THƠ 2013 (tt1)

Thứ năm, ngày 31 tháng mười năm 2013


NẾU HIỂU

Mấy thuở hoa cười đẹp mắt môi
Ưu tư phong kín lệ buồn trôi
Giận hờn chi đó mà than vãn
Hãy hiểu lòng ta khó đứng ngồi

Chán cảnh đông xuân mới cáo làng
Khép lòng đóng cửa mặc ai sang
Trách chi câu dối buồn lòng bạn
Cũng bởi không đành mới lặng ngang

Đừng hỏi vì sao tím nhạt màu
Ân tình trót gởi thấy như đau
Bước qua miền hứa buồn dâng mắt
Chớ để lạnh lùng dễ mất nhau

Còn đó người thương chửa bỏ ta
Sao lòng xa xót tủi thân ngà
Đêm đông lạnh giá nhìn khung cửa
Có phải vầng dương đã biệt xa?

Hồng Duyên

...............................................

Thứ tư, ngày 30 tháng mười năm 2013


EM GHÉT ANH

Em ghét anh như chưa từng được ghét
Nếu có thể em xé nát trang thơ
Không trở lại thăm anh bao giờ
Trong giấc mơ em cũng không thèm mộng mị

Em ghét anh vì những hành động vô lí
Em yêu  thơ từng dòng chữ em trân quý
Anh nghĩ gì mà  ghép tội vô duyên?
Anh đâu có dạy em phải làm phiền người khác?

Em không mua mà anh bán toàn vôi bạc
Em đã lặng mặc cho bao nhiêu người thắc mắc
Em tự tìm mảnh đất để  trồng thơ
Trong tĩnh lặng không chờ đợi bất kì ai?

Trên facebook em không trở lại
Ở diễn đàn em trốn chạy vì ai?
Sao anh rảnh rang toàn nghĩ những chuyện sai?
Anh đâu có dạy em phá rối người khác??

Những gì anh dạy em thực hành rất đạt
Luôn hiền ngoan dù tan nát con tim
Tại sao anh lại nghĩ những điều tỵ hiềm
Rồi ghép tội cho lòng  thêm  đau nhói????

Hồng Duyên
...........................

ẢO ẢNH ONLINE

Online ảo ảnh
Tình thơ
Còn lấp lánh
Mộng mị hoài ai đánh thức dùm ta
Con chữ nhảy
Âm vận ngồi uốn éo
Cái sự đời ngang chéo chạy ngược xa

Online phiền hà
Mệt thân thể ngọc ngà
Vẫn cố chạy mộng chung nhà không đổi
Cái thói đời nông nỗi núp bóng đa
Làm sao có thể chung ga mà chọn lối?

Online giả dối
Tìm đâu ra cơ hội
Mà ngồi đợi hàng huyên trong sớm tối?
Ảo ảnh lừa thi nhân
Thi nhân khóc
Con chữ mĩm cười
Biết cô độc rồi phải không?

Online không phải sợi chỉ hồng
Đừng đợi
Bài thơ tình cũng không mới biết yêu
Ngày tháng ơi!
Đừng cố chắt chiu
Quên đi nhé
Để cơn mưa chiều không lất phất.

Hồng Duyên


................................

Thứ ba, ngày 29 tháng mười năm 2013


QUẨN QUANH

Tôi trốn biệt giữa bầu trời muôn sắc
Nhưng tâm hồn tha thắt bấy niềm riêng
Kịch tính đời như niệm chú thôi miên
Muốn tĩnh lặng để niềng đi vết đứt

Tôi ú ớ nhìn người ta giành giựt
Khép kín lòng không đánh thức yêu thương
Nhưng niềm đau nó cứ mãi nhiễu nhương
Không đóng được con đường đầy bất hạnh

Tôi đóng cửa muốn đem lòng trốn tránh
Nhưng tình đời có lánh được bao lâu
Mĩm môi cười mà vết cứa chẳng khâu
May cái túi đem sầu chôn tất cả

Có  đôi lúc cũng nhô lên  hạnh hạ
Khi vô tình người đã đến hỏi thăm
Lời nhẹ nhàng mà như mũi kim đâm
Tim giật thót trách thầm sao không thoát?

Hồng Duyên

.......................

TÔI MƠ AI

Tôi thầm lặng mơ về nơi xa đó
Có ánh trăng đang vò võ đợi mong
Và lá hoa cũng chung một tấm lòng
Chuồn chuồn ớt như cầu vòng năm cánh

Tôi không sợ biển chiều mang nặng gánh
Được bên người là vạn  hạnh trăm năm
Nhưng tìm đâu chim nhạn cứ biệt  tăm?
Để con sóng đêm nằm mà trăn trở

Tôi thầm lặng ngắm bầu trời than thở
Sao không cười nên bỡ ngỡ hồn đơn
Trái tim buồn không lên tiếng trách hờn
Nhưng đau lắm mỗi nhịp đờn rát dạ

Tôi thầm lặng mặc dòng đời hối hả
Bến sông buồn hoa lá cũng khóc theo
Tôi mơ ai mà chẳng ngã tay chèo?
Hoàng hôn tím vẫn chưa nghèo nỗi nhớ!

Hồng Duyên

.......................

CÒN ĐÂU ĐÓ

Thu đã ngủ sáng chợt nghe lành lạnh
Gió heo may làm rũ cánh hoa hồng
Con đường xưa trùm tất cả mùa đông
Chút hơi ấm cũng không còn sót lại

Cánh hoa tím chạnh lòng thương phận gái
Ví như loài hoa dại đứng bên đường
Người đi qua không một chút vấn  vương
Kẻ ngoảnh mặt nguýt lườm chê diêm dúa

Trên đồng cỏ thướt tha như thảm lụa
Giấc mơ màng ông chúa đến thưởng hương
Sông Tràng Tiền con nước chảy muôn phương
Nào giữ được bước chân người lữ khách

Hoa với bướm tưởng rằng không dễ tách
Nhưng thói đời luồng lách cũng xong thôi
Ngắm con đường nước mưa thấm mặn môi
Đông đến trễ hay vì tôi nặng nợ??

Hồng Duyên
........................

GIẤC MƠ

Em ngủ nhé!
Nàng gió ngồi quạt hộ
Đêm dần tàn nhường chỗ để trăng ru
Giấc mơ dài hồn lạc chốn vân du
Lá cũng hát gọi mùa thu đánh nhịp

Trong giấc mộng được cùng anh hòa hiệp
Tay nắm tay đi tiếp quãng đường dài
Anh mĩm cười vuốt nhẹ sợi tóc mai
Niềm hạnh phúc thay nhau mà chiều chuộng

Em đỏ mặt nhìn nắng hồng chiếu xuống
Nét dịu dàng như nhuộm hết đường quê
Tím hoàng hôn cũng vội kéo nhau về
Ngoéo tay hẹn mình thề không xa nữa

Trăng áp má hôn nhẹ bờ môi lửa
Em giật mình còn tiếc nửa giấc mơ!

