Em giờ đâu giống ngày xưa
Cười cười nói nói mà thưa tấm lòng
Giận hờn ghét bỏ cũng không
Em như phiến đá ngủ đông vạn đời
Lòng buồn...
Một chút chơi vơi
Cũng đau...
Cũng tủi...
Đất trời thế thôi
Em không than thở xa xôi
Thì ai đó chớ quyệt vôi bạc màu
Em giờ chẳng hẹn ngày sau
An yên lặng lẽ ra vào mình ta
Hết rồi giông bão phong ba
Tách trà đã nguội ngọc ngà lên ngôi
Thương em!
Chỉ mỗi em thôi
Đời vui ngắn ngủi để môi em cười
Trần gian hết cuộc dạo chơi
Em về tiên cảnh lên trời ngắm trăng.
Hồng Duyên

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét