Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2024

NGUYỆN

 



Nguyện đời không có bão giông

Đường trơn lót đá cánh đồng cò bay

Mi này không có lệ cay

Khi buồn thì có vòng tay ấm nồng


Nguyện đời hết kiếp long đong

Môi cười tựa cải trổ bông rạng ngời

Hoa vàng lấp lánh giữa trời

Tung tăng nhảy múa 💃 tô đời đẹp xinh


Nguyện đời chỉ cõng bình minh

Líu lo chim hót 🐦 vui mình với ta

Bốn lăm cái ngõ xuân qua

Bình an xa xỉ như là hái trăng


Nguyện đời như ánh sao băng 🌠

An yên tự tại như trăng trên trời 

Niềm vui lan tỏa muôn nơi

Từ nay khép lại nửa đời truân chuyên 


Hồng Duyên

MỘT TRỜI MƠ

 



Nơi không anh lá đổ cả sân sau

Mưa tháng chín đổi màu vần thơ cũ 

Ai góp gió tạo nên trời vầng vũ

Anh vô tình hay chưa đủ yêu thương?


Nơi không em anh sãi cánh tình trường

Không gia hạn....

                    Buông cương đường thẳng tắp

Không ngăn cửa chẳng bao giờ được gặp

Chút nồng nàn ôm ấp mãi trăm năm


Lá thu rơi!

Bao lần bước về thăm

Khoảnh khắc cũ đã nằm im quá vãng

Mãi thương nhớ nhìn mây trôi lãng đãng

Tưởng người xưa cũng quán triệt nỗi niềm


Bao lâu nữa?

Hàng huyên ngoài kỷ niệm

Để chúng mình không đếm lá hoàng hôn?


Hồng Duyên

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2024

LỠ QUÊN




Hôm qua em lỡ quên anh

Bỏ trong ngăn kéo để dành cho tươi

Nhìn qua bên ấy ai cười

Lòng say ngây ngất như người chạm men


Hôm qua người ấy lỡ khen

Đêm về không ngủ trông đèn soi gương 

Ừ mình cũng thật dễ thương 

Khi cười khi nói tỏa hương miệt vườn


Hôm qua em lỡ quên thương

Quên yêu như thể ra đường quên ô

Nhớ xong...

               Quên vội...

                               Mơ hồ

Hình như em vẫn giả vờ yêu thôi


Chữ yêu em lỡ đánh rơi

Mà sao em mãi quên rời khỏi anh


Hồng Duyên

NGÀY MAI




Nắng nào cuốn gió heo may

Cuốn sông vào biển cuốn ngày vào đêm?

Làm cho má đỏ môi mềm

Thanh xuân trở dậy bao niềm ưu tư


Vẽ ngòi điếu thuốc tàn dư

Nhìn trong nhân thế hình như giống mình

Đi qua mấy núi gập ghềnh 

Cũng mong gió mới bồng bềnh trôi sang


Xá gì một chiếc đò ngang

Lỡ trôi không buộc dung nhan úa tàn

Xa xa vọng tiếng tơ đàn

Nồng nàn khúc hát ấm an cõi lòng

  

Tan rồi một thớ băng đông

Cúc đào lại nở cải nồng thêm xanh

Ngoài giàn trổ nụ hoa chanh

Tuy không hò hẹn cũng thành tri âm


Hồng Duyên

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2024

GIAO MÙA THI NHÂN




Sông thơ trù phú ngôn từ

Lời thơ diễm lệ tương tư khách mời

Thi nhân họa xướng đừng dời

Giao mùa luân chuyển hạ rời thu sang


Đã lâu vắng lặng tiếng đàn

Vắng người họa sĩ vẽ nàng trong tranh

Vắng ai gọi tiếng trong lành

Ơi nàng Nữ sĩ ngọt thanh cuối trời


Mười năm từ giã cuộc chơi

Mười năm câu chữ đợi chờ thi nhân

Bài thơ...

             Trang sách cũ dần

Ngày xưa...

                 Bạn đọc xa gần khỏe không?


Bây giờ trời sắp lập đông

Nhớ mang áo ấm nhớ trông đèn hồng

Mở từng trang sách tựa bông

Đừng quên Nữ sĩ bấy dòng thời gian 


Hồng Duyên

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2024

ĐỜI LÀ CHỐN ĐAU THƯƠNG




Tôi đứng đó chưa khóc sao đầy lệ?

Mấy hôm rồi mưa kể chuyện bão giông

Tôi chỉ cười không thể chút động lòng

Hồn chết lặng nhìn đồi thông tắt thở


Không tả được nỗi đau hoài trăn trở 

Của riêng mình...

                          Nhịp sống vỡ người dân

Nếu khi xưa tôi ước chết một lần

Để họ sống vì người thân cần có


Đời ngộ lắm làm mẹ nhiều cái khó

Tham sống dai ở trọ lại trần gian

Sợ con mình mồ côi kiếp gian nan

Sợ đói rách sợ lầm than cơ cực


Giọt nước mắt lăn dài nằm thao thức

Nỗi đau nào cũng nức nở như nhau

Thương con...

             Thương mình...

                          Thương họ làm sao

Được sống cũng lệ trào trên mi mắt


Hồng Duyên

MÌNH VỚI MÌNH




Thoảng đâu nghe nốt nhạc buồn

Ưu tư lắng đọng vỡ tuồng chia xa

Vắng tàu còn có sân ga

Mà sao vẫn thấy xót xa đi về


Lạnh lùng mấy dải sơn khê

Nghe như buốt giá não nề đơn côi 

Đường xa khúc khuỷu núi đồi

Rong rêu trơn trợt mình tôi với mình


Biển to nước gợn sóng kình

Bơi sao cho đặng tuyến trình hóa công

Bao lần nước mắt thành sông

Chảy dọc đường thủy mê công cuộn trào


Lập thu vóc dáng hanh hao

Trơ cành vẫn đứng chịu đau theo mùa

Ân tình ai mắc võng đưa

Ru tôi sớm tối về trưa một mình. 


Hồng Duyên

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2024

XIN KHÉP LẠI




Nước mắt nào còn đọng lại mi cong?

Sự chịu đựng cứ tuôn theo dòng chảy

Đã quá đủ cho tình người khôn dại

Cười một lần rồi mãi mãi lạ xa


Có bao giờ người nghĩ đến cho ta?

Những vất vả gồng gánh qua ngày tháng

Sống lặng lẽ như nương nhờ tị nạn

Chỉ biết cười rồi lãng tránh cho xong


Ta với người cộng mãi  cũng thành không

Hết duyên nợ nên lòng quên oán trách

Đau lắm chứ nhưng thôi lau cho sạch

Bụi cuộc đời như thử thách đã qua


Biết nói gì những năm tháng xót xa

Tim chảy máu làn da không lành lặn

Xin khép lại không khuyên mình cố gắng 

Quá đủ rồi không vết cắn mà đau.


Hồng Duyên

THÂN CÒ




Chiều thu gió thổi qua sông

Một đàn cò trắng long đong chưa về

Vì đâu cò phải xa quê?

Vì đâu cò phải làm thuê cho người?


Bỏ quên những cuộc dạo chơi

Bỏ quên son phấn quên đời hồng nhan

Cày bừa cuốc bẩm chẳng than

Sớm trưa chiều tối gian nan cũng đành


Tảo tần cuộc sống quanh năm

Khi đau khi ốm âm thầm cho qua

Thân cò gồng gánh cửa nhà

Vui con khôn lớn 

                            Mừng là con ngoan


Lỡ sinh ra kiếp đa đoan 

Áo kia mụt nát chẳng choàng được thân

Người khuyên thay áo...

                                Chưa  cần

Cứ treo lủng lẳng xa gần dèm pha


Hồng Duyên

Thứ Tư, 18 tháng 9, 2024

NIỀM RIÊNG




Cuối xuống nắm tay anh giữa trời lộng gió

Nghe thì thầm hồn đá gọi tri âm

Mùa lỗi hẹn để con tằm không kén

Ai vô tình?

               Ai vun vén yêu thương? 


Đứng giữa biển không chỗ dựa nương

Mặc áo giáp em tránh hình viên đạn

Anh mua không em bán?

Tất cả nỗi niềm từ quá vãng đến nay.


Trăng rơi xuống biển....

                                     Lệ u hoài

Làn sóng nhấp nhô nằm dài trên bãi cát

Chiều dài tình thương ai có thể đo đạt?

Dòng sông cuộn mình nhìn thác nước ra đại dương 


Nếu có thể thu ơi cho ta mượn chiếc gương

Cây trơ cành vẫn kiên cường hứng gió

Những điều nghịch lí nó luôn nhiều tuổi thọ

Cố gồng mình....

                        Để cầm cọ vẽ bình mình


Hồng Duyên 

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2024

VÌ AI




Than nhà gió thổi tứ bề

Mưa rào dội xuống trăng thề ướt nhem

Biết đâu lặng lẽ chiếc rèm

Muốn che khỏi lạnh sợ em khướt từ 


Cứ than chẳng có tay dư

Không ai bật lửa chần chừ gió đông

Hỏi lòng mình có chịu không

Người cho lò sưởi...

                                Chăm bông nở vàng


Gật đầu là đón xuân sang

Hoa hồng 🌹 hoa cúc 🌼 hân hoan vui đùa

Băng đông cũng phải chào thua

Cớ sao cứ đứng chịu mưa một mình? 


Vì ai cửa đóng cài đinh?

Cớ sao làm tội làm tình cái thân

Bước ra gió mới sẽ gần

Nắng choàng cho ấm lựa lần nghĩ suy?


Hồng Duyên

ĐƠN THÂN




Lạnh lùng trở giấc đêm mưa

Mơ tay ai đó lỡ thừa sang đây

Mang theo hơi ấm cho đầy

Sưởi lòng giá buốt những ngày không anh


Gió giông sao cứ đoạn đành

Lạnh da lạnh thịt ướt cành hoa khô

Ấm sao áo vải quần thô

Ước tay ai đó hồ đồ gửi sang


Mưa mùa cố chấp đi ngang

Cánh đồng đang lúa 🌾 sao an gió lùa

Giá như có cái ô thừa

Che lòng bớt lạnh ấm vừa cái thân


Ngỡ thời duyên đoạn bất cần

Cô đơn bóng lẻ quen dần bao năm

Mưa ào một cái khấn thầm

Cái chăn có bạn gối nằm có đôi.


Hồng Duyên

NẾU ANH VỀ




Nếu anh về nắm thêm một bàn tay

Cho hết đó!

Tháng ngày không hạnh phúc

Giọt nước mắt bảy năm trời túc trực

Trả một lần để dứt nợ phu thê


Nếu anh đi không hẹn lúc quay về

Ngôi nhà ấy bộn bề bao cỏ dại

Cửa khép hờ gió len vào bếp trái

Tàn cây sau nhà trải lớp rêu phong 


Nếu anh về mang cả khối băng đông

Hãy ướp lạnh nỗi lòng đang rực cháy

Thanh xuân ngắn tuổi đời đừng ngược đãi

Hết thương rồi cũng phải nói nghe hông?


Nếu anh về hai bóng bước song song

Tôi cổ vũ chẳng để lòng ghen tỵ

Đời mạc pháp xóa tan màn chân lí

Nợ duyên này tôi bố thí cho xong.


HD

MỘT MÌNH




Trăm năm một giấc cũng rồi

Mà sao lòng cứ bồi hồi mưa xuân

Áo xanh áo tím thấy cưng

Mà sao lữ khách chưa dừng chân qua


Mùa thu gợi nhớ người xa

Nhớ con sóng nhỏ ngân nga thơ tình

Nhớ người hữu ý...

                             Nhớ mình...

Tiếng cười câu lẩy còn in bóng này


Dư âm không rượu mà say

Không men mà cứ ngất ngây mơ màng

Ta mơ nhặt được tình lang

Để hồn khỏi bước lang thang tìm người


Trần gian như cuộc dạo chơi

Mà sao trầm uất khó lời phân bua

Cô đơn không muốn nhận bừa

Mà sao cứ mãi dây dưa một mình


Hồng Duyên

CHO EM MỘT NỬA




Cho em một chút bình yên

Nửa tay gối nửa cái duyên vợ chồng

Nửa tay che nốt long đong

Che mưa che gió quạt nồng cho nhau


Cho em một chút ngọt ngào

Nêm vào câu nói chữa đau tâm hồn

Cho em một nửa nghe hôn

Đi đứng nằm ngồi để ôn chuyện mình


Nửa thôi một nửa ân tình

Nửa còn gửi lại giữ gìn cho thanh

Nửa thôi một nửa ngày xanh

Cho em cả nốt an lành ngày sau


Đã qua một nửa ngày đau

Nửa còn lại đó dạt dào yêu thương 

Nửa thôi đủ đến vô thường

Cho em trọn vẹn khiêm nhường của anh.


Hồng Duyên

KIẾP NGƯỜI




Khổ qua ngoài đắng trong thanh

Trông như hiền dịu rất đanh với đời

Mưa chiều giặt lá mồng tơi

Sao không giặt được buồn rơi mắt này


Đêm rằm ngỡ nguyệt rong chơi

Tưởng bông bí đỏ lả lơi gió ngàn

Tưởng người hết kiếp lầm than

Ngờ đâu gió dậy đập tan yên bình


Cỏ kia rối sợi hết xinh

Một đàn bướm nhỏ 🦋 quên mình bay cao

Bão giông ập đến liệng chao

Ngưỡng cầu ai thấu làm sao an đời?


Nụ hồng 🌹 nát cánh giữa trời 

Nẩy mầm sự sống rạng ngời hoa sen

Niềm tin bổng chốc hóa đèn

Theo dòng nhật nguyệt mà chen kiếp người 


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2024

TA ĐÃ VỀ






Lâu rồi mới trở lại thăm nhà

Vắng vẻ hoang sơ một góc hoa

Chữ nghĩa rong rêu đầy bụi bám

Tơ tình nhạt mất bạn đi xa


Dọn dẹp tân trang lại mái nhà

Ngôn tình lãng mạn quyện thi ca

Hoa sen lấp lánh hồng khai sắc

Nhắn gửi bạn về họa xướng nha


Nhân ảnh lưu mờ dáng thướt tha

Tình xưa nghĩa cũ vội phôi pha

Trăng non đã ngủ đâu tình khuyết

Gặp gỡ chưa lần nhớ diết da


Gởi gắm thu ơi chớ vội qua

Lá xanh vẫn thắm buổi chiều tà

Ngôi nhà mở cửa chờ ai tới

Sưởi ấm lòng ta buốt giá nà


Hồng Duyên

CÔ ĐƠN




Ta khát ân tình ai khát ta?

Sông sâu gợn sóng giấu thôi mà

Nào ai khắc chữ cho bia mộ

Thác bởi một mình phải xót xa


Trở giấc nhìn quanh một nếp nhà

Không gian vắng lặng chỉ mình ta

Cái chăn chửa ấm nghe lòng lạnh

Ước được vòng tay khẽ chạm qua


Ta cũng như người có thịt da

Có tim thổn thức thích yêu mà

Thèm lời dỗ ngọt từ ai đó

Lãng mạn ngôn tình đẹp tựa hoa


Ta sợ cô đơn chẳng sợ già

Sợ người bỏ mặc tuổi xuân qua

Đêm nằm tưởng nhớ người quân tử

Sao chẳng đến đây thưởng nguyệt trà


Hồng Duyên

ĐỐ ANH




Đố anh sao sóng rì rào

Không diêm mà lửa thì thào bùng lên?

Đố anh nói được cái tên

Làm cho bọt biển dập dềnh nhớ mong


Đố anh sao má em hồng

Sao trăng không ngủ?

Sao lòng em thương?

Đố anh mắt biếc có vương

Tay ai có nắm trên đường phong ba?


Đố anh thu có sợ già

Giao mùa luân chuyển chung nhà hay không? 

Hỏi anh

Kèo cột sợ đông ?

Anh có sợ lạnh ngã lòng sang đây!


Vai em cho mượn tựa này

Đừng lo gió chướng đừng say dốc đời

Cho vay hai tiếng " mình ơi"

Trăm năm lấy cả vốn lời được không?


Hồng Duyên

ĐI ĐI ANH




Tắt nắng

               Lòng em cũng nguội dần

Người đi mấy bận đã quen chân

Đường mòn lỗi cũ xin mời bước

Bậu ở quê nhà quét sạch sân


Níu giữ thu tàn cành mụt nát

Làm sao đủ mát mảnh tình chân

Thôi nhé!

Người đi theo cõi mộng

Ta ở cùng con.....

                       Sóng nhấp nhô


Đôi khi trời đất cũng hồ đồ

Vừa mưa....

                 Lại nắng....

                                Hong khô nỗi lòng

Đi luôn đi anh...

                       Đổ chi thác nước ướt dòng tâm tư?


Thế đời có luật bù trừ

Cửa này đóng lại có khi lại dư nụ cười


Hồng Duyên 

NẾU ĐƯỢC





Nếu được cho xin một chút hương

Mùi thơm tỏa ngát cả con đường 

Tình người thắm lại thương nhau nhé

Giữ nghĩa vuông tròn  tỏa bốn phương


Nếu được che dùm tránh đoạn trường 

Che mưa bão lớn ướt người thương

Che nhà thiếu cột lo xiêu quẹo

Mái lá đơn sơ chẳng chốn nương


Nếu được đừng làm khách thập phương 

Dừng chân nghỉ trọ lỡ trên đường 

Sương dày lạnh lắm đây lò sưởi

Hơi ấm đơn thuần một chữ thương 


Nếu được cầm tay hẹn trước gương 

Trăm năm tóc bạc trọn can thường

Chăm nhau lúc trẻ khi già yếu

Một bước không rời mới đúng thương!.


Hồng Duyên

ĐAU




Ta sống cho ai một đời vất vả? 

Nhoẻn miệng cười nó lạ tuổi hoàng hôn

Cây không hoa cũng hóa đá vô hồn

Nhiêu đau đớn đổ dồn về góc khuất


Cơn bão lớn triệu người đau lồng ngực

Ta thẩn thờ cũng rưng rức niềm riêng

Than với ai?

                   Với bấy nỗi ưu phiền

Trong thiên hạ đang nghiên mình tưởng niệm 


Vầng vũ bão hàng trăm người chưa đếm

Dưới đầm lầy...

                      Đất đá liệm phơi thây

Sập cầu...

              Trôi theo lũ...

                                  Mắt mũi cay

Ôi dân tộc!

                 Ngày tang thương mất mát


Thương nhân loại...

                   Thương mình...

                              Tim tan nát

Nghẹn trong lòng chua chát kiếp nhân sinh

....

Hồng Duyên

DÁNG THU

Hồng Duyên 



Khẽ thôi anh!

Để chiếc lá vàng rơi

Áo màu tím trong dáng người ảo mộng

Nhưng xinh lắm những dòng thơ như sóng

Ta lắng nghe...

Ôi tiếng vọng nhân tình


Anh thấy không ?

Ngày luôn gánh bình minh

Chiếc lăng kính anh giữ gìn chi nữa

Màu đỏ thắm phơi mình trên nắng lửa

Chút ngọt ngào liễu tựa cửa ngắm thu


Đất ôm trời

Sao anh phải tương tư

Rồi trăn trở tự ru mình vào mộng

Em không biết anh sợ lòng em trống

Hái trăng thề lấp rỗng chỗ chưa anh


Anh lấy gì để giặt đám mây xanh

Vẹt làn nước mong manh đùa gợn sóng

Để em đứng tạo dáng cùng với bóng

Mùa tuy buồn nhưng hâm nóng tình thu


Hồng Duyên

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2024

LỠ DUYÊN




Tình này gởi gió cuốn đi

Vượt ngàn hải lí thầm thì em thương

Tay che nửa miệng soi gương

Chờ nhau thêm nửa đoạn đường hoàng hôn


Bức tranh ai họa không hồn?

Bao nhiêu nỗi nhớ đổ dồn phương xa

Lỡ tay vẫy chiếc thuyền hoa

Ngược dòng nước chảy ngọc ngà vỡ tan


Hỏi ai muốn đóa hoa tàn?

Nhạt hương phai sắc lỡ làng kiếp duyên

Sông sâu nước chảy đò nghiêng 

Bao nhiêu thương nhớ ngược miền xót xa


Hẹn nhau từ thuở như hoa

Hoàng hôn đổ bộ chưa là của nhau

Nắng hanh làm héo cuống cau

Trầu xanh bưng tráp người sau mất rồi


Hồng Duyên