Gác nhỏ đêm buồn lạnh buốt tôi
Trăng non gió khuyết bạc như vôi
Chìm sâu đáy nước ai người vớt
Lặng lẽ choàng chăn gậm nhấm....
. .. ..tôi
Đã biết tình đời huyễn hoặc thôi
Lòng riêng bám rể cứ lên chồi
Ươm gì vụn vỡ tim tôi đó
Ngẩn mặt cười mình kiếp lẽ loi
Bóng ngã hoàng hôn đã tách đôi
Mình ta đứng đó nhạt màu môi
Van mình chớ khóc mùa thương dỗi
Lữ khách ơi người có nhớ tôi
Thu tàn mấy bận chuyển giao mùa
Kỷ niệm còn đây chẳng bán mua
Nửa giấc mơ màng trong mộng ảo
Dời chân dạo bước đã già nua
Bao giờ bậu đã trở nên thừa
Sáo quá đau lòng mắc võng đưa
Tuyết phủ khuê phòng không kẻ ngắm
Ngồi buồn lại hỏi nhớ ta chưa?
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét