THƠ 2014 (tt2)



Thứ Hai, ngày 29 tháng 12 năm 2014
Từ điển em không hề có tên anh
Quyển nhật kí chưa để dành một góc
Trái tim nhỏ thà cho nằm ẩm mốc
Cũng đâu thèm làm cô ngốc tặng anh

Cớ vì sao  duyên nợ đến thật nhanh
Chưa kiệp nhớ đã thành người...khó đổi
Chữ chung thủy vẫn còn đang trôi nổi
Đâu thật lòng để cho mỗi mình anh?

Biết lắm mà anh thích ngắm trời xanh
Nên rất sợ đi quanh co ngoài ngõ
Đến gõ cửa không lo ba mẹ khó
Dùng chân tình xin "đọ sức" yêu em

Bé cứng đầu nhưng rất thích dịu êm
Phút lơ đễnh chàng ngọt mềm "dụ khỉ"
Biết "ưu điểm" nàng thích làm thi sĩ
"Anh cưới em về chỉ để làm thơ"

Hồng  Duyên
…………………………….
Xuân về chưa mà rộn rã tiếng chào?
Tình thi sĩ ngọt ngào theo ảo mộng
Không để tết ru hồn trong lạc lỏng
Thao thức hoài đánh võng những vần thơ

Đêm thật dài ai ngồi dệt tiếng tơ
Đào mai cúc hững hờ bên gối mộng
Thơ cô độc hay thi nhân muốn sống
Tìm niềm vui sưởi nóng trái tim mình?

Xuân đâu rồi mà lộc biếc lung linh?
Niềm hạnh phúc như tình ca sáng  tác
Nốt trầm  bổng hòa âm theo tiếng nhạc
Đẹp vô cùng tuyệt tác của nhân gian

Xuân tình anh đẹp tựa ánh trăng vàng
Tìm đâu nữa thiên đàng nơi mạng ảo
Tim anh đó mùa xuân không kiêu ngạo
Quanh bốn mùa  luôn dạo khúc tình xuân

Hồng Duyên
………………………..
Thứ Năm, ngày 25 tháng 12 năm 2014
Trang giấy trắng em vẽ gì thưởng ngoạn?
Đôi mắt anh hay bóng dáng người tình
Gía băng nào khiến em mãi lặng thinh
Không hái nữa bình minh trên mắt biếc

Em rẽ lối mặc trái tim chì chiết
Hồn bão hòa hết tha thiết hái sao
Ngày như đêm nét vẽ nhuộm một màu
Bao nhiêu lễ không ngày nào tôi nhớ

Bật máy tính đọc vần thơ dang dở
Cửa khép rồi lấp khe hở gió chen
Thời gian ơi còn giữ được chất men
Hay đã nhạt không còn quen vị cũ?

Chút kỷ niệm tứ thơ ngày xưa ngủ
Trôi ngược dòng đâu ngự bến yêu  thương
Chỉ còn đây phút bất chợt vấn vương
Một thoáng đến như gương soi ảo ảnh

Ngày hôm trước ai cũng về với thánh
Ta một mình nhặt nhạnh đếm niềm vui

Hồng Duyên
……………………………
Thứ Năm, ngày 18 tháng 12 năm 2014
Từng phút
Từng giây
Từng giờ
Từng ngày
Từng tháng...
Cố dặn lòng gắng đợi...đừng ngao ngán ra đi
Ngoài kia sương rơi từng giọt trên bờ mi
Trong giá lạnh cũng  còn chút gì hơi ấm

Hạt mưa!
Ta không thích tắm
Sao vẫn nặng lòng say đắm không xa
Là phụ nữ ai cũng sợ già
Nhưng dấu chân chim vẫn làm quà từng khắc

Buồn ở đâu không gọi mà có mặt
Em nhẹ nhàng sao anh thích hóa bão hất tung tình thương
Gió lặng im không dám trườn mặt ra thở
Sợ vô tình làm đổ vỡ cả  công trình dựng xây

Chúng mình! đã hết tuổi thơ ngây
Đến với nhau khập khiểng đôi hài
Bên cạnh nhau mà phải than ngắn thở dài
Từng đêm trăn trở...tiếc hoài thời con gái

Hồng Duyên
…………………………….
Đông giá lạnh từng chùm hoa chưa nở
Xuân sắp  về vắng tiếng thở nàng mai
Tuyết chẳng tan nỗi buồn biết gởi ai
Chữ hạnh phúc ngủ say không gõ cửa

Ngồi sáng tác từng câu thơ chỉnh sửa
Giấu vào lòng  một nửa nỗi niềm riêng
Sợ người ta sẽ phát hiện nghịch duyên
Đành luyến láy cho yên lòng...bạn...đọc

Người chúc phúc tâm hồn ta bật khóc
Đâu biết từng đêm cô độc với thơ
Có ai đâu chia sẻ  để ngồi chờ
Ôm bàn phím cho hết giờ ngày cũ

Ta không phải là trung tâm vũ trụ
Bị bỏ quên trong trận lũ cường triều
Ai là người đã từng được ta yêu
Và ai đã thương ta nhiều hơn thế?

Ngoái nhìn lại đâu còn gì để kể
Khi niềm đau đang chễm trệ lên ngôi

Hồng Duyên
………………………………..
Thứ Ba, ngày 16 tháng 12 năm 2014
Nếu chúng mình chỉ là nắng của nhau
Thì anh chớ sợ mưa gào dội xuống
Bởi khe nước sẽ trôi xuôi cuồn cuộn
Đâu còn gì có thể nhuộm dòng sông

Nếu chúng mình đem cộng lại bằng không
Thì anh nhé đừng sợ lòng thay đổi
Hãy mặc kệ dù tình kia gian dối
Sống chan hòa chớ bắt lỗi chi nhau

Nếu biết rằng không đoạn kết ngày sau
Thì sướng khổ nào đâu mà bận dạ
Anh dòng nước
Em ví như chiếc lá
Trôi nhẹ nhàng thả nỗi nhớ mênh mông

Nếu chúng mình là một khối băng đông
Thì nhịp đập sẽ ngưng dòng mạch chảy
Nhưng rất tiếc hai ta thì không phải
Nên lửa lòng vẫn cháy mãi ngày đêm

Hồng Duyên
……………………………
Thứ Tư, ngày 10 tháng 12 năm 2014
Ai cũng bảo tình yêu do duyên số
Em cắn lưỡi chết liền đố anh rời xa
Đừng tưởng rằng chối bỏ dễ đâu nha
Thôi đã lỡ...sống chung nhà anh nhé!

Anh đã  bảo yêu hết thời trai trẻ
Thương em hoài không ghé bến lạ xa
Sao bây giờ anh lại chọn người ta
Mà từ tạ cho hoa hồng héo úa

Hay anh sợ tuổi già không nơi tựa
Vai em đây anh hãy dựa cả đời
Em biết mà anh giận dỗi đùa chơi
Không ly biệt như lời thơ cạn tỏa

Anh lạc hướng giữa hai hàng lửa đỏ
Xe phượng rồng đâu có đẹp hơn em
Màu áo xanh anh đừng nhuộm chỉ đen
Đừng nên ngủ vì ghen với chị bảy

Nhỏ Lê Hạnh sẽ làm mình làm mẩy
Nâng giá tình ngúng nguẩy bỏ ra đi
Nàng Vô Thường thì khỏi nói làm chi
Nếu anh chết họ thở khì (khỏe quá)

Thôi gắng sống thêm vài năm anh nhá
Ngắm cuộc đời xem có khá hơn không
Đừng biến em thành khối băng đông...
Quấn khăn  trắng rao kiếm chồng lần nữa kakakaka

Hồng Duyên
……………………………
Thứ Ba, ngày 09 tháng 12 năm 2014
Em đỏng đảnh anh bảo là duyên dáng
Dễ thương như những tia nắng ban mai
Đôi khi hờn cố làm dỗi thật dai
Anh lại bảo  "anh sai rồi" cô bé

Em nhỏng nhẻo đem bài thơ ra vẽ
Rồi cười trừ khi anh ghé vào thăm
Anh giống như một mạch nước chảy ngầm
Tưới vườn tím trong âm thầm lặng lẽ

Vờ xa lạ nhà anh em không ghé
Nhưng dõi nhìn những lối  rẽ anh qua
Né đường thơ khỏi mích lòng người ta
Phan hâm mộ làm anh già trước tuổi

Bao thiếu nữ trồng si như quả núi
Bấy tình thơ theo đuổi chữ ngọt ngào
Em đứng xem anh giãy giụa làm sao
Chớ có mộng phá rào mong chạy thoát

Em đỏng đảnh cầm bút ngồi đẽo gọt
Chỉ cười trừ nắn nót những vần thơ
Trói hồn anh trong mê trận đến dại khờ
Đâu dễ chạy...
Em chỉ vờ không thấy

Hồng Duyên
………………………………
Cố nhé người ơi giữ nến hồng
Về bên Xướng Họa  bạn chờ đông
Chạnh thương cô gái ngày xưa ấy
Muốn giận mà sao chẳng nỡ lòng

Thôi nhé tình xưa cạn chén không
Còn đây cái nghĩa đẹp duyên hồng
Mong người sớm khỏe về bên bạn
Vui khúc tương phùng thả bút ngông

Muốn ghét mà sao khó hóa đông
Khối băng bị gỡ dễ mềm lòng
Tha cho người đó không buồn nữa
Cố khỏe về nhà có biết không

Quên rồi!
Từ thuở bước theo chồng
Rũ bỏ niềm  đau ở bến sông
Đâu nhớ chi ngày xưa cũ ấy...
Sao người xin lỗi mãi...
Ghét hông!!

Hồng Duyên
………………………………
Chủ Nhật, ngày 07 tháng 12 năm 2014
Có những lúc mây bay ngang vùng nhớ
Thả  hạt mưa nằm ở giữa mùa đông
Nghe tiếng ai hát khe khẽ bờ sông
Như gửi gắm bao niềm mong khắc khoải

Chiều  chủ nhật bước chân buồn lạc lối
Ngắm hoàng hôn ung khói ở ven đê
Người ra đi đợi mãi chẳng thấy về
Bông điên điển nghe ê chề thân phận

Con sóng nhỏ gờn gợn trong thầm lặng
Mạch nước ngầm không chắn được lối ra
Mùa  đông  về làm rạn nứt làn da
Đâu đóng được thiết tha tình xưa cũ

Khối băng có to như vầng vũ trụ
Không thể nào rũ bỏ hết thời gian
Kỷ niệm ơi!
Thương nhớ mãi ngút ngàn
Ta cất giấu...
Đành dỡ dang duyên nợ

Hồng Duyên
………………………….
Thứ Năm, ngày 04 tháng 12 năm 2014
Nhà anh nghèo quá không tiền
Muốn mua chiếc áo sợ phiền đến em
Mùa đông cái lạnh nhân thêm
Làm sao dám mượn mẹ têm trầu mời

Áo anh sứt chỉ rã rời
Muốn qua hỏi mượn em về vá khâu
Sợ cha chẳng  chịu gật đầu
Mẹ chê nghèo khó làm sầu thân hoa

Thương  em mà ngại nói ra
Sợ mưa đổ xuống cột nhà quẹo xiêu
Anh đây chỉ có tình yêu
Biết em có bắc cầu kiều cùng anh

Đêm đêm mình ngắm trăng thanh
Xuyên qua kẽ lá phông phanh gió ngàn
Em làm thơ
Anh đánh đàn
Cùng nhau tấu khúc mộng vàng yêu thương

Hồng Duyên
………………………………
Đông nơi nào cuối, giữa tháng mười hai?
Mà nắng duỗi  chân dài trên thảm cỏ
Em chưa lạnh nhờ tình yêu anh đó
Sưởi tâm hồn không ngọn gió  chen chân

Tuyết có rơi nhưng ấm áp muôn phần
Chú tuần lộc luôn ân cần đưa đón
Anh vẫn thế nhen lửa hồng cháy ngọn
Sưởi lòng em cho trọn kiếp tình nồng

Tháng mười hai sao chưa thấy mùa đông?
Chiếc áo khoác nằm yên trong ngăn tủ
Nụ cười ấy đối với em là đủ
Không lạnh nào gối đầu ngủ tay anh

Tháng mười hai em mặc áo phông phanh
Không sợ tuyết vì có anh bên cạnh
Đông trốn mất đâu dám phà hơi lạnh
Bởi tình anh sưởi ấm cả vùng trời

Hồng Duyên
…………………………..
Trong  đêm vắng tiếng thở dài thầm lặng
Muốn thứ tha mà mặn đắng bờ môi
Người còn không hay đã thật  đi rồi?
Ai chịu vấn tóc để ngồi tưởng nhớ

Câu cửa miệng nhưng cũng là món nợ
Đã đến ngày...đừng than thở van xin
Lời thề xưa ta vẫn nhớ như in
Hãy trả nhé đã cạn tình tri kỷ

Người bạc bẽo ta đâu cần chân lí
Đừng nói thêm lời ủy mị tình người
Xem tình yêu như một cuộc dạo chơi
Giờ xin lỗi để thảnh thơi nhắm mắt

Thật là khó...
Lòng bao dung đã mất
Trót vay rồi chấp nhận để trả đi
Đừng cố xin tha thứ phút biệt li
Hãy  ngủ nhé!
Vu vi miền địa ngục...

Hồng Duyên
……………………………….
Thứ Tư, ngày 03 tháng 12 năm 2014
Thơ tình em viết cho ai
Mà nghe phảng phất hương say men nồng
Đêm  qua mơ giấc tình hồng
Chợt thương con bướm lượn vòng quá xa

Thơ tình em viết cho ta
Mà sao nỗi nhớ chạy qua nhà người
Phải rằng trêu chọc tôi chơi
Hay là em đã...buông lơi điệu hò

Tấc lòng đâu thể đem đo
Thời gian không níu con đò ngày xưa
Phải chăng thuyền cũ đã thừa
Nên em chèo chống đẩy đưa duyên tình

Tưởng rằng em viết cho mình
Lời thương ấm áp với nghìn câu thơ
Hay đâu em chỉ giả vờ
Mượn hình tả bóng đợi chờ người xa...

Hồng Duyên
……………………………
Thứ Hai, ngày 01 tháng 12 năm 2014
Làm sao xóa...nếp nhăn hằn lên mắt
Theo thời  gian thương tật vẫn chưa phai
Người trách ta sao không tự sửa sai?
Lời xin lỗi...nghe hoài nên nhàm chán

Kề sinh tử...lòng thứ tha...quá hạn
Đừng vội hờn những rạn nứt còn đây
Gieo làm chi biết bao nỗi đắng cay
Giờ xin lỗi...thật khôi hài dĩ vãng

Tôi không nhớ có một thời là bạn
Đã quên rồi những ngày tháng đau thương
Nhưng hôm qua nhận tin nhắn bất thường
Tôi chợt nhớ vừa qua đường gai góc

Những quả đắng đã trồng...đâu tự mọc
Sao lại đòi người bóc tặng múi thơm
Chữ nghĩa nhân kém...cửa tử ngó dòm
Chớ xin lỗi...
Bến xưa...ôm lòng hận...

Hồng Duyên
………………………………



…………………………………………..
Thứ Sáu, ngày 28 tháng 11 năm 2014
Cảnh sắc u buồn hay có niềm riêng
Như biển động giữa bầu trời êm gió
Chẳng ai hiểu những con người khác họ
Sống chung nhà mà vò võ năm canh

Ngắm rừng  cây tua tủa những màu xanh
Sương ứ đọng long lanh trên cành lá
Mà khắc khoải thương mình sao khó tả
Đông trầm ngâm rét buốt dạ nhói đau

Cố giả vờ đóng băng cõi lòng nhau
Ngày  đối diện không lời chào thăm hỏi
Lật trang sách viết đầy lời kết tội
Nhưng càng thương càng hờn dỗi đó thôi

Ơi hỡi buồn ơi xin hãy  tránh tôi
Để tiếng nấc xa xôi ngoài vạn lí
Giọt nước mắt đừng kết tình tri kỷ
Cho lòng tôi đừng suy nghĩ mông lung

Hồng Duyên
……………………………
Thứ Năm, ngày 27 tháng 11 năm 2014
Kéo chi sợi ngắn sợi dài
Sông  sâu anh lấp tiếc hoài công em
Bây giờ nước mặn tràn thêm
Hoa  tươi héo úa lòng riêng khó nhòa

Người  ta ôm bến đợi đò
Bỗng dưng em sợ câu hò tương tư
Phu quân  hết dạ cộng trừ
Nói chi nắng mới đợi người lỡ duyên

Lỡ làng cho phận thuyền quyên
Thở than
Đỡ dạ
Truân chuyên cũng chờ
Phải đâu em quá mộng mơ
Sao người lại nỡ hững hờ yêu thương

Nhân duyên một kiếp đoạn trường
Trả hoài không dứt vô thường ngoảnh đi
Thà rằng chồng vợ biệt li
Hương nhang ấm áp khỏi chì chiết nhau

Hồng Duyên
……………………………..
Ví như anh bảo hết thương
Khăn voan em trả ruộng nương khỏi bừa
Ra vào em khỏi dạ thưa
Đỡ nghe cáu gắt sớm trưa của chồng

Em đâu tiếc phận má hồng
Trao anh bằng cả tấm lòng thủy chung
Để giờ gió bấc lạnh lùng
Gối ôm em kéo mền chung em giành

Một mình trở giấc năm canh
Dang tay chỉ thấy chiếu chăn sụt trồi
Tại anh  có tánh học đòi
Không ăn
Thích ngắm
Thì thôi em chiều

Đôi lần muốn đốt túp lều
Chặt cho kèo cột tiêu điều hoang sơ
Mẹ cha em bảo gắng chờ
Lỡ duyên phận gái bây giờ vội chi

Sao tre không thẳng mà đi
Để cho em tưởng chung thì cùng nhau

Hồng Duyên
…………………………..
Em!
Con  gái qua thì
Như cây ra trái
Trách gì anh hái
Mà chẳng nâng niu

Bên kia một gốc khẳng khiu
Da nhăn
Mặt nhúm
Mà được  người yêu thương nhiều

Anh!
như bánh rán chiều
Như cây khô nước
Hắt hiu lá cành
Em đâu chê lá hết xanh
Sao  anh lại nỡ bạc đành không chăm  hoa

Lỡ duyên nên mới  chung nhà
Chọn nhầm người chủ nên vườn hoa héo sầu
Anh!
Khéo tạo cơ cầu
Chung tình em biết để dành bao lâu?
Cảnh này...!

Hồng Duyên
……………………………
Phải đâu em muốn xa người
Để vầng trăng khuyết che đời quần thoa
Anh ơi!
Ai nỡ gọi đò
Làm cho vỡ vụn câu  hò thủy chung

Anh đừng cáu gắt lạnh lùng
Khắt khe mấy muối cũng chung một nhà
Để em làm phận đàn bà
Anh đừng tranh chức...phiền hà cả hai

Đừng làm ông tổng ông cai
Chi li tính toán ngày mai...cũng rồi...
Đừng làm ướt mắt mặn môi
Gạo đong tiền đếm...buồn thôi là buồn

Ngọt lời giữ đặng yêu thương
Khó khăn cho mấy chung giường đó thôi
Phận em đâu dám học đòi
Chỉ mong anh thẳng như người đàn ông

Hồng Duyên
………………………………
Nửa hồn người đã lấy đi
Còn đây một nửa xuân thì...cho ai?
Chữ tình đâu luận đúng sai
Mà nghe đắng đót mối mai lão bà

Dặn lòng chăm chậu thơ ca
Cho bông tươi nở điểm nhà đón xuân
Dỗi hờn một thúng gởi sang
Mới hay một nửa người mang đổ rồi

Người xưa giờ đã có đôi
Thu xưa lặng lẽ mất ngôi...cũng đành
Áng mây che mất trăng  thanh
Hay lòng u uất...nát cành hoa thơ?

Buồn chi ai một chữ ngờ?
Gió giông biến động dại khờ tim yêu
Một mình bước nhẹ trong chiều
Tương tư gánh mãi thương nhiều...sao phai?

Hồng Duyên
…………………………….

Nắng cháy lòng hay gió mạnh ở đầu sông?
Hoa điên điển cuốn theo dòng nước cạn
Con cá quẩy bị bờ đê ngăn cản
Loay hoay hoài gặp  hạn hán quanh năm

Trời không mưa mà mắt ướt như đầm
Nén tiếng thở âm thầm may vết nứt
Kim với chỉ cũng đến ngày  rã mục
Chữ ân tình...thao  thức cả năm  canh

Đến bao giờ hạnh phúc sẽ yên lành?
Đôi đũa lệch khó thành đôi tri kỷ
Hai chiếc dép thấp  cao nằm ủy mị
Biết làm sao đời vốn vĩ an bài

Chữ nợ duyên không thể  nói đúng sai
Là số phận...giờ then cài cửa đóng
Muốn phá bỏ e rằng  vang tiếng động
Biết làm sao phải sống với mưa phùng

Hồng Duyên
………………………….
Thứ Tư, ngày 26 tháng 11 năm 2014
Mưa thổn thức từng hạt rơi cành lá
Ứơt vai gầy ai vá nỗi niềm riêng
Trách ai đây?
Lỗi số bạc tơ duyên
Nhủ lòng đợi ngày con thuyền tách bến

Nghiệp dày chứ nào đâu từ thương mến
Đắng đót lòng ôm mệnh số trả vay
Cố gượng cười mà nước mắt mặn cay
Chấp nhận trả cho đến ngày dứt nợ

Bao lâu nữa tiếng lòng thôi than thở?
Giấc ngủ dài không trăn trở từng đêm
Sắm bờ vai gối chăn lạnh lẽo thêm
Lòng ngăn cách biết tìm đâu hơi ấm

Tình tạm bợ thế gian nào ngăn cấm
Nghĩa phu thê như dấm đã lên men
Lửa tắt rồi còn chi nữa mà nhen
Là phận số...
Rồi cũng quen  số phận

Hồng Duyên
………………………….
niềm riêng lủi thủi  giấu nơi đâu?
Khắc khoải năm canh ngán ngẫm sầu
Phận bạc đành thôi hầu kiếp số
Bao giờ dứt nợ khổ chôn sâu

Ân ái thiếp chàng tẻ nhạt lâu
Mầm non kéo sợi lỡ mong cầu
Khối băng lấp chỗ trầu cau bạc
Gượng níu thời gian trả nợ nhau

Niềm vui hạnh phúc với thương đau
Song bước trên đường vạn thuở nao
Nhìn lại tơ hồng nhiều gấp khúc
Trắc trở duyên tình sẽ đến mau

Anh tưởng tôi đây một chuyến  tàu
Sợ giông
Sợ bão dập thuyền chao
Vì con cố gượng lòng chờ đợi
Nở nhụy khai hoa mới tính sau...

Hồng Duyên
…………………………..
Thứ Ba, ngày 25 tháng 11 năm 2014
Tôi không khóc giữa nỗi buồn vây kín
Mượn vần thơ để vịn bước chân đi
Muốn quay đầu tạo dấu ngoặc chia ly
Nhưng chưa vội để vết tì rạn vỡ

Niềm hạnh phúc ở thế gian tạm bợ
Tôi nén lòng trăn trở mỗi đêm về
Tình yêu nào là cơn lốc đam mê
Tôi nuốt ngược não nề theo ngày tháng

Tôi không khóc...
Hôn nhân rồi hết hạn...
Cố gượng cười để nán lại chờ thêm
Chờ mầm non cất tiếng khóc êm đềm
Thiên thần nhỏ sẽ là niềm vui sống

Tôi không khóc nhưng tâm hồn trống rỗng
Uớt mi hồng vì con sóng dâng cao
Tôi sẽ chờ...
Rồi ngày ấy...đến mau
Tình mẫu tử ngọt ngào hơn tất cả

Tôi không khóc dù đời chia hai ngả
Bên con yêu nhiều vất vã vẫn vui

Hồng Duyên
……………………………
Thứ Hai, ngày 24 tháng 11 năm 2014
Phút bất chợt thả hồn về quá vãng
Niềm ưu tư rót cạn cả ân tình
Mưa thật dài cõng đến một bình minh
Nắng chạm trán cho cái nhìn bỡ ngỡ

Người đi vội để vần thơ trót lỡ...
Liệm bóng ai trong tiếng thở đêm về
Xô con đò trôi dạt giữa sơn khê
Trăng bẽn lẽn nụ cười quê chờ đón

Hơi ấm áp dù đông đâu thể dọn
Tuyết trên đường cũng rón rén đi qua
Niềm an vui vang tỏa khắp căn nhà
Cảm ơn nhé !
Vì quên ta lần ấy

Chút kỷ niệm...gặp nhau vờ...không thấy
Hạnh phúc này trân trọng mãi trăm năm
Dĩ vãng xưa có đẹp tựa trăng  rằm
Cũng đâu thể sánh bằng tình tắm mặn

Hồng Duyên
…………………………….
Thứ Hai, ngày 10 tháng 11 năm 2014
Bao giờ con sóng ngủ yên
Đôi bờ cát trắng lên thuyền tiễn đưa
Khăn bay theo tiếng giọt mưa
Giotj rơi thút thít đổ thừa gió mây

Bao giờ chịu quãng chuyến bay
Trở về thực  tế mới  hay không còn?
Trải lòng nếm giọt  cô đơn
Nằm yên nghe tiếng thơ hờn cố nhân...

Bao giờ hơi thở xa dần?
Dư âm thổn thức bao lần trong tim?
Rồi đây mọi thứ lặng im
Còn ai tưởng nhớ ôm niềm riêng tư...

Bao giờ mới chịu giã từ?
Cho sông lóng lánh đẹp như trăng vàng
Duyên thơ...
Trả hết thế gian
Thề xưa...đeo đẳng...tình tang còn hoài

Bao giờ trả hết nợ vay...
Bao giờ mới xuống tiền đài...hỡi ai?

Hồng Duyên
……………………………..

Xào xạc lá rơi ở cuối mùa
Thầm thì tiếng sóng hỏi ai đưa
Ngủ ngoan giấc mộng tròn như nguyệt
Sóng sánh trăng vàng tựa gió lùa

Bâng khuâng cõi mộng giữa đêm dài
Xao xuyến tình ơi lạc bến ai
Nước rẽ đôi dòng thuyền bẽ lái
Mái chèo buông nhịp chỉ còn quai

Gà gáy bình minh gọi sớm mai
Nụ cười tắm sáng hết ưu hoài
Đêm qua giấc mộng tan sương khói
Ngày mới an vui đẹp mắt nai

Tĩnh rồi sau một giấc liêu trai
Thấp thoáng niềm mơ giữa tháng ngày
Kỷ niệm nhòa tan tình vuột mất
Mơ hồ lất phất giọt mưa bay

Hồng Duyên
…………………………….
Thứ Bảy, ngày 01 tháng 11 năm 2014
Ta bỏ quên từ thuở bước vu quy
Em giận dỗi nằm ì luôn từ đấy
Không xúc cảm kéo nàng thơ bật dậy
Làm sao đây dòng chảy đã cạn rồi

Mưa ướt vai mà nghe mặn bờ môi
Hạt thương nhớ đã trôi miền vô định
Từng kí tự ngủ yên trên máy  tính
Dẫu có buồn cũng không vịnh vào thơ

Ta bước đi lòng em cũng bơ vơ
Mặc thu đợi đông chờ nơi ngoài ngõ
Không rục rịch nằm co ro vò võ
Đếm thời gian trong mưa gió bão bùng

Em giận ta đã phụ bỏ tình chung
Đem thơ gả rồi lạnh  lùng quay mặt
Chứ đâu hiểu lòng ta  đang góp nhặt
Chút tin yêu để son sắt cùng người

Hồng Duyên
……………………………
Em khảy cung hờn lạc phím tơ
Vòng tay ấm áp vẫn luôn chờ
Những đêm  lạnh giá tình anh đó
Ngọn lửa nhen lòng thắp mộng mơ

Đôi mắt u buồn gợn sóng thơ
Núi đông chợt tắt giữa đêm mờ
Khẽ khàng ba tiếng "yêu em lắm"
Hơi ấm  tràn về cả giấc mơ

Ai biết tìm đâu một chữ ngờ
Đôi khi chợt đến giữa đường mơ
Trăng thu thổn thức mùa hoa nở
Như chở tình thương vẽ ý thơ

Nhạt bóng hòang hôn tím hững hờ
Đâu còn thao thức với vần thơ
Ngủ ngoan đẹp mộng bên người ấy
Chẳng sợ đông  về ghé bến mơ

Hồng Duyên



…………………………………………….
Thứ Sáu, ngày 24 tháng 10 năm 2014
Ngủ anh nhé đừng trôi vào mộng mị
Cho tim hờn rồi suy nghĩ vẩn vơ
Vẫn bên anh dẫu cho đến bao giờ
Trăm năm nữa mãi tựa bờ vai ấm

Ngủ ngoan nhé !
Em giữ tình tắm mặn
Cho riêng anh không say đắm thơ người
Không thả hồn phiêu lãng để dạo chơi
Nếu như có chỉ là lời đùa giỡn

Ngủ anh nhé!
Chớ để lòng suy tưởng
Dù một lần!
Không cho mượn tình chung
Của anh thôi !
Nắng ấm hoặc lạnh lùng
Chỉ một nhịp tim đi cùng năm tháng

Ngủ ngoan nhé!
Dù anh không lãng mạn
Nhưng chân thành như ánh sáng ban mai
Chăm sóc em cả những lúc dỗi hoài
Như con nít hờn dai cho anh dỗ

Ngủ ngoan nhé!
Đừng sợ em quên chỗ
Phố đông người bến đỗ chỉ riêng anh.

Hồng Duyên
……………………………..
Đò tình đứt sợi dây neo
Đợi chi lội suối qua đèo gặp nhau
Vườn hồng khép cửa trồng rau
Quanh năm cày xới hoa màu đổi cơm

Cải  xanh ngọt mát thảo thơm
Uơm mầm giống mới chăm nom nụ tình
Đòng đòng gánh ánh bình minh
Tiếng cười khúc khích hơn nghìn ngọc châu

Sông thơ đáy nước không sâu
Tiếc công chăm sóc nhịp cầu làm tin
Cảm  ơn con sóng gập ghềnh
Se dùm mối chỉ cột mình với em

Tan rồi  kỷ niệm...xóa tên
Từ khi nỗi nhớ đã quên đường về
Thương yêu...
Sáo rổng...khúc nghê
Đâu bằng cái nghĩa phu thê trọn đời

Níu chi ngọn sóng ra khơi
Đem tình đánh cược để rồi trách thân
Nghĩa nào bằng nghĩa tào khang
Khó khăn khổ nhọc có chàng bên ta

Hồng Duyên
……………………………..
Sông Hương một gánh đò tình
Khua chèo bóng nước duyên mình trôi xuôi
Còn em Vĩ Dạ nhớ tôi
Văn Lâu bến đợi đã trôi nơi nào?

Nam ai trổi khúc thanh tao
Duyên em chín mộng dạt dào mến thương
Trâm anh một đóa vô thường
Còn chăng mà mãi vấn vương bóng hình

Từ khi cách biệt Nam Bình
Câu hò đứt đoạn chuyện mình nhòa tan
Em ơi!
Mình lỡ  đò ngang
Bởi anh đã trót riêng mang cõi lòng

Anh xin khất nợ mặn nồng
Đợi sang kiếp khác chung dòng sông thương

Hồng Duyên
…………………………
Tơ trời ai khéo đem giăng
Tơ duyên ai để rối đăng đăng này
Lòng  riêng hờ hững gió mây
Người đi để lại men say  suốt đời

Chớm đông gánh nhớ đem phơi
Gánh tình trộn với màu vôi của trầu
Lá vàng ôm giấc tình sầu
Thu buồn tiếc nuối nhịp cầu gãy đôi

Này em!
Đừng ngắm trăng rơi
Đừng đem mắt biếc dõi người vô tâm
Còn đây một chút duyên ngầm
Cho anh chở nốt để làm của riêng

Cớ gì nhạt phấn phai hương
Có anh chờ sẵn lót đường rước em
Thanh  xuân như bóng trước  thềm
Sáng tươi chiều héo em tìm chi xa

Gật đầu ở cạnh anh nha
Dù đông giá lạnh cũng ta với mình

Hồng Duyên
……………………………..
Từ khi em bước theo chồng
Tứ thân  bỏ lửng má hồng đậm hơn
Váy hoa yểu điệu dóc hờn
Hàng mi cong  vút chân sơn đủ màu

Nụ cười chúm chím như dao
Đốn cây quân tử đổ ào xuống sông
Ngó quanh bởi sợ mất lòng
Nên em chung thủy ngó mình chồng thôi

Người qua dè bĩu chề môi
Khen anh cưới vợ lệch đôi đũa cầm
So le chiếu gối trăm năm
Như đôi dép đứt đi tầm quai sang

Kệ đời chăm chút hỏi han
Vẫn luôn như thế rộn ràng phấn son
Shopping em đến thăm nom
Model mol mới em ôm về nhà

Khen chê thì mặc người ta
Chồng em giản dị...trẻ già cũng thương
Không nên đem vợ soi gương
Đàn bà trẻ đẹp lẽ thường thế gian

Hồng  Duyên
………………………….
Cánh én chao nghiêng chiều thả giọt  mưa
Đông chớm lạnh hàng dừa xơ xác lá
Từng chùm ổi chín thay màu lúa mạ
Em đi rồi con cá cũng buồn tênh

Khỏa ao bèo thương phận gái lênh đênh
Mười  hai bến nước gập ghềnh xứ lạ
Anh mãi trách em chìm theo biển cả
Sóng chao lòng vất vã với niềm thương

Áo bà ba đội nắng để lên nương
Nhờ mặt ruộng soi gương lòng chung thủy
Đời thôn nữ xem gia đình vạn quý
Dẫu cột kèo bất đắc dĩ mà nên

Bốn mùa trôi không ai biết được tên
Dù hạnh phúc mênh mông theo dòng chảy
Chuyện thường nhật...chiếm thời gian nhìn lại
Cuộc mưu  sinh nhuộm áo vải lem màu

Hồng Duyên
……………………………….
Thứ Ba, ngày 21 tháng 10 năm 2014
Anh  nhớ gì giữa chiều đông ấy
Xe đạp lăn mình chạy trên đường cong
Cái lạnh tan nhanh ngọn lửa sà vào lòng
Tình yêu chợt thức theo dòng người tấp nập

Đêm mở cửa ngắm con đường e ấp
Trăng thẹn thùng  say đắm với tình quân
Phố đông người từng mảng tuyết bâng khuâng
Sợ giá lạnh không dám  gần hơi thở

Em nhẹ bước theo con đường hoa nở
Dấu chân son không làm lỡ niềm vui
Tiếng đàn tranh ai tấu khúc rất mùi
Như hai kẻ ngậm ngùi khi xa vắng

Chớm đông
Tình xuân nồng mặn
Không cái lạnh nào  rút ngắn yêu thương
Như nhịp tim thổn thức mãi đêm trường
Trăm năm nữa vấn vương hoài lối cũ

Hồng Duyên  
……………………………..
Thứ Bảy, ngày 18 tháng 10 năm 2014
Gios thổi bên sông ngọn đòng đòng đã trổ
Áo bà ba dỗ giấc ngọn sầu đông
Em chân quê với đôi má ửng hồng
Dưới ánh nắng đưa lòng tìm nơi thu hoạch

Cô thôn nữ ngồi mơ viễn khách
Đã có lần ghé bắc mạch yêu thương
Mấy mùa qua bóng cũ vấn vương
Ngoái nhìn lại con đường mang nỗi nhớ...

Duyên trầu cau là nợ ba sinh
Thoáng gặp đó mà tình không đậu  bến
Đêm bao phủ người thắp ngọn nến
Sưởi lòng ai dù chưa chếnh choáng hơi men

Định mệnh...
Xuôi khiến rồi cũng quen
Dư âm ngày cũ như tiếng kèn trổi khúc
Nhịp vần xoay khó tìm ra hạnh phúc
Khi bên đời có nhiều lúc đắng cay

Ngọn đòng đòng theo gió heo may
Mùa  đã chín tìm người chung tay gặt hái
Không chờ nữa kẻo đông quay lại
Dầm mình ngủ mãi không chịu đi

Hồng Duyên
………………………………
Thứ Năm, ngày 09 tháng 10 năm 2014
Biển trôi xa theo tiếng sóng xô bờ
Người năm trước bây giờ còn  thương nhớ?
Hay quên vội kỷ  niệm ngày gặp gỡ
Để ai buồn than thở trước hoàng hôn

Sóng trước sau gây giông bão dập dồn
Thuyền lật  đổ lạc hồn về bến mới
Không thể xóa tiềm thức đang mong đợi
Bóng trăng tà gởi thương  nhớ miền xa

Bình minh rồi cũng là giấc nam kha
Bóng mây cũ sẽ già  thêm sợi bạc
Vườn tinh tú thời gian dần đổi khác
Bóng nhân tình có mờ nhạt chăng anh?

Lựa lần chi mà  ngại ngắm  trăng thanh
Sợ thương nhớ...
Hay không đành quay bước?
Người năm cũ phải chăng là thần dược
Kéo  biển về chung  bước với người  xưa

Biển dịu  êm còn lắng đọng giọt mưa
Sóng gờn gợn như vừa qua mệt mỏi
Ân tình ấy  dư âm hoài khắc khoải
Dẫu  xa bờ nhưng không vội quên ai

Hồng Duyên
………………………………….
Biển ngủ chưa mà sóng vẫn rì rào
Trăng còn thức hoa lá nào chợp mắt
Trên lối cũ có trái tim lật đật
Ngắm tuyết rơi vẫn nhất dạ mong chờ...

Đâu bút nào xóa tan được giấc mơ
Biết hư ảo vẫn giả vờ như thật
Cứ hoang tưởng đâu có gì để mất
Gởi yêu thương với tất cả chân tình

Người  ta thường thệ nguyện chữ sắt đinh
Nhưng chưa chắc giữ vẹn tình vàng đá
Cớ sao lại đem  tình thương ngã giá
Dối lòng mình tìm phép lạ giấc mơ

Có những khi một thoáng gặp tình cờ
Rồi lưu luyến ngẩn ngơ trên lối mộng
Biển cũng thế hồn chưa ngừng rung động
Trước hoàng hôn dõi bóng của nhân tình

Hồng Duyên
………………………….
Thứ Tư, ngày 08 tháng 10 năm 2014
Chẳng biết đường đi có nẻo  về
Trăm ngàn ước muốn giữa sơn khê
Lạnh lùng đón nhận ân tình mới
Xót  dạ tim buồn khổ tái tê

Lệ đắng vành mi chữ thiếp thê
Hững hờ nắng nhạt trải theo đê
Lòng ta lạnh lắm đời cô lữ
Nép bóng tùng quân mộng chẳng  hề

Ai hiểu trăng vàng trổi khúc mê
Tàn canh khép cửa lặng câu thề
Ta  như trẻ nhỏ trong lòng mẹ
Người bảo hồn sao chẳng bộn bề

Ánh nguyệt hao gầy lặng bóng quê
Khuất sau dãy núi giấu thân hề
Đau thương sầm uất đành cam chịu
Cái kiếp con người mãi chấp mê

Hồng Duyên
…………………………….
Thứ Ba, ngày 07 tháng 10 năm 2014
Mùa thu chết hay hồn em đã chết
Từng đêm về không còn dệt yêu thương
Khối băng đông chạm đến ngõ vô thường
Nghe tê lạnh tình trường không đoạn kết

Thiếu hơi ấm tiếc trầu cau đã quyệt
Vôi bạc màu làm ngờ nghệch xuân xanh
Con đường xưa lối trở lại chia ranh
Nắng không đến thôi đành ôm tiếc nuối

Còn đâu nữa nụ cười khi hờn dỗi
Gỉa giận cho người sợ tội xin tha
Nét hồn nhiên vô tư của ngày qua
Chỉ còn lại xót xa  thời con gái

Chữ hạnh phúc xa  tầm tay để hái
Người nâng niu kẻ lại chẳng ân cần
Thật giả làm sao có thể đem phân
Cười nói đó rồi phai dần khó hiểu

Tiếng than thở phát ra như nhịp điệu
Bởi nỗi lòng nặng trĩu khó lành tan

Hồng  Duyên
……………………………….
Chủ Nhật, ngày 05 tháng 10 năm 2014
Con nước lớn  ròng theo dòng định mệnh
Bạn yêu gì mà lơ đễnh thành thân?
Thơ ngọt ngào đâu bằng thứ tôi cần
Một mái ấm cũng có lần ước nguyện

Đừng ảo tưởng sống trong niềm lưu luyến
Bạn tình thơ chỉ để  diễn mua vui
Lúc buồn đau khi phải khóc ngậm ngùi
Đâu là  thật để xuôi chèo mát máy

Nhắn  ai đó hãy chọn nơi dừng lại
Mộng viễn vông sẽ thất bại một đời
Kẻ thành công phải biết bỏ cuộc chơi
Và mái ấm mới là nơi hạnh phúc

Lúc đau ốm có bạn lòng túc trực
Đừng ngủ  quên trong chức ảo thơ ca
Đâu gì bằng thành công một mái nhà
Với cuộc sống ngọc ngà cùng con trẻ

Hãy xóa hết những dòng  thơ đơn lẻ
Đón cuộc đời mới mẻ của  hôn nhân
Tôi khuyên ai nhận thức thứ đang cần
Chớ hoang tưởng bằng lời thơ vô cảm

Hồng Duyên
……………………………..
Bến rồi cũng có thuyền neo
Đông tan theo khói cheo leo giữa trời
Chúc mừng tuy  chẳng trao lời
Mong người  hạnh phúc  trọn đời song đôi

Chiều rơi hoa mộng trên môi
Chữ duyên ghé lại thì thôi chúc mừng
Cạn chung  tình nghĩa  không lưng
Dẫu rằng lối rẽ người dưng đôi đường

Chúc ai giữ trọn chữ thương
Trăm năm tóc bạc như gương chẳng nhòa
Gia can trăm nỗi buồn lo
Cũng đừng bứt sợi dây  đò  qua sông

Tình nào bằng nghĩa  vợ chồng
Kề vai
Áp má
Quạt nồng cho nhau
Những khi khỏe
Lúc ốm đau
Chén cơm bát cháo dạt dào yêu thương

Hồng Duyên
…………………………….
Ảo mộng tan rồi đã hết duyên
Đèn đêm nhỏ lệ xóa thương nguyền
Đường tình hai ngã còn lưu luyến?
Một phút nhớ mong trọn kiếp quên

Chúc ai hạnh phúc vạn ngàn niên
Mấy kiếp bên nhau với định tiền
Một thuở phong  trần thôi đứng lại
Cùng  người tri kỉ mãi  tròn  duyên

Bến cũ không còn một bóng riêng
Mừng chim mỏi cánh hạ tìm hiên
Trăm năm chung dạ đừng thay đổi
Cho kẻ nơi xa tiếc lỡ thuyền

Gia đình
Tình nghĩa rất thiêng liêng
Giữ vững thương yêu trọn phỉ nguyền
Sau trước thủy chung son sắt mãi
Trăm  năm hay nữa bến đừng nghiêng

Hồng Duyên
……………………………
Thứ Sáu, ngày 03 tháng 10 năm 2014


Em vẫn giăng mình trên câu thơ...
Mặc cho con sóng dại khờ tách bến
Những giọt mưa rơi một cách lơ đểnh
Em nhặt về gói thương mến tặng tri âm

Mưa cuối thu vẫn trải bước âm thầm
Chiếc lá cuối cùng trơ cành trong gió
Anh có biết thu cũng nhớ người khác họ
Nhưng sợ chân mình dẫm lên thảm đỏ yêu thương

Mặt hồ thu gờn gợn sợi tơ vương
Hòa tiếng nấc trong màng sương ảo ảnh
Mùa mệt mỏi trên vai còng lưng gánh
Nợ ân tình đã chấp cánh duyên thơ

Gió tàn thu ôm hơi lạnh thẩn thờ
Không biết đến bao giờ hội ngộ
Hay cánh chim ngủ quên trong tổ
Để mùa thu phải dỗ giấc lãng quên?

Hồng Duyên
……………………………



………………………….
Thứ Sáu, ngày 26 tháng 9 năm 2014
Ai treo trăng khuyết lên trời
Nghiêng nghiêng một góc buông lời tỉ tê
Khi nào  ánh sáng theo về
Bóng tròn  theo giữa  con đê gợi tình

Một vầng trăng  khuyết xinh xinh
Gọt ngang  đẽo dọc để mình thành đôi
Lững lơ một áng mây trôi
Dáng duyên ghẹo bóng tinh khôi nguyệt tròn

Ai  treo trăng khuyết đầu non
Cho song cửa sắt gọt  tròn bóng trăng
Nghĩa tình hòa quyện  cung hằng
Cho hai chiếc đũa được gần song song

Một vầng trăng khuyết cong cong
Gặp nơi hữu ý dạ đồng nhất  tâm
Lung linh như hội đêm rằm
Dẫu tròn hay khuyết  trăm năm chẳng dời

Hồng Duyên
……………………………….
Thứ Năm, ngày 25 tháng 9 năm 2014
Thu ngửa mặt chờ tia nắng
Đông úp mình sau khoảng lặng...sóng dâng
Giọt mưa rơi rớt bấy lần
Bờ đê vỡ hẹn xa gần vô định

Nỗi nhớ chi mà hóm hĩnh
Chiếc lá cuỗi cùng mắc bệnh tương tư
Thuyền tình thu mãi lắc lư
Tuyết rơi trắng xóa mặc cho ngày mới

Mấy nữa thu xa vời vợi
Khuất  nẻo người đi không tới bến bờ
Nước ròng
Nước lớn bơ vơ
Con đường xanh biếc hóa thơ ngồi đợi

Xa lắm...
Rồi thu cũng tới
Nhóm bếp ân tình để gởi tri âm
Tuyết nào có thể đóng băng
Khi tình son sắt chưa lần phai nhạt

Hồng Duyên
………………………………..
Thứ Sáu, ngày 19 tháng 9 năm 2014
Nắng sẽ tắt không rải đầy thu nữa
Đông cựa mình lặn ngụp giữa tuyết rơi
Em ra đi dù lòng chẳng muốn rời
Em hối hận hay rồi anh nuối tiếc?

Chén chung chạ đêm ngày nằm rên xiết
Từng giọt rơi nhưng tha thiết không  buông
Mua về rồi anh xài chẳng tiếc thương
Đi cũng  được nhưng dừơng như không muốn

Con nước rẽ em chưa từng mường tượng
Sóng  dâng hoài em chèo bướng không quay
Cột với kèo mang vết nức đâu hay
Đôi  đũa lệch em chưa ngày muốn vứt

Anh có muốn dây quay chèo sẽ đứt?
Giường chia đôi cho đã tức một lần?
Lạnh lòng em nếu mất dép một chân
Dù khập khiễng cũng là phần Ba sắm

Anh nghĩ lại mà thương tình tắm mặn
Nợ ba sinh dây cương  thẳng được gì
Em vùng dây là  cơ  hội nghĩ suy
Anh có sửa hay ghì luôn cố chấp

Cái giới hạn là do mình tự lập
Hạnh phúc này không có chuyện thấp cao

Hồng Duyên
………………………………..
Mưa!
Lăn dài trên phiến lá
Nghiêng theo cành tóc ngã màu sương
Chuyện can thường...
Như mớ tóc chưa chải
Rối bồng bềnh như gặp phải gió giông

Mưa ngoài sân
Uớt nhẻm tơ lòng
Không  ngọn lửa nào hong cho ấm
Cũng không biết mong thời gian chầm chậm
Hay vặn kim đồng hồ chuyển động cho thật nhanh

Mưa!
Từng giọt rơi dưới trăng thanh
Dập cánh hoa tan tành trong biển nước
Mượn sắc màu che tấm màn mơ ước
Đậy vết thương lòng để thoa thuốc từng đêm

Ván nên thuyền đâu thể dùng kìm tháo gỡ
Lắt lư hoài đâu do thợ mà nên
Nghiệp kiếp nào đeo đẳng chênh vênh
Nếu có thể giọt mưa trôi mình về bên mẹ?

Mưa!
Giọt rất khẽ
Cũng đủ nhận ra nỗi buồn tẻ trong tôi

Hồng Duyên
……………………………….
Đông chuyển dạ sinh ra nhiều bông tuyết
Chạm chân tình tha thiết nhóm bếp đêm
Sưởi cho băng đừng tụ lại trước thềm
Để cái lạnh không tìm về thăm viếng

Không thể nói mùa thu rồi bất biến
Khi thời gian luôn chuyển động không dừng
Chỉ có tình ta là hai kẻ người dưng
Hòa quyện mạch máu không ngừng nhịp thở

Gác tâm sự chờ ai về mượn chở
Đêm không còn trăn trở nỗi ưu tư
Không ngơ ngẩn nhổm dậy ngồi đọc thư
Từng con chữ nhòa nhạt từ  độ ấy

Chiếc chăn mỏng hay tâm hồn khó đậy
Phất phơ hoài làm dấy lạnh tim tôi
Đặt tình yêu vĩnh viễn ở trong nôi
Nhưng  tâm tưởng chưa lần thôi thương nhớ

Hồng Duyên
………………………………
Thứ Bảy, ngày 13 tháng 9 năm 2014
Vé khứ hồi anh có trả lại không
Chuyến bay ấy mặn nồng đà tan biến
Trời chuyển màu hay anh quên kỷ niệm
Để duyên thơ nhạt tím cả đường chiều

Vé khứ hồi kết quả của tình yêu
Ngày ấy dựng túp lều trong tâm tưởng
Anh bước vội đường ray nhòa mất hướng
Sân bay buồn chân gượng bước về đâu?

Đã  lỡ rồi em lạc mất chuyến tàu
Vẫn còn đó in sâu hình đôi mắt
Nhưng  ranh giới ngày hàn huyên đã tắt
Dập lửa lòng đặt khối nhớ vào trong

Chuyến hành trình mùa thu đến lập  đông
Sao không lạnh như lòng người năm ấy
Đã  trễ hẹn...
Hy vọng ngày quay lại
Vé khứ hồi không ngại để trao tay

Hồng Duyên
…………………………….
Thu đứng lặng chờ đông về giao chỗ
Từng thớ băng cũng nhổ  bến neo thuyền
Hàng phi lao chúm chím nụ cười duyên
Chú tuần lộc đang nghiêng mình trong cuống

Còn sót lại chiếc lá vàng thức muộn
Chiếc cuối cùng chao lượn giữa không trung
Chìa bàn tay cho người mượn để dùng
Mới hay được cái lạnh lùng biến mất

Tâm hồn trống vẫn còn nơi để đặt
Thu mãi là khoảng đất của tình yêu
Dẫu mùa đông với nhiệt độ bao nhiêu
Cũng không thể làm héo tiêu chiếc lá

Anh  có phải là tình yêu ngọt quả?
Để mùa thu đẹp lạ với thời gian
Đây mời anh hãy tô điểm hồng nhan
Bằng đôi mắt với tiếng đàn mộng mị

Thu sẽ ngủ cùng với người tri kỷ
Đợi giao mùa thủ thỉ chuyện tình yêu

Hồng Duyên
………………………………
Chín mươi tuổi mới hiểu rành cuộc sống
Cứ ngỡ rằng mọi thứ không hề chuyển động
Một cái tó
Một  bước đi
Chân khập khểnh
Nhận ra con sóng của tình đời

Tám đứa con nhưng  thật khó để nhận được lời hiếu thảo
Bảy người còn như khách dạo hồ tây
Hai người đi theo gió theo mây
Người còn ở lại có biết nơi này cha đang khốn khổ?

Người khi sống thiếu cơm
Rách chỗ
Giấc chẳng an vì lỗ hỏng không ai vá
Đêm lạnh lùng chỉ có tiếng lá reo
Đến khi thác trèo lên tường cao kính cổng

Giọt nước mắt không dành cho người đang sống
Chiếc áo ấm
Chật
Rộng
Cũng  không ai cho
Bốn mùa qua đói no đâu ai màng
Chợt ngưng thở...kèn tây...kèn ta...rộn ràng khắp lối

Hồng Duyên
…………………………….
Thứ Ba, ngày 09 tháng 9 năm 2014


Đây không phải là vần thơ viết cuối
Bởi vì ta còn tiếc nuối chuyện xưa
Hai phương trời xa lạ ngấn giọt mưa
Trên mi mắt có người đưa tay hứng

Em đọc kỹ dù chấm câu bỏ lững
Say hồn em như chập chững vào yêu
Còn nữa không anh hãy nói vạn điều
Dù trách cứ bằng nhiều lời cay đắng

Sao bảo ghét  mà nghe hơi mằn mặn
Hàng mi cong như gắn phải giọt mưa
Ai biểu anh thích chọc tức người  ta
Vì "khôg thích yêu xa" nên mới thế

Mùa giá lạnh nên tình anh bén rễ
Yêu thật gần để bồng bế nụ hôn
Tay trong  tay tạo con sóng dập dồn
Trả hết đó ôm một lần cho dễ

Em sẽ trả dù ngàn câu ước thệ
Không  giữ gì để tiếc nuối thời  gian
Bởi trót sinh ra là phận hồng nhan
Câu thương nhớ lỡ làng đành cam chịu

Làm sao nói cho người ta thấu hiểu
Trái ngang này như chế diễu đời ai

Hồng Duyên
………………………………..
Thứ Bảy, ngày 06 tháng 9 năm 2014
Có một dạo nắng xuyên  qua cành lá
Qủa khế vàng ngọt lạ ở bờ môi
Dẫu trầu cau lỡ hẹn với màu vôi
Nơi vực thẳm có một ngôi tình ái

Khi vấp ngã trầy xước đau quằn quại
Muốn quay đi không trở lại một lần
Nhưng bên kia nụ cười rất đỗi thân
Là cô bé luôn ân cần dịu ngọt

Sợ rượu đắng
Ân tình không ngưng rót
Thu ngủ rồi nghe xa  xót trái tim
Tay chạm đông nỗi nhớ vẫn kiếm tìm
Bởi không thể đóng băng thêm lần  nữa

Ai khắng định rằng thời gian tắt lửa
Xóa yêu thương vứt một nửa bên đường?
Hoa còn thơm hương ổi sẽ vấn vương
Hình bóng cũ quyện vào rương kỷ niệm

Chữ ly biệt em chưa lần muốn nếm
Bởi vì đâu
Anh tẩm liệm tình ta

Hồng Duyên
…………………………………
Thứ Sáu, ngày 05 tháng 9 năm 2014
Đông chạm ngõ tim lòng đâu băng  giá
Gío tàn thu nào hóa đá yêu thương
Hoa khế xưa phủ trắng cả đoạn đường
Tình chưa chết nên vấn vương hương ổi

Cô bé ấy ngồi van nài xin tội
Lỡ gọi  đò bởi tiếc nuối tuổi xuân
Khách qua sông có ngoảnh lại mấy lần
Bến lạnh lẽo lui dần về bóng tối

Đêm thui thũi dùng hạt mưa tắm gội
Mảnh đất thơ cằn cỗi giữa chiều thu
Mộng ban đầu ngỡ cũng  đã chu du
Nào ai biết lời ru còn ở lại

Đời nghiệt ngã đành ghim anh ngực trái
Chỉ con tim không ngược đãi tâm hồn
Ngục  tù nào có thể đặt bút chôn
Kỷ niệm đẹp trường tồn trong tâm thức?

Hồng  Duyên
………………………………
Thứ Tư, ngày 03 tháng 9 năm 2014
Bàn cuộc sống em cũng thầm ước mộng
Cùng đan  tay  làm nóng bát cơm chung
Thanh xuân  con gái như đóa phù dung
Anh hãy hiểu mà xin đừng hờn trách

Đêm mưa nhẹ từng hạt rơi tí tách
Gối chăn nào lãng quên khách tao nhân
Rót lời thương từng câu chữ ân cần
Và đôi lúc dỗ dành khi bật khóc

Nhờ nắng ấm sưởi lòng em cô độc
Ngăn trùng dương bằng cột mốc yêu thương
Dẫu xa rồi câu thơ mãi vấn vương
Vẫn nguyện ước bức tường như thành lũy

Đừng hờn nhé!
Em vẫn luôn trân quý
Từng giọt mưa của dĩ vãng thời gian
Phút êm đềm trong những mớ ngổn ngang
Sẽ mãi  mãi là hành trang cuộc sống

Hãy ấp ủ cho trái tim luôn nóng
Dù rong rêu  làm hỏng vách tường xưa
Nghiệt ngã nào rồi cũng dứt cơn mưa
Chỉ còn lại người xưa và nỗi nhớ...

Hồng Duyên
…………………………….
Anh có nghe gió thì thầm tiếc nuối
Mang hương thơm hoa ổi đến bên người
Cứ tưởng rằng  là một cuộc rong chơi
Đâu ai biết câu ru hời còn đó

Cơn mưa lũ tình anh thành bến trọ
Xác pháo hồng làm khó kỷ niệm xưa
Áo mới mua kích cỡ dẫu không vừa
Đành nhấn lại dù sẽ thưa đường chỉ

Thôi anh nhé mở rộng lòng hoan hỷ
Giặt mây đen thuận thiên ý một lần
Chữ tình chung khó ai thể đem cân
Cũng  tại số
Tại phần
Mà ngăn cách

Trời không bạc nên nhà mình chung vách
Có nhớ nhau rót tách nước pha trà
Mời bạn lòng cùng xướng họa ngân nga
Câu thi phú đậm đà tình thương mến!

Hồng  Duyên
………………………………



………………………………………….
Thứ Sáu, ngày 29 tháng 8 năm 2014
Bốc tờ lịch nhìn trời mưa tháng tám
Khép mi hờ tản mạn với mùa thu
Nắng không về ai xóa lớp mây mù
Cơn gió lạ chạy ù qua song cửa

Làn hơi lạnh khác hơn từ mọi bữa
Không ngoài da mà nằm giữa trái tim
Bật lửa nhen giá lạnh lại nhân thêm
Nào đâu dễ kiếm tìm lò sưởi ấm

Mùa gió bấc đã bước vào đất cấm
Nơi thiên đường đã tắm mặn giọt mưa
Từng hơi sương cũng vắt vẻo đong đưa
Không hẹn trước nhưng cũng vừa kiệp đến

Chiếc áo khoác từng đường kim lơ đễnh
Vải thô sơ không bện được ân tình
Lập đông về dẫu không muốn tiếp nghinh
Vẫn lặng lẽ lén  nhìn sau cánh cửa

Ai cũng muốn tìm cho mình điểm tựa
Khi mùa sang để có lửa sưởi lòng
Nhưng làm sao có thể chặn gió đông
Bất ngờ đến không bao giờ báo trước

Hồng Duyên
……………………..
Nếu em biết khi nào gió thổi
Vén tà áo hứng bông ổi bay ngang
Tặng cho anh một chút hành trang
Để tưởng nhớ cánh đồng hoang xóm cũ

Biết bao giờ có thể hái cho đủ
Một tình thương đã ấp ủ từ lâu
Trên đoạn đường ứ đọng giọt mưa ngâu
Anh có nghĩ là giọt sầu em rơi rớt

Mưa mùa thu không làm chân bị trượt
Nhưng em sợ đông về không lành vết xước trong tim
Nói gì đi anh
Sao đứng lặng yên
Để cái lạnh xuyên da thịt

Lá vàng rơi gió đông về vương vít
Không biết rồi thu sẽ xa tít phương nào
Nếu kiếp này mình không có được nhau
Thì câu thương nhớ có đổi màu theo năm tháng?

Hồng Duyên
…………………………
Thứ Tư, ngày 27 tháng 8 năm 2014
Gió hiu hắt bước trên từng sỏi đá
Mưa bốn mùa có gì lạ đâu anh
Giọt nhẹ nhàng giọt rơi rớt  trên cành
Có ấp ủ cũng thành ra giọt nước

Áng mây trắng cũng ngưng dùng gương lược
Rối bồng bềnh hết lả lướt thanh xuân
Điệu ru buồn từng đêm vẫn còn ngân
Nghe say khướt như lần nhấp men rượu

Còn đâu nữa mắt môi hồng thanh tú
Bàn cân nào cân đủ vị đam mê
Nhánh lan rừng quyện hương khói hồn quê
Ai tưởng nhớ để quay về kỷ niệm

Cơn bão xoáy nhòa nhạt thân cành tím
Đổi sắc màu ngồi đếm chuỗi thời gian
Lưu gì đây cho đầy quyển cẩm nang
Bèo với nước lang thang không thành tựu

Hồng Duyên
…………………….
Chủ Nhật, ngày 17 tháng 8 năm 2014
Thương lắm thu ơi mộng ước đầy
Sau nhà hoa khế nở đầy tay
Môi em chạm nắng hồng tươi thắm
Anh ngắm nụ cười lặng lẽ say

Bắc nhịp cùng anh hỡi gió mây
Tấu lên khúc hát dịu dàng này
Trăng ơi lả lướt lòng anh rộn
Ngắm bạn đêm thu mộng tối nay

Hoa lá vui đùa nét bút khai
Vẽ em tuyệt mĩ vạn ngàn ngày
Thu vàng lên mắt người ơi nhớ!
Nắng ngã về đâu lắng đọng hoài

Em  mãi là thu của kẻ  say
Ngày đêm tưởng mộng sánh đôi hài
Trăm năm còn đó nào ai lấy
Vẫn muốn riêng ta sở hữu hoài

Hồng Duyên
………………………………..
Thứ Tư, ngày 06 tháng 8 năm 2014
Tháng tám không anh mưa mùa giăng lối
Đêm hẹn hò nhịp cầu nối  ai sang
Mình em ôm con chữ ngắm gió ngàn
Hoa mắc cỡ đan tay cùng kỷ niệm

Anh có mộng về vườn hoa màu tím
Có thương người ngồi đếm bước thu sang
Có nhớ ai cùng dệt mộng lỡ làng
Hay nước lớn vội vàng trôi vô định

Mưa tháng tám có bao giờ toan  tính
Lất phất hoài không tĩnh lặng một giây
Giọt chảy dài rồi giọt ngã giọt bay
Anh có thấu cho lòng này thương nhớ

Em im lặng đêm từng đêm trăn trở
Tháng tám buồn ai sở được sợi tơ
Nước mắt em nuốt ngược đến bao giờ
Ngắm cuộc sống bằng vần thơ vô cảm

Hồng Duyên
………………………..
Thứ Ba, ngày 05 tháng 8 năm 2014
Em giọt nước nghe hơi cay mằn mặn
Nước  chung tình lẳng lặng với niềm riêng
Nếu như anh với giọt nước hữu duyên
Sao có thể bứt dây thuyền chèo chống

Em giọt nước không từ mưa cô đọng
Chưa nắng nào làm mỏng giọt yêu thương
Em đâu là giọt nước của hơi sương
Sao có thể rãnh mương đành chia cách

Em giọt nước chảy hoài riêng một mạch
Khe tim anh có ngõ ngách tình em
Bến thơ xưa có chung một nỗi niềm
Mặc ai cắt  em tìm kim khâu lại

Mưa nhỏ giọt khiến hồn em tê tái
Nhớ về anh nhẫn nại với cuộc đời
Giọt nước em không thường chạy rong chơi
Nên khắc khổ chưa chịu rời  nửa bước

Em sẽ mãi
Mãi mãi là giọt nước
Từng giọt rơi từ vết xước trái tim

Hồng Duyên
………………………
Thứ Hai, ngày 04 tháng 8 năm 2014
Gío lay động lòng bỗng dưng chợt thức
Mùa thu buồn náo nức kiếm người thương
Lá vàng rơi sột soạt  quãng tình trường
Em hốt nắng rải theo đường anh tới

Chiếc áo cũ em giặt phơi ngày mới
Giọt nước rơi khắc khoải cánh hoa chờ
Bóng dáng ai cũng hòa quyện hồn thơ
Thu thổn thức từng giờ ngồi mơ ước

Từ độ ấy
Anh đi
Xếp gương lược
Từng âm vần thiếu lả lướt để trao
Em đã mơ
Từng mơ giấc ngọt ngào
Vòng tay ấm mang đậm màu thương nhớ

Trách tạo hóa cách ngăn mình dang dở
Con đò tình chở bao khối đau thương
Vết xước này để dành đó soi gương
Để tưởng nhớ con đường chia lối mộng

Thu vội đến trong em còn lỗ hỏng
Mùa đã rơi chưa đóng được cửa sầu
Tình em giờ anh giấu  tận nơi đâu
Hay đã quệt miếng trầu trao người khác?

Hồng Duyên

………………………….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét