi mắt biếc long lanh theo màu nắng
Bởi  tim em, anh không bao giờ được vắng

Nếu anh chết con sóng sẽ vỗ thầm lặng
Hoàng hôn chiều gắn mạch nước yêu thương
Nếu anh chết đời em sẽ sang chương
Cánh cửa mới dường như luôn rộng mở...

Nếu anh chết xin đừng tắt thở
Hãy tươi cười để trả nợ cho em...hehehe

Hồng Duyên

..............................................

Thứ Ba, ngày 25 tháng 3 năm 2014

CHÚC ANH LUÔN NGỌT NGÀO NHƯ THƠ

Em viết bài thơ không tặng riêng ai nữa
Tặng cho trái tim mình và tặng cho tất cả những ai yêu thơ
Tặng cho đôi mắt mộng mơ
Cho ánh nắng vờn mây trong ngày hạ

Em không ngại những vần thơ chấp vá
Không sợ nghiệt ngã của con chữ đi hoang
Em chỉ sợ cơn mưa chiều trút xuống vội vàng
Sợ "con Nai ngơ ngác" lạc đàn không chỗ trú

Em viết bài thơ tặng riêng cho tình bằng hữu
Cho những ai biết rung động trước chiếc lá cành cây
Biết ngắm mây trời
Để cảm tác những lời yêu thương với cuộc sống
Em không viết những vần thơ rổng
Để trao cho người không biết dệt mộng ươm thơ

Có đôi lúc chỉ tình cờ một cơn gió bay qua vùng tóc rối
Khiến con đường  trở nên chật chội
Những trái tim cằn cỗi ngâm mình  trong dòng nước ấm
Cũng không biết thả mình để ngắm cảnh đẹp của hoàng hôn

Em viết bài thơ với tất cả tâm hồn
Tặng cho anh để làm đẹp hơn trên nền thơ ca
Như lòng anh
Rộng
Đẹp
Bao la...

Thơ anh như dòng sông hiền hòa
Như con biển lớn thiết tha với trời đất
Chúc vườn thơ anh luôn đầy chất yêu thương...

Hồng Duyên

..............................

Thứ Hai, ngày 24 tháng 3 năm 2014

GIỮ HƯƠNG YÊU

Anh nhớ em hay nhớ bạn chung lòng
Nhớ mái tóc bồng bềnh trong sóng mắt
Lời anh nói phải  chăng là sự thật?
Hay trêu đùa bắt bóng giữa cơn say

Em cũng chờ tháng tám có ai hay
Đừng trễ hẹn dù ngày mai xa cách
Quả thật khó vượt dòng nước thử thách
Vẫn vui cười không tách bến đâu anh

Lời nhớ thương người trao tặng chân thành
Em trân quý để dành riêng một góc
Cảm ơn nhé!
Anh đã dừng cột mốc
Mong em hoài hạnh phúc với người  ta

Câu thơ buồn cây cọ cũng xót xa
Nhớ thôi nhé!
Đừng ngã lòng bản vẽ
Xin giữ vững một tình yêu tươi trẻ
Chút hương đời có lẽ mãi dư âm

Hồng Duyên

...................................

Thứ Hai, ngày 24 tháng 3 năm 2014

PHẢI CHI EM ĐỪNG ĐẾN

Anh vẫn biết không có quyền chọn lựa
Nhưng trái tim vẫn rực lửa yêu thương
Đừng ngăn anh cắt bỏ sợi vấn vương
Chỉ một chút
Dù tình trường ngăn lối

Anh chân thật chưa bao giờ gian dối
Hờn trách chi biết đỗ lỗi về ai?
Em à!
Mưa đêm giấc ngủ khó say
Kéo chăn ấm đừng để lạnh hoài nhé!

Trái tim hát từng lời thương khe khẽ
Viễn cảnh nào cũng chỉ vẽ ra thôi
Quên  đi em ngày sánh bước chung đôi
Đường sỏi đá để mồ côi bến đợi

Em!
Lặng lẽ...
Thương...
Mà sao không nói?
Để bây giờ rẽ lối biết trách ai?
Hãy xem như duyên số đã an bài
Anh nhút nhát nên khai trầu lỡ hẹn

Anh cứ ước phải chi em đừng đến
Để lòng  này  không lơ đễnh mông lung

Hồng Duyên

.............................................

Thứ Bảy, ngày 22 tháng 3 năm 2014

THÔI NHÉ ANH

Cuối cùng rồi cũng chọn bến dừng chân
Anh luyến tiếc đường trần em rẽ lối
Em đã bảo tình duyên không chờ đợi
Anh ngậm ngùi buông điện thoại
Mưa rơi!

Ngày vu quy anh không có thiệp mời
Buông câu trách
Cũng rời xa mãi mãi
Anh  bảo nhỏ "Hay là em cưới lại"
Cho anh mừng khỏi phải để mất em

Lời tỏ tình anh nói nhỏ hằng đêm
Em tránh né để tìm nhân duyên mới
Chiếc điện thoại cũng nào đâu có lợi
Mất em rồi anh gởi nhớ cho ai?

Không muốn đâu cái hẹn ở ngày mai
Em giật thót sợ mình sai lệch hướng
Thôi anh nhé!
Duyên không tròn chớ cưỡng
Hạnh phúc nào cũng nuôi dưỡng tin yêu.

Hồng Duyên

.........................


Thứ Sáu, ngày 21 tháng 3 năm 2014

KHÔNG PHẢI THÁNH

Trời giá lạnh riêng trái tim thì nóng
Mưa đầu mùa không đóng cửa  yêu đương
Hết hạn kì người vẫn nắm dây cương
Chưa hề ngã giữa tình trường nung khói

Mối tình ấy  sẽ đi vào thần thoại
Không đợi chờ mà như  đói yêu thương
Tôi hỏi người có phải cũng vấn vương?
Hay lướt sóng rồi trườn trên băng tuyết

Đừng giả sử với những lời  giả thuyết
Cửa từ bi đã niêm yết lâu rồi
Bảo khoan dung biết làm sao hỡi trời
Nếu có thể dời chân vào  Tam bảo

Đêm mưa gió của con người tự tạo
Vẽ sóng thiên kiêu ngạo với cuộc đời
Lịch lãm chi rồi cũng hết một thời
Chỉ còn lại tiếng gọi mời nhân ảnh

Sao thế nhỉ?
Lòng ta không phải thánh
Vững bước chân nhưng cũng gánh muộn phiền
Trách gì  đây cũng bởi một chữ duyên
Nhưng không nợ nên thuyền rời xa bến.

Hồng Duyên

...........................................

Thứ Sáu, ngày 21 tháng 3 năm 2014


DẪU CÓ MUỘN

Xuân ở lại chờ người nơi viễn xứ
Áo bạc màu nhưng lưu giữ tình chung
Chẳng màng chi trở bấc gió lạnh lùng
Hoa vẫn nở khoe mình khung trời mộng

Một lần đến trăm năm chung một bóng
Nhớ nhau hoài sưởi nóng cả  trái tim
Lời yêu thương như gia vị để nêm
Nhân hạnh phúc êm đềm trong mật ngọt

Mượn ly rượu anh cầm tay em rót
Hơi cay nồng trót lỡ hít vào tim
Anh xa vời
Bước khập khểnh
Say thêm
Xa ngàn dặm tiếng đêm còn gõ nhịp

Dẫu có muộn vẫn muốn mình đi tiếp
Nơi tình yêu không trao thiệp làm tin
Lòng chân thành thời gian sẽ chứng minh
Đừng xin lỗi cho nghìn đêm thương nhớ

Em không muốn  viết bài thơ dang dỡ
Dù trăng vàng đã chở mối tương tư.

Hồng Duyên

......................................
TẠI DUYÊN SỐ

tay em vừa cắt sợi hồng
Quấn vào cột mốc dỗ lòng ngủ yên
Bây giờ lỡ bến
Lỡ thuyền
Trách chi
Cũng bởi định tiền đã an

Đêm nghe gió bấc thở than
Lòng tôi lạnh lắm hỡi chàng
Chàng ơi!

Cổ xe vượt quá thời gian
Anh Phu đâu nữa cõng nàng hái xuân?
Mùa hoa bưởi cũng đã tàn
Chôm chôm héo nụ lỡ làng duyên xưa

Đưa tay em hứng giọt mưa
Ướp vào nỗi nhớ đổ thừa…
Tại ai??

Đổ cho duyên số an bài
Để lòng yên ổn đẹp hoài tuổi xuân!

Hồng Duyên

..................................................

Thứ Sáu, ngày 21 tháng 3 năm 2014


TÔI KHÔNG TRÁCH

Xào xạc ngoài hiên gió đổi mùa
Mơ màng một giấc mộng đong đưa
Vòng tay ấm áp choàng thương nhớ
Nắng đến khoe mình  dưới song thưa

Em ơi!
Màu tím đã nhạt chưa?
Hoàng hôn níu hạt mưa dài
Con sóng vờn quanh khóe mắt cay
Lòng anh thương nhớ...
Nhớ hoài tên em

Khắc khoải năm canh bóng ai trước thềm
Êm đềm mặt nước thuyền ai rẽ sóng
Lòng tôi chưa chuyển động em đã sang sông
Níu thời gian!
Nhưng không níu được lòng em đổi bến

Tôi không trách em đổ thừa số mệnh
Vui hạnh phúc lơ đễnh với niềm thương
Vòng tay ấy đêm trường em an giấc
Tôi một mình lách cách với bàn phím buồn tênh.


Hồng Duyên

............................................

Thứ Ba, ngày 18 tháng 3 năm 2014


EM VÀ TÔI

Biển!
Không phải là em
Anh!
Nào đâu là sóng
Ta!
Hai tâm hồn động
Ngọt ngào ru bóng nhau.

Nhìn lên bầu trời cao
Khát khao vòng tay ấm
Em!
Nét duyên đằm thắm
Tôi!
Say đắm cả hồn

Đất hôn trời cả ngày
Vầng  dương say cùng gió
Tôi và em khác họ
Xa rồi có nhớ nhau?

Đêm!
Nghe biển thì thào
Sóng ập vỡ bờ cao
Em!
Như muôn vì sao
Khó nhạt màu thương nhớ!

Hồng Duyên

..........................................

Thứ Ba, ngày 18 tháng 3 năm 2014


HẸN

Trăng ngoài song cửa thở than
Em trong nỗi nhớ rộn ràng trái tim
Giàn hoa giậu đổ bìm bìm
Vẫn còn xót lại một niềm ưu tư

Phải đâu tình ấy đã dư
Nghe câu ai trách lòng như rối bời
Lặng thầm ngắm cánh sao rơi
Lật trang thơ cũ bóng người chưa phai

Dẫu rằng chẳng được trong tay
Phương này vẫn giữ bóng ai trọn đời
Thuyền tình trôi dạt biển khơi
Lòng thương đâu dễ đổi dời hỡi ai

Nhắn người
Ta nhớ
Nhớ hoài
Nhớ muôn vạn thuở đợi ngày hàn huyên
Kiếp này lỡ nợ thiếu duyên
Hẹn nhau kiếp nữa nối liền đôi tim

Hồng Duyên

............................................

Thứ Hai, ngày 17 tháng 3 năm 2014


CON SÓNG QUA MÙA

Vườn hoa đã lặng tiếng cười
Chùm thương héo lá nằm phơi nỗi lòng
Đò chiều giờ đã qua sông
Không còn ai chở mặn nồng đem sang

Mưa thu nhỏ giọt dây đàn
Tình thu đã ướt mắt nàng thêm sâu
Trăm năm bấy cuộc bể dâu?
Đổ cho duyên số cũng âu do trời

Đêm nghe tiếng hát chơi vơi
Lòng ai quay quắt
Tách rời do đâu?

Áo hồng quyện với giọt châu
Giã từ kỷ niệm qua cầu gió bay
Sương rơi lên mắt đong đầy
Bất chợt mưa đến đếm hoài giọt ngâu

Làm sao có thể vá khâu?
Một lần xước thịt bạc đầu còn đau
Người ta ươm hạt trầu cau
Mời cha dâng mẹ để ngào tình thương

Muốn đi chung một nẻo đường
Mà sao giông gió leo tường đến thăm
Làm sao giữ mãi trăng rằm
Làm sao cho vẹn...
Khóc thầm...
Thương thân!

Hồng Duyên

.............................................

Thứ Hai, ngày 17 tháng 3 năm 2014


GIÁ NHƯ

Ta muốn!
Trăm ngàn thứ muốn
Vạn điều không muốn vẫn xảy ra
Ức lòng quá!
Ta muốn gào thét
Nhưng hỡi trời biết méc với ai?

Kiếp con người
Là một kiếp đọa đày
Từng chút!
Từng chút!
Dày vò
Bực bội quá biết tỏa cùng ai?

Rồi con sông sẽ ngừng chảy
Mặt biển trầm cảm không còn chạy nhảy tung tăng
Ta muốn giả điên như bóng trăng của Hàn Mặc Tử
Thử thách cuộc đời phủ sóng ngợp hồn ta

Tại sao?
Tại sao ta là hoa chứ không phải là đá?
Để mưa vùi dập phá nát nét hồng nhan
Quy luật sớm  nở tối tàn
Còn ai mong nhớ ?
Giá như ta chỉ là hòn đá khỏi phải thở than!

Hồng Duyên

....................................................

Thứ Hai, ngày 17 tháng 3 năm 2014


TÌNH CA

Nắng phả đầy vai tím mộng đường
Long lanh mắt biếc gợi lòng thương
Sợi vương mắc võng tình đan nón
Chở nốt mùa em quyện ánh dương

Bồ câu tung cánh gởi lời thương
Em nhé chờ nhau mấy nẻo đường
Chớ vội qua cầu sương đẫm áo
Cho tôi tiếc nuối chữ yêu đương

Dẫu biết tình trường khúc khuỷu xa
Yêu ai vượt mấy dãy ngân hà
Tình chung vẹn giữ không hề nhạt
Em nhé vững lòng đợi hợp ca

Còn nhớ không em một món quà
Cầm tay trao gởi trước sân ga
Môi em mộng đỏ hờn e ấp
Thỏ thẻ...
Anh về
Đợi đó nha!

Hồng Duyên

.................................

Chủ Nhật, ngày 16 tháng 3 năm 2014


MỘT LẦN ĐI

Đôi dòng gửi bến tương tư
Gởi câu thương nhớ tạ từ đêm trăng
Lần đi không phải vĩnh hằng
Trăm năm hội ngộ cũng bằng chữ không

Ai gieo hương lúa trên đồng
Không phân bón gốc đem lòng chia xa
Biết đời là giấc nam kha
Vẫn không che được xót xa phận mình

Bờ đê bông cỏ rất xinh
Người qua khen ngợi ngắm nhìn ngất ngây
Lữ  hành quá bộ thuận tay
Ôm hương đồng nội ngày  ngày chăm lo

Lối  xưa vẫn ngóng con đò
Chờ câu thương nhớ buồn đo tấc lòng
Cái ngày người rước sang sông
Lệ rơi ướt nửa cánh đồng ai hay?

Hồng Duyên

.................................

Thứ Bảy, ngày 15 tháng 3 năm 2014


VỊ CHUA

Đêm!
Nghe tiếng lòng ai nức nỡ
Một cuộc đời
Bao nhiêu chữ dang dỡ làm thân?
Muốn xé tan vạn vật của dương trần
Muốn đổi bến...
Nhưng lại  sợ một lần sa chân

Giọt nước mắt không còn phân ranh giới
Đêm lâu tàn ta  biết chờ đợi chi đây?
Người vẫn say
Sao lòng ta quá tĩnh?
So nhịp đàn mà sao dính phím trùng dây?

Khóc với ai?
Xót dạ ngày ngày
Ta không muốn tĩnh mà sao chẳng bao giờ say?
Giọt cà phê vẫn rơi hoài trên lối nhỏ
Trách làm sao bởi người khác họ...
Đứng trông hoài về cái ngõ xưa...

Hoang phí quá sớm trưa làm chiếc nón
Trao cho người trọn vẹn yêu thương
Để góc khuất người mãi  vấn vương
Một bóng dáng người lỡ đường vấp phải...

Hồng Duyên

.......................................

Thứ Bảy, ngày 15 tháng 3 năm 2014


KIẾP QUẦN THOA

Chẳng biết vì đâu gió đổi mùa
Thổi tan ngọn nến giọt chua nếm đời
Lặng thương con nước  buồn trôi
Rơi dòng nước mắt sầu ơi đong đầy

Phải chăng nhân ảnh thế vai?
Buông rèm sóng mắt mà cay nỗi lòng
Vội vàng chi đón con đò qua sông
Để cho nước lớn nước ròng khó bơi

Buông tay thuyền  ra biển khơi
Sợ con sóng dữ ôm trời giăng mây
Lỡ gật đầu nhận vai
Làm sao có thể đổi thay cho đành

Cớ sao con bướm vờn quanh
Đem dòng nước bạc che quanh túp lều?
Ức lòng muốn rút cầu kiều
Sợ mưa giăng lối
Sợ con chim chiều lẻ bạn mồ côi

Hồng Duyên

............................................

Thứ Bảy, ngày 15 tháng 3 năm 2014


LỖI HẸN

Cảnh lặng  đêm tàn sóng mắt cay
Trăng thu ngủ gật bẽ bàng thay
Lòng thương trao gởi tìm đâu nữa
Tiển biệt nhau rồi dứt mộng say

Ước nguyện không tròn gió lắt lay
Con đường cũ
Lắm hạt mưa bay
Chìa tay lau lệ lòng buồn lắm
Khuất nẻo mong chờ bạn có hay

Đầu giường trăng khuyết rọi hồn thơ
Năm ngón tay thương chẳng hững hờ
Ươm chữ vườn mơ đem nhắn gởi
Hỡi người năm cũ có còn chờ

Mấy cánh hoa xuân đã héo chồi
Còn ai mong nhớ thuở chung đôi
Áo hồng em khoác đời đôi ngã
Thôi nhé mùa trăng lỗi hẹn rồi!!

Hồng Duyên

.........................................

Thứ Ba, ngày 04 tháng 3 năm 2014


EM BÉ ƠI

Em !
Tinh khôi như nụ hoa mới nở
Hiền hòa tựa con sóng chiều thu
Trăn trở điều chi? em quên lời ru của mẹ
Đêm sẽ tàn bóng tối dần tan nhanh
Đừng buồn em nhé!
Cuộc đời vốn là bản vẽ của thế nhân

Em như dòng suối trong ngần buổi sớm
"Như con nai vàng ngơ ngác" giữa rừng cây
Tâm hồn em rất là thơ ngây
Để cơn gió kéo làn mây bất kháng
Em!
Khao khát một luồng ánh sáng....

Rừng cây kia sẽ héo tàn theo ngày tháng
Rể không trụ đất vì hạn hán lòng nhân
Nhánh không hoa vì tâm gần như thiếu hương vị tình thương
Em vẫn thế !
Vẫn vươn mình trong giông bão

Em!
Là một mầm sống hoàn hảo
Giúp cho đời...
Trọn đạo làm con
Hãy ngẩng mặt lên cho lòng son tỏa sáng
Mặc kệ đời mua bán lòng nhân!

Hồng Duyên

....................................................

Thứ Ba, ngày 25 tháng 2 năm 2014


ĐỜI NGƯỜI LÀ CUỐN SÁCH

Những tưởng sách không có bài tuyệt tác
Lật bao trang chưa khác nội dung nào
Vẫn là mưa rơi với bấy niềm đau
Như bài luận không ngọt ngào đoạn cuối

Lật nửa cuốn tả cảnh người buồn tủi
Tác phẩm nào cũng kết chuỗi đau thương
Không có tình lưu lại để vấn vương
Nghe xót dạ với văn chương kiệt tác

Chàng văn sĩ khéo tạo người phụ bạc
Nhân vật nào cũng khao khát được yêu
Ả đào thương cột chặt kiếp cô liêu
Tên kép lẳng ra chiều như hào phóng

Bao cô gái ôm nỗi đau thầm lặng
Lật từng  trang chưa lắng được lòng sầu
Chữ ái tình đưa người đến bể dâu
Khó đoạn tuyệt với con tàu cuộc sống

Tàu quay bến dưới bàn chân chuyển động
Trang cuối cùng nâng bổng cả hồn thơ
Hơn nửa đời niềm vui đến bất ngờ
Là hạnh phúc sau bấy tờ  đau khổ

Cuốn sách nhỏ
Từng trang như thách đố
Đến cuối cùng mới dỗ giấc niềm đau
Là pháo hoa diễu hành dưới cổng chào
Đón hạnh phúc ngọt ngào người dâng tặng

Lật trang sách thấy niềm vui là mai mắn
Chờ đợi gì không ươm sẵn tình thương?.

Hồng Duyên

.......................................

Chủ Nhật, ngày 23 tháng 2 năm 2014


TÔI THƯƠNG

Ai nói hoa cười hổng giận dai
Bước đi ngoảnh mặt vạn ngày dài
Còn thương chi đó người sao bạc
Một chữ hỏi thăm chẳng mải mai

Thương lắm cung chờ thắm dạ cay
Giả như xa lạ  khó vờ say
Khói sương bạc phết lòng như đá
Hay cũng đau lòng bậu chả hay?

Hiếu thuận lòng trai mục nát rồi
Tâm còn chuyển động giữa màu vôi?
Biết đâu vết cắt hoài loang máu
Ấp gối tay người nhớ bạn thôi

Phương này khóc hận kẻ xa xôi
Đông vẫn giữ nguyên héo nụ chồi
Tôi thấy màu hoa nhòa nhạt sắc
Thương rồi ai nỡ tách chia đôi?

Hồng Duyên

...................................

Chủ Nhật, ngày 23 tháng 2 năm 2014


CHUYỆN HÔM QUA

Chữ ăn năn có  muộn mằn lắm không?
Chiều tắt nắng hoàng hôn  ngâm mình trong biển cả
Sóng dập bờ
Hòn đá cũng ngậm nước không buông

Sợi chỉ nhớ luồng thẳng vào tim
Đôi mắt ướt dõi theo cánh chim ngàn dặm
Ai mơ lá thắm?
Ai say đắm đôi má hồng diễm lệ?
Mà mùa xuân trễ bấy vẫn chưa về

Chữ chân quê
Người chê không xứng
Hay giao mùa không dám hứng ngọn gió xuân?
Kéo màn đông mà tưởng chừng không thức
Ôm mặt trời háo hức đợi mùa thu

Bến tương tư có dãy  sương mù
Vầng nhật nguyệt ru mình trong nắng hạ
Có một phép mầu dường như rất lạ
Chuyện hôm qua đã quên  hết rồi

Bốn mùa trôi
Người thôi không chờ đợi
Chữ ăn năn bới ngọn tóc sầu.

Hồng Duyên

.................................

Thứ Sáu, ngày 21 tháng 2 năm 2014


TẠ TỪ ANH - EM ĐI LẤY CHỒNG

Anh còn có một bàn tay
Còn tay kia nữa cho  ai mượn rồi?
Mây đen bao kín vùng trời
Vầng dương phủ sóng gọi mời mưa giông

Tạ từ em bước theo chồng
Tay anh
Em trả
Pháo hồng tiễn đưa
Buồn thương con nhạn tắm mưa
Vì sao tinh tú dần thưa tháng ngày

Nụ hôn ngọt mộng còn say
Trăng tròn chưa khuyết mà cay mắt người
Theo chồng em bỏ cuộc chơi
Bến mơ có chủ hết thời đi rong

Tạ từ anh
Bước theo chồng
Vần thơ mắc cạn
Nỗi lòng
Còn vương.

Hồng Duyên

..................................

Thứ Năm, ngày 20 tháng 2 năm 2014


NHẠC LÒNG TRỔI KHÚC

Cánh cò bay lả về đâu?
Suối trong róc rách một màu trắng tinh
Nghiêng người hoa cỏ ngẩn nhìn
Dáng người thanh nhã gợi tình nhân gian

Xuân còn nẩy lộc đêm sang
Mùa vui trẩy hội tiếng  đàn du dương
Chạm tay trên bến sông tương
Hồn như say sóng
Mộng đường chung đôi

Này là mắt đẹp
Này môi
Này là cau thắm quyện vôi thêm nồng
Nụ cười làm ấm mùa đông
Sưởi tan băng giá thỏa lòng thanh xuân

Chút tình gửi bạn tha hương
Dù đi trăm nẻo vạn phương cũng về
Cánh cò đậu bến sông quê
Hòa dây tấu lại khúc nghê đợi người.

Hồng Duyên

..............................

Thứ Năm, ngày 20 tháng 2 năm 2014


BIỆT LY

Kỷ niệm tan rồi dưới mộ sâu
Tình thơ dạo ấy nhạt phai màu
Vùi chôn dĩ vãng không  còn vết
Câu lẩy tiếng hờn chớ dệt  khâu

Trăm năm giấc mộng hóa rèm châu
Mãi trách làm chi biệt vạn sầu
Cũng bởi ân tình người chẳng vẹn
Mùa xuân dời gót đến con tàu

Sau chuyến tàu đêm
Vé cuối cùng
Lữ hành bận bịu đón phù dung
Sân ga  trễ hẹn ai cùng đứng
Chờ nữa làm chi hết hạn dùng

Không thể khứ hồi  số vé chung
Tuyết rơi trắng xóa lạnh theo cùng
Người đi xa thẳm không về lại
Nuối tiếc làm chi để lạnh lùng

Hồng Duyên

.....................................

Thứ Tư, ngày 19 tháng 2 năm 2014


CHUYỆN TÌNH YÊU

Em không viết dù một lời tiễn biệt
Không tặng anh những giả thuyết tình thương
Giả vờ chi
Đâu có thật yêu đương
Anh đừng diễn kép cải lương hồ quảng

Tình nghệ sỹ quá vô  vàng lãng mạn
Chữ nhân duyên không thời hạn dừng chân
Đừng giả vờ để kết bạn giai nhân
Anh đùa giỡn mà ân cần như thật

Em  vẫn hiểu bài thơ tình mang tật
Vết xước trầy lất phất những giọt mưa
Từng câu từ niêm luật cứ  day dưa
Dùng âm vận để mày đưa mắt liếc

Nhưng đâu phải là em không hề biết
Thật hay đùa đem ngòi viết phô trương
Anh nói rằng đã trót nhớ lỡ thương
Mà tình thật chưa hề vương lòng bậu

Anh vui miệng bảo rằng em rất xấu
Nhưng thương hoài có giấu được ai đâu?

Hồng Duyên

.........................................

Thứ Ba, ngày 18 tháng 2 năm 2014


AN PHẬN BÊN CHỒNG

Bèo dạt về đâu sóng nhấp nhô?
Tình không ghé bến lạc sông hồ
Đêm nghe gà gáy buồn lên mắt
Kỷ niệm dần tan mất nón ô

Dòng xoáy ân tình nhạt bến thơ
Ba sinh nguyệt lão kết không ngờ
Người chưa hẹn ước nên giai ngẫu
Kẻ nguyện gìn lòng khóc biệt tơ

Tìm kiếm làm chi bể khổ chờ
Tùy duyên định mệnh níu thuyền mơ
Mắt môi tươi thắm giờ đâu  nữa
Cười khóc nhân gian quá hững hờ

Em về khóa chặt cửa tình thơ
Chẳng nhớ thương chi ánh nguyệt mờ
Người đã xa xôi chờ mấy nữa
Thôi đành an phận kiếp quần thoa.

Hồng Duyên

..............................................

Thứ Hai, ngày 17 tháng 2 năm 2014


LỐI CŨ KHÔNG CÒN

Bao lần trở lại bến sông xưa
Chim nhạn biệt  tăm lối cũ thừa
Nhà vắng không người trưa lạnh lẽo
Cuối nẻo đường tình gặp gió mưa

Tại em vụng quá để rào thưa
Bấy luống hoa vàng bị dẫm bừa
Xuân sắc trôi nhanh tình lạ bến
Sông sầu lơ đễnh nhớ người xưa

Chiếc áo tình thương mắc võng đưa
Trăng nghiêng soi bóng dưới hàng dừa
Hỏi người xa ấy còn thương nữa
Hay đã quên rồi bóng dáng xưa?

Tôi đan chỉ mộng tập thêu thùa
Kéo sợi tơ vàng để bán mua
 Phải nợ đem trao người hữu ý
Không ngờ chung thủy vẫn chào thua

Hồng Duyên

....................................

Thứ Hai, ngày 17 tháng 2 năm 2014


ÍCH KỶ

Gối tay chồng mà lệ ướt vành mi
Hình bóng ấy như khắc  ghi tâm khảm
Không phụ bạc
Hai lòng
Chưa hề dám
Sao nhớ hoài người bạn đã từng yêu

Ai hiếu thuận ?
Ai giữ lòng chung thủy?
Cảm thông  người hay hủy  bỏ tình ta?
Nước mắt rơi như dòng xoáy ngân hà
Cố nuốt ngược để làm quà hạnh phúc

Trong ý niệm cũng như trong tiềm thức
Vẫn mong người dứt bỏ chuyện thế gian
Về Phật môn tìm đường đến niết bàn
Chỉ có thế hết mang niềm tâm  sự

Ừ!
Ích kỷ
Nhưng chưa hề  giận dữ
Bởi quá thương muốn sở hữu người xa
Không muốn ai là kẻ được chung nhà
Dù  như thế vẫn biết là ích kỷ.

Hồng Duyên

..................................

Thứ Hai, ngày 17 tháng 2 năm 2014


VẪN MUỐN

Thiệt lòng tôi vẫn giữ trong tim
Một bóng thi nhân thật khó tìm
Nhưng sợ cành cong làm gãy cánh
Nên đành cam phận ở gia nghiêm

Thương người ích kỷ nguyện từng đêm
Tam bảo anh về hạnh ngộ duyên
Cửa Phật từ bi nguyền tạc  dạ
Song tu tinh tấn thỏa bao niềm

Không biết kiếp nào có nợ duyên
Mà sao thương lắm mộng chung thuyền
Tóc tơ gá phận hồn đau lắm
Nhớ bạn nhói lòng  tắm lệ riêng

Người ấy chiều ta giống tựa tiên
Cưng như châu báu ngọc trên thiên
Mà sao vẫn nhớ người xưa cũ
Vẫn muốn  ru lòng ngủ trọn niên.

Hồng Duyên

..........................................

Thứ Hai, ngày 17 tháng 2 năm 2014


ĐỨT GIẬU MỒNG TƠI

Gói tình chôn ở cửa đông
Giấu anh một góc
Pháo hồng...
Buồn tênh!
Chiều xuân tóc rối bồng bềnh
Xa người sợi nhớ chông chênh một đời

Lững lờ con nước chơi vơi
Hồn em rách toạc buông lời trách thân
Trách con  tạo hóa khéo lần
Xe duyên nửa mối cho gần hóa xa

Đêm mơ một dãy ngân hà
Ngày thêu một cặp áo hoa để dành
Ngờ đâu giông bão bung vành
Mục tan mối chỉ duyên lành hóa hư

Mở lời nói tiếng giã từ
Mà đau cắt ruột
Tương tư một đời
Thương thầm cái giậu mồng tơi
Xây giàn quấn sợi cũng rồi chia xa.

Hồng Duyên

...............................................

Thứ Hai, ngày 17 tháng 2 năm 2014


NIỀM RIÊNG THỔN THỨC

Xuân ngủ
Từng đêm thổn thức lòng
Nghe như gợn sóng giữa tầng không
Lần đi biết nẻo đâu tìm lại
Bâng khuâng rối dạ nát tơ hồng

Chong đèn ngóng bạn bến tương tư
Thật giả tin yêu đã tạ từ
Ong bướm xa  đàn hoa héo nhụy
Buồn riêng con nhạn cũng di cư

Hư ảo trần gian lắm ngậm ngùi
Đêm mơ nhớ bạn khó mà vui
Lệ rơi ướt gối cùng ai tỏ
Khắc khoải...
Nhớ...
Người khác họ ơi!

Thuận lòng sao để cánh hoa rơi
Tan nát duyên tình rụng khắp nơi
Pháo nổ vang trời lòng chửa cạn
Thương người
Nhớ bạn khó mà vơi!

Hồng Duyên

.............................................

Thứ Sáu, ngày 14 tháng 2 năm 2014


LỄ TÌNH NHÂN CỦA ANH

Anh bảo rằng không thích lễ tình nhân
Mà chỉ muốn gần bên em mãi mãi
Trái tim nhỏ anh cho không lấy lại
Nguyện một đời được chải mái tóc em

Cầm bàn tay truyền hơi ấm êm đềm
Nụ cười ấy nhân thêm niềm mơ ước
Từng lời đẹp anh rót như thần dược
Tình yêu này không dùng thước để đo

Anh yêu em nhưng chẳng thích hẹn hò
Quà anh tặng là kho tình chung thủy
Không vàng  ngọc
Kim cương
Hay đá quý
Nhưng muôn đời không rỉ sét phân li

Anh yêu em dù nhạt nét xuân thì
Yêu tất cả những gì nơi em đó
Không đợi lễ tình nhân mới bày tỏ
Mỗi một ngày đều có lễ Valentin

Hồng Duyên

..............................................

Thứ Tư, ngày 12 tháng 2 năm 2014


TIỄN BIỆT

Ai phụ ai hạt mưa chuyển dạ đêm
Ngày khai nhụy ôm niềm vui hờ tạm
Mái che nhỏ như bàn tay lạnh  cảm
Không biết cười hay chẳng dám ước mong?

Lật bài thơ từng nét chữ trổ bông
Và câu tứ như trời hồng buổi sáng
Tả sắc đẹp một mùa thương quá vãng
Để muôn đời không cạn nỗi vấn vương

Người ra đi chạm vào mắt làn sương
Nghe hơi thở xuyên bức tường định mệnh
Chút kỷ niệm của một thời quý mến
Vẫn hong hoài  trong ngọn nến con tim

Đến bao giờ mới có thể hàn huyên?
Như bài toán không tìm ra đáp số
Thời tiết giận dỗi mùa đành phải dỗ
Ôm nỗi buồn làm cỗ tiễn tình  xa.

Hồng Duyên

...........................................

Thứ Bảy, ngày 08 tháng 2 năm 2014


EM SẼ LÀ CỦA AI

Em đâu phải giọt cà phê đắng nghét
Cũng không bài thơ tứ tuyệt riêng anh
Em chính là một thảm có  rất xanh
Khi mỏi mệt anh dừng chân ngơi nghỉ

Em  không phải người đi tìm chân lí
Mở bàn cờ ngồi chiếu bí thân vương
Rước bà hoàng về cuộc sống dân thường
Để xe pháo có đường lên ngôi báu

Cũng không phải cô nàng đi hát dạo
Để tìm mua chiếc áo ấm mùa đông
Em chỉ  là một viên kẹo màu hồng
Làm ấm lại tiết trời đông băng giá

Anh  thầm lặng từng đêm nhìn xấp vải
Lật chiều ngang rồi trái
Đứng ngậm ngùi
Ai sẽ may áo mới đợi ngày vui?
Nghe hụt hẩng làm sao nguôi thương nhớ?

Hồng Duyên

...............................................

Thứ Bảy, ngày 08 tháng 2 năm 2014


MỘT THOÁNG XA

Ngán cảnh phong trần xếp bút thơ
Chiều thu lả lướt dưới trăng mờ
Nhân tình ảo ảnh như sương khói
Lấm tấm giọt mưa nghĩ vẩn vơ

Xuân đến bao giờ có biết chăng
Năm canh thấp thỏm sợ mây giăng
Người đi  mấy nẻo còn quay lại
Hay mãi không về  để giá băng

Tôi đếm thời gian tưởng nhớ người
Hoa tàn mấy cánh để tình rơi
Trăm năm bể hẹn còn trăn trở
Một phút cầm tay nhớ cả đời

Hỏi  người  nơi ấy có thương tôi?
Kỷ niệm còn đây đẹp mắt môi
Vầng nguyệt nghiêng mình soi bóng nước
Ngẩn ngơ nỗi nhớ mãi đâm chồi


Hồng Duyên

.....................................

Thứ Sáu, ngày 07 tháng 2 năm 2014


LỜI SAU CÙNG

Lời sau cùng có dám nhận không anh?
Hoa me trắng nở mấy nhành trước gió
Em gói lại để nhớ người khác họ
Bông bí vàng bỏ ngỏ trước vườn xuân

Giận anh rồi hoa héo giữa niên tân
Xin đừng tưới bằng những lời hoa mĩ
Trang sách  nhỏ từng đêm ngồi mộng mị
Bởi nhớ ai dòng nhật ký không khô

Vắng anh rồi mưa gió mất luôn Ô
Tìm đâu nữa khách thượng hồ năm cũ?
Cho tôi nhắn hỡi vì sao tinh tú
Chở người về cho giấc ngủ tôi ngon

Lời sau cùng em gửi tặng lòng son
Yêu tha thiết và trọn lòng chung thủy

Hồng Duyên

...........................................

Thứ Năm, ngày 06 tháng 2 năm 2014


EM CHỈ MUỐN

Em không muốn làm người trong mộng tưởng
Để muôn đời cộng hưởng những nỗi đau
Đừng biến em thành cái bánh ngọt ngào
Từ gia vị của hàng rào xưa cũ

Em không muốn làm hạt nhân vũ trụ
Nếu nói rằng chẳng sở hữu được anh
Đừng biến em thành một ánh trăng thanh
Không ai dỗ dành trong từng đêm vắng

Em không muốn sống cuộc đời thầm lặng
Trong bóng người anh mang nặng nhớ thương
Đừng biến em thành thảm ngọc lót đường
Cho anh tưởng nhớ vấn vương tình cũ

Em không muốn làm gốc cây cổ thụ
Che nắng mưa anh tạm trú lỡ đường
Đừng biến em thành chỗ để dựa nương
Khi chợt té những đêm trường giá lạnh

Em chỉ muốn làm vì sao lấp  lánh
Đi bên anh với hạnh phúc ngập tràn!

Hồng Duyên

.....................................

Thứ Năm, ngày 06 tháng 2 năm 2014


XA NHAU THẬT RỒI


Lâu lắm rồi cảm xúc đã đi hoang
Không còn những đêm lang thang trên nét
Lật bàn phím lạc vào thơ ngồi dệt
Chuyện tình yêu sống chết với tâm hồn

Một bài thơ nồng nàn với nụ hôn
Nét e ấp trường tồn trong nỗi nhớ
Dù biết đó chỉ là tình tạm bợ
Vẫn còn thương
Còn than thở
Mỗi chiều!

Lâu lắm rồi không dệt những vần yêu
Mùa đã chết tình tiêu điều ngõ vắng
Giọt nước mắt ướt bờ mi xinh xắn
Nét diễm kiều núp sau rặng hoàng hôn

Xuân rụng cành mà nghe dạ bồn chồn
Mái tóc rối quyện hồn người lữ khách
Lời giã biệt như chặng đường thử thách
Hay muôn đời mình phải cách xa nhau?

Hồng Duyên

...................................

Thứ Năm, ngày 06 tháng 2 năm 2014


LỐI ĐI CUỘC ĐỜI

Tôi thả vào thơ một tình yêu giả thuyết
Không có thiên đường hay buổi tiệc hàn huyên
Chỉ có nơi tôi chờ đợi một chút duyên
Đến bao giờ thuyền mới cặp bến?

Mỗi một nét bút là lối đi khập khểnh
Bài thơ tình như  ngọn nến buổi chiều đông
Sưởi ấm tim ai giữa dòng người tấp nập
Khẽ  giật mình!
Không có thật đâu anh!

Tôi thả vào  thơ một tình yêu  chân thành
Để nhận lại một vết xước không lành theo ngày tháng
Cái nắng chiều làm bạn với cỏ xanh
Bài thơ như một bức tranh của đời con gái

Hoàng hôn đang đi bỗng dừng lại
Như kiếm tìm những cái đã rời xa
Bài thơ hôm qua mang đủ vị cuộc sống
Như cuộc đời luôn chuyển động bất ngờ!

Hồng Duyên

...........................................

Thứ Tư, ngày 05 tháng 2 năm 2014


ĐÓNG BĂNG

Mai tàn có nở nữa không?
Mùa xuân rụng dưới cánh đòng  giá băng

Ai ngồi ngắm cảnh gió trăng
Nàng thơ yên giấc mây giăng  rợp trời

Câu thơ  sáu tám nằm chơi
Mấy vần lục bát hết thời đi rong

Hẩm hiu với chiếc đèn lồng
Ngổn ngang...
Con chữ xếp chồng lên nhau.

Hồng Duyên

......................................

Chủ Nhật, ngày 26 tháng 1 năm 2014


XUÂN DẬY THÌ

Lạc bước vườn xuân đến chợ thi
Mai vàng e ấp dáng nhu mì
Nàng thơ gợi cảm trong  màu nắng
Nghiêng bút đan tình gởi cánh si

Bâng khuâng dạo bước với thi nhân
Giáp Ngọ về chưa tết đế gần?
Hồng cúc khoe duyên trêu lữ khách
Xuân về tùng bách gọi tình nhân

Một năm xuân đến bấy nhiêu lần?
Mà thấy tình xuân rạo rực dâng
Thuở ấy em qua hồn chạm nhớ
Khi về trăn trở mộng tương thân

Hồng  Duyên

..................................

Chủ Nhật, ngày 26 tháng 1 năm 2014


VẪN CÒN ĐÓ TÌNH ANH

Tôi muốn ghét anh
Vạn lần
Không thể
Giận hờn như thế mà lại rất thương
Sợ chạm nhau rồi kết sợi tơ vương
Tình một thoáng
Muôn phương còn lưu giữ

Trách tạo hóa chia cách không trình tự
Cảm nhau rồi mà ý tứ không thân
Đôi trái tim ở bên cạnh rất gần
Nỗi nhớ!
Cách vạn lần còn lưu trữ

Sao có thể em hỏi hoài quá khứ
Tội tình chi  ngôn ngữ chẳng thuận hòa?
Em cười vui đùa giỡn với thơ ca
Anh giận dỗi rầy la không thương  tiếc?

Thương quá đổi em giả vờ câm điếc
Nhưng hờn ghen anh mãi miết buông lời
Chia tay!
Tình chưa cạn nghĩa đâu vơi
Khi thoáng gặp lệ rơi đầy khóe mắt.

Hồng Duyên

...........................................

Chủ Nhật, ngày 26 tháng 1 năm 2014


LOÀI HOA TÍM


Anh không phải mùa xuân ngày giáp tết
Chẳng nụ cười để em kết vòng hoa
Anh chỉ là một nửa bản tình ca
Chưa hoàn chỉnh
Sân ga đành lỗi hẹn

Không thích nữa
Chờ đợi ngày anh đến
Trang  thơ tình!
Em thổi nến
Chia xa
Anh đừng buồn cho con chữ mau già
Bỏ tất cả bước qua vùng kỷ niệm

Anh thừa hiểu em là loài  hoa tím
Tím muôn đời chết lịm với hồn thơ
Nhưng chờ anh...
Thì chẳng có bao giờ
Dù một phút cũng hững hờ không nhớ

Khép Dấu Chấm!
Là hết!
Không còn nợ
Ly nước chanh chua tợ cả tâm hồn
Thoáng gặp nhau em giả bộ bước luôn
Mà như chạm phải một hòn lửa  đỏ

Mặt bừng nóng
Nhịp tim thì không rõ
Hay tại người khác họ
Khắc trong lòng?

Hồng Duyên

.........................................

Chủ Nhật, ngày 26 tháng 1 năm 2014


TÙ CHUNG THÂN

Ai cũng tưởng nắng về trên khóm trúc
Hoa lá ghen hờn rạo rực mùa xuân
Chảy máu rồi treo cái giận lưng chừng
Chim én nhỏ nhìn người dưng cười mĩm

Một dòng chữ
Đôi câu thơ
Chiều tím
Khách vãng lai ngồi đếm lá mùa thu
Quay quắt lòng khi ai cất giọng ru
Nào đâu hiểu là cửa tù tình ái

Tên cai ngục thắp lửa hồng thân ái
Đông tan rồi
Phận gái khép vòng tay!
Cũng chấm hết mơ mộng với gió mây
Người chợt đến xây tường thành kiên cố

Thơ ấm ức
Con chữ dùng lời dỗ
Một đời người ái ố mấy ai  không
Dây tơ hồng dệt nên mối chỉ bông
Là trang sức mặn nồng cho đôi lứa

Nơi ngục ấy ngày đêm đều  nhen lửa
Tù chung thân mà vui cửa ấm nhà

Hồng Duyên

.............................................

Chủ Nhật, ngày 26 tháng 1 năm 2014


XUÂN HỒNG

Em lặng thầm trên trang giấy hồng duyên
Ngày như tháng không ước mình tung cánh
Mượn dòng chữ trang điểm cho đức hạnh
Để cuộc đời kiêu hãnh với mùa xuân

Cũng như  anh vun bút vẽ lòng nhân
Vẽ con  sóng đến gần bên bờ biển
Vẽ đôi mắt đánh tan đi định kiến
Đem mùa xuân làm đại diện giao  mùa

Bài thơ tình thiếu nét
Chữ còn thưa
Nhờ họa sĩ tô cho vừa
Thân ái
Mùa xuân đến
Mắt môi còn vụng dại
Vẽ dùm em xuân con gái luôn hồng

Ông đồ già
Nhưng với anh thì không
Vẫn trẻ mãi giữa xuân hồng
Nắng mới
Như cánh bướm lượn vườn hoa
Chờ đợi
Mùa xuân về
Lộc tới cửa
Tìm thăm!

Hồng Duyên

...................................................

Thứ Năm, ngày 23 tháng 1 năm 2014


TĨNH GIẤC MƠ

Trong giấc ngủ em thấy ngàn hoa lạ
Khoe sắc hồng khám phá một tình yêu
Người xưa ơi hoa tím rụng đường chiều
Cơn lốc bão thiêu rụi hồn...
Băng giá

Ai còn nhớ?
Riêng lòng em xa lạ
Giấc mơ nào cũng vội vã chia tay
Thương làm sao những cánh nhỏ hoa mai
Chờ đón tết mà cay nồng sóng mũi

Chút kỷ niệm biển lửa thiêu tàn rụi
Em giật mình...
Thức!
Tuổi phận quần thoa
Ngồi bên em
Anh ru mãi câu hò
"Thương em đứt ruột anh giả đò làm lơ"
Ngó song cửa giấc mơ tan theo màu nắng

Dưới  bến sông mặt nước im lìm phẳng lặng
Em mĩm cười
Không thể nào vắng anh!

Hồng Duyên

.............................................

Thứ Tư, ngày 22 tháng 1 năm 2014


THOÁNG PHÙ DU

Ai than thở giữa đêm về tĩnh mịch?
Hàng thông già ngồi kể tích chuyện xưa
Có chàng trai mơ cái nắng đã thừa
Chợt chân té cây cầu dừa gãy đổ

Mấy mùa phượng con sông dài khắc khổ
Sóng ì ầm không có chỗ tựa nương
Khách du hành cho vay mượn  tình thương
Khoảng đất trống thành vườn hoa hạnh phúc

Nhìn kỷ niệm như món quà trang sức
Lời yêu thương như kẹo mứt giao thừa
Tan cuộc rồi cũng chấm hết đón đưa
Dứt tiếng pháo là dầm mưa chịu trận

Ai bạc bẽo chỉ mình ngồi tự vấn
Mối tình thơ như phấn điểm trang đời
Như dầu thơm lan tỏa khắp muôn nơi
Người ngưỡng mộ
Ta dời chân
Chạy trốn!!

Hồng Duyên

...........................................

Thứ Ba, ngày 21 tháng 1 năm 2014


LÊN NGÔI



Xuân mở cửa mời anh vào sưởi ấm
Em!
Âm thầm đặt dấu chấm nửa câu
Nhờ vần thơ làm điểm nối nhịp cầu
Xua cái lạnh…
Trái sầu riêng không chín.

Mượn ai đó đem vào thơ em vịnh
Anh!
Như thiên thần tĩnh thức hồn hoa
Không có anh…
Em không trở lại nhà
Khi quá vãng thơ ca rồi sẽ chết!

Qua trang khác…
Nhưng sao mà giống hệt…
Cái buổi đầu…
Em biết tết từ anh!

Lạnh thịt da sao bằng băng giá tâm?
Nhờ chút lửa anh nhen thầm mà ấm
Hoa Tím nở xòe năm cánh rất chậm
Nhưng chân tình không ai sắm được đâu

Bài thơ anh
Che hết nỗi sầu
Hay tình anh đó  bắt đầu lên ngôi?

Hồng Duyên

.........................................

Thứ Hai, ngày 20 tháng 1 năm 2014


XUÂN KHÔNG MẸ


XUÂN KHÔNG MẸ

Không có mẹ nhà thiếu luôn ngọn lửa
Chiếc áo choàng không ấm ở cửa đông
Tất niên rồi thời tiết vẫn còn ngông
Hay cái lạnh có từ trong tiềm thức?

Tết không mẹ giọt mưa hoài day dứt
Không bánh chưng
Không kẹo mứt
Xuân buồn!
Đâu tiếng cười
Đâu hơi ấm tình thương
Đâu ngọn lửa soi đường cho năm tháng

Tình mẫu tử không bao giờ quá hạn
Như hoa vàng rạng rỡ dịp đầu xuân
Niềm yêu thương mẹ để lại dương trần
Con cảm nhận mẹ rất  gần bên trẻ

Vẫn muốn khóc khi xuân về thiếu mẹ
Vắng tiếng cười
Quạnh quẽ nỗi buồn riêng
Biết tìm đâu tình mẫu tử thiêng liêng?
Hoa vú sữa cũng nghiêng đầu nhỏ lệ

Xuân vắng mẹ không có gì kể tết
Ngôi nhà buồn với kèo lệch cột xiêu
Cha không cười gặm nhấm nỗi cô liêu
Thương con trẻ dắt dìu trong vất vã

Xuân không mẹ hồn rách chưa ai vá
Cây trên cành rụng lá chẳng ai thương!!

Hồng Duyên


.......................................

Thứ Hai, ngày 20 tháng 1 năm 2014


TÁO QUÂN ƠI


Táo quân ơi!
Nếu như có lên trời
Cho tôi nhắn đôi lời cùng thượng đế
Tại sao lại để cho con khóc kể
Nhớ mẹ hiền mượn lệ tiển ngàn năm

Hỏi dùm tôi sao chợ tết mưa dằm
Không có nắng để kén tằm dệt vải
Thiếu hơi ấm tưới lên rừng khẳng khái
Cây lớn cong
Nhỏ quằn quại
Đau lòng!

Hỏi dùm tôi sao nước đục cả dòng sông?
Để con cá lòng tong không giãy dụa
Như chuyện cổ tích Cọp rừng làm chúa
Bắt muôn loài dâng thịt của người thân

Táo quân ơi!
Nếu như trở lại trần
Phải năn nỉ được ông thần đạo đức
Xuống trần thế gọi tĩnh hồn tâm thức
Của rừng cây chờ chực nuốt giao mùa.

Hồng Duyên

...........................................................

Thứ Bảy, ngày 18 tháng 1 năm 2014


ĐỨT SỢI TƠ LÒNG

Em giấu nụ cười
Giấu nước mắt
Giấu bài thơ tình viết cho anh
Giấu nỗi nhớ mong manh không bao giờ nói

Người ta yêu nhau không bao giờ có tội
Chỉ trách rằng chữ gian dối tô đậm thời gian
Nắng xuân ơi mộng đẹp ai đan?
Ai đem đến tặng trái ngang cuộc đời

Mái chèo lướt sóng ra khơi
Lỡ tay đứt  sợi dây hồng
Con chim khách kén chồng
Mà nghe tan nát cõi lòng
Đau thương!

Ngày mai trên vạn nẻo đường
Biết có còn gặp hay vô thường tan đi?
Giá như đừng có phân li
Chim quyên không lẻ bạn xuân thì không nhạt phai.

Hồng Duyên

.................................

Thứ Sáu, ngày 17 tháng 1 năm 2014


TRUNG HỌC DUY TÂN


Cửa Duy Tân toàn hoa với bướm
Chiếc khóa hồng trước cổng cũng đơm bông
Ngôi nhà xinh
Có cả tấm lòng thi hữu
Em khách trọ gửi những vần thơ ấp ủ yêu thương

Xuân cả năm dường như không rụng
Bốn mùa nở hoa thao túng thời gian
Duy Tân! nhan sắc không tàn
Đẹp vần thơ
Đẹp tấm lòng vàng thi sĩ

Duy Tân như giàn hoa thiên lí
Điểm trang hoài nét đẹp huyền bí của tình thương
Những vòng tay...
Kết nối mái trường
Kỷ niệm ấy vô thường không bao giờ mất!

Bao thế hệ dìu dắt nhau tiếp bước
Đò đưa mấy lượt vẫn kiên lòng
Khách qua rồi mãi nhớ một dòng sông
Có ông lái không quản nhọc nhằn đưa rước!

......
........
Hồng Duyên

................................................

Thứ Tư, ngày 15 tháng 1 năm 2014


ÁO XUÂN

Khai bút chào xuân tiển tuyết rơi
Chim muông sải cánh dưới lưng trời
Có  hay non nước ngời tươi sắc
Bởi rụng cành si đẹp  mắt đời

Xuân về tuyệt lắm bạn tình ơi
Hồng cúc thi nhau nét rạng ngời
Con phố reo mừng khoe áo mới
Ngàn sao lấp lánh lại ra khơi

Ai vẽ ông trăng khuyết một vùng?
Mỗi mùa hoa nở hái tình chung
Vun thương lấp nhớ tròn vầng nguyệt
Gá nghĩa duyên thơ bớt lạnh lùng

Chấp nối vần yêu sớt vị  chua
Mùa xuân diễm lệ khéo thêu thùa
Bao nhiêu áo mới người ban tặng
Vững dạ trao duyên chớ cợt đùa

Xuân này mấy nữa những niềm vui
Thu rụng đông tàn hết ngậm ngùi
Áo mới may rồi mời bạn ướm
Lưu hồn  xác bướm với tình tôi

Hồng Duyên

..........................

Thứ Tư, ngày 15 tháng 1 năm 2014


QUY LUẬT DUYÊN THƠ

Đi tìm con chữ dệt thành  thơ
Chắt lọc vần thương gởi ỡm ờ
Hoa héo mấy lần hoa chửa nhớ
Đời gieo nỗi khổ đến bao giờ?

Xuân bao nhiêu tuổi biết chăng anh?
Ai bảo duyên thơ sẽ mãi xanh
Mực tím lưu tình dành một góc
Trọn đời con chữ khóc người dưng

Hoa bướm vờn quanh gợi sĩ nhân
Trao câu nồng mặn kết duyên trần
Vài lời nhắn gởi thành tri kỉ
 Họa xướng đôi dòng thủ thỉ  thân

Bẻ nửa vần thương tặng bạn thơ
Đan vài sợi nhớ tỏ lòng chờ
Bấy hôm đôi tháng tình phai nhạt
Bạc bẽo câu hờn đốt mộng mơ.

Hồng Duyên

................................................

Thứ Bảy, ngày 11 tháng 1 năm 2014


EM KHÔNG MUỐN

Em không muốn qua con đò  nước ngược
Để mái chèo phải lướt sóng trùng dương
Vết xước trầy  năm tháng sẽ soi gương
Khó lành được
Tình thương không thành tựu

Em không muốn đem tâm hồn tạm trú
Nơi không anh giấc ngủ khó theo về
Ai chung tình với thôn nữ miền quê?
Hay lữ khách cười chê nàng vọng tưởng?

Em không muốn ngã bờ vai vay mượn
Kẻ phong trần cao thượng với tình yêu
Nhưng làm sao giữ má thắm diễm kiều
Giữa sương gió không chiều lòng thiếu nữ?

Em không muốn trở thành người tình phụ
Nhưng thuyền xa bến cũ có còn đâu?
Người không về em rút vội nhịp cầu
Để Ngưu Chức ôm nỗi sầu vạn kiếp

Em không muốn cầm tay trao tấm thiệp
Không phải anh chung giấc điệp trăm năm

Hồng Duyên

...................................

Thứ Bảy, ngày 11 tháng 1 năm 2014


ĐỪNG EM ƠI



Em đừng buông tiếng thở dài
Cho đêm lo lắng cho ngày thở than
Hoa  chùm gởi nở đầy giàn
Cớ sao con én vội vàng ngủ yên

Đừng em ơi vội tình duyên
Ngày xuân nắng mới ra hiên đón chào
Một lời vắt cạn cho nhau
Bẻ câu tiển biệt tím màu nhạt phai

Hỏi em đã nhớ thương ai
Nỡ lòng con nhạn chiết mai chia cành
Ngoài vườn chiếc lá còn xanh
Trong nhà bếp lửa bung vành nát tan

Mưa rơi nhỏ lệ chứa chan
Ôm lòng hốt mảnh trăng tàn đem chôn.
Đừng em ơi !
Cách tâm hồn
Đông tàn song cửa đang chồm hái xuân

Đừng em ơi!
Bỏ người dưng
Năm canh khắc khoải không ngừng nhớ mong

Hồng Duyên

.......................................................

Thứ Năm, ngày 09 tháng 1 năm 2014


RIÊNG EM

Mùa này có lạnh lắm không anh?
Có nghe gió mới nồng lên sóng mũi
Có hay trăng về đếm tuổi khách hùng quân
Tờ lịch cũ cũng dần biến mất

Thuyền nhớ bến lòng thêm chật
Như vừa đánh mất một khối tình chung
Nơi nào đó bách tùng ung dung
Có bao giờ chợt thấy lạnh lùng trong màu nắng?

Đoạn  đường anh
Em quá giang một chặng
Không muốn đi cùng nên lẳng lặng rời xa
Đừng trách con chim Đa đa ôm lòng phụ bạc
Bước theo chồng mà tan nát mảnh hồn riêng

Đến bao giờ anh mới hái tình duyên
Mới chợt thấy tuổi hoa niên không còn nữa
Thời gian không chờ anh lần lựa
Còn đợi gì để chữa cái lạnh bên trong?

Bước ra đi mà lòng vẫn mong
Cửa tam bảo  nhốt anh vào trong đó
Đừng bao giờ yêu thương người khác họ
Để muôn đời trái tim anh là quán trọ  của tình em.

Hồng Duyên

.........................................................

Thứ Năm, ngày 09 tháng 1 năm 2014


KHÔNG CÓ ANH

Không có anh đêm dài em không thức
Giấc ngủ ngoan không giật mình hốt hoảng
Không sợ bàn tay rón rén lấy niềm tin
Không lo âu cái bệnh bất thường đến sớm

Không có anh lũ bướm cũng chẳng vờn quanh
EM  quen rồi nỗi  nhớ mong manh trong tiềm thức
Không đợi cho qua ngày chủ nhật
Náo nức ngồi chờ điện thoại của ngày thứ hai

Không có anh em có giấc ngủ dài
Không đợi  chiếc điện thoại
Nằm hoài  thao thức
Vắng anh rồi nét mực cũng cạn khô
Bài thơ dỗi hờn ngây ngô không thèm lên tiếng

Em bước đi như người thua trận chiến
Đôi lúc giật mình mới biết khó tiển bóng ai
Không có anh em không cần ngày mai
Chẳng chọn hướng bước hoài giữa trời đen tối

Em không trách rằng anh có lỗi
Cũng không buồn mang khối tuyệt tình  đau
Trốn khỏi anh nhưng em vẫn mang một màu tím
Tím cả đời
Chết lịm cả hồn thơ!!

Hồng Duyên

.......................................................

Thứ Tư, ngày 08 tháng 1 năm 2014


LƠ LỬNG THÂN HOA

Xao lãng giọt nắng không tròn
Gợi niềm thương cảm có còn dư âm?

Vé xuân ai bán đêm rằm?
Mà hoa cúc trắng phải dằm chợ yêu

Nụ hoa muống biển tiêu điều
Sóng chồm  hôn nhẹ cường triều nổi giông

Giậu mồng  tơi đã không chồng
Bốn mùa xuân hạ để lòng cho ai?

Hồng Duyên

.....................................................

Thứ Tư, ngày 08 tháng 1 năm 2014


CHỢ TẾT QUÊ MÌNH

Chợ tết quê mình đẹp lắm anh
Hoa vàng khắp  phố giống  làng tranh
Tiếng rao í ới kêu mời gọi
Xúm xít chen nhau trả giá thành

Cái chợ hiền lành đón khách sang
Khoe duyên chúm chím ghẹo tình lang
Thời  trang mol mới cùng nhau sắm
Chìm đắm thời gian thiếp với chàng

Thềm xuân năm mới thật rộn ràng
Phước lộc chia nhau khắp xóm làng
Khói bếp nhà ai quàng ngọn lửa
Tin yêu nhóm lại giữa tim vàng

Chợ  tết quê mình đẹp lắm anh
Thi nhân dạo bút đón xuân sang
Vài câu phác họa tình non nước
Cầu chúc muôn dân khổ hóa nhàn.

Hồng Duyên

..........................................................

Thứ Ba, ngày 07 tháng 1 năm 2014


KHỔ QUA ĐẮNG

Câu thơ ngắn niềm riêng hoài không kết
Đến  bao giờ mới hết những làn sương
Đông đi  rồi vết xước vẫn mến thương
Xin ở lại  soi gương cùng năm tháng

Chiếc áo cũ không bao giờ quá hạn
Ghim hoài trong ngũ tạng của trái tim
Bởi cách ngăn vạn lí sẽ khó tìm
Để vạn thuở quyện mình trong kỷ niệm

Đêm chập choạng cuốn hồn vào vườn  tím
Ôm thời gian chết lịm khối niềm riêng
Muốn quên đi khe khắt của tình duyên
Sao lại nhớ  mặc nhiên người năm cũ?

Tôi đã mượn một bờ vai tạm trú
Vẫn nhớ hoài bến ngự của ngày xưa
Ôm cái phao mà người cứu hộ thừa
Khó thể nói...
Đong đưa hoài...trái đắng!

Hồng Duyên

......................................................

Thứ Ba, ngày 07 tháng 1 năm 2014


RIÊNG LÒNG TÔI

Mỏng mảnh thời gian sắc thắm khoe
Buông mành con gái mượn duyên che
Mai vàng ấp mộng  tìm quân tử
Sợ lỡ  xuân thì nợ khắt khe

Ấp gối kề tay vạn lối sầu
Nhớ người xa đó chẳng trọn câu
Đem tình chôn giấu niềm mơ ước
An phận một đời với giọt châu

Quán trọ ân tình lữ khách đâu?
Trăng  sầu nhớ bạn hết canh  thâu
Âm thanh còn đó người đâu vắng?
Giấc ngủ không tròn đã rất lâu!

Mùa mưa chưa tạnh bến xa thuyền
Nước lớn dâng cao đứt sợi duyên
Tan vỡ màu hoa trong nỗi nhớ
Dở dang này vạn thuở chưa quên

Hồng Duyên

................................

Thứ Hai, ngày 06 tháng 1 năm 2014


TÌNH XUÂN

Gió  xuân lay nhẹ cánh hoa đào
Ký ức tìm về sóng biển chao
Phảng phất mùi hương trong nỗi nhớ
Tìm đâu nữa giữa phố muôn màu?

Hồng cúc chen nhau sắm áo xuân
Long lanh màu mắt đẹp  trong ngần
Tủi hờn con bướm lau dòng lệ
Khoét lỗ trái tim khóc một lần

Mộng ảo trần gian chảy ngược xuôi
Thuyền neo bến vắng cũng nên đôi
Trăng khuya lẻ  bạn ai ngồi nhớ?
Cách trở tình duyên cũng thế thôi!

Ai bảo xuân đi chẳng trở về?
Rộn ràng  mứt bánh tết làng quê
Mỗi năm đào cúc thi nhau nở
Là lúc xuân cười với thiếp thê

Hồng Duyên

Thứ Sáu, ngày 03 tháng 1 năm 2014


HỜN DUYÊN SỐ

Em theo chồng lệ tủi năm canh
Hờn duyên số sao đành chia cách
Gặp gỡ một lần khó tách lần thương
Anh như chim trời tung cánh muôn phương
Không đuổi kịp em chọn đường an phận

Khóc thật nhiều
Lòng em tự vấn
Yêu anh rồi sao lận đận tình duyên
Bởi trót sinh làm kiếp thuyền quyên
Trong nhờ đục chịu oan khiên  nào biết

Nhớ anh lắm với tình yêu tha thiết
Gặp một lần ai nỡ tiển biệt ngàn thu
Lần thứ hai em chết  lịm trong tiếng ru
Hốt lá vàng giấu mùa thu trong đôi mắt

Chưa bao giờ em nghĩ rằng sẽ mất
Nhưng còn đâu người em thật sự yêu thương
Nấm mồ kia em xây giữa tình trường
Gửi anh lại mà dường như đau lắm

Nếu có lần anh được sống
Cũng là lúc tâm hồn em đang biến động.

Hồng Duyên

Thứ Sáu, ngày 03 tháng 1 năm 2014


ANH TRÁCH CHI

Anh viết làm chi lời thương tiếng nhớ
Em đã quên rồi gặp gỡ những dòng thơ
Kỷ niệm xưa giờ như một giấc mơ
Em hạnh phúc không chờ người viễn xứ

Anh viết làm chi những lời tình tứ
Nốt nhạc buồn ngự trên bến yêu thương
Con đường cũ chỉ còn lại những giọt sương
Của đôi mắt  vô thường đổ lệ

Anh viết làm chi lời nhớ thương quá dễ
Chuyện tình mình không còn gì để kể cho mai sau
Anh đừng nhắc Tình Sử Trầu Cau
Em không nhớ
Dẫu một lần sau cuối

Anh viết làm  chi những lời hờn tủi
Trách ai đây mấy buổi hẹn hò
Trang thơ tình em mất tự do
Anh đổi bến em gọi đò sang hướng khác

Anh trách chi  rằng em phụ bạc?
Đã có lần  con tim cũng tan nát  vì anh.

Hồng Duyên

Thứ Năm, ngày 02 tháng 1 năm 2014


EM KHÔNG VỀ

Em không về giữa sân trường đầy xác phượng
Con ve sầu gọi bạn từng đêm
Có hay chăng kỷ niệm đã lụi tàn
Dòng lưu bút cũng bàng hoàng khóc tủi

Em không về nhưng có bao giờ tiếc nuối?
Dòng thời gian như chuỗi ngọc đứt dây
Còn đâu nữa  ánh mắt thơ ngây
Để chờ đợi tuổi dại khờ trở lại?

Em không về là buồn cả một đời con gái
Gói hành trang mãi mãi không có anh
Lá vẫn xanh
Bầu trời chưa ngăn thành lũy
Mà cuộc đời đã chiếu bí đôi ta

Em không về nhưng vẫn giữ một màu hoa
Trên bến vắng pha màu  nhung nhớ
Nơi nào đó tình cờ chạm mặt
Kỷ niệm ào về...
Hãy xem đó là chất liệu tình thơ

Em không về...
Chấm hết
Đợi chờ!

Hồng Duyên

Thứ Năm, ngày 02 tháng 1 năm 2014


CHIỀU BÂNG KHUÂNG


Ngọn gió nào  vừa lướt qua
Hôn nhẹ đôi môi hồng
Đánh rơi nỗi nhớ trên cành cong
Ai vừa nhặt được để dành trên má lúm đồng tiền

Chiều Năm Căn gió triền đê thổi mạnh
Sóng xô bờ lấp lánh tia hoàng hôn
Anh đến thăm chưa mà hồn như vụn vỡ?
Cà Mau biển dậy...chở nặng khối tình riêng

Con nước lớn ròng bén duyên cùng nhịp thở
Mái chèo khua gặp gỡ giữa dòng sông
Tiếng ai hò để lòng ngơ ngẩn
Khi  về rồi hồn vơ vẩn không nguôi

Bài thơ tình chợt nở trên môi
Xuân về rồi sao con nhạn vẫn chia đôi
Chiều bâng khuâng ai ngồi dệt kỷ niệm
Còn nhớ không cánh hoa tím hôm nào?

Hồng Duyên
............................

Thứ Năm, ngày 02 tháng 1 năm 2014


ANH HỎI EM

Anh hỏi em
Viết cho ai bài thơ "Không có tuổi?"
Làm xao xuyến  bờ môi đang chết đuối
Lệch hướng đời
Lệch nét vẽ
Phải nối lại bằng những lời the thẻ của tình yêu

Anh hỏi em
Viết cho  ai lời thơ mạnh mẽ
Để từng đêm khói thuốc quạnh quẽ nồng cay
Em bây giờ có phải cũng là em của ngày mai
Hay biến mất với khay trầu người dâng tặng?

Anh hỏi em
Bao giờ anh mới được may mắn
Cầm tay em  để cảm nhận sâu lắng của tâm hồn?
Em như áng mây cô đơn
Cứ chập chờn mãi khiến cho người ta muốn bảo  vệ

Anh hỏi em
Sao không một lần khóa lệ
Mở cửa tâm hồn để đón khách hùng anh?

Hồng Duyên
............................

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét