THƠ 2013 (tt)

BÌNH MINH CỦA EM

Đập vỡ bình minh lượm gì trong đó?
Một chút xót thương…
Ai đã bỏ vào
Em luôn ước ao mình sẽ thành tựu

Suỵt !
Nhẹ nhàng thôi
Kẻo đông thức giấc
Mùa xuân sẽ mất
Khi bình minh tan

Nỗi nhớ sẽ tràn
Trong nắng ban mai
Làm sao để quên
Tháng ngày rong ruổi?

Bình minh không tuổi
Sao nở chết đi
Hãy mở mắt dậy mà nghe thầm thì
Đừng đi nữa nhé em vui vì có bình minh.

Hồng Duyên 14.06.2013

NẮNG MỚI


Anh đó nha tự nhiên lại lau mưa
Cho nắng đến đổ thừa em cản trở
Mà hay thật khéo vá lành tim vỡ
Cảm ơn nhiều bàn tay đỡ lấy tay

Nắng thẹn thùng đỏ mặt thật quá hay
Ai khúc khích mà ngày trông thật đẹp
Xem nàng gió giả vờ như khép nép
Thổi vào tim luồng gió ghép tình yêu

Ai bảo anh luôn chiều mến nâng niu
Cái nắng mới sao mà nhiều phép lạ
Thổi phồng lửa đốt cháy tan buồn bã
Giờ hiểu rồi trái tim đã mở ra

Nắng về rồi cũng nhờ ấy đó nha
Tay mầu nhiệm chăm vườn hoa tươi nở
Chưa biết chắc đâu sẽ là duyên nợ
Vẫn đón chào anh chở nắng đem qua

Hồng Duyên 16.06.2013

HẾT MƯA


Anh lau giọt mưa em cười típ mắt
Nắng chạy về dắt theo ánh bình minh
Hoa hồn nhiên đón ánh nắng lung linh
Đôi chim nhỏ nghiêng mình nhảy múa

Mắt không ướt vì em không buồn nữa
Anh mỉm cười dang rộng nửa vòng tay
Em lắc đầu vì không muốn bị say
Như thế ấy vẫn đong đầy khối nhớ

Em giả bộ buông nhịp đàn dang dở
Lén nhìn anh bỡ ngỡ những niềm vui
Em hát ca dưới màu nắng đẹp trời
Bổng bắt gặp rạng ngời trong mắt ấy

Anh đó nhé đã trót yêu thì phải
Lén nhìn mây rồi rải nụ tầm xuân
Giả bâng quơ nhưng quay mặt…cười thầm
Chiếc lăng kính không còn dầm mưa nữa.

Hồng Duyên 28.06.2013

GỬI GẮM

Anh còn đó!!
Những dòng thơ tươi mát
Còn đôi môi nồng ấm để nói thương
Còn tình yêu vẽ bức họa đời thường
Còn nỗi nhớ em tương tư không nói

Anh còn đó!!
Lời thật tình không dối
Còn trái tim cằn cỗi với phong sương
Nhưng ấm êm như lót ngọc trên đường
Em muốn mượn dường như anh từ chối?

Anh còn đó!!
Mạch máu tim nóng hổi
Em nhìn thôi chứ không đổi tình riêng
Chúc cho anh luôn hạnh phúc phỉ nguyền
Gặp giông bão vững con thuyền mà lái


Hồng Duyên 07.07.2013

TẶNG THƠ


Em thức đợi một vầng trăng
Soi nghiêng cửa sổ đến gần hỏi thăm
Giường kia còn dư chỗ nằm
Nếu trăng có mệt thả thầm giấc ngoan

Sương rơi thấm lạnh tim vàng
Rót đầy tình ái hồn hoang cõi bờ
Hai kẻ tản bộ vào thơ
Dệt nên thi tứ giả vờ say chung

Chìa tay em hái mông lung
Đặt vào khối nhớ để cùng mộng mơ
Bội thu trăng gánh thúng tơ
Còn em gặt cả bài thơ tặng người

Thơ em nở giữa đồng khơi
Hỏi ai muốn nhận thì mời ghé sang.

Hoa Tím 14.07.2013

VẤP NGỌT NGÀO

Ví dầu lỡ vấp ở luôn
Chung bàn cuộc sống vui buồn có nhau

Vấp chi cái vấp ngọt ngào
Cho em ngơ ngẩn ước ao chung nhà

Vấp rồi chớ nói lời xa
Em ngoan vâng dạ pha trà nấu cơm

Xin anh chỉ những cái thơm
Cho môi luôn vấp cho tim quyện cùng

Hồng Duyên 14.07.2013

MÃI MÃI MỘT TÌNH YÊU


Lỡ rơi vào giữa vườn đào
Hàng rào đôi mắt lối nào để ra?
Vấp rồi một mảnh tình xa
Dịu dàng khe khẽ người ta thích mà

Trong mơ hạnh phúc ngân nga
Tên anh kéo sợi làm nhà uyên ương
Khởi hành đi đến tình thương
Trở về một đóa Hải Đường trên tay

Men gì chưa uống mà say?
Mùa em thu hoạch với khay rượu trầu
Cảm ơn cái gặp bên cầu
Lỡ rơi nỗi nhớ gửi sầu để yêu

Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Kề vai mình kể bao điều thương mong
Vấp rồi anh muốn ra không?
Lạc mềm em buộc chỉ hồng em khâu

Dẫu đời có lắm bể dâu
Vai anh em tựa gối đầu yêu thương

Hồng Duyên 14.07.2013

TÌNH YÊU MUÔN KIẾP 


Hạ níu thời gian chưa chịu bước đi
Vầng trăng cũ xuân thì còn chưa dậy
Thu chầm chậm cho lá xanh đẹp mãi
Xinh bốn mùa đẹp gái giống nàng tiên

Anh đến làm chi cho cúc làm duyên
Đào chúm chím đôi mắt huyền ngơ ngẩn
Không vĩnh cửu nhưng tình yêu bất tận
Nắng chan hòa may mắn được gặp anh

Chẳng cần đâu đừng níu cái xuân xanh
Bao nhiêu tuổi vẫn là anh thuở nọ
Mây đứng đợi chỉ chờ hoài nàng gió
Người chung tình vạn lí có còn thương?

Nhánh mộng mơ anh quằn xuống mặt đường
Hái duy nhất trái yêu thương gìn giữ
Chợt hạnh phúc mĩm cười như dự trữ
Kiếp sau, em vẫn…phụ nữ anh yêu !!

Hồng Duyên 22.07.2013

MÂU THUẪN TRÁI TIM


Duyên anh, em hái để dành
Hạ đi em gói vạn lành gửi theo
Tình yêu nghiêng dáng chân đèo
Bồng bềnh Thu Cúc eo sèo chợ trưa

Hết rồi cái nắng lưa thưa
Suối chiều róc rách dư thừa bên Thu
Mĩm cười giặt tan sương mù
Soi hồ nhật nguyệt còn lưu dáng kiều

Đêm khuya ra ngắm thủy triều
Xa xa thấp thoáng dáng Kiều thướt tha
Muốn mơ nhưng ngại đón phà
Muốn yêu nhưng sợ người ta lại ừ

Nhẹ nhàng con sóng làm nư
Buồn lên đôi mắt tương tư lối về
Tròng trành mấy ngã sơn khê
Hỏi ai có hiểu bộn bề trái tim??

Hồng Duyên 28.07.2013

XA RỒI KỶ NIỆM


Than thở làm chi nắng vệt đường
Một trời mộng vỡ có còn thương?
Thu ơi tan nát mùa hoa phượng
Nhễu nhão ân tình tợ khói sương

Bận lòng chi nữa khách muôn phương?
Cán nát tim yêu nhuộm chán trường
Tô thắm nhân tình bao dối trá
Bây giờ hỏi nữa biết đâu thương?

Kỷ niệm chôn vùi đáy huyệt sâu
Một trời nhung nhớ gợi cung sầu
Ân tình trót lỡ thôi đừng nhắc
Em đã xa rồi những giọt châu

Từng đêm khắc khoải với đêm thâu
Cầu nguyện ngàn sao hóa phép mầu
Bất hạnh trôi đi buồn khép lại
Cho người hạnh phúc mãi dài lâu

Hồng Duyên 31.07.2013

HẠNH NGỘ

Ngược dòng quay lại chốn xưa
Câu thơ còn đó nắng mưa đâu nhòa

Sông sâu hụt hẩng con đò
Mái chèo lướt sóng cánh cò bơ vơ

Nhờ anh chèo chống giấc mơ
Cho em mượn tạm đôi bờ vai thương

Nam kha mộng giấc vô thường
Một lần ấm áp phố phường vui lây

Bây giờ em đã về đây
Đưa tay anh nắm ngày ngày song đôi...

Hồng Duyên 26.05.2013

NẨY LỘC


Cây thương nẩy lộc đâm chồi
Vườn yêu nở nụ tinh khôi dáng trần

Điệu hờn ai gãy khúc ngân
Duyên xưa bén rể xích gần trái tim

Lựa lần cành nhớ đến tìm
Thuyền ai xuôi bến cánh chim song hành

Dẫu là sương gió mong manh
Tình Vinh xin hãy trọn dành thơ duyên

Hồng Duyên 27.05.2013

DUYÊN NÀY CỦA ANH


Gặp anh má ửng làm duyên
Trái xuân đã chín định tiền đã se
Cây tơ trổ đỏ lập lòe
Nụ tình chớm nở chiều hè ngân vang
Đây này duyên thiếp tình chàng
Thiệp hồng ghi chép buột ràng trúc mai
Ấp e cánh mỏng trang đài
Gật đầu em đợi cái ngày thành đôi
Hương tình thoang thoảng đôi môi
Hoa cười chúm chím trăng ngồi ước ao
Cái hôm trăng gió sơ giao…
Chạm môi nguyệt hỏi ngọt ngào lắm không ?
Em cười…đẹp quá thiệp hồng
Khắc tên hai đứa mặn nồng trầu cau
Trăm năm giữ vẹn tình nhau
Tim em chỉ để lạc vào trong anh. 

Hồng Duyên 03.05.2013

NHẮC DÙM ANH


Em sắm cây bút tặng anh làm vũ khí
Mua chiến trường cả chân lí để anh làm niềm tin
Lấy đi anh…ôm hết bình minh
Đừng ngần ngại em biết mình không thể cầm súng

Và đây viên đạn tình ái chưa hề lụn
Tặng cả đó anh hãy dùng cho những mối tình sau
Em kiêu hảnh ngẩng mặt tự hào
Dù bao nhiêu đạn cũng không thể nào làm tim em chảy máu

Em học người ta cách rào nỗi hận
Học thứ tha rộng lượng ,ân cần với niềm đau
Không oán thù dù giông bão trào cuồn cuộn
Em vẫn là em vẫn chìu chuộng bao dung

Nhưng anh nhớ nếu muốn làm anh hùng
Hãy hiên ngang đừng gieo bão bùng tiếp nối
Đời vay trả nhân quả em xin tội đâu kiệp
Cố giữ mình để giấc điệp được bình yên

Hồng Duyên 03.05.2013

ANH ĐẾN SAU....
EM YÊU NHIỀU HƠN.




Em xác nhận rằng em yêu anh lắm
Nhưng em đi…mua sắm kiệu hoa ngồi
Kỷ niệm này chỉ dừng lại đây thôi
Em cất giữ…xa xôi anh nào biết

Em đi nhé đây là lời tiển biệt
Không thơ tình chỉ viết để anh xem
Gió nửa đêm thổi tắt cả ngọn đèn
Em nhóm lửa mùi quen còn phảng phất

Vết trầy xướt trái tim thành khuyết tật
Em mỉm cười mà tiếng nấc cứ vang
Xa anh rồi như thế đã lỡ làng
Em chết lặng rụa ràng giọt nước mắt

Em không muốn nhưng niềm tin đã tắt
Giông bão nào đã dắt mộng đi xa
Em yêu anh chứ chẳng phải người ta
Đong giọt lệ làm quà anh ở lại

Em cầu chúc anh luôn vui mãi mãi
Nợ ân tình…xin hãy trả kiếp sau
Ai biểu anh nói năng quá ngọt ngào
Giờ tiển biệt làm sao em quên được?

Em không ghét mà còn yêu hơn trước
Vì biết rằng em cũng được anh thương
Cuộc sống này dẫu biết chỉ vô thường
Nhưng phải chọn con đường nhiều nhung gấm

Để khi bước không bị người khác dẫm
Chôn chặt lòng tình cảm của trái tim
Em nhắc anh tránh cám dỗ tỵ hiềm
Để hạnh phúc trào dâng niềm kiêu hảnh

Em rất sợ lỡ mai người bất hạnh
Em đau lòng khó gánh nỗi tình chung
Duyên vợ chồng tích nhiều phúc…đi cùng
Đâu phải dễ mà vùng vằng quay bước

Em biết chứ họ là người đến trước
Nhưng lòng em chỉ ước được yêu anh
Lời nói này em nói rất chân thành
Xin anh nhớ em luôn dành góc khuất…

Xin đừng tiển cho lòng em thêm chật
Chiếc xe hồng chất ngất những niềm đau
Pháo nổ vang…em khóa chặt khát khao
Và vĩnh viễn đào mộ chôn nỗi nhớ…

Hồng Duyên 03.06.2013

KHÔNG TRÁCH ANH

Em không nhớ mà quên sao khó quá
Anh là ai sao không lạ trái tim?
Sao bắt em chạy đuổi để kiếm tìm
Anh đứng lại cho em nhìn thêm chút

Thời gian lặng người đi xa hun hút
Mưa quá dài cứ trút mãi đời em
Muốn buông tay mà nỗi nhớ chạy tìm
Anh có hiểu em ôm niềm mong nhớ?

Anh xa thật hay chỉ là tạm bợ
Rồi quay về chở nặng mối ưu tư
Khi anh đi không có tiếng giả từ
Em nát dạ ngồi thừ trong bóng tối

Anh có thấy rằng em đây rất tội
Lỡ yêu người không nói những lời cay
Em hết rồi không hiệu lực anh say
Ngoảnh mặt hết để thay lòng đổi dạ

Để bất chợt anh làm người xa lạ
Em rất buồn nhưng chả trách anh đâu.

Hồng Duyên 03.06.2013

CHO EM CHĂM SÓC ANH

Tình chưa ngủ hay trái tim còn thức?
Ướp men nồng rạo rực hồn trai
Em đây này cho anh mượn bờ vai
Xin hãy tựa những ngày anh mệt mỏi

Chịu không đó em chỉ cho một cơ hội
Chẳng bằng lòng thì nói nhé hỡi anh
Trái tim này em sẽ cất để dành
Khi cần đến em sẽ đem dâng tặng

Em không muốn anh một mình hoang vắng
Hứng giọt mưa dai dẵng tháng năm dài
Vòng tay này cho anh mượn ngủ say
Chẳng đòi lại ngủ ngon hoài anh nhé

Em rất thích anh chỉ là chú bé
Cho em ru khe khẽ giữa đời thường
Tình cho đi tặng hết cả yêu thương
Bờ vai nhỏ em nhường anh điểm tựa...

Hồng Duyên 03.06.2013

BẤT NGỜ TÌNH ĐẾN


Mùa xuân đến giữa lòng ai
Mà nghe man mác như say sóng tình
Phải chăng ai đó thương mình?
Nụ hoa chúm chím…bình minh chạy về

Lửa lòng bén cõi đam mê
Nụ hôn đã chín vai kề lấy vai
Men rượu chưa nhấm mà say
Men tình anh ủ bao ngày là đây

Vô tư đùa giỡn nào hay
Tim anh rực lửa hàng ngày trao duyên
Nâng niu phím nhớ hỏi liền
Gật đầu anh bảo hai miền…vẫn yêu

Bầu trời rực sáng theo chiều
Mùa xuân nho nhỏ rải đều trong tim…

Hồng Duyên 06.06.2013

TÌM CHÚT HƠI ẤM 

Người đàn ông đi nhặt cái không cần
Ngồi đong đếm bao lần mình hụt hẩng
Có ai hiểu niềm đau vùi bất tận
Cố gượng cười mà ngấn lệ trào mi

Người đàn ông đi nhặt mảnh tình si
Ném vào đá vì không gian chật hẹp
Đâu phải dễ tìm một bờ vai thép
Nên cũng đành ghép mảnh vỡ thành đôi

Người đàn ông mỏi mệt kiếm chỗ ngồi
Tìm nơi trú cho tráii tim lành lại
Đời là thế thành công rồi thất bại...
Gần kề nhau nó đâu dại xa rời...

Người đàn ông đi nhặt lại cuộc đời
Dẫu gượng ép gởi tim vào quán trọ
Vì bể ái tinh thần bị đày đọa
Vẫn cam lòng cho có chỗ trú thân !!

Hồng Duyên 08.06.2013

MƯA TRÔI

Mưa !!
Đọng trên cành lá
Khiêu khích người qua
Ướt mèm một góc tối
Chạy đi tìm cơ hội

Mưa!!
Gió trên đồi đang thổi
Bàn chân ngã vội xuống đường xưa
Em...
Người con gái đã thừa...
Trôi đi rồi...
Giữa dòng người đầy gian dối...

Mưa!!
Những giọt mưa tội lỗi
Ôm vào lòng
Những phút nông nổi giấu vào đâu?
Em...
Quay lại tình đầu
Tôi mới biết cầu duyên vỡ vụn.

Hồng Duyên 08.06.2013

BIỂN...TÌNH ANH

Anh ngắm biển hay ngắm mắt em đẹp?
Sóng sánh bờ môi hờ khép thương ghê
Ai biểu anh ham bắt chước khen chê
Cho biển giận đem anh về...chăm sóc..

Tại anh cả không chịu mình cô độc
Mơ gió trăng chạy ngang dọc bờ yêu
Em đâu đành để anh sống cô liêu
Khi nắng mới dệt thêu tình cô lữ

Anh đùa giỡn rồi buông lời hỏi thử
Có yêu anh chớ giữ mãi trong lòng
Em mỉm cười anh có nhớ em không?
Mà sao vẽ mặn nồng đôi mắt biếc?

Lời bay bướm em giả như câm điếc
Giây phút này em nói thiệt...đã yêu !!
Cấm anh cười em sẽ giận thiệt nhiều
Tại anh nói...
Anh cũng yêu em lắm !!

Hồng Duyên 08.06.2013

BẮT GIÓ NHỐT

Em ghét gió ơi lặng lẽ hoài
Đứng trong góc khuất ngắm nhìn ai
Tung tăng nắng giỡn trêu hoài đó
Mà gió ngại ngùng chẳng chịu say

Em giận gió ơi tránh né hoài
Mưa phùng thấm đất dạ buồn thay
Chỉ cần gió đến cười vui chút
Mà khó làm sao…nắng đọa đày

Nũng nịu bao lâu mộng nhạt phai
Cong môi nắng dỗi xóa lầu đài
Bẻ duyên vứt xuống dòng sông chảy
Nhận nốt thương yêu mắt nắng cay

Ghét lắm gió ơi đợi sáng mai
Mở tim bắt nhốt khỏi kèo hoài
Đừng van xin nắng cho cơ hội
Trốn khỏi “tình thương” để ngã “Chay” 

Hồng Duyên 09.06.2013

BIỂN VÀ ANH


Biển nhớ ai mà ngồi khép nép
Không vui đùa và ghép những vần thơ
Biển buồn đau những cuộc tình hờ
Đã biết thế thì giả vờ thôi nhé

Biển lặng
Lòng ai như tan nát
Đợi hoài một luồng gió mát bay qua
Biển không ngủ 
Thức hoài với công việc
Cho em buồn đâu biết vì yêu?

Vắng biển rồi em cũng cô liêu
Thương nhớ lắm
Hoàng hôn chiều khắc khoải
Biển có biết vì nhớ nên em giận dỗi…
Nhưng chưa bao giờ trách lỗi biển ơi.

Hồng Duyên 13.06.2013

BIỂN TRÔI XA

Em đâu muốn xa anh dù nửa phút
Cho biển buồn chạy vút khoảng trời xa
Con tim đau vì biển nhớ người ta
Quên vĩ vãng mình từng là oanh yến

Con chim én tung cánh lên chao liệng
Ngắm hoàng hôn rồi biến khỏi không trung
Em dỗi hờn anh sao chẳng đi cùng
Để khoảng cách muôn trùng không thể đến

Em không khóc nhưng thấy mình bạc mệnh
Biển dâng trào thuyền thay bến không neo
Em biết mà biển chê thiếp quá nghèo
Không đủ nết để lái lèo duyên nợ

Buồn lắm chứ chuyện tình ca muôn thuở
Ghi vào lòng ai nở đẩy trôi xa
Bờ cát dài nằm mộng giấc nam kha
Khi chợt tĩnh biển chỉ là nỗi nhớ !!

Hồng Duyên 13 .06.2013

EM KHÓC


Đêm 
Tí tách mưa rơi
Giọt bay xuống đất
Giọt chạy lên trời
Giọt mưa gãy nửa chơi vơi
Phải chi đừng nhớ thì đời không mưa

Đêm
Hố mắt tràn mưa
Mi cong ướt đẫm như chừa ngày mai
Giọt mưa 
Lúc ngắn
Lúc dài
Nhòa trang cuộc sống 
Hứng hoài giọt mưa

Đêm
Cứa đứt vầng trăng
Tối om khoảng trống
Mưa thành dòng tuôn rơi
Phải chi
Nắng ở mưa đi
Thì đâu nhòa nét xuân thì phải không?

Hồng Duyên 13.06.2013

À ƠI 


Ngủ nhé thiên thần nhỏ của tôi ơi
Giấc ngủ bình yên trải hoa khắp muôn nơi
Anh ngủ nhé
Em ru khe khẽ
Giấc mộng đầu len lén về thăm

Ngủ ngon nhé
Người bạn tình trăm năm
Đêm thật dài bàn tay em vuốt mái tóc
Ru anh vào cột mốc yêu thương

Ngủ ngon nhé
Người bạn thuở tình trường
Đêm nay vắng
Phố phường lạnh lẽo
Có em bên người hạnh phúc vắt vẻo theo anh

Ngủ ngon nhé
Giấc mộng an lành…

Hồng Duyên 13.06.2013

NHỤY TÌNH


Bướm ơi đang ở nơi nào
Có nghe hoa gọi đi vào hàng huyên
Trăm năm bể ái buột thuyền
Một ngày hạnh ngộ cũng duyên chúng mình

Đây thơ
Đây nhạc
Đây tình
Em trao người giữ 
Kết hình trong tim
Nắng lên nỗi nhớ dịu êm
Hòa trong kí ức một niềm hân hoan

Lều thơ em kết mộng vàng
Tình anh em dệt muôn ngàn hương hoa
Nắm tay rút khoảng cách xa
Chung dòng ước muốn một nhà sớm hôm

Mặc cho nhân thế ngó dòm
Nguýt môi cũng mặt, em thơm anh nè . 

Hồng Duyên 17.06.2013

DÙ MAI RA SAO


Có những lúc chợt buồn anh nhiều lắm
Chỉ mỉm cười không muốn nói điều chi
Hai tâm hồn hai khoảng cách cự li
Em đâu biết anh nghĩ gì trong đó

Vâng ! cũng nhớ…nhưng không thèm này nọ
Cho anh hờn em có được gì đâu
Cứ im hơi ngồi đợi bắt nhịp cầu
Bởi em biết từ lâu không chung bước

Tình yêu ấy quả em đang đánh cược
Vì thương…nào đâu nhu nhược hả anh?
Miếng cau khô em cũng đã sẵn dành
Anh có lấy hay không em nào trách

Tình anh đó trong sáng như ngọc thạch
Em nâng niu vượt thử thách thời gian
Em hiểu rằng có họp cũng có tan
Dẫu chẳng được cũng nhẹ nhàng chấp nhận

Hồng Duyên 19.06.2013

MÌNH ƠI


Mình ơi
Em đã trở về
Còn không một ánh trăng thề ngày xưa?
Men tình em ủ chưa thừa
Đem về nhào bột trộn dừa rồi chưng

Mình ơi 
Anh có vui mừng
Tình xưa em nhóm lạc rừng em đan
Dịu êm rót nhịp cung đàn
Hai ta cùng tấu khúc hàng huyên vui

Mình ơi 
Tất tả ngược xuôi
Giật mình tĩnh mộng em ngồi nhớ anh
Chạy tìm cái thuở ngày xanh
Mới hay em vẫn yêu anh trọn lòng

Em về mình có vui không?
Thời gian gãy khúc mặn nồng mãi trao
Cách lòng tình vẫn dạt dào
Mình ơi cười nhé cho màu hoa tươi.

Thương nhau tình chẳng đổi dời
Mình ơiiiiii
Mình hỡi
đừng rời...
Tay em !

Hồng Duyên 20.06.2013
……………………

BẾN THƠ CÒN CHỜ

Dẫu rằng chia đũa chia mâm
Nhưng mà câu chữ vẫn nằm bên nhau

À ơi chớ trách lòng đau
Câu thơ sáu tám ngọt ngào còn đây

Lỡ tay làm đứt sợi dây
Thuyền trôi xa bến phương này vẫn mong

Nếu mai em có kén chồng
Xin ai bưng tráp trầu nồng về thăm

Hồng Duyên 21.06.2013

SAY CHUNG

Anh say
Với bước dịu êm
Nghiêng nghiêng dáng nhỏ
Gửi niềm ưu tư

Anh say
Say thật là hư
Ngó nghiêng hàng xóm
Làm nư biển chiều

Giọt say
Rớt vội cành yêu
Em qua nhặt lại chắt chiu tháng ngày
Bây chừ hỏi đó còn say?
Cho em được rót...những ngày say chung.

Hồng Duyên 22.06.2013

EM TIN NGÀY MAI


Đâu có gì vĩnh cửu phải không anh?
Khi tình yêu và sắc đẹp trưởng thành
Rồi sẽ tắt
Và còn lại chỉ tình nghĩa
Lúc ấy mới thấy đời thật là mai mỉa
Chối bỏ chân tình…thấm thía nỗi buồn vui

Em !
Yêu anh…
Không hề thoái lui
Dù gian nan tất tả ngược xuôi
Không hối hận chia đôi tình thân ái

Nhưng…
Em nhường bước đứng lại
Khi lòng anh lỡ phải lòng người ta
Nét xuân xanh em vẫn mặn mà
Không trách…
Anh chớ mà lo lắng

Em thích làm chiếc bóng thầm lặng
Dõi theo anh trên những chặng đường dài
Chưa biết chắc ngày mai…
Ai sẽ là người có anh mãi mãi…??

Hồng Duyên 22.06.2013
………………………………

CHO EM


Tình xót lại cho em xin được giữ
Trọn vòng tay lưu trữ giọt yêu thương
Đôi môi mềm lấp lánh mộng tình nương
Em sưởi ấm tâm hồn đang hoang lạnh

Em trân trọng và không hề so sánh
Bởi anh là tất cả những ánh trăng
Rọi hồn em ấm áp thật vô ngần
Đường khúc khuỷu anh ân cần sớm tối 

Tình xót lại em xin cùng tiếp nối
Đây con tim trao cả khối tình chung
Tay nắm tay mình dạo bước ung dung
Đừng nghi ngại…nhớ nhung là có thật

Em muốn có anh chẳng bao giờ mất
Hứa anh nha trao tất cả về em
Đừng chia ai cho lệ ứ môi mềm
Cho đau thắt con tim hiền rỉ máu.

Hồng Duyên  24.06.2013

HỌC LÀM VƯƠNG ĐẾ


Gió phe phẩy nhoẻn cười rồi chớp mắt
Ánh sáng về xen kẽ dắt hồn đi xa
Nàng nắng ơi bao giờ mới chịu già?
Hết nhí nhảnh cho người ta không “ghét”

Kề tai nhỏ bảo rằng đừng có méc
Để hương tình ta dét hết tặng cho
Một ngày yêu và mấy buổi hẹn hò
Ai có nhận thì hô to lên nhé

Hết chỗ “lớn” thì ta cho làm “lẻ”
Đêm cô phòng không khóc kẻ đơn côi
Lau lệ đi đời đã mặc định rồi
Ta trót lỡ học đòi ông vương đế

Này hỡi nắng đừng khóc than kể lể
Thân nam nhi thiếp thê chuyện thường tình
Ai biểu nàng quá nhí nhảnh đẹp xinh
Vướng chữ nhớ hạ mình ta “năn nỉ”

Hồng Duyên 25.06.2013

SÂU KÍN TÂM HỒN

Nơi viễn xứ con mơ về quê mẹ
Mái nhà tranh xiêu vẹo giữa đồng hoang
Và tiếng ru ngon ngọt giấc ngủ vàng
Con nhớ lắm bản làng ngày xưa ấy

Mẹ có hiểu trái tim con giận lẩy
Trách riêng mình không về lại quê xưa
Hiếu còn non mà thảo vẫn không thừa
Lòng đau lắm biết bao giờ thăm mẹ?

Đời vất vã khi con vừa bập bẹ
Khóc chào đời đã rẻ lối vương mang
Mẹ muốn con hạnh phúc thật rỡ ràng
Nuốc dòng lệ tiển con sang xứ khác

Đâu phải dễ giữa dòng người như thác
Mua chén cơm đỡ khác nước quê người
Con cố làm lam lũ lắm mẹ ơi
Cháu ngoại của mẹ cần nơi sưởi ấm

Nỗi nhớ mẹ con luôn luôn thầm lặng
Vấn lòng mình sao chẳng vẹn hiếu thân
Nhìn các con mỗi ngày lớn khôn dần
Con thấu hiểu được nỗi lòng của mẹ…

Hồng Duyên 25.06.2013

ANH TIA HỒNG NGOẠI


Không giận đâu anh đừng diễn giải nha
Mưa ngập lối cũng do thời tiết lạ
Buồn vô cớ vì nắng trêu chọc phá
Gió muà đông kéo trận bão phong ba

Tuyết rơi đầy bao phủ khắp căn nhà
Ngọn lửa tắt khó mà nhen nhúm lại
Em hờn dỗi hay là anh không phải
Cho đêm buồn vung vãi giọt mưa sa

Không giận đâu anh nhìn gió hát ca
Bờ môi khép vẫn thiết tha nồng ấm
Con tim ấy nhẹ nhàng đi thật chậm
Khi anh buồn thấm lạnh cả hồn em

Không giận đâu anh tất cả êm đềm
Sưởi ấm trái tim nồng thêm luyến ái
Anh như là những tia nắng hồng ngoại
Bắn vào tim khó dừng lại…khi yêu !

Hồng Duyên 25.06.2013

YÊU THẦM LẶNG

Lòng chợt buồn khi mộng hóa hư không
Bài thơ sáu tám độ nồng chưa đủ
Niềm hy vọng cũng không còn tinh tú
Tình yêu này không làm chủ con tim

Chiều một mình em không thể điềm nhiên
Thả đôi cánh cho chim về biển cả
Nào ai hiểu lòng em giờ rất lạ
Nói gì đây hình như đã…trúng tên

Anh vương cung cho nỗi nhớ bập bềnh
Lòng tha thắt chênh vênh sầu sớm tối
Vẫn im lặng nhìn anh cười cười nói
Nghe tim mình sao quá đỗi ưu tư

Chôn chặt lòng dẫu nỗi nhớ làm nư
Em quay bước giã từ cơn mộng mị
Em không giận vì những điều vô lí
Chỉ thấy buồn mất dũng khí trước anh.

Hồng Duyên 27.06.2013

NÓI ĐI ANH


Ta gặp lại giữa biển chiều êm ả
Con sóng buồn vội vã mỉm cười vui
Bao lâu rồi nén lòng nhớ ngậm ngùi
Chợt kỷ niệm dâng đầy trong trái nhớ

Anh tinh ngịch đùa những trò cắc cớ
Ném thơ tình vào vỡ để làm tin
Cột trái tim vào trang giấy trắng tinh
Và khẽ bảo chúng mình hẹn hò nhé

Em giận dỗi chạy về nhà méc mẹ
Mà nghe run…không lẽ đã…yêu thương?
Bổng dưng buồn…trông cho mau đến trường
Để được ngắm…bức tường đang chuyển động

Mùa đông lạnh anh đã nhen tim nóng
Thương thật nhiều mà hổng chịu nói ra
Mỉm cười thôi thời gian thoáng bay xa
Chợt chới với tìm đâu ra người nữa?

Đã gặp lại xin anh đừng lần lựa
Nói đi nào em lắng tai xin nghe
là con trai sao còn phải e dè
Em không muốn chuyến xe chiều vụt mất.

Hồng Duyên 27.06.2013
………………………….

AN PHẬN

Thơ tình rải khắp nhân gian
Tình thơ lặng ngắt như đàn đứt dây
Ai so phím nhớ làm chi
Rồi căng đứt sợi...biệt li đâu còn

Đá vàng mài gọt cũng mòn
Chờ mong nhạt mất lòng son theo mùa
Đắng lòng vẽ một chữ "thua"
Tình thơ một góc vẽ bùa cho vui

Yêu chi sợi chỉ rối nùi
Bước thêm chảy máu thoái lùi đau tim
Dậm chân một chỗ đứng im
Để nhìn nhân thế mãi chìm đua chen...

Hồng Duyên 28.06.2013

THẾ THÁI NHÂN TÌNH


Muốn yêu sợ đó nhận lời
Muốn thương cũng sợ quấn đời cùng ai
Đêm đêm buông tiếng thở dài
Sợ người nghe được lại hoài công theo

Yêu ai nào phải sợ nghèo
Chỉ lo giếng cạn mái chèo đứt dây
Ruộng thơ nước lũ dâng đầy
Hụt chân em sợ thơ bay theo người

Anh à xin chớ buông lời...
Con ong xây tổ cũng dời mọi nơi
Đời người như cái giếng khơi
Lúc thì tràn mộng lúc vơi đáy lòng

Thương yêu kết mối vợ chồng
Trăm năm thay đổi mấy dòng nợ duyên
Đổi thay không phải lời nguyền
Nhưng ai nào biết "chính chuyên" mất còn?

Nói vui ai cũng bảo oan
Lục tìm nhân thế ai tròn thủy chung?
Trống kèn giục giã đập khung
Trái tim thoi thóp cũng lùng "tình nhân"


Hồng Duyên 28.06.2013
…………………………….

THƠ TÌNH


Thơ đưa đẩy
Gọi trăng về trên khóm trúc
Ai cười khúc khích mà gió buồn hiu
Ưu phiền lắm !
Sao có nhiều oan khúc?

Thơ đưa đẩy
Hay có điều gì khó nói?
Thu lạnh lắm tâm hồn luôn trật chọi
Đốt nến lòng
Gió thổi tắt ôm choàng đông

Thơ đưa đẩy
Viết tràn trên giấy
Chỉ độc hành trên những nẻo riêng
Buồn thay!
Đốt nỗi nhớ 
Không trao duyên cùng người nữa

Ngủ ngoan nhé!
Trái tim đừng động đậy
Cứ đưa đẩy
Để thơ tình luôn chấp cánh

Hồng Duyên 29.06.2013
…………………………

ĐÀO THƯƠNG


Bao lâu rồi nhỉ mình không gặp?
Khoác nỗi buồn đi lấp mảnh tình chung
Em với anh không cùng vĩ tuyến
Ngược đường
Ngược mãi
Quyến luyến cũng bằng không

Anh nói rằng thương
Nhưng dường như trống rỗng
Em nói rằng yêu
Cũng không thể đóng trọn vỡ tuồng

Cũng tại anh
Chỉ cuồng nhiệt với sắc đẹp
Đời là sân khấu
Em cũng không cho phép mình diễn chung “kép” là anh

Nếu một mai…
Thoáng gặp trên đường
Em sẽ dừng lại ngắm nhìn anh lần nữa
Nếu đời anh không may mắn…
Tạo hóa cho em chọn lựa
Em sẽ đưa vai làm điểm tựa cho anh.

Hồng Duyên 29.06.2013
…………………………….
TÂM TẠO

Lá quét đi rồi bụi lại vướng vào
Hạt nho nhỏ mà không sao quét hết
Bởi chữ nhớ khiến lòng người mỏi mệt
Biết yêu là ngốc nghếch vẫn chiều tim

Khi chấp tay một niệm cũng cố tìm…
Lục ký ức tên người mình yêu dấu
Cúi lạy phật mà tâm nào ai thấu
Chỉ nguyện cầu…rồi giấu nỗi niềm riêng

Khi yêu thương người ta bảo tùy duyên
Nào có được vì thệ nguyền gắn kết
Yêu tha thiết nào là thề sống chết
Trận bão về lại trôi hết hư không

Đạo lí này nghe ra thật bất đồng
Nhưng là thật…khó lòng nào tránh khỏi
Yêu là thế luôn làm tình làm tội
Vấn chân vào dễ nông nỗi cạn suy

Cỏi dương gian có họp cũng có li
Chữ tham ái dễ gì ai tránh được
Có những lúc đạp bỏ người đến trước
Giành cho mình những mộng ước bất minh

Chữ sân si sẵn có để định hình
Ai sống tốt thì giữ gìn đạo đức…

Hồng Duyên 01.07.2013

CỎ NGOAN

Cỏ rối
Cỏ cười
Cỏ không nói
Thấp thỏm
Bâng khuâng
Quá đổi dị thường

Cỏ mềm mại
Cỏ khoan dung
Thích nhìn trời nắng
Thích ngắm bình minh
Vì người ta nghiêng mình cho đứng

Cỏ vui mừng
Cỏ hân hoan
Cỏ tung tăng
Xòe tay hứng những giọt sương
Cũng vì thương nên lòng độ lượng
Cũng vì yêu nên nhường bước cho người hạnh phúc

Cỏ khúc khích
Thích yêu không hận
Cỏ chân thành
Chỉ muốn thầm lặng
không cân đong đo đếm chỉ mong người luôn may mắn.

Hồng Duyên 01.07.2013
……………………………

MỘT CHÚT THÔI


Một chút thôi
Một chút
Gió thổi về cho mát hồn em
Một chút thôi
Một chút nắng
Cho dịu ngọt môi mềm

Một chút thôi
Một chút
Êm đềm trong hồi ức
Một chút thôi
Một chút
Đánh thức trái tim
Sáng bừng ngọn lửa

Một chút thôi
Một chút
Rằng anh cho em mượn bờ vai để tựa
Một chút thôi
Nhưng anh phải hứa
Anh sẽ không còn yêu ai khác nữa ngoài em

Hồng Duyên 03.07.2013
…………………………..

MƯA SÁNG


Giọt mưa rơi!
Mưa vày xéo trên trái tim non
Mưa dẫm mãi lên vùng bị cứa
Nhắc làm chi những bờ vai để tựa
Mưa không thèm !
Dẫu mưa đang sống giữa bão giông

Là mưa đó!
Hạt ngã hạt bay
Hạt lăn dài trên gò mà
Hạt trôi ra biển cả
Giọt mưa từ giã bạn tình chung

Mưa ướt bờ mi
Mưa trải cả lối đi
Giọt mưa thầm thì
Trái tim rưn rức
Ta không muốn đánh thức!
Mà mưa dài quá không chịu dứt

Giọt mưa ơi !
Dù ta đang nóng nực
Thôi !
Đừng mưa nữa làm nhức nhối lòng ta.

Hồng Duyên 07.07.2013
……………………

KHÉP CỬA

Buồn lắm chứ đường qua nhà đã tắt
Con đê dài ai cắt giữa mà đau
Muốn đến thăm chui qua mấy bờ rào
Không muốn bước hố đào còn e thẹn

Dây chằng chịt gút mắc nhiều gai kẽm
Em muốn vào anh ném cái nhìn xa
Năn nỉ hoài cũng chẳng muốn mở ra
Em dừng lại không qua thăm anh nữa

Biết rằng nhớ và tâm hồn chất chứa
Anh tuyệt tình như cứa đứt tim ta
Trong áng thơ ướp thêm vị của trà
Em bưng uống dù sẽ là rất đắng

Một lần cuối quay nhìn anh thầm lặng
Chỉ mỉm cười hổng năn nỉ nữa đâu !!

Hồng Duyên 07.07.2013
………………………….

HOA THƠ


Những viên gạch xếp hoài không đặng
Một rồi hai
Hai rồi ba
Ngã lăn xuống nền nhà vỡ vụn
Những con chữ xếp hàng lủn củn
Đè lên nhau làm nũng không chịu ra

Viên gạch nhỏ không có ba
Ương bướng
Cố chấp
La cà khắp cùng ngõ ngách
Một chút thử thách mà viên gạch kêu la
Một mớ cảm xúc không chịu làm hòa
Cầm bút mãi
Viên gạch cũng ngã lăn ra mà vẩy dụa

Không gieo lúa lấy gì thu hoạch
Xếp gạch không đặng làm sao xây nhà?
Chữ giận lẩy thì khó thành thơ ca
Biết làm sao cho hoa thơ tươi nở?

Hồng Duyên 09.07.2013
…………………………..
GIÓ LẠ


Đi qua mùa Hạ rập rình
Hỏi Thu có đến thăm mình hay chưa?
Lỡ quen bước nhẹ đường xưa
Tìm ai không gặp đổ thừa người dưng

Vào nhà gõ cửa ngập ngừng
Then cài chốt khóa nhánh Xuân úa tàn
Mấy dây chùm gởi giăng ngang
Rêu phong phủ cả địa đàng trái tim

Dừng chân hái lá bìm bìm
Tắc kè chắc lưỡi cá chìm xuống ao
Đưa tay kéo bung hàng rào
Nhặt được chìa khóa đi vào vườn cau

Chưa mua đã mất lòng nhau
Có nguồn gió lạ cuốn vào hư không 
Quay đi tiếc cả tấm lòng
Lỡ gieo hạt nhớ để trồng dây tơ…!!

Hồng Duyên 09.07.2013

MÂU THUẪN



Nửa chữ nhớ cũng làm em rung cảm
Huống chi là anh dám nói rằng thương
Em hẹn lòng sẽ tìm đến chung đường
Nhưng không nói chờ tương lai rộng mở

Em con gái rất sợ tình dang dở
Khóc một đời chở nặng khối sầu đau
Nhìn trời xanh sao hay thích đổi màu
Em lo lắng lẽ nào anh cũng thế?

Có đôi lúc nhủ lòng thôi mặc kệ
Xem như là gió thoảng để quên mau
Không luyến lưu bận bịu với anh hào
Nhưng nỗi nhớ thay nhau về réo gọi

Bên anh đó em là hoa đồng nội
Không khoe hương chỉ có khối tình chung
Muốn trao anh nhưng sao quá ngại ngùng
Em không muốn mình cùng chung vai diễn

Em khép lại lòng không ngừng xao xuyến
Biết bao giờ em tiển được tên anh?

Hồng Duyên 11.07.2013

VÌ YÊU


Tương tư anh gánh làm chi
Nặng vai bỏ xuống hãy ghi vào đầu

Đêm dài đừng thức suốt thâu
Anh đau anh bệnh em rầu ốm theo

Thương nhau lỡ vướng chữ nghèo
Anh ngồi em chống em chèo em lo

Nếu như lỡ gặp mưa to
Nhường anh chỗ ấm đói no không rời

Mẹ anh nếu có lỡ lời
Em vâng em dạ em cười cho qua

Anh ơi giữ vững đạo nhà
Làm con hiếu thuận mẹ cha vuông tròn.

Hồng Duyên 11.07.2013

LANG THANG MIỀN KÍ ỨC

Thu cựa mình chưa muốn thức
Hạ rảo bước giữa phố mông lung
Nhặt lá rơi
Muốn viết vài câu nhưng sao ngại ngùng
Em đi rồi mảnh tình chung của tôi ai giữ?

Tim nhói đau
Vì tình yêu tôi vẫn còn lưu trữ
Hết hạn kì tôi cũng đã chờ thử nhưng biệt tăm
Em xa xăm
Trong giấc ngủ lệ tôi ướt đẫm
Khóc nhớ người hay thương thầm cho bản thân tôi?

Liều thuốc trợ tim em trao tôi cũng đã uống rồi
Sao vẫn bệnh
Bệnh hoài không dứt
Hay thuốc quá hạn hoặc tôi dùng không chuẩn mực?
Để bây giờ tôi day dứt với chính tôi?

Thu không thèm dậy
Hay em đã bỏ tôi rồi?
Đong giọt hờn tôi lấp đầy biển mồ côi
Tôi không khóc
Sao giọt ngắn dài tiếp nối trong miền kí ức
Xin đừng ai đánh thức!
Khi lòng tôi vẫn chưa dứt nhớ về em.

Hồng Duyên 11.07.2013
…………………………………..

ĐA NGHI


Buông phím nhớ
Cho nhịp tình lỏng lẻo
Cắt chữ chờ khỏi vắt vẻo trên ngọn cây si
Nếu tin nhau còn nói nữa làm chi?
Chưa quay bước mà hồn đã đi hoang

Không muốn nói
Mà cảm xúc lang thang
Đóng chặt cửa vén màn nhìn trời sáng
Bóng ai đó chưa đi vào quá vãng
Tình yêu này hữu hạn với thời gian

Đừng hỏi trăng sao quá ngang bướng
Đừng tìm tòi những âm hưởng vô vị
Gió yêu mây không hề trang bị
Tình yêu này có từ vô thỉ đến nay

Đừng đa nghi 
Cho buồn lên mắt
Đã yêu nhau lòng ai không chật?
Nhưng xin đừng đánh mất niềm tin!!

Hồng Duyên 12.07.2013
………………………
BIỂN TÌNH DÂNG CAO


Trong phút chốc em thành người hạnh phúc
Ngộp buồng tim vì khúc hát anh trao
Tình yêu ơi sao quá đổi ngọt ngào
Em choáng ngộp không tả sao cho hết

Đang trong Hạ mà ngỡ như mùa tết
Chiếc áo hoa anh kết tặng làm quà
Em giữ gìn gắn chặt mãi anh nha
Không thay đổi dẫu phong ba ập tới

Biết anh nhớ lòng em vui phơi phới
Cảm tạ trời đưa anh tới cho ta
Ánh nắng trưa sao mà quá thiết tha
Cảm ơn mẹ sinh anh ra trần thế

Em cũng biết giữ tình yêu không dễ
Nhưng vững lòng đừng để sóng vờn chao
Một ngày kia biển sẽ hết khát khao
Khi nỗi nhớ xua tan đi rào cản

Hồng Duyên 12.07.2013

NHÂN QUẢ


Em đi mây gió buồn không?
Canh khuya chao chác mấy dòng tuôn rơi
Hỏi ra mới biết…hết rồi
Bây giờ người hiểu thì thôi cũng đành

Em đây không tiếc trầu xanh
Chỉ thương cho chị giựt giành…tay không
Thúng cau tặng cả tấm lòng
Hỏi người có được mặn nồng hay chưa?

Hay là cũng gặp gió lùa
Tay em chị giựt nhưng thua một người ???

Hồng Duyên 12.07.2013

NẾU LỠ

Nải tình em để không ăn
Treo lên ngồi ngắm…viết vần thơ yêu
Vườn xuân dựng sẵn túp lều
Chờ người quân tử chiều chiều đối thơ

Nếu như…
Lỡ gặp trong mơ
Em chìa tay nắm giả vờ không hay
Nhắn người cũng đừng rút tay
Giả như mình cứ giả say cho rồi

Chạm tay lỡ vấp chạm môi
Để yên như thế cho vôi quệt trầu
Ví mà lỡ bước ngã nhàu
Xin ai hãy té trọn vào vòng tay

Hồng Duyên 12,07.2013

VẤP CHI


Vấp chi cái sợi chỉ hồng
Cho hồn vơ vẫn giữa cánh đồng tình yêu

Vấp chi đôi mắt diễm kiều
Bóng em len lén rơi nhiều vào thơ

Vấp chi bởi một chữ chờ
Để mình ta đứng bên bờ đợi mong

Vấp chi một chút tấm lòng
Nhìn con nước lớn theo dòng cuốn trôi !

Hồng Duyên 13.07.2013

NIỀM HẠNH PHÚC


Ngọn nắng hồng đẹp lắm đó anh ơi
Em yêu thích không lời nào để tả
Để bất chợt anh chính là tất cả
Trong lòng em anh đã ngự trị rồi

Sáng với chiều giữ nụ cười mỉm môi
Trong giấc ngủ cũng không thôi mong nhớ
Bóng hình đó luôn mang trong hơi thở
Hứa nha anh sẽ chở mãi tình em

Mùa hạ ơi sao mà đẹp lạ thường
Không son phấn nhưng hoa nhường nguyệt thẹn
Niềm phấn khởi khi tình duyên đã bén
Chì vì anh đã đem đến cho ta

Tình của anh hơn tất cả ngọc ngà
Trên vũ trụ anh là sao tinh tú
Em gửi gắm trái tim yêu trú ngụ
Cả một đời ngủ trong vòng tay anh.

Hồng Duyên 13.07.2013

MƠ ƯỚC

Bâng khuâng bước nhẹ trời chiều
Có con bướm trắng buồn thiu một mình

Phượng hồng ngơ ngẩn làm thinh
Trái tim đánh nhịp rập rình theo chân

Gió ơi hãy xích lại gần
Cho ta xin được nợ nần cùng em

Khăn voan gửi tạm bên rèm
Em thương thì nhận để làm niềm tin

Áo hồng trông dáng thật xinh
Mẹ cha chúc phúc chúng mình thành đôi.

Hồng Duyên 13.07.2013

GIỮ NHAU

Vội vàng chi lắm thu ơi
Phượng hồng còn thắm chưa rơi cuối mùa

Trống kèn rộn nhịp tiếng khua
Câu thơ lả lướt mới vừa trao ai

Nhẹ nhàng hứng giọt sương mai
Tặng người hữu ý nắm tay cùng về

Gập ghềnh đường lắm khúc nghê
Vững chân mình bước hẹn thề đừng buông

Hồng Duyên 13.07.2013

XIN ĐỪNG


Chiều rơi hoa rụng bên thềm
Còn em thì rụng vào tim anh rồi

Hoa lan chưa kịp lên chồi
Anh đưa tay hái ghép đôi nhánh tùng

Mưa về anh bảo che chung
Chiếc ô nhỏ xíu ngại ngùng đâu lưng

Giọt mưa chảy mãi không ngừng
Ướt em, em chịu xin đừng ướt anh

Hồng Duyên 13.07.2013

DUYÊN THƠ


Ra vườn hái cả quày thơ
Đem xào rồi nấu gởi nhờ người dưng
Nhánh thơ gãy khúc lưng chừng
Hồn thơ nhỏng nhẽo nắng bừng lên cao

Mặt trời đỏ ửng xuyến xao
Quỳnh lang mắc cỡ cúc đào làm duyên
Bên kia có một con thuyền
Mà bao nhiêu bến muốn niền sợi dây

Đứng nhìn má đỏ hây hây
Mỉm cười không nói mà cay mắt mình
Câu thơ rượt bắt bình minh
Bổng dưng chỉ muốn làm thinh bên lề

Lỡ mai quên mất lối về
Bến thơ vẫn đợi duyên quê vẫn chờ.

Hồng Duyên 14.07.2013

THU ƠI



Thu ơi lấp ló làm chi
Xuân còn chưa đến dậy thì chi em?
Nào ngoan hãy gắng ngủ thêm
Cho hồn đừng lạc cho tim không sầu

Ầu ơ hãy ngủ thật sâu
Ngày mai trời sáng sẽ giàu thuyền neo
Vầng dương trốn ở chân đèo
Cũng mang hơi ấm cũng treo lên đồi

Võng tình kẽo kẹt trong nôi
Ta ru em ngủ giữ chồi non xanh
Ngày mai ta hái trăng thanh
Cho em tỏa sáng an lành thu ơi.

Hồng Duyên 14.07.2013

VẤP NGỌT NGÀO

Ví dầu lỡ vấp ở luôn
Chung bàn cuộc sống vui buồn có nhau

Vấp chi cái vấp ngọt ngào
Cho em ngơ ngẩn ước ao chung nhà

Vấp rồi chớ nói lời xa
Em ngoan vâng dạ pha trà nấu cơm

Xin anh chỉ những cái thơm
Cho môi luôn vấp cho tim quyện cùng

Hồng Duyên 14.07.2013

CHÚT ƯU TƯ


Sáng thức giấc tìm vầng dương đang đói
Tặng chén tình để hờn dỗi vu vơ
Người thương ơi hay em quá dại khờ?
Nên con sóng nhấp nhô ngoài biển cả

Anh có biết giờ đây em rất lạ?
Bước nhẹ nhàng không vội vã tìm anh
Như mỗi ngày em hái cả anh lành
Chỉ để tặng một mình anh kỷ niệm

Mới thức giấc mà nỗi buồn xâm chiếm
Như nghẹn ngào đang nếm vị chua cay
Biết bao giờ em vui trọn một ngày
Không có bụi bay vào trong đôi mắt

Em vẫn biết anh yêu em là thật
Nhưng sao lòng gút mắc chuyện đâu đâu
Có khi nào anh sẽ rút nhịp cầu
Để nhuộm trắng tóc sầu trong nhân thế?

Hồng Duyên 15.07.2013

TẢN BỘ VÀO HỒN


Giọt sương sớm đọng lại trên vai nhỏ
Khoác áo mùa làm khách trọ tình yêu
Người của thơ đang cuốc đất dựng lều
Cắm cộc nhớ để chiều chiều ra ngắm

Gieo hạt giống nghìn năm chưa chắc nở
Vun hạt tình cho đỡ nhớ thương ai
Mỗi giao mùa thường buông tiếng thở dài
Bởi đâu biết ai là người chiếm ngự?

Anh đã hứa một lời yêu luôn giữ
Vẫn đắng lòng lưu trữ những niềm riêng
Ngắm dòng sông gờn gợn dưới mạng thuyền
Nghe nức nở tình duyên đang ấp ủ

Sóng giận dỗi như len vào tạm trú
Mạch hờn ghen như thác lũ tràn vào
Nhưng bên anh vẫn khe khẽ ngọt ngào
Cho tất cả những lời nào êm ái..

Hồng Duyên 15.07.2013

LỜI RU

Anh ru say giấc giữa đời
Mẹ ru nồng ấm trong nôi hiền hòa

Anh ru đứt sợi làm ba
Mẹ ru chỉ một câu ca ngọt ngào

Anh ru cho sóng vỡ chao
Mẹ ru hạnh phúc dạt dào trong tim

Anh ru lẻ bạn cánh chim
Mẹ ru đoàn tựu những niềm hân hoan

Thôi anh đêm khắc đã tàn
Đừng ru thêm nữa lệ nàng hoen mi.

Hồng Duyên 15.07.2013


NẮNG MỚI



Giọt nắng mới lung linh vườn thượng uyển
Em chìa tay thật xao xuyến buồng tim
Chạm vào lòng nghe ấm áp nỗi niềm
Ngọn lửa nhỏ anh nhen thêm nồng thắm

Nắng khắc khoải trao anh nhiều say đắm
Rạo rực hồn lạ lẫm với không gian
Cảm ơn anh đã hòa nhịp hồng nhan
Trái tim nhỏ ngập tràn niềm mơ ước

Khi anh đến em vui cùng gương lược
Mắt môi hồng lả lướt trái tim xuân
Chạm tình nhau em khe khẽ ngập ngừng
Cái nắng mới chợt vui mừng khôn tả 

Nắng đã đến xin đừng đi vội vã
Trái tim hồng trao tất cả về anh.


Hồng Duyên
 17.07.2013

ANH VÀ EM


Em muốn bắt mây đem về bỏ ống
Và bắt anh nhốt giữa trái tim son
Sẽ không ai giành nửa mảnh trăng tròn
Một góc khuyết làm mòn tình si dại

Đêm lạ lẫm tình thương thì vung vãi
Có nhiều người vấp phải trái tim anh
Đôi môi nồng như sóng cuộn trường thành
Đào hoa lắm nên lòng luôn chật chội

Em có biết nhưng ít khi chịu hỏi
Ai đa tình ai gởi mắt yêu thương
Bởi đã tin thắc mắc chi tầm thường
Nên trân trọng con đừơng mình đã chọn

Nhà em đó chằng chịt dây vừa dọn
Mời anh vào cho trọn khối tình chung
Họ nói rằng em sao quá lạnh lùng
Chỉ anh hiểu và cùng em sánh bước

Hồng Duyên 17.07.2013

LẶNG THẦM

Áo anh còn thắm mồ hôi
Em không giặt vội để trôi nụ tình
Hôm qua anh đã hy sinh
Giấu cha giấu mẹ một mình ra vô

Mẹ buồn nước mắt cạn khô
Sợ em đau khổ ra vô không đành
Lật hình mẹ bảo nhớ anh
Quay lưng giấu lệ để dành trong tim

Bất ngờ chạm khóe lặng im
Trên tay chiếc áo em tìm tình thương
Nhìn nhau di ảnh trên tường
Mưa rơi ướt cả đêm trường nhớ mong

Hồng Duyên 17.07.2013

MÌNH TÔI


Gặp tôi cái buổi đầu tiên
Em quên mẹ dặn đem duyên về nhà

Vòng quanh bước đến phố hoa
Em quên trăng cũ dựng nhà ở quê

Hỏi ai còn giữ lời thề?
Con sông chưa cạn hãy về đi em

Lặng môi khuất dưới bóng đêm
Một mình tôi với trăng liềm ngày xưa

Hồng Duyên 17.07.2013

CỦA MÌNH VẪN LÀ CỦA MÌNH

Thở dài
Hái nhánh tình duyên
Ép vào trang vỡ 
Huyên thiên nói cười
Nước mưa đọng khóe mắt người
Lòng tôi lạnh lắm chẳng lời thanh minh

Buồn thay hai chữ nhân tình
Ông trời mếu máo còn mình lặng im
Khác rồi
Tinh nghịch
Kiếm tìm
Đứng nhìn mấy dậu bìm bìm thi leo

Người giành còn kẻ cố trèo
Hái cho bằng được dây neo giữa trời
Giật mình nghe gọi “mình ơi”
Ngẩn nhìn cái cột mỉm cười bâng quơ

Hồng Duyên 17.07.2013

NẾU NHƯ

Tàn tro không bới thì thôi
Chạm vào như khó tách đôi bến chiều

Thu về bước nhẹ đìu hiu
Nhặt hương kỷ niệm trách diều bay xa

Gói lòng gửi trọn thơ ca
Gói tình giấu kín nếp nhà ấm êm

Nếu như nỗi nhớ lỡ tìm
Bưng vào kí ức lặng im một mình.

Hồng Duyên 17.07.2013

MƯA ĐÁ


Ngẫu nhiên
Cái nắng xếp hàng
Đời không lạ lẫm 
Dã Tràng quay lưng

Dỗi hờn
Cũng bởi người dưng
Cõng mưa là tại muốn dừng che mây

Chập chùng tắm gội men say
Ao trong không lội trách ai bây giờ?

Đem thơ đi giặt bầu trời
Vầng dương ló dạng tim rơi vào mùa

Bước đi bẻ gãy tình xưa
Bẻ cong nỗi nhớ đổ thừa tại ai???

Hồng Duyên 17.07.2013

HÃY ĐỂ THỜI GIAN TRẢ LỜI


Anh hỏi mãi vì sao yêu như thế?
Tình dâng đầy em đâu thể nói ngoa
Anh không tin những lời ấy thật thà
Cứ nghi kỵ rồi đưa ra giả thuyết

Em mệt mỏi muốn đem tình niêm yết
Khỏi yêu ai mà thấy tiếc vô cùng
Chẳng lẽ nào em vứt bỏ tình chung
Dễ dàng quá để buồn cho hai đứa

Em con gái có nhiều quyền chọn lựa
Người ta yêu em chữa thích thì thôi
Ấy vậy mà anh cứ mãi ghép đôi
Em có miệng cũng thôi không giải thích

Tình chân thật đâu như trò con nít
Chơi ú sùm rồi tíu tít trốn quanh
Đến với nhau bằng cả sự chân thành
Anh nghi kỵ em cũng đành câm nín

Chẳng phải xấu vì yêu mà nhường nhịn
Đợi thời gian sẽ định nghĩa tình em

Hồng Duyên 17.07.2013

BĂNG TAN


Dòng sông thơ cuốn hồn em
Bay vào đôi mắt anh tìm bấy lâu

Chữ cong làm dáng bắc cầu
Nhẹ nhàng chân bước lần đầu gởi thương

Ngày xưa khóa chặt bức tường
Ngăn luôn vách nhớ chán trường chữ yêu

Ánh trăng rớt xuống mái lều
Em vun mật ngọt anh chiều mến hơn

Tuyết băng chảy nhũn đá mòn
Sông thơ đầy ắp bóng con đò chiều.

Hồng Duyên 17.07.2013

EM HỎI ANH


Con sóng lặng cho ngày dài loang lỗ
Đêm ân tình có còn chỗ không anh?
Tưới chồi non em ôm ấp để dành
Hoa rực nở anh thành người quan trọng

Con nước chảy khoe mình trong gió lộng
Nhịp tim này lỡ nhen nóng vì đâu?
Vắng cả ngày biển nhớ đến bạc đầu
Hạ nức nở ngồi khâu thêm vết chỉ

Em vẫn biết mình không hề xa xỉ
Đem cho tình tích lũy để làm tin
Cả hai ta cùng hứa hẹn giữ gìn
Trong nỗi nhớ chúng mình hòa làm một

Có những lúc biển giật mình thảng thốt
Trên vòm sao ai đốt cả niềm tin
Em hỏi anh cớ gì lại lặng thinh?
Khi nỗi nhớ định hình không thể tả

Hồng Duyên
18.07.2013

MÙA HẠ VÀ TÌNH ANH


Hạ tàn chưa mà nhan sắc hanh hao?
Con đường cũ lối nào em trở lại
Cánh phượng nhỏ bâng khuâng ngồi chờ đợi
Đã bao mùa áo mới vẫn chưa thay

Tiếng hát xưa còn ngây ngất hương say
Trang sách cũ đậm hoài dòng lưu bút
Em có hiểu lòng tôi luôn thao thức
Mỗi hè về như rạo rực buồng tim

Con ve sầu luôn gọi bạn trong đêm
Mùa rơi xuống dấy lên niềm hoang hoải
Mỗi giọt nhớ là bấy nhiêu khắc khoải
Em không về để hạ khát tình duyên

Xin cho tôi được hóa một con thuyền
Chở tất cả nỗi niềm của mùa hạ !

Hồng Duyên 18.07.2013

TÍM NGÀY XƯA

Có đôi lúc chợt nhớ về quá vãng
Em chạnh lòng muốn nán lại để thăm
anh đâu hay tim đánh nhịp âm thầm
Mùa hoa Tím xa xăm miền kỷ niệm

Hương thoang thoảng em vẫn còn tìm kiếm
Nụ hôn tình đã chiếm nửa hồn ngây
Anh ở đâu nhấp nhô biển nồng say
Và em biết ngày ngày mang thầm lặng

Màu tím ấy chợt buồn vì thiếu nắng
Mưa nhạt nhòa nghe đắng vị tình cay
Tình yêu đầu em chôn kín đến nay
Chưa lần nhắc 
Có hay tim đau nhói

Em biết khóc giữa biển chiều chật chọi
Buồn trong lòng khắc khoải những niềm đau
Đã xa rồi dòng kỷ niệm ngọt ngào
Xin một phút nhớ nhau về quá vãng

Hồng Duyên 19.07.2013

EM KHÔNG THỂ



Em muốn trốn hoàng hôn
Nép mình vào tản đá
Anh đừng cho rằng em lạ
Tự nhiên em sợ va chạm bình minh

Em muốn biến trái tim thành sỏi đá khô cằn
Để đừng ai giận
Đừng ai hờn
Đừng để nỗi đau lạc dần vào khối nhớ
Đừng để con tim gậm hoài khúc bánh dang dở
Đừng trách em sao không chở nắng đem sang

Trái tim em không phải bằng vàng
Chẳng cẩm thạch hay kim cương 
Mà chỉ là một thớ thịt biết yêu thương
Nếu anh hiểu hãy nhường đường cho em bước vội

Em sợ lắm
Ngọn gió chiều thổi mạnh
Sợ tiếng chim lảnh lót sau hè
Sợ khúc nhạc ngân nga ngoài cửa ngõ
Sợ những lời tỏ tình của anh trao

Em rất sợ…
Những vòng tay khát khao!
Muốn ôm cả sóng…
Để gửi nụ hôn ngọt ngào
Vì trái tim em…
Không còn chỗ nào cho anh nữa
Em đã hứa rồi !
Không bao giờ mang lỗi với người ta!!

Hồng Duyên 20.07.2013

CHỢT ĐI CHỢT VỀ


Kỷ niệm nào rồi cũng mất theo thời gian
Có chi đâu mà hoang mang mộng mị
Ta xa nhau bao lâu rồi anh nhỉ?
Em không nhớ 
Nhưng biết chắc anh còn ghì chặt đau thương

Giọt sương rơi còn lấp trên đường
Ngoái nhìn lại em thường mỉm cười nông nổi
Ngày xưa đó sao gật đầu vội
Để lá buồn ôm một khối tình chung

Trời chưa đông mà sao quá lạnh lùng
Em cất giấu một khung trời mộng
Không có anh nhưng có bóng hình trên sóng
Nhấp nhô hoài một khoảng trống chông chênh

Hoa Tím 20.07.2013

CHIẾC ÁO




Khi chiếc áo không còn thời hạn ấm
Bị xé toang để mai vá cuộc đời
Từng đường kim phơi trần hở muôn nơi
Và mối chỉ rã rời không kết nối

Hai cánh áo bị cắt ra rất tội
Một bên cười bên khóc dối lòng ai?
Nếu biết đau chiếc áo sẽ không may
Thà đơn lẻ chứ không thèm được ghép

Khi cắt áo người ta đâu xin phép
Chỉ ngắm sao cho thật đẹp thì thôi
Hết hạn kì vứt những chỗ không đôi
Chiếc áo khóc rách rồi đâu thể sửa

Khi may vá người ta không lần lựa
Bởi khách chi đã quá hậu tiền công
Nhận áo rồi thì cũng đã giao xong
Lỡ rộng hẹp thì cố mà nhẫn nhịn

Người sang trọng hay đem lòng toan tính
Áo cũ rồi chẳng còn kính hay yêu
Thật buồn thay ngày xưa cũng mĩ miều
Qua năm tháng phong rêu vì sương gió

Bởi che chở cho thân người thương đó
Ấy vậy mà ai có tiếc áo đâu??

Hồng Duyên 20.07.2013

TẤT CẢ CỦA EM


Gió buột mây gió cười thích thú
Em buộc anh để được làm chủ trái tim
Anh không mở cửa em tìm cây nại
Đập vỡ khóa phần còn lại là của em

Anh mê chơi thì em đứng nhìn
Biển lạc lối em dẫn đường về tận cửa
Anh nhen lửa thì em quạt gió
Tim anh đó!
Dùng làm kho chứa tất cả tình em

Hồng Duyên 20.07.2013

NHỚ MẸ

Chợt bâng khuâng tiếng nhạn gọi đêm về
Buồn man mác con đường đê nhạt bóng
Chiếc nón lá màu sương vẫn còn đọng
Áo bà ba gấp khúc vọng tàn thâu 

Cánh cò ơi đã về tận nơi đâu?
Bỏ lạnh lẽo một đường tàu nhung nhớ
Sân ga đó bầy chim non bỡ ngỡ
Bước hụt chân những dang dở đường ray

Mặn mắt môi xa vạn lý có hay
Đường cách trở không có ngày quay lại
Bông hoa trắng con cài rằm tháng bảy
Giọt lệ dài ướt mãi đến trăm năm


Hồng Duyên 20.07.2013

SÓNG VÀ BIỂN


Sóng không lượn cho biển chiều xoã tóc
Nằm phơi lưng để ngắm cảnh hoàng hôn
Để đợi chờ cái gì đó bảo tồn
Như môi đất hôn nồng nàn miệng gió

Đừng ai bảo, là chung tình rất khó
Sóng đong hờn xem biển có dỗ không?
Nếu nói rằng, không xua được tàn đông
Thì con sóng đâu một lòng như vậy

Tình hữu hạn có bao giờ ai thấy?
Biển nói yêu, sóng làm lẩy chẳng thèm
Giả một mình rong ruổi với màn đêm
Cho biển dỗ đừng tìm thêm bóng sắc

Biển khéo vẽ với nét màu cô đặc
Sóng dỗi hờn cũng dắt biển đi chung

Hồng Duyên 24.07.2013

CHÚT BÂNG KHUÂNG


Trở giấc nhớ người cõi mộng mơ
Thu về khách hỡi bén tình thơ
Chiều nay hoang vắng lòng buồn lắm
Xào xạc lá rơi phải giả vờ

Chân trời cuối nẻo áng mây bay
Nhật nguyệt đêm thu tạo hóa bày
Chia cách tình duyên khai bão nhớ
Trách người vội bước thật buồn thay

Ngoảnh mặt ra đi bến cũ phai
Còn đâu khắc khoải những canh dài
Tương tư không hẹn đâu thèm giữ
Một chút vương hoài để trách ai

Hạ đã ra đi phượng luyến thương
Lỡ chân bước vội cuối ven đường
Như rằng nếm vị chua cay lắm
Chuyện chúng mình như tỏa khói sương

Yêu nhau thẩm thấu một ngăn tường
Cay nghiệt trời già lạt chẳng đương
Nơi nào có hiểu còn nhớ lắm
Chữ tình chữ nghĩa với lời thương !!

Hồng Dyên
25.07.2013
……………………………

ĐỪNG


Đừng đợi nữa khi ve sầu đã chết
Mùa hạ đi cũng hết một lần trông
Chuyện ân tình thả vội xuống dòng sông
Trôi, trôi mãi giữa những dòng nước bạc

Đừng nhặt nữa!
Nhiều nỗi buồn đau khác
Thả hết đi !
Chớ vác nặng Sầu Riêng
Một bao đầy sẽ nhận cả con thuyền
Không muốn sống 
Đừng giành quyền được chết

Đừng cố nữa 
Không có dấu chấm hết
Chỉ xuống dòng sang đoạn kết một bài
Rồi lại đi đến một đoạn đường dài
Đừng nản nhé!
Tương lai đang chờ đón

Căn hộ tình yêu không hề quét dọn
Trái Sầu Riêng nằm lỏm chỏm góc tường
Hãy dằn lòng đừng cố nhặt mùa thương
Nhét vào túi rồi vương lòng khó gỡ

Hồng Duyên 27.07.2013
…………………….

CHỮ TÌNH CHỮ NGHĨA

Chồng em áo vá quàng vai
Nụ cưởi vá nửa hương say với đời
Phù sa bám đất rạng ngời
Anh chăm cày cấy ngọt lời ru êm

Bấy lâu trầu ngại chưa têm
Bây giờ cau đã chín thêm độ nồng
Giã từ cái bến mùa đông
Bên anh để hái nắng hồng thắp tim

Rượu chung uống cạn môi mềm
Nhận lời chúc phúc vui thêm muôn phần
Cảm ơn anh chị ân cần
Bạn bè facebook xa gần hỏi thăm

Duyên tình kết mối trăm năm
Bạn thân thi hữu nghĩa nằm góc riêng.
Lấy chồng em giữ tình duyên
Bạn thơ em vẫn nối liền vòng tay

Hồng Duyên 28.07.2013
……………………

KHI HAI NGƯỜI


Tráp trầu anh gửi nhà em
Buồng cau dạm hỏi cũng đem sang rồi
Bài thơ em viết xa xôi
Lắc đầu anh bảo em thôi thẩn thờ

Lá thu giờ hết bơ vơ
Nắng thu sẽ tựa lên bờ vai anh
Trời thu bát ngát trong xanh
Đêm thu đã có trăng thanh bên nàng

Lau đi giọt lệ thả lang
Ngày mai pháo cưới rộn ràng thôn quê
Trầu cau anh sắp nằm kề
Chúng mình quyện một khúc nghê giao hòa

Nghe anh…
Xếp bút thơ ca
Từ nay chỉ viết ngâm nga một mình

Hồng Duyên 30.07.2013

TÍM VÀNG THU


Em giã biệt một mùa hoa tím nở
Theo thu về hái những lá vàng bay
Cành phất phơ rụng trước gió heo may
Lần bước nhớ con tim bừng nóng lại

Nắng cằn cộc cũng trở nên mềm mại
Quá dịu dàng tha thướt chảy quàng thu
Tím hoàng hôn nhòa nhạt áng sương mù
Nắng khó chịu cũng nhu mì ra dáng

Vườn hoa tím đã không còn nguyên trạng
Người đi rồi bán luôn mảnh tình chung
Tím lạc loài mượn người khác tạm dùng
Vừa vặn quá người ta không muốn trả

Tím thay chủ môi son hồng đẹp lạ
Biến sắc màu hòa quyện cả vàng thu
Hạnh phúc ơi tạo hóa đã xớt bù
Trăm năm nữa tình lưu hoài không nhạt

Tiển nắng hạ thu cất lên tiếng hát
Đã qua rồi khao khát mộng tình chung…
Hồng Duyên 31.07.2013

IM LẶNG


Đếm lá vàng hay ngồi đếm tình thơ
Bao nhiêu nhịp hững hờ nghe buốt giá
Gõ phím nhảy mà như hồn khác lạ
Chuyện ân tình có vội vã bằng không

Khép lại rồi những vệt nắng màu hồng
Thích cô độc lối rẽ dòng cuộc sống
Mạch khao khát cũng không còn chuyển động
Như ngoằn ngoèo khoảng trống của tình duyên

Có ước ao được vào chức thiêng liêng
Để hiểu hết nỗi niềm riêng của mẹ
Nhưng tình ái không khác nào bánh vẽ
Sặc sỡ màu những đừơng kẽ hoa văn

Buông hết rồi người lại hỏi nên chăng?
Mĩm môi gật vạn lần như thế chứ
Không ai hiểu tâm hồn người phụ nữ
Đau vô cùng!
Im lặng
Giữ trái tim.

Hồng Duyên 31.07.3013

NẾU LỠ NGÀY MAI


Một mai em lỡ nhận lời
Khung anh còn đóng hay dời tứ tung?

Bây giờ chưa bén tình chung
Nên anh hứa hẹn sẽ cùng song đôi

Ngày mai chung bát chung nồi
Anh chê cơm nguội hẩm hôi phận đời

Dài dây giếng cạn buồn ơi
Hỏi anh có vẹn một lời sắt son?

Hồng Duyên 31.07.2013

NHỜ ANH VẼ


Sao anh ngồi đó một mình?
Cho hoa cho lá ngẩn nhìn ngất ngây
Hay là anh hãy sang đây
Cầm tay em vẽ tháng ngày…mộng mơ

Hỡi anh họa sỹ…vườn thơ
Nhờ anh vẽ hộ giấc mơ tao phùng
Hôm qua mưa gió lạnh lùng
Nhờ anh vẽ hộ bếp nung tâm hồn

Mắt môi lạc lỏng cô đơn
Nhờ anh hãy vẽ nụ hôn trường kì
Mực thơm đọng mãi vành mi
Khéo tay nét vẽ ở lì trên môi

Mực nào mưa gió không trôi
Nhờ anh vẽ hộ một đôi nhân tình.

Hồng Duyên 31.07.2013

NHÂN VẬT HÓA THÂN


Bập bềnh
Ngọn nến
Cháy lan
Cho xin con chữ đem sang tặng người
Hỏi anh
Lạc phím
Hay dời?
Mà tim đánh đáo gọi mời…người dưng

Tình yêu
Rụng xuống
Nhà văn
Hóa vào nhân vật ân cần gửi trao
Hồ nghi
Rớt nhánh 
Ngọt ngào
Quyện vào một thể anh hào giai nhân

Xòe tay 
Ai nắm 
Một lần
Hình như…
Ấm lạ
Bút thần vung tay
Ước gì được hóa thân hoài
Để tay ai nắm 
Nắm hoài không buông.

Hồng Duyên 02/08.2013
………………………..

KHÔNG PHẢI EM

Anh đốt pháo hoa
Sao dừng lại ngõ nhà em?
Mưa gió về phủ lên vai mềm
Ngọn sóng cong mình sóng tìm những mạch nước dịu êm
Bao nhiêu ngõ vắng rồi cũng quay bước về thềm cũ

Những trái bắp trôi bồng bềnh trong nước lũ
Em nhặt về nhưng không làm chủ bán buôn
Anh nhắc em đừng đóng mãi vỡ tuồng...
Em gật đầu 
Thoảng nghe một luồng gió mát

Trời trong xanh
Ân tình đang khát
Anh hái làm gì những hạt giống không lên?
Dòng nước bạc con sóng lênh đênh
Anh kể chuyện ngày xưa đốt ngọn nến
EM mĩm cười 
Cái mến vẫn còn nguyên

Trái bắp non chắc hẳn anh đã bị phiền
Không phải em!
Không phải em đã liệng xuống dòng sông
Hay dẫm đạp để đổi lấy một trời hồng
Nghe oan quá
Những trái bắp không hề ngã rạp
Khi em chỉ là một luồng gió mát dịu êm 

Hoa Tím 06.08.2013
……………………….

NHỚ MẸ


Đêm trở giấc
Mưa dài trên gối lẻ
Đong nỗi buồn áo mẹ vá sờn vai
Mấy mùa thu cách biệt nhớ thương hoài
Con thành đạt trên hình hài khắc khổ

Cây ôm đất ân tình nằm giữ chỗ
Đất nở hoa phần mộ cũng thành nhà
Đã bao lần mẹ tỏ ý không xa
Nơi sinh sống của ông bà để lại

Con yêu mẹ nên không dám làm trái
Dù thương nhiều mái tóc bạc phong sương
Dòng thời gian làm nhạt phết đường trường
Con buồn nhớ lòng vương mùi cô độc

Mùa lúa trổ gà mẹ đi nhặt thóc
Về để dành bóc vỏ nấu thành cơm
Cây củi khô nhen lửa thoảng còn thơm
Niềm hy vọng chợt chồm lên ánh mắt

Tình mẫu tử là thứ men không mất
Thương mẹ nhiều hà tất phải làm đau
Mẹ có tình với mảnh đất luống rau
Quyết ở lại nơi chôn nhau cắt rốn

Xót lòng lắm vết thời gian hòa trộn
Thao thức hoài nghe bề bộn hồn con 

Hồng Duyên 06.08.2013

THẦM LẶNG ĐỢI CON VỀ


Chiếc lá xanh lưu lạc bốn phương trời
Gió không cuốn biết bao giờ trở lại
Cây bám đất phù sa không bạc đãi
Dựng túp lều nhẫn nại đợi thời gian

Nước về nguồn hạnh phúc lại chứa chan
Niềm hy vọng tràn vào trong tâm tưởng
Hái nỗi nhớ để dành làm phần thưởng
Biển lớn ròng ngang bướng cũng về thăm

Mái tranh nghèo vẫn nhóm bếp âm thầm
Đợi mòn mỏi nhưng không hề lùi bước
Những hạt thóc cũng gom về lần lượt
Chắt chiu tình đón rước một mùa xuân

Hoàng hôn chiều mà như nắng thanh tân
Bật sức sống đã có lần gục ngã
Hãy thức dậy hỡi tâm hồn chiếc lá
Nơi quê nhà mẹ đã đợi mòn tâm


Hồng Duyên 06.08.2013

EM GHÉT ANH


Em không biết nhìn anh bằng đôi mắt nào?
Anh dễ thương như những vì sao
Và đáng ghét đến nỗi ngọt ngào như dòng sữa mẹ
Em ghét anh lắm vì anh cho em mạnh mẽ
Cho niềm tin với lí lẽ của cuộc đời

Em muốn hét lên với đất trời
Rằng:
Em ghét anh
Ghét nhiều lắm đó
Mỗi lần ghét là nhân lên thêm chút nỗi nhớ
Có bao giờ anh nghĩ rằng mỗi hơi thở của em cũng đều ghét anh

Em ghét anh không cho em ghét người ta
Em ghét anh vì bắt em làm hòa với người xa kẻ lạ
Em ghét anh vì tâm hồn anh như chiếc nón lá
Che hồn em những lúc băng giá nhòa bước đi

Em ghét anh để em nhớ lệ tràn mi
Thấy ghét quá ghét từng đường đi lối về
Ghét anh không có thiếp thê
Chỉ cặm cụi đi về với công việc

Em ghét anh bằng cái liếc mắt đưa tình
Vì ghét quá nên lo cho anh hoài không dứt
Sợ anh bệnh
Hoặc gì đó không dậy được
Em ghét cả đời hổng ước lấy chồng làm chi.

Hồng Duyên 06.08.2013
…………………………………….

PHỤ NỮ TRUNG TRINH

Hoa vẫn nở ngào ngạt bên dòng sông nhỏ
Con đê dài không làm khó tấm lòng chung
Mặc mưa bão
Ấm hay lạnh lùng
Vẫn tỏa sáng một tâm hồn khoan dung và rộng lượng

Ngày hái lý tưởng
Đêm đùa giỡn với sóng
Nhấp nhô, nhấp nhô
Cuộn cả dòng hải hồ theo năm tháng
Tấm lòng trinh vẫn nghiêng mình vô thời hạn
Đứng trông người nhưng không làm bạn với đá vọng phu

Bốn mùa thay nhau vá quàng những vết nức
Lúc vác
Lúc khiêng
Lúc bưng bê những quãng đời cơ cực
Vẫn mĩm cười náo nức đón giao mùa sang

Tâm sự của hoa nào ai hiểu hết
Chỉ thấy cười
Thấy tinh nghịch để giấu đi những vết xướt của thời gian
Dấu chân chim mỗi ngày không còn cạn
Bước ngoặc cuộc đời cũng sắp hết hạn ở nhân gian

Hồng Duyên 06.08.2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét