!
Trót mất anh rồi giờ mới hiểu
Tùy duyên !
Chúng ta cũng đã thiếu nhau
Đại dương cách trở đường tàu không có
Em ngây người ai đó đã có bay về đâu?
Ừ thì con sóng bạc đầu con sóng vỗ
Anh có bến đỗ....
Em tạm gọi là an yên
Phút chao lòng con nước lật thuyền
Em nhìn biển cả thầm tiếc duyên mình không tụ
Anh bên ấy có biết bên này vầng vũ...
Một mình em chông chênh không rể bám trụ
Vẫn cười thầm....
Biết bao giờ mới đủ yêu thương?
Em vẫn vậy!
Chưa từng lười gương lược
Điểm trang mình bằng đôi mắt ướt trong đêm
Giận em không?
Vô tư quá nên chìm sâu ảo ảnh
Nếu có về cho em xin chút " rảnh" thời gian.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét