Đất nước ôi!
Dâng trào nước mắt
Đồng bào ơi!
Mất mát quá đau lòng
Mới ngày nào trên đường xe theo dòng tấp nập
Chợ đông người
Phố xá dìu dập bán buôn
Tiếng nói cười đối đáp của tiểu thương
Tiếng gọi í ới của khách thập phương mời mọc
Bỗng dưng vắng lặng nghe mùi chết chóc
Giờ đứng giữa thành phố gọi thảm khốc
Chẳng một tiếng trả lời
Im phăng phắc...
Như nhịp đời dừng lại
Trời hỡi!
Hình ảnh thân cò lặn lội
Còn đâu nữa dõi bóng cùng sao đêm?
Ngày gánh nắng mồ hôi thấp thỏm
Sợ mưa chiều chẳng có gạo nhóm nồi cơm
Xót dạ này!
Đau đớn từng cơn
Dân mình ơiiiiiii
Hàng phố vắng lặng
Vẫn không tiếng trả lời im ắng não lòng thêm
COVID về rồi!
Miền đất hứa uất ức bao nỗi niềm
Cha mẹ già gọi tìm con tha thiết
Các em nhỏ tuyệt vọng giữa ngôi nhà hoang
Hủ tro cốt xếp hàng một góc
Con run rẩy giữa cô độc tứ bề
Đất nước ơi!
Dân mình khổ quá
Tiếng nói cười giao đãi buổi chợ trưa
Giọt cafe tí tách say sưa trò chuyện
Hay mâm cơm gia đình mỗi người một câu huyên thuyên
Còn đâu nữa?
Xếp riêng vào kỷ niệm
Đại dịch làm đời bất biến
Con cúi đầu tiển cha mẹ chẳng khói nhang
Không hòm rương, kèn trống rình rang
Đã có đất nước để tang cùng dân chúng
Kết thúc đời người mua gánh bán bưng
Khép lại một vầng hào quang mới bừng chớm nở
Hay xong rồi một kiếp cơm hàng cháo chợ
Người nghèo...
Kẻ giàu....
Lại trở về từ chỗ ra đi
Một nén nhang tâm quỳ....
Thành kính thắp cho cả thiên hạ
Người chẳng may bệnh...gục ngã...
Mong hồn thông thả vãng sanh cực lạc
Người xả thân vì đại dịch mất mát...
Hãy an nghỉ....
Xin được gọi các anh chị như " Hịch Tướng Sĩ"
Vì nước quên mình
Vì nhân dân chẳng ngại hi sinh.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét