Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2023

THƠ DUYÊN

 Bảy, 31 tháng 3, 2018




Bất chợt nhớ anh từ trong quá vãng

Ngẫm tình thơ vô hạn tựa ngôn từ

Nắng trên đồi rọi xuống gởi lời ru

Nghe thổn thức....

                                 Quá ư là...

Nhớ lắm!


Giàn chanh giấy hương vị chua đằm thắm

Cánh hoa cười nồng mặn với dư âm

Nào ai biết nhánh thơ nở âm thầm

Mảnh đất nhỏ ươm mầm theo hồi ức


Anh!

không có giữa dòng người náo nức

Cũng không là trang sức để em đeo

Anh chỉ là giọt nước mát trong veo

Chua!

Chua lắm...

Vẫn muốn trèo lên hái


Cây tình nở đợi hoài không ra trái

Anh đi rồi bỏ lại bấy niềm riêng

Em nhặt về để sưu tập thơ duyên

Lưu kỷ niệm đem ghim vào nỗi nhớ...


Hồng Duyên

ẢO ẢNH

 



Nốt nhạc trầm buồn lắm biết không?

Mà sao nắn phím khảy chưa xong

Cố nhân cách biệt chưa về lại

Ngôn ngữ thi thơ cũng ủ đông


Trăng lên đỉnh núi khuyết dòng sông

Hòa quyện phù sa sóng cuộn lòng

Ai biết ân tình lòi lõm dáng

Khép hờ cửa đợi bạn hay không?


Nhấp cạn hơi men chếnh choáng say

Thấy người đứng đó nắm bàn tay

Cười trong ảo ảnh mình ta đó

Sương khói nhòa tan tỏa nắng bay


Giấc mộng nam kha tựa khói chiều

Tụ rồi tan biến giữa tịch liêu

Mơ đời một chút đời nhân ảnh

Biết đó quên đây vẫn nhớ nhiều 


Hồng Duyên

Thứ Năm, 28 tháng 12, 2023

EM HỎI ANH




Con sóng lặng cho ngày dài loang lỗ

Đêm ân tình có còn chỗ không anh?

Tưới chồi non em ôm ấp để dành

Hoa rực nở anh thành người quan trọng


Con nước chảy khoe mình trong gió lộng

Nhịp tim này lỡ nhen nóng vì đâu?

Vắng bao ngày biển nhớ đến bạc đầu

Xuân nức nở ngồi khâu thêm vết chỉ


Em vẫn biết mình không hề xa xỉ

Đem cho tình tích lũy để làm tin

Cả hai ta cùng hứa hẹn giữ gìn

Trong nỗi nhớ chúng mình hòa làm một


Có những lúc biển giật mình thảng thốt

Trên vòm sao ai đốt cả niềm tin?

Em hỏi anh cớ gì lại lặng thinh?

Khi nỗi nhớ định hình không thể tả


Hồng Duyên

CÓ NHỚ EM




Ghé bến tình yêu có nhớ em?

Xuân vừa bước nhẹ đến bên thềm

Trăng non khuyết nửa cười không nói

Bẽn lẽn ôm đàn bối rối thêm


Quá nửa xuân thì dõi mắt tìm

Lời yêu tha thiết để ru êm

Trái tim khuyết tật từng loang vết

 Đã chạm vào đông giấu nỗi niềm


Thời gian thoáng tựa cánh chim bay

Kí ức tàn tro sân khấu hài

Ngắn ngủi trần gian cười tự tại

Mặc đời chua chát mắt nhòa cay


Bấy nửa tình ơi giữ thế sang

Van lòng chớ vội bỏ sang ngang

Dòng sông chảy xiết thuyền xa bến

Có thể bình an thưởng nguyệt đàn?


Đêm mưa cúc nở trước sân nhà

Lạnh lắm heo mai gửi gió qua

Bếp lửa nhà bên đâu dễ sưởi

Ra hong nắng sớm nhớ người xa!


Hồng Duyên

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2022

NHÂN ĐỐI LẬP

 



Em hai người...

                    Trong thơ và đời thực

Với ngôn từ thơm phức mùi nước hoa

Đó là thơ ca!

Vừa lãng mạn vừa thiết tha trìu mến


Nghĩa thực đời miệng em như mệnh lệnh

Khô cằn...

             Không sến súa bâng quơ

Không ủy mị như bài thơ sáu tám

Không mơ màng chìm lãng trong đám mây trôi


Có ai biết em ngồi se chỉ mộng

Nhớ nhung về cái khoảng trống mông lung

Họ tưởng đấy...!

                    Em....!

                            Tùng bách.... giỏi che đậy

Mạnh mẽ giữa đời hồn run rẩy phủ đông


Hai con người trong em cũng về con số không

Cô đơn giữa cánh đồng lộng gió

Cho dù cái đăng hay cái đó....

                              Tất cả cũng chỉ là bản vẽ có đầu tư


Hồng Duyên

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2022

GIÁ NHƯ

 

Đâu cần anh nói yêu em

Như com chim én đi tìm tình thương

Như con sáo nọ lạc đường

Trúng tên nằm vẫy trước gương tượng đài


Đâu cần anh nói rằng say

Đời là chiếc ghế không ngai tạm thời

Dòng sông mấy ngả chơi vơi

Trên nguồn thác nước hợt hời bay ngang


Đâu cần anh đến mới sang

Nụ cười chúm chím cũng ngàn người ngây

Anh đừng rót những lời hay

Mưa không thấm đất đêm dài ngẩn ngơ 


Đừng qua....

                  Em hỏng có chờ

Sông thu nước bạc lững lơ con thuyền

Em anh phận bạc kém duyên

Giá anh đừng đến muộn phiền không vây.


Hồng Duyên

GÁC NHỎ ĐÊM THU

 


Gác nhỏ đêm buồn lạnh buốt tôi

Trăng non gió khuyết bạc như vôi

Chìm sâu đáy nước ai người vớt

Lặng lẽ choàng chăn gậm nhấm....

                                . .. ..tôi


Đã biết tình đời huyễn hoặc thôi

Lòng riêng bám rể cứ lên chồi

Ươm gì vụn vỡ tim tôi đó

Ngẩn mặt cười mình kiếp lẽ loi


Bóng ngã hoàng hôn đã tách đôi

Mình ta đứng đó nhạt màu môi

Van mình chớ khóc mùa thương dỗi

Lữ khách ơi người có nhớ tôi


Thu tàn mấy bận chuyển giao mùa

Kỷ niệm còn đây chẳng bán mua

Nửa giấc mơ màng trong mộng ảo

Dời chân dạo bước đã già nua


Bao giờ bậu đã trở nên thừa

Sáo quá đau lòng mắc võng đưa

Tuyết phủ khuê phòng không kẻ ngắm

Ngồi buồn lại hỏi nhớ ta chưa?


Hồng Duyên