Hồng Duyên

...............................

Thứ ba, ngày 29 tháng mười năm 2013


MÙA MƯA DAI DẲNG

Một tin nhắn vừa rơi vào phây bút (Facebook)
Một coment hỏi thăm lúc vắng người
Cũng đủ làm mát dịu cả bầu trời
Đang rực lửa muốn nuốc người đang sống

Còn thương đó nhưng vì lòng tự trọng
Im lặng hoài nhưng vẫn ngóng tin ai
Dẫu biết rằng anh đã nhận mình sai
Nhưng sao thể có đường mà quay lại?

Lời nói ấy đến bây giờ sợ hãi
Thương thật nhiều nhưng phải nói chia tay
Không nợ duyên nên trời mới an bày
Chút giận dỗi mà quay đi mãi mãi

 Anh ra biển còn em thu mình lại
Nơi trời tây anh thư thái không buồn
Nhưng quê em mưa lũ cứ trào tuôn
Như hẹn trước bão luồng không được dứt!

Hồng Duyên
.......................

ĐỊNH MỆNH

Dòng định mệnh xuôi mình ra biển lớn
Chấp tay cầu sóng đừng gợn trong đêm
Hãy để cho mặt nước được lặng yên
Đừng khuấy động nợ duyên giờ đã dứt

Buông tất cả không còn buồn thường nhật
Không héo hon thao thức đợi người về
Không phập phồng người công tác chốn quê
Ngồi ngẫm nghĩ như chú hề thực tập

Cái giá đỡ cũng làm tim bị vấp
Tưởng được nhờ để nấp phía bão giông
Ai có ngờ cũng là vách rỗng không
Chẳng che được phận hồng nhan một kiếp

Đã té ngã thì đứng lên đi tiếp
Không mong cầu có dịp được đỡ nâng

Hồng Duyên

..................

GIỮ NGUYÊN NÉT XƯA

Người ta lọc chữ chắt câu
Còn tôi đơn giản vá khâu nỗi lòng
Người ta phóng khoáng chơi ngông
Vun cho âm vận lên tầng trời cao
Riêng tôi ướt lệ ngọt ngào
Giữ nguyên nét đẹp đậm màu ngày xưa

Người ta chê gió trăng thừa
Chê câu ướt lệ xa xưa lỗi thời
Vài giây tưởng niệm...
Tôi cười
Anh chàng biên tập...
Ôi trời!
Xin thua

Bẩm sinh năng khiếu trời cho
Mỗi người một vẻ chớ gò bó chi

Hồng Duyên

.....................

THƠ VỚI TÔI

Ngồi buồn hái lá đề thơ
Trăng rơi xuống nước lững lờ trôi đi
Người ta xếp chữ để thi
Còn tôi cất giữ thầm thì riêng tôi

Ví mà nghệ thuật lên ngôi
Thì tôi cũng thích chỉ ngồi với thơ
Mặc cho hào nhoáng bất ngờ
Tôi cũng chỉ thế thẩn thờ vói trăng

Dẫu cho băng tuyết giăng giăng
Biển trào dậy sóng lăn tăn chạy hoài
Thì tôi .vẫn thích thơ bay
Tận trong tâm tưởng cả ngày lẩn đêm

Yêu thơ như thể bạn hiền
Chăm cho con chữ gắn liền trái tim

Hồng Duyên

.....................

VŨ KHÚC ÂN TÌNH


Vũ khúc tình yêu múa dưới trăng
Vần thơ uốn lượn dưới mây ngàn
Nước xanh ngọc biếc lung linh mộng
Áo tím khoan  thai dạo phím đàn

Lá xanh mơn mởn nở hoa tim
Chào đón tình quân tặng đóa sim
Gửi gắm bài thơ vừa dệt dở
Trao  người để  hiểu hết bao niềm

Sóng gợn nhấp nhô bãi cát vàng
Như gương phản chiếu cặp tân lang
Trăm năm hẹn ước cùng nhau dệt
Ẻo lả cung đàn kết mộng đan

Tay nâng phím ngọc giữ sắt son
Từng chữ yêu thương chẳng thể mòn
Vũ khúc ân tình nhiều sắc tím
Tình chung vẹn giữ dẫu cách non

Hồng DUyên

....................

Thứ hai, ngày 28 tháng mười năm 2013


NGẪM MÀ BUỒN

Họ luôn bảo thơ người xưa lạc hậu
Đâu hay rằng đang khoe dốt người xem
Một tình yêu viết bằng cả con tim
Ngồi sáng tác những đêm dài khó ngủ

Có đôi lúc buồn cười rồi tự nhủ
Cái xấu đang tự thú có phải chăng
Giới văn chương như những ánh sao băng
Chợt le lói như vầng trăng rồi tắt

Những thi sĩ tìm cho mình mảnh đất
Để gieo trồng dù thất luật sai vần
Cũng vẫn là vật quý của tinh thần
Xẻ tim óc để nặn ra được chúng

Ai cũng bảo quan điểm mình là đúng
Mà quên rằng củng cố những vần thi
Có câu thơ đột phá đến li kì
Rồi bác bỏ những gì của tiền bối.

Hồng Duyên

.....................

ĐÔNG KHÔNG NGỦ

Mỗi năm gió đông về trở lạnh, nghe bâng khuâng dường như đánh mất điều gì đó. Thời gian ơi! Có hiểu rằng ta đang mong đợi, đợi cái gì đó không phải là xuân.
Giá như, nếu trên đời đừng có chữ giá như...Thì không có sự lạnh lùng nào có thể bóp chết tâm hồn ta. Muốn thở than, muốn nói điều gì đó...Nhưng rồi lại im  lặng, lặng tất cả giữa không gian và thời gian. Nép mình vào tiếng thở để mong cầu an vui. Giấu tất cả nỗi niềm riêng để an ủi rằng mình đang hạnh phúc, ta dối người, ta dối ta rằng ta bất cần ai san sẻ...Cũng bởi sự san sẻ ấy chỉ làm cho vết thương loang dài ra. 
Can đảm bước ra đi không có nghĩa là mạnh mẽ không gục ngã. Bỏ lại phía sau tất cả những niềm vui, niềm an ủi tâm hồn chỉ để lại một chữ "LẶNG . Mà lặng thật, lặng...như một sự trốn chạy chính nỗi buồn của bản thân. Không nói, không nói cho ai biết vì sao mình trở nên như vậy? 
Không có kỷ niệm hay ta đang dối lòng? Đông ơi sao không trùm hết cả dòng thời gian? 
Mùa này không có giọt mưa giày xéo trên đôi mắt nhỏ, không có nỗi hờn hay gì đó của yêu thương. Chỉ còn lại một khoảng trống mà nơi đó không cần ai lấp. Im lặng một mình cũng không chấp bất kì ai.

Đông ơi!

...................

Thứ hai, ngày 28 tháng mười năm 2013


ĐÀNH

Gió đông se lạnh
Hạt mầm thổn thức
Nắng rát trái tim
Nỗi buồn dâng lên mắt
Thời gian ngồi khóc
Nhìn áng mây bay

Gió lắt lay
Đời người cuộn trong vòng quay
Ôm  mơ ước
Ngày ngày không dám khơi lại
Muốn đốt cháy
Đem tro tàn vãi giữa dòng sông
Nhưng nỗi cô đơn nó luôn phập phồng
Không muốn bước tìm một vòng tay thân ái

Lặng
Giả như lòng bao dung quản đại
Im lặng
Cúi đầu
Vì ngại hái những nỗi đớn đau

Trước sau
Sau trước
Tình yêu không có mực thước
Trách ai đây ?
Hay thần dược là chính ta?

Hồng Duyên

...................

VÔ TÌNH ĐẾN VÔ TÂM

Em muốn đắng cay cho vơi phiền muộn
Nhưng được  gì những ước muốn vu vơ
Đêm  thật dài ngồi dệt những dòng thơ
Lòng hỏi mãi người giả vờ hay thật?

Em cũng muốn xem anh như hành khất
Đến  nhẹ nhàng rồi biến mất không hay
Thuyền duyên do định mệnh đã an bày
Đâu có thể quay lưng là quên hết

Em hòa phím đôi bàn tay trầy vết
Sợi tơ đàn không kết chặt...
Trùng dây!
Trái tim hồng đào huyệt chôn từ đây
Không còn nữa những vòm mây anh thích

Em  đã nói tình bất di bất dịch
Nhưng cuộc đời sao khiêu khích người  ta
Mấy hôm rồi em đóng cửa căn nhà
Anh cũng lặng không thèm qua thăm hỏi

Hồng Duyên

....................

EM QUÊN

Em  quên ngày ấy mất rồi
Cái ngày hai đứa cùng ngồi song đôi
Kẹo thơm anh tặng ngọt  môi
Hình như em đã đánh rơi bên đình

Em quên cái thuở một mình
Có anh che lạnh kết tình thâm giao
Em quên tiếng nói ngọt ngào
Đêm đêm thủ thỉ tô màu thời gian

Em quên cái buổi lang thang
Anh đèo trên phố tay quàng ngang eo
Em quên thắt chặt mái chèo
Nên thuyền không lái buồn theo tháng ngày

Em quên
Mặn
Đắng
Chua
Cay
Quên luôn dóc dáng hình hài cố nhân.

Hồng Duyên

..................

Chủ nhật, ngày 27 tháng mười năm 2013


BƯỚC ĐI

Nỗi nhớ
Lăn tròn
Vỡ nát rồi
Xóa tan
Chấm hết
Bạc như vôi
Ân tình thêu dệt thì thôi
Bỏ
Bạc bẽo làm sao khóe mắt môi

Không từ mà biệt hiều gì không?
Tan nát con tim lỡ phận hồng
Chẳng trách ai đâu đừng hỏi nữa
Thời gian xoa dịu vết thương lòng

Lặng lẽ ra đi có dễ đâu
Gãy cành nhung nhớ rút nhịp cầu
Tình ai đắng chát không còn muốn
Trả hết ân tình uổng bấy lâu...

Hồng Duyên



.....................

ĐÃ QUEN

Ngày không nắng nép mình bên song cửa
Hứng giọt mưa  dập tắt lửa đang nhen
Bao lạnh lùng theo ngày tháng đã quen
Không phải sợ mây đen đang ùa tới

Mặc gió chướng ta chẳng thèm nghĩ ngợi
Cứ vui cười diện áo mới cùng trăng
Họa xướng thơ múa hát với chị Hằng
Chớ để ý tuyết băng  còn hay mất

Trời vô cảm không còn thương nhớ đất
Cây vô tình   mất hết tính tương tư
Lá vô tâm không còn giữ khư khư
Nụ hoa nhỏ cũng giã từ tình ái

Buông tất cả cho cuộc đời thư thái
Dẫu không đành nhưng cũng phải buông tay.

Hồng Duyên

........................

ĐÔNG VỀ

Lá vàng rơi báo hiệu sắp hết thu
Chuồn chuồn ớt ru mình trong ánh nắng
Hoa lá hát tiển đưa đàn cò trắng
Cô gái buồn chuẩn bị đón đông sang

Con đường xưa giờ uốn khúc dở dang
Bờ đê lỡ lộ làng đà ngăn cách
Cây cầu khỉ cũng không còn trọng trách
Lắc lẻo hoài những thử thách gai chông

Hạt lúa khô gieo mầm giữa cánh đồng
Mùa thu hoạch hong vàng bằng nỗi nhớ
Đông đã đến thì thu đâu thèm ở
Tháng giao mùa sao nở bước sang ngang?

Thu tủi thân trách đông quá vội vàng
Mùa hạnh phúc đã tan rồi mơ ước
Cùng phận gái sao người luôn có phước
Kẻ một mình chờ rước những đêm đông

Hồng Duyên

...................

MÀU XANH CỦA TÌNH YÊU

Không tím nữa một màu xanh lá trúc
Đang chìa tay để múc ánh trăng vàng
Chợt  tình cờ chạm ánh mắt hồng nhan
Tim giật thót và rộn ràng đánh nhịp

Một vệt sáng vừa bay ngang nối tiếp
Vầng mây xanh hòa hiệp với cung đàn
Mắt mơ huyền khiến cho lòng xốn xang
Là em đó hỡi nàng nguyệt yêu dấu

Tôi trót lỡ ươm mầm si đã đậu
Dây màu xanh leo dậu trước sân nhà
Nhờ em dùm tưới cho nó nở hoa
Để giao cảm tình ta chung một mối

Nhẹ nhàng kẻo nhánh si đau thì tội
Bao công trình chỉ có mỗi một cây
Tặng cho em dùm chăm sóc hàng ngày
Và ngoan ngoãn tươi xanh hoài với chủ

Tặng em hết trọn quyền mà sở hữu
Nhưng thương tình đừng rũ bỏ màu xanh

Hồng Duyên

.....................

CHỜ BÊN SÔNG

Đông chậm chạp xuân chạy ào tới trước
Giọt nước mưa không ướt mắt yêu thương
Bài ca dao ngày ấy mãi vấn vương
Chút lưu luyến dường như chưa hề nhạt

Cánh hoa tím trầm mình trong gió mát
Nghe vi vu khúc hát những đêm về
Người thương ơi khắc sâu buổi hẹn thề
Trăm năm nữa chung kề không thoái bước

Đừng lưỡng lự đừng bao giờ từ khước
Nụ  cười em là thần dược cứu tôi
Để đêm về sẽ hết khóc đơn côi
Bật nhựa sống thương rồi xin đừng bỏ

Tôi viết tặng đôi dòng thơ nho nhỏ
Gởi trọn lòng em có hiểu dùm không
Bài ca dao vẫn ngân khúc mặn nồng
Tôi chờ đợi dưới bến sông ngày ấy

Hồng Duyên


...............

Thứ bảy, ngày 26 tháng mười năm 2013


VỀ BẾN TRE

Một chiều thu tôi đã tới Bến Tre
Đường thẳng táp thuyền ghe không bến đậu
Ngày kỷ niệm xa rồi còn lưu dấu
Nét rạng ngời phúc hậu của thôn quê

Tôi đắm mình dạo bước giữa đường đê
hàng dâm bụt phu thê ôm không kẽ
Cây lúa nhỏ nép mình vào thân mẹ
Hàng dừa xanh khe khẽ hát ru con

Bến Tre ơi ! lòng người mãi sắt son
Quê hương của những người con chung thủy
Nét truyền thống bao đời còn trân quý
Như kẹo dừa không xa xỉmà ngon

Hồng Duyên


.................

VÔ ÍCH CƯỠNG CẦU

Xa mấy dặm mà tim lòng không bước
Gió trở mùa ao ước chuyện lứa đôi
Đông đã về ngự ở bến đơn côi
Buồn dâng mắt nghe bồi hồi khắc khoải

Cánh chim nhỏ bao lần bay cũng mỏi
Chợ ân tình trôi nổi chẳng dừng chân
Chỉ ngồi mong một ngày ấy thật gần
Chút hơi ấm sẽ ân cần trao gởi

Đợi chờ mãi không tìm ra ngày mới
Cứ dặn lòng hãy bay tới thiên cung
Tìm cho ra một bóng dáng người hùng
Để trao trọn khối tình chung suốt kiếp

Nhưng không thể còn thời gian đi tiếp
Một đời người như giấc điệp qua nhanh
Cố cưỡng cầu mất đi sự an lành
Nên lặng lẽ để dành một góc khuất

Hồng Duyên



...................

XUÂN CỦA TÌNH YÊU

Xuân khởi điểm hay lòng ta an lạc
Lòng rộn ràng múa hát đợi ngày vui
Tiếng loa kèn vang vọng đẹp mắt môi
Một ngày mới tinh khôi màu ngọc biếc

Gió lơi lả múa hòa theo điệu nhạc
Trăng tung tăng cùng cánh hạc rong chơi
Tay trong tay nguyện sống đến trọn đời
Cùng song bước không rời nhau nữa nhé

Xuân lấp lánh nắng chiều ru khe khẽ
Mĩm môi cười vui vẻ với tho ca
Thuyền ân tình đang độ tuổi nở hoa
Xuân đến muộn càng mặn mà cháy lửa

Vườn hoa đẹp nhờ vun trồng lời hứa
Môi kề môi thật chan chứa niềm thương

Hồng Duyên




.......................

TÌNH KHÔNG CẦU

Biết anh yêu em ngúng nguẩy giận hờn
Và chua chát đùa giỡn rồi ghẹo chọc
Anh hờn mát nói những lời cộc lốc
Em phang vèo cho anh nốc đau tim

Chọc giận rồi em bất động lặng im
Biết anh sẽ chạy tìm em vì nhớ
Vui lắm đó không yêu nên chẳng sợ
Mặc kệ ai ngồi đỡ  nạn em phang

Anh dễ hờn còn em cứ nói ngang
Cũng tại bởi nên chiều nàng hết ý
Em bướng bỉnh còn anh thì hoan hỷ
Lỡ giận rồi một tí gọi em ơi

Chắc là duyên nên tình đến khơi khơi
Nhưng là nợ trả một đời chưa hết
Mà cũng được anh hiền lành ra phết
Yêu mình  rồi chắc sẽ mệt cho coi

Bướng nhất nhà cho bỏ tật thương tôi!

Hồng Duyên
..........................

TÌNH THỜI HIỆN ĐẠI

Không hề yêu em cũng sẽ gật đầu
Anh chân thật tìm đâu ra người nữa
Mệt mỏi lắm em không thèm chọn lựa
Có anh rồi có điểm tựa buồn vui

Mạnh mẽ chi cũng con gái mà thôi
Đợi gì nữa lẻ loi theo ngày tháng
Ai cũng muốn ngỏ lời cùng kết bạn
Nhưng chân tình chỉ giới hạn hiếm hoi

Người bảo thương trên khóe mắt bờ môi
Như lời nói vu vơ đem rao bán
Lời yêu ấy không bao giờ hữu hạn
Khi yêu rồi ca thán để ngợi khen

Trong rừng già hoa lá mãi bon chen
Chợt nhìn lại hờn ghen làm mù mắt
Tân thời quá yêu thương càng thêm chật
Nhưng chung tình dễ bay mất  thời nay

Hồng Duyên

................................

LẠC QUAN VỚI CUỘC SỐNG

Hoa kia chưa nở đã tàn
Tình kia chưa họp đã tan mất rồi
Thời gian như áng mây trôi
Hai chữ được mất cũng ngồi gần nhau

Thế đời kẻ trước người sau
Quay vòng nhân quả nợ nhau trả hoài
Biết rằng chén ớt cũng cay
Đâu ai nhường lại cho ai bao giờ

Buông trôi những mối duyên hờ
Thả theo ngày tháng không chờ mất công
Đời nay mấy kẻ có lòng
Chung tình nói dễ mà không trọn tình

Xuôi chèo mặc kệ nhân sinh
Có duyên ghé bến hết tình chia xa
Trách chi tạo hóa phiền hà
Nhẩn nha vui  với thơ ca một mình.

Hồng Duyên

..............................

Thứ bảy, ngày 26 tháng mười năm 2013


TÌNH NỞ HOA

Gió xuân phấp phới bên rèm
Tình ai chợt đến chạy tìm nói yêu
Dập dềnh con nước thủy triều
Môi duyên chúm chím cầu kiều bắc ngang

Bên này bấc lạnh gió ngàn
Bên kia lò sưởi đôi đàng thuận theo
Đâu cần vượt suối qua đèo
Chân tình trọn vẹn bến neo không rời

Thoảng đưa con én dạo chơi
Đào mai trổ nụ  tình thời trổ hoa
Ngoéo tay chung dưới mái nhà
Trăm năm kèo cột sống già bên nhau

Nụ hồng chúm chím môi trao
Vòng tay ấm lạnh dạt dào niềm thương
Kiếp này thề nguyện chung đường
Kiếp sau chung lối chung từơng nhà ai.

Hồng Duyên

........................

LẠNH NHƯ BĂNG

Đừng buồn em nhé mộng tan rồi
Giọt lệ đong hờn đã vỡ đôi
Chia biệt đường tình đi mấy ngã
Cũng về vội vã với đơn côi

Ánh mắt tinh khôi bữa ấy đâu
Một trời nhung nhớ gợn cơn sầu
Lầm đường quay lại người không đón
Em đã tuyệt tình oán hận sâu

Qua cầu mới hiểu luyến tình xưa
Quay  bước tôi về ngủ với mưa
Em ạ hờn chi không tha thứ
Để lòng hoài vọng được đón đưa

Trưa sớm bên nhau dệt chỉ hồng
Sao giờ em chứa chật băng đông
Hồn em ôm tuyết lòng son sắt
Chẳng chịu đổi thay chẳng mặn nồng

Hồng Duyên

.......................

THỔN THỨC

Tôi muốn yêu người thỏa ước mong
Tô cho má thắm đẹp môi hồng
Buồn thay chẳng gặp người ưng ý
Đứng ngắm con sông chảy ngược dòng

Buồn không trăng hỡi có thương người
Bèo dạt hoa trôi cánh tím rơi
Muốn hỏi sao đời còn lắt léo
Trêu ngươi tạo hóa khéo thay dời

Hời hợt cung đàn rớt nhịp rồi
Oán thương sợi nhớ khóc mồ côi
Năm canh thao thức lòng thêm rối
Nhắn nhủ ai đây lặng lẽ ngồi

Thu bước ra đi có biết chăng
Tình ta cũng chết lịm như băng
Không còn cựa quậy  dù thương lắm
Chỉ đứng một mình khóc với trăng

Hồng DUyên

........................

Thứ năm, ngày 24 tháng mười năm 2013


CHO EM ĐƯỢC ẤM

Ai mua em bán tình chung
Không cần giá  lấy lạnh lùng dùm em 
Đừng quên cho mượn chăn êm
sưởi tim ấm lại tặng thêm tấm lòng

Khăn voan che mặt má hồng
Đưa tay người nắm cửa phòng mở toang
Thương em đừng để đa đoan
Hãy luôn ưu ái nỉ non mỗi ngày

Đừng cho đôi mắt em cay
Đôi môi em mặn lòng quay quắt buồn
Tình chung chẳng phải bán buôn
Tặng người hữu ý tròn vuông phận hồng

Đừng cho em khoác băng đông
Lạnh không người sưởi héo hồng rũ hoa
Dối gian mặc kệ người ta
Tình ta 
Ta giữ
Phiền hà mặc ai.

Hồng Duyên

........................

LẶNG MỘT MÌNH



Mỗi đêm giấc ngủ không tròn
Nhớ người xa ấy héo hon má hồng
Nếu mai em bước theo chồng
Hỏi ai có nhớ mặn nồng đã trao?

Mấy hôm vắng tiếng ngọt ngào
Nhắc lòng đừng đợi mà nao nao buồn
Dặn mình nhất định phải buông
Cưỡng cầu khổ ải ôm luôn cả đời

Khó khăn con chữ vẽ vời
Nhịp tim réo gọi à ơi ru hoài
Thương người lệ mặn có hay
Đêm nằm thao thức ngắn dài giọt châu

Muốn quên vết xướt khó khâu
Nỗi đau âm ỉ đứng hầu trong tim
Thời gian làm rách dài thêm
Cắn răng mà chịu chôn niềm đau riêng

Hồng Duyên

..............................

TRÁI TIM BẮC CỰC



Em phơi nỗi nhớ đợi vàng
Sao khô tình nghĩa nồng nàn chôn sâu
Ra sông em rút nhịp cầu
Bẻ cong hy vọng nhiềm mầu đã mong

Trò đời cộng mãi bằng không
Thương nhau đến mấy bạc đồng đổi thay
Ngẫm câu chung thủy đau hoài
Người nam kẻ bắc cũng phai nhạt lòng

Đem hồn ủ hết băng đông
Trái tim Bắc cực mà không vết tì
Trồng chi hạt giống tình si
Bắc thang kẻ chợ bước đi theo người!

Hồng Duyên

......................

TẶNG EM TẤT CẢ NIỀM VUI


Tôi đong cho em hết niềm vui
Chừa lại nỗi buồn mình tôi hưởng thụ
Biết bao nhiêu cho đủ
Thôi em cứ cười tôi cố cụ niềm đau

Tôi tặng em tất cả khát khao
Còn nỗi buồn nào tôi xin gánh hết
Bao nhiêu niềm vui em hãy vô tư mà dệt
Tôi nguyện cầu cho bà Nguyệt kết dây tơ

Tôi cõng tình chung dưới bến đợi chờ
Chiếc xuồng nhỏ chơ vơ cùng năm tháng
Mưa gió hay cằn cỗi giữa mùa hạn
Tôi vẫn vun trồng không mua bán tình chung

Nếu một mai bão có  làm em lạnh lùng
Chiếc mền da nhường em dùng không lấy lại
Cuộc đời ơi! 
Nếu có bạc đãi
Cũng xin đừng làm hại người con gái tôi yêu!

Hồng Duyên

........................

Thứ năm, ngày 24 tháng mười năm 2013


XÓT XA PHẬN MÌNH


Hoàng hôn lạ trầm mình trong nỗi nhớ
Đêm dần tàn như lỡ chuyến đò sang
Mấy lượt tàu mà bến vẫn không màng
ĐỢi chờ mãi không sang cùng bến mới

Dòng nước chảy biết có còn kịp tới
Hay ngàn năm chỉ í ới gọi đò
Thời gian trôi đâu dễ lấy thước đo
Ngồi mà bới đống tro tàn năm cũ

Vẫn còn đó chung nhau vòng vũ trụ
Mà mãi hoài tạm trú chẳng sắc phong
Nước cứ trôi phận người cứ long đong
Dây duyên nợ cũng không hề ghé bến

Muốn nhắc nhở tơ hồng do định mệnh
Sao thấy buồn và chểnh choảng niềm riêng
Xuôi theo dòng mặc cho chuyện nợ duyên
Nghe đắng chát phận thuyền quyên một thuở

Hồng Duyên
Hình ảnh: BÓNG THỜI GIAN

Nốt nhạc buồn réo rắc cả ngày đêm
Lá rơi lệ nhìn đàn chim tung cánh
Những kí tự cũng trách mình bất hạnh
Rơi vào thơ đánh dòng chữ hững hờ

Gã lữ hành bước chân lạc ngẩn ngơ
Con chim khách ơ hờ ngồi giữ chỗ
Vườn thượng uyển bổng mở toang  cửa sổ
Đón xuân về giữa độ tuổi đôi mươi

Hoa lục bình trôi ngược lối dòng đời
Bài thơ nhỏ em vẽ vời cuộc sống
Nỗi đau khổ khiến tâm hồn bất động
Giấu mãi hoài những hạt giống tình yêu

Vườn hoa xưa cũng chạm trổ cô liêu
Hai mươi tuổi ôm nhiều niềm tâm sự
Vườn thượng uyển héo hon lòng thôn nữ
Nỗi buồn kia còn lưu trữ không vơi.

Hồng Duyên 

*Dòng đời cuốn trôi mà sao tình không trôi mất?
.....................

BÓNG THỜI GIAN


Nốt nhạc buồn réo rắc cả ngày đêm
Lá rơi lệ nhìn đàn chim tung cánh
Những kí tự cũng trách mình bất hạnh
Rơi vào thơ đánh dòng chữ hững hờ

Gã lữ hành bước chân lạc ngẩn ngơ
Con chim khách ơ hờ ngồi giữ chỗ
Vườn thượng uyển bổng mở toang  cửa sổ
Đón xuân về giữa độ tuổi đôi mươi

Hoa lục bình trôi ngược lối dòng đời
Bài thơ nhỏ em vẽ vời cuộc sống
Nỗi đau khổ khiến tâm hồn bất động
Giấu mãi hoài những hạt giống tình yêu

Vườn hoa xưa cũng chạm trổ cô liêu
Hai mươi tuổi ôm nhiều niềm tâm sự
Vườn thượng uyển héo hon lòng thôn nữ
Nỗi buồn kia còn lưu trữ không vơi.

Hồng Duyên
........................

CÓ THỂ


Em không biết thật sự là không biết
Trái tim mình có hối tiếc xa anh
Em nhận ra cuộc tình rất mong manh
Nên thầm lặng bước nhanh về quán vắng

Em không hiểu đó là điều may mắn
Hay cuộc đời dành sẵn những niềm đau
Buồn thật nhiều khi lòng cũng nôn nao
Mâu thuẫn quá lối nào em phải chọn

Anh hờ hững giữa mùa yêu săn đón
Em im lìm không quét dọn tình chung
Ôm tuyết đông ngồi gõ nhịp ung dung
Ai tha thiết mà não nùng trong dạ

Mưa tháng chín cây giận hờn không quả
Thu sắp tàn mà lá cũng quên thay
Đón tháng mười đông trùm cứng ngàn ngày
Có thể lắm nhạt phai rồi 
Có thể!!

Hồng Duyên

................................

Thứ tư, ngày 23 tháng mười năm 2013


THU




Thu hững hờ đón gió lạnh từng đêm
Môi em nóng hay tình anh cháy lửa
Hàng thông hát hoàng hôn tìm chỗ tựa
Anh một mình có yêu nữa không em?

Thu đừng rơi để lạc mất cánh chim
Rồi lặng lẽ mang bao niềm tâm sự
Ai có hiểu dùm cuộc đời cô lữ
Luôn sẵn sàng để nắm giữ trái tim

Mùa thu buồn ánh nắng chạy trốn tìm
Giọt nước mắt nghìn đêm không mộng mị
Tại thời tiết hay từ lâu tích lũy
Mà mưa hoài không ngơi nghỉ thu ơi

Nếu một mai đông đến ngập đất trời
Xin thu nhé hãy dời chân quay bước
Xin thầm lặng thả tình theo dòng nước
Để khỏi hờn khi em khước từ tôi.

Hồng Duyên
..........................


Thứ năm, ngày 17 tháng mười năm 2013





TÔI GIẤU TÔI



Tôi giấu tôi vào sâu thẳm tâm hồn
Giấu luôn cả nỗi buồn anh ban tặng
Tôi mặc kệ cái tôi đang háo thắng
Vẫn giấu hoài những sâu lắng trái tim

Nở nụ cười để giấu những chân chim
Đang giày xéo tâm hồn mình cùng tận
Phổi với tim tâm cùng trí gây cấn
Vẫn mĩm cười ban tặng những niềm vui

Tôi giấu tôi vào quán trọ lẻ loi
Tôi muốn khóc nhưng thôi đành cam chịu
Giọt nước mắt tôi chưa hề bị thiếu
Năm canh dài chế giễu cả  chính tôi

Tôi giấu tôi vào ánh mắt bờ môi
Mỗi lần bước là bấy lần đau nhói
Vết  xướt cũ về làm tình làm tội
Trách ai đây  gói tôi giấu trong tôi!

Hồng Duyên
 
............................

Thứ ba, ngày 15 tháng mười năm 2013



LẬP ĐÔNG

Tại anh dối nên em mới đi ngược
Chứ vui gì gương lược đã biếng lười
Đã còn đâu vì tinh tú trên trời
Em muốn trách mà thôi đành cam chịu

Quả là vậy xa anh như thiếu thiếu
Mấy hôm rồi trĩu nặng nỗi buồn riêng
Em nghĩ thầm chắc không nợ thiếu duyên
Đi  một đoạn anh lái thuyền ngã khác

Em không trách anh đem lòng phụ bạc
Mùa thu buồn khao khát được yêu thương
Giọt nước rơi cành lá đọng hơi sương
Chút kỷ niệm anh dường như không nhớ

Mây lãng đãng ngồi gấp hình dang dỡ
Đông tràn về chở hết những ưu tư
Từng thớ băng cũng chạy đến định cư
Xin nhập khẩu không giã từ lần nữa.

Hồng Duyên


................

NGỦ NGOAN





Ầu ơ giấc ngủ em ngoan
Thuyền anh lướt sóng đa đoan mặc tình
Mai anh gánh cả bình minh
Đem làm sính lễ cho mình nên đôi

Nhìn em đỏ mộng bờ môi
Cái duyên tiềm ẩn thu rơi tiếng cười
Chèo khua nhìn bóng gọi mời
Thương em tôi chở cả đời không buông

Bồng bềnh từng sợi tóc vương
Nhìn em thánh thiện nguyệt nhường bướm ghen
Dáng em thuần khiết như sen
Tim anh đánh nhịp thổi kèn em ơi

Mày cong lá liễu rạng ngời
Da em trắng nõn xuân thời càng xuân
Nguyện lòng xin được vác khuân
Cõng bao vất vã gian truân một mình

Cho em tất cả bình minh
Anh làm mái ngói che nghìn sóng cao
Ngủ ngoan giấc ngủ ngọt ngào
Anh ngồi anh quạt thì thào ru em

Hồng Duyên

*Em ru em ngủ nà anh Đức Nguyễn ơi! hiii tự ru mình sẽ vui hơn.
......................

Thứ ba, ngày 15 tháng mười năm 2013






RỒI SẼ QUA

Nếu lối rẽ đi về chung tâm điểm
Em thật mừng và diễm phúc làm sao
Nhưng số trời hạnh phúc sẽ không trao
Nơi hội ngộ không thể nào có mặt

Anh đừng dỗ đó chính là sự thật
Níu kéo chi để tất  cả lặng im
Rồi niềm vui cũng sẽ đến tự nhiên
Em không khóc đừng tìm lời an ủi

Tình chân thật khuất đằng sau ngọn núi
Chút rong rêu bụi bám giữa tầng không
Sẽ tan nhanh trong những  buổi lập đông
Không nhớ nữa vết thương lòng sẽ lặn

Anh đừng trách em không hề hờn giận
Cuộc đời mà lận đận trưởng thành hơn

Hồng Duyên
.......................


BI THƯƠNG

Không dễ dàng ước được phải không anh?
Thuyền xa bến ai để dành thương nhớ
Chút  vôi bạc vứt bên hồ than thở
Mộ đồi thông dang dỡ mấy mùa trôi

Em nguyện cầu mình sẽ được chung đôi
Để cuộc sống đơn côi không còn nữa
Nhưng em hiểu anh còn nhiều chọn lựa
Em quay người thầm lặng giữa màng đêm

Gã thợ săn giương cung hạ cánh chim
Rồi vứt bỏ giữa trời đêm u uất
Bệnh trở nặng vì còn đây vết xướt
Ngã chưa lành mà chỗ đứt sâu thêm

Đã nhạt rồi những màu tím hoa sim
Ai mò được cây kim nơi đáy biển?
Mã Giám Sinh giơ tay làm đại diện
Để công khai trình diễn những thành công

Hồng Duyên
.....................


GIẢ VỜ GIẬN

Mỗi lần buồn anh lại bảo li hôn
Ôi chết mất hết hồn tim giật thót
Số phận đẹp cứ đeo hoài nịnh hót
Ai mĩm cười hạnh phúc cũng làm thân

Sợi dây thương mỗi ngày xích lại gần
Chút giận dỗi nên nhùng nhằn một chút
Anh không dỗ mà còn ngồi cung chúc
Biết lắm mà đến lúc phải chia tay

Em không hờn vì định mệnh an bày
Anh thích thế đổi thay thì càng tốt
Cho mưa gió căn nhà không còn dột
Giận luôn rồi mai mốt chớ gọi em

Hai mươi năm kề cận cả ngày đêm
Anh bảo dứt lòng em thêm rối rắm
Tìm ai nữa giữa biển chiều nổi sóng
Đã hết rồi hy vọng cũng tan nhanh

Em đăm chiêu anh mang cả lòng thành
"Thôi năn nỉ ai nỡ đành cắt đứt
Anh đùa giỡn em đừng nên nghĩ thật"
Em nguýt dài cho bỏ tật nghe chưa!!

Hồng Duyên
...........

Thứ hai, ngày 14 tháng mười năm 2013


HAI LỐI RẼ

Em nông nỗi đưa bàn tay anh nắm
Về mẹ rầy con gái dám tương tư
Em giận hờn rồi giả bộ làm nư
Trái tim chết nếu như không mở cửa

Tại anh đó mới nắm tay một bữa
Trở bệnh rồi khó mà chữa lành đâu
Trừ khi anh...nắm lần nữa thật  lâu
Em khỏe lại khỏi xoa dầu uống thuốc

Rồi bất chợt anh vứt đi ngọn đuốc
Em dò đường trơn trượt mượn vai người
Tựa chút thôi mà mát lạ anh ơi
Có thể lắm đôi mình không duyên nợ

Anh chèo chống con thuyền đi cưới vợ
Em theo chồng dang dỡ cũng xua tan
Cớ sao giờ anh ngồi đó thở than?
Ai cho mượn bàn tay mà đòi nắm?

Anh hạnh phúc em sống trong yên ấm
Nhớ làm gì chở khẳm trái tim si.

Hồng Duyên
................

GIỌT CÀ PHÊ ĐẮNG


Nhấp chén sầu tôi uống cạn hết đêm
Mùi khói thuốc chìm sâu vào vĩ vãng
Đất nức nở hoa héo trong khô hạn
Tắm biển tình nghe ngao ngán người ơi
Em lấy chồng rời bỏ những cuộc chơi
Màu hoa phượng tả tơi trong bão tuyết
Em tuyệt thực tình tôi, buồn da diết
Trái tim hờn đã liệt hết đường thương
Mất em rồi trời đất phủ toàn sương
Thương nhớ lắm em dường như không biết
Cà phê đắng từng giọt rơi mảnh liệt
Tôi khóc thầm muốn niêm yết tình yêu
Nhưng trời hỡi sao thương nhiều đến thế?
Hồng Duyên
..............

TUYỆT THỰC TÌNH YÊU


Anh có muốn tuyệt thực tình yêu thật?
Đến đây nào em chỉ cách thực hành
Trái khổ hoa móc hết ruột dồn chanh
Trái ớt nhỏ anh nêm hành nêm tỏi

Rắc một chút muối tiêu quên cơ hội
Hái sầu riêng nêm nhiều lỗi hàng ngày
Khoan hãy ăn để lên bếp nấu ngay
Khi thành nước uống hàng ngày hiệu nghiệm

Nếu như đó vẫn còn nghe xao xuyến
Cắt trái tim đâm nhuyễn vắt nước ra
Bỏ vào tô khuấy với loại cần sa
Ba phân nhé sắc ra thành nửa chén

Nếu như uống vội làm mình mắc nghẹn
Hãy nhìn xem có lỡ hẹn ai không?

Hồng Duyên
..................

GỐC SI


Anh đừng tưởng tim em làm bằng thép
Cũng đừng cười em khép nép chớp mi
Em thích trồng nhà anh một gốc si
Để qua lại thầm thì yêu người lắm

Có đôi lúc ngắm nhìn anh say đắm
Rồi thẹn thùng nghe ấm cả trái tim
Rồi mơ màng đôi mắt cứ lim dim
Anh hỏi nhỏ em có niềm chi đó

Mắc cỡ lắm tóc bồng bềnh trong gió
Che ngại ngùng em đỏ mặt làm duyên
Anh vô tình em tủi phận thuyền quyên
Trăng mờ ảo xuyên qua niềm mơ ước

Dòng sông nhỏ cánh lục bình trôi ngược
Tím cả dòng con nước vẫn làm ngơ
Bởi thương ai em giữ câu đợi chờ
Không chùn bước anh đừng ngờ vực nhé!

Hãy đứng lại nghe tiếng lòng khe khẽ
Gọi tên anh dù quạnh quẽ không màng.

Hồng Duyên
.................

Thứ hai, ngày 14 tháng mười năm 2013


U MINH QUÊ ANH



Đêm rì rào mưa gió ngã dòng thơ
Chảy vào mạch ngăn đôi bờ ruộng lúa
Những tiếng sáo dìu dặt như thảm lụa
Gọi đàn cò múa hát thật vui say

Tiếng ó o gà gáy báo ban mai
Chiếc thuyền nhỏ quay tròn bên rau súng
Dưới ruộng cạn bước chân người chập chủm
Còn hơi sương đã lụm cụm cấy cày

Gian nhà tranh bốn phía cứ lắt lay
Cái cột đỡ thân ốm o gầy gộc 
Nhà thiếu gạo các con ôm bụng khóc
Sáng lên rừng Cha bắt ốc đổi cơm

Mùa bội thu vui hớn hở cả thôn
Người hò hát xôn xao mà gặt hái
U Minh thượng đẹp như một dòng chảy
Cả cuộc đời dầu dãi vẫn vui tươi.

Hồng Duyên
............'

BƯỚC ĐI TRONG CHIỀU THU

Ai cũng bảo cuộc đời là muôn sắc
Em kiếm hoài tìm vắt giọt yêu thương
Bể trần ai muốn tuyệt thực vô thường
Nhưng đâu dễ đạp bức tường định mệnh

Sống chân thực nên dễ làm cảm mến
Nhiều cái đau nó rù quến thân tâm
Dù không hề gây ra những lỗi lầm
Nỗi đau khổ người ta đua nhau tắm

Có giọt nước suốt đời rơi thầm lặng
Nhoẻn miệng cười nghe đắng cả lòng đau
Giận hờn ai làm cho lá úa màu
Cành hoa tím nát nhàu trong gió bão

Người chiến thắng ngửa mặt cười kiêu ngạo
Đâu hay rằng trái thơm thảo buông tay
Không nợ duyên sao phải mượn hay vay?
Trả hết đó đừng dùng lời cay đắng

Hồng Duyên
....................

LẦN ĐẦU TIÊN BA ĐI DU LỊCH





Lần đầu Ba đi du lịch
Nghe ồn ào náo  nức nhịp tim
Chuyến xe ấy tiến về Đà Lạt
Đến Cam Ly nghỉ mát ba ngày

Chiếc vali nhẹ nhàng cầm tay
Tờ giấy bạc con gái vừa trao tặng
Cả một đời dầm mưa dãi nắng
Chuyến đi này chắc chắn Ba có nhiều niềm vui

Náo nức lòng nghe thôi thúc hồn tôi
Hồ Xuân hương
Cáp treo Đà Lạt
Nơi thơ mộng mà tôi hằng khao khát
Chưa một lần được đặt chân đến chơi

Qua Chùa Linh Quang lòng sẽ nghe nhiều thảnh thơi
Cúi đầu lạy Phật cảm động rơi nước mắt
Chùa Linh Phước
Ba sẽ có mặt
Cầu nguyện người
Xin Bồ Tát hãy gia ân

Thiền  Viện Trúc Lâm
Chắc Ba đến đúng ngày rằm
Nguyện cầu cho tâm hồn Ba được vui vẻ
Bước chân đến chùa sức khỏe Ba được trăm năm.

Hồng Duyên
.................

VẦNG TRĂNG KHUYẾT


Ngọn gió buồn
Gió thổi khóm trúc thành thơ
Anh buồn
Anh vẽ trăng mơ khuyết nửa vành

Nghiêng đầu
Cuội tiếc tuổi xanh
Chị Hằng thổn thức để dành con tim
Nhìn trăng chỉ quá lưỡi liềm
Khuyết tim
Khuyết nhớ
Khuyết câu đợi chờ trên môi em

Giá như cây cọ vẽ thêm
Thì trăng đâu khuyết tình em đâu mờ
Ngửa lòng thương phận bơ vơ
Nghe câu em hát đợi chờ bao năm

Hát rằng:
Anh ơi dệt chỉ phải kén tằm
Có thương thì đợi đừng sợ đêm nằm mình ên
Nghìn đêm ngọn sóng bập bềnh
Vầng trăng có khuyết
Nhưng vẫn ngọt ngào 
Anh đừng tiếc công lao ngồi vẽ
Thế nào rồi trăng cũng khe khẽ nói yêu anh !


Hồng Duyên
.............

CON XIN KÍNH TIỂN




Người đã đi rồi về chốn vĩnh hằng
Vẫn còn đó non sông đang vẫy gọi
Tên của bác cả đồng bào ca ngợi
Vị anh hùng từng thế hệ kính yêu

Người ra đi non nước cũng buồn hiu
Lá rũ rượi con suối sầu không chảy
Lòng dân tộc tên người luôn sáng mãi
Đại tướng tài đem no ấm muôn dân

Con cúi đầu như tưởng niệm người thân
Rơi giọt lệ ân cần xin đưa tiển
Bóng xa khuất nhưng tấm lòng bất biến
Tình yêu thương đại diện cả mai sau

Tên của người Võ Nguyên Giáp tự hào
Nghĩ đến bác nêu cao tinh thần phấn đấu
Cả thế giới mượn người làm mẫu
Nhắc nhở đời dạy con cháu thành nhân.

Hồng Duyên.

*Con cúi đầu kính tiển người về với Bác Hồ.
.............

Chủ nhật, ngày 13 tháng mười năm 2013


Ở HIỀN GẶP LÀNH


Đi đâu rồi cũng về lại nẻo xưa
Con đường cũ vẫn chưa nhòa sắc thắm
Chút duyên phận còn vấn vương ngàn dặm
Anh trở về xin nắm lại bàn tay

Cái gật đầu nghe vị đắng chua cay
Buồn tủi quá khiến cho lòng quay bước 
Ai kia hỡi tôi đi tìm thần dược
Chữa lành tim và hưởng phước ngày mai

Tâm hiền lành đâu có phạm lỗi sai
Cớ chi đó mà suốt ngày khổ hận
Qua trang mới chấm dứt đời lận đận
Chúc cho người luôn may mắn như tôi

Hồng Duyên
...............

DUYÊN PHẬN


Một lần nữa em cho anh cơ hội
Hơn năm rồi đã đổi mấy lần thu
Thấy anh mừng mây trời xóa sương mù
Em đâu biết anh giữ lòng thương nhớ

Một lần nữa nối cung đàn dang dỡ
Mà ngày xưa anh trót lỡ bâng quơ
Em giận hờn xóa luôn chữ đợi chờ
Nơi xa đó anh thẩn thờ trăn trở

Một lần nữa em mĩm cười niềm nở
Không biết rồi có nợ nần chi nhau?
Em dỗi hờn nên không được ngọt ngào
Anh vẫn dỗ không bao giờ nổi giận

Một lần nữa em nhận lời hàn gắn
Nơi trời tây anh gắng sắp xếp về
Hơn năm rồi em quên mất câu thề
Anh trở lại xin kề vai suốt kiếp

Anh năn nỉ giơ tay xin thỏa hiệp
Bà Nguyệt cười ngồi xe tiếp cuộn tơ

Hồng Duyên
................

Chủ nhật, ngày 13 tháng mười năm 2013


THẢ THEO DÒNG NƯỚC


Tôi quờ tìm nỗi  đau mới đi qua
Không vết thẹo hay là trầy xướt lạ
Dễ đến thế mau lành không vất vã
Uhm! Phải rồi đâu đã xứng mà đau

Không nghĩa tình mong gì ở bên nhau
Dứt đoạn sớm cho màu vôi đỡ bạc
Bình tâm lại thấy tâm hồn đổi khác
Giữ nhịp nhàng cảm tác của con tim

Người không là như những hạt vị nêm
Nên cuộc sống ưu phiền rồi lưỡng lự
Tình yêu đó tôi đã từng lưu trữ
Đem cho người không trân giữ thì thôi

Ngắm dáng người tôi không muốn song đôi
Bạc bẽo quá để rồi mang khổ hận
Cứ để đó như một huyền thoại ẩn
Không lưu mờ cũng chẳng phải đeo mang.

Hồng Duyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét