Gío lay động lòng bỗng dưng chợt thức
Mùa thu buồn náo nức kiếm người thương
Lá vàng rơi sột soạt quãng tình trường
Em hốt nắng rải theo đường anh tới
Chiếc áo cũ em giặt phơi ngày mới
Giọt nước rơi khắc khoải cánh hoa chờ
Bóng dáng ai cũng hòa quyện hồn thơ
Thu thổn thức từng giờ ngồi mơ ước
Từ độ ấy
Anh đi
Xếp gương lược
Từng âm vần thiếu lả lướt để trao
Em đã mơ
Từng mơ giấc ngọt ngào
Vòng tay ấm mang đậm màu thương nhớ
Trách tạo hóa cách ngăn mình dang dở
Con đò tình chở bao khối đau thương
Vết xước này để dành đó soi gương
Để tưởng nhớ con đường chia lối mộng
Thu vội đến trong em còn lỗ hỏng
Mùa đã rơi chưa đóng được cửa sầu
Tình em giờ anh giấu tận nơi đâu
Hay đã quệt miếng trầu trao người khác?
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